Dịch: Phong Thanh
“Ngươi đã chiếm được linh hồn của ba mẹ ta, giờ có thể chữa trị cơ thể ta rồi chứ?” La Giang lau khô nước mắt, hỏi hệ thống.
“Linh hồn?” Âm thanh lãnh khốc của hệ thống vang lên, kèm theo tức giận, “Ta nào đã lấy được linh hồn của ba mẹ ngươi.”
La Giang lập tức ngây ngẩn cả người, sau đó rít gào nói: “Thứ chó chết này, ngươi định quỵt nợ hả? Nếu không phải ngươi lấy linh hồn của ba mẹ ta, vậy thì sao họ lại thành ra thế này.”
“Ta giao dịch công bằng, ta nói không lấy linh hồn của ba mẹ ngươi thì thưc sự là không lấy. Ngươi không tin cũng chẳng sao.”
La Giang ngồi xổm trên mặt đất, tay ôm đầu, liên tục vò đầu.
“Không thể nào, vậy linh hồn ba mẹ ta đi đâu rồi, sao họ lại biến thành người thực vật. Ngươi đây là muốn quỵt nợ có phải không, nhanh chữa trị thân thể cho ta đi.” La Giang như sắp tan biết hô hào với hệ thống.
“Ngươi, đồ ma quỷ.”
Hệ thống chinh phục mỹ nữ nói: “Đúng là một phế vật.”
“Phế vật như ngươi thì sống làm gì, chết luôn đi.” Hệ thống lạnh lùng nói.
“Phế vật như ngươi thật không xứng đáng với công sức bồi dưỡng của ta, đúng là bùn nhão không trét được tường.”
La Giang nghe được lời này của hệ thống thì nội tâm lập tức có cảm giác không ổn, vội hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ta sẽ không lãng phí thời gian trên người ngươi nữa.”
Trong nháy mắt, La Giang cảm thấy toàn bộ thế giới chỉ còn màu xám, vội vàng cầu xin: “Đừng rời bỏ ta, ngươi muốn ta làm gì cũng được, thật đó.”
Hắn luôn oán giận hệ thống không giữ chữ tín nhưng khi hệ thống thật sự muốn ly khai, hắn lại hoảng hốt kinh hãi.
Cơ thể hắn phải làm sao bây giờ, tiền đồ tươi sáng của hắn sẽ ra sao, cả ba mẹ đã chết của hắn nữa, nếu hệ thống lại rời bỏ hắn thì hắn sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng.
“Ngươi nói đi, ngươi còn có yêu cầu gì, bất kể là chuyện gì ta đều có thể đồng ý, thật!” La Giang gấp gáp nói, “Ngoại trừ mạng của ta, cái gì ta cũng có thể cho ngươi.”
“Dừng.” Trừ mạng của ngươi, ngươi chả có gì đáng giá cả.
Hệ thống chinh phục mỹ nữ tính toán thoát ly La Giang, hơn nữa còn định cướp linh hồn của hắn. Ở trên thân thể của La Giangi khiến nó tiêu tốn biết bao nhiêu năng lượng, thế nhưng lại chẳng thu hoạch được thứ gì.
La Giang cảm giác có một lực hút cực mạnh, muốn hút linh hồn của hắn đi.
Trong lòng hắn dâng lên cảm giác sợ hãi vô biên, hắn sắp phải chết.
‘Bang’. Đèn trong phòng bị tắt, đèn của cả dãy lầu cũng tắt theo.
Trong không khí phát ra tiếng sóng âm xuy xuy xuy, khiến người ta cảm nhận được sự thống khổ kinh khủng.
Ngay sau đó, toàn bộ hệ thống điện trong khu chung cư đều tắt hẳn, thế giới như rơi vào bóng tối yên tĩnh.
La Giang che đầu của hắn lại, lỗ tai có máu tươi chảy ra.
Ninh Thư ở đối diện cũng che lỗ tai lại, trong tai còn nhét bông gòn.
Hệ thống đánh nhau không thể nhẹ nhàng tình cảm tí nào sao?
Xuy xuy xuy, tiếng từ trường va vào nhau làm người ta nổi cả da gà.
Sợ hãi, áy náy, hoảng loạn, đủ loại cảm xúc hiện lên trong đầu La Giang, có cả sóng âm làm người khác khó chịu, khiến La Giang hôn mê bất tỉnh.
Tiếng động đánh nhau quái dị này tồn tại được một lúc, Ninh Thư ngồi trên sô pha, vắt chân lên chờ hệ thống.
Với hình thức chiến đấu của hệ thống, Ninh Thư không có cách để nhúng tay vào.
Cô cũng không biết 2333 có thành công hay không, lỡ như nó bị đối phương cắn nuốt chắc sẽ bị giới nhiệm vụ giả cười chết mất.
Vả lại, 2333 cũng từng nói nó không đủ năng lượng.
Trước đây, khi đối phó với mấy hệ thống khác không phải cố sức như bây giờ.
Ninh Thư đập chân xuống đất càng lúc càng nhanh, còn sóng âm vẫn phát ra liên tục.
Ninh Thư yên tĩnh chờ đợi, sóng âm càng lúc càng nhỏ lại, cuối cùng phát ra một tiếng động răng rắc rất nhỏ, giống như gà con phá vỏ trứng chui ra.
Chờ đến khi không gian hoàn toàn yên tĩnh lại, Ninh Thư buông tay đang che tai lại, cẩn thận gọi: “2333, 2333…”
“2333, đừng chết.” Ninh Thư thấy có chút thương tâm.
2333 thật sự bị đối phương xử lý?
“Ngươi mới chết, có lẽ khoảng một thời gian dài nữa ta sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi được, bởi năng lượng của ta cạn kiệt rồi.” 2333 nói xong lập tức ẩn nấp.
Ninh Thư nhịn không được vuốt mặt, cảm giác lúc này 2333 đã thành tạ bắt cô kéo.
Cũng may không chết, chẳng biết nếu lần sau gặp được hệ thống mạnh hơn hệ thống chinh phục mỹ nữ này, không biết 2333 có ngủm củ tỏi không nữa?
Ninh Thư lau mồ hôi lạnh, thời gian đã trôi qua làm sao trở lại được.
Cô và 2333 là quan hệ cộng hưởng, mà 2333 như kiểu chân càng ngày càng ngắn lại, chạy càng lúc càng chậm.
“Chờ một chút, trước khi đi ngươi phải trả lại linh hồn của ba mẹ La Giang.” Ninh Thư nói với 2333.
Ngươi muốn ngủ say cũng phải chờ mọi việc xong xuôi đã.
“Đến bệnh viện, tới gần họ một chút, ta sẽ thả linh hồn của họ về lại.” 2333 nói với giọng mệt mỏi.
Bây giờ đã là rạng sáng, đợi lát nữa trời sáng cô sẽ đến bệnh viện.
Sáng hôm sau, Ninh Thư mua một ít trái cây rồi đến bệnh viện.
Vợ chồng chú La nằm kế nhau, cả hai giống như đang ngủ.
Ninh Thư đứng gần mép giường ba La, “Đây là đàn ông.”
2333 thả linh hồn trở lại cơ thể ông.
“Đây là phụ nữ.” Ninh Thư lo sợ 2333 sẽ trao nhầm linh hồn với thể xác của bọn họ.
2333 làm xong những việc này thì rơi vào trạng thái ngủ say.
Chắc một khoảng thời gian dài nữa nó mới tỉnh lại.
Ninh Thư ra khỏi bệnh viện, hai tay chống eo, cuối cùng mọi chuyện cũng giải quyết xong.
Dứt khoát phải đi ăn chút gì đó. Ven đường, Ninh Thư mua hai cái bánh trứng, vừa ăn vừa đi tới trường học.
Cô phải tận hưởng thật tốt cuộc sống đại học này.
La Giang bị ngất xỉu cuối cùng cũng tỉnh lại. Hắn nhìn trần nhà, biết bản thân còn chưa chết thì thở phào nhẹ nhõm, vậy là đã nhặt lại được cái mạng quèn.
Sau đó, La Giang lại nhớ tới hệ thống, trong ý thức kêu gọi hệ thống, nhưng không có tiếng đáp lại.
La Giang lập tức vứt bỏ cảm giác vui sướng khi nhặt được mạng về sang một bên, sau đó là cảm giác khủng hoảng, như mất đi thứ đồ vật thuộc về sở hữu của hắn.
Hệ thống chinh phục mỹ nữ đã vứt bỏ hắn. Nó thật sự vứt bỏ hắn đi rồi. Lúc này, hắn không còn gì cả.
Cái gì cũng không có.
Giỏ trẻ múc nước, dã tràng xe cát. Nếu đây là một cơn ác mộng thì thật tốt biết bao.
Nhưng La Giang biết đây không phải là mơ.
Dù biết hệ thống không tốt đẹp gì, nhưng La Giang cũng không dám vứt bỏ hệ thống, hắn vẫn muốn dựa vào hệ thống để thay đổi cuộc đời.
Cho dù có trở thành con rối cũng không sao cả.
Ở bệnh viện, ba mẹ La Giang tỉnh lại, đầu óc mờ mịt, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Khi hai vợ chồng xuất viện về đến nhà, La Giang còn tưởng gặp phải quỷ, quỳ bái ba mẹ hắn, nói rất xin lỗi cả hai.
Hai người đều ngơ ngác không hiểu. Đến khi La Giang biết được ba mẹ hắn vẫn chưa chết thì bò dậy đi vào phòng ngủ. Rầm một tiếng đóng sập cửa lại.
Ba mẹ hắn đã quay lại, vậy còn hệ thống thì sao, hê thống đã đi đâu rồi.
Hắn muốn hệ thống, không có hệ thống, sao hắn có thể thành công được.
La Giang lại tiếp tục kêu gọi hệ thống một lần nữa, nhưng hệ thống vẫn như cũ, không trả lời lại hắn.
Hắn không chấp nhận được tình cảnh này, đáng lẽ hắn đã sắp thành công, ấy vậy mà lại bỏ lỡ cơ hội.
La Giang chơi game suốt đêm, trông chờ vào lúc hắn chơi game sẽ xuất hiện thêm một hệ thống nữa.
Tốt nhất vẫn nên là hệ thống cũ, hắn cảm thấy hệ thống chinh phục mỹ nữ thích hợp với hắn nhất.