Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1310: Đích nữ trọng sinh 17




Dịch: Lạc Đinh Đang
Lê phu nhân Hầu phủ dẫn con mình tới cầu thân Đại tiểu thư Lư gia Lư Minh Huyên.
Mang theo rất nhiều đồ cưới, cực kỳ khoa trương.
Lư Viễn Phàm không nghĩ nhiều đã đồng ý. Dù sao một nữ nhi đã mất trong sạch thì thông gia với Hầu phủ là giá trị lớn nhất của nàng ta, hơn nữa giúp Lư gia vớt vát mặt mũi phần nào.
Cứ nói hai bên lưỡng tình tương duyệt rồi không kìm lòng được cho nó êm tai.
Thời gian này Vân di nương bị Lư Quân Ninh ép cho không thở nổi, trước kia diễu võ giương oai trong phủ, giờ người đi trà lạnh, cả đám đều không để bà ta vào mắt.
Cuối cùng Hầu phủ cũng tới hỏi cưới nữ nhi bà, Vân di nương lập tức chạy tới trước mặt Lư Viễn Phàm, uyển chuyển nói muốn quản lý hậu trạch.
Kết quả bị Lư Viễn Phàm chửi mắng một trận, mắng cho Vân di nương bật khóc, khiến bà ta tức đến run người, hận không thể xé xác Lư Quân Ninh ra.
Nhưng giờ muốn chuẩn bị đồ cưới cho nữ nhi lại không có thứ gì, đồ tốt trước đó đều bị Lư Quân Ninh tha đi sạch.
Vân di nương không thể không lấy đồ trong kho riêng của mình ra làm đồ cưới cho nữ nhi.
Lư Minh Huyên rất hiếm khi rời khỏi viện, không bảo dưỡng cơ thể thì bận thêu đồ cưới.
Vân di nương tự nhủ, dù không lấy quyền quản gia về được nhưng nữ nhi gả cho trưởng tử Hầu phủ, vậy cũng thở phào được rồi, kiểu gì cũng chặn được mấy lời khó nghe trong phủ.
"Nữ nhi, nhanh thêu đồ cưới đi." Vân di nương giục Lư Minh Huyên, "Thời gian đính ước rất gấp, nhanh lên."
Cả người Lư Minh Huyên đều rầu rĩ không vui, chẳng có lấy chút vui sướng nào khi lấy chồng.
"Nương, con thấy không ổn, con không muốn gả cho Lê Ngọc." Lư Minh Huyên nói.
"Con nói gì vậy, con không gả cho Lê Ngọc thì gả cho ai? Con chỉ có thể gả cho Lê Ngọc thôi, không được nhiễu sự." Vân di nương tức giận nói.
"Lê Ngọc cũng không tệ, vóc người tốt, gia thế địa vị cũng tốt, hơn nữa không có ham mê bất lương nào, cũng không gây ra chuyện gì khác người." Vân di nương khuyên nữ nhi nhà mình.
"Đính hôn xong rồi, đừng có nghĩ đông nhớ tây nữa, nữ nhi à, con không có đường lui, con chỉ có thể gả cho Lê Ngọc."
Lư Minh Huyên thở dài một hơi, "Đều tại tiện nha đầu Bích Đào kia, nó liên hợp Lư Quân Ninh hại con."
"Đúng rồi, Bích Đào đâu?" Vân di nương hỏi.
Lư Minh Huyên lắc đầu, "Lúc trở về con đã không thấy rồi, chắc Lư Quân Ninh đã xử lý nó."
"Được rồi, thêu đồ cưới đi, ta sẽ quan sát Lư Quân Ninh cẩn thận, chẳng may nàng ta phá hư hôn sự của con thì hỏng." Vân di nương nói.
Lư Minh Huyên thờ ơ không màng. Nhớ đến Tam hoàng tử phong thần tuấn lãng, trong lòng nàng ta lạnh băng.
Nàng ta thích Tam hoàng tử chứ không phải Lê Ngọc.
Nhưng giờ nàng ta phải gả cho Lê Ngọc, sẽ không thể dính dáng gì tới Tam hoàng tử.
Lư Minh Huyên luôn cảm thấy không phải như thế này. Nàng ta muốn ở cùng chỗ với Tam hoàng tử hơn.
Ninh Thư biết Hầu phủ đến cầu thân, đối tượng là Lư Minh Huyên khiến trong lòng cô thở phào. Giờ chỉ chờ tới ngày thành thân.
Bình thường Ninh Thư chỉ thêu hoa với viết các phương pháp điều chế chút thuốc bột phòng thân, ví dụ như thuốc mê gì đó.
Thế giới này rất nguy hiểm, nhất định phải có năng lực bảo vệ mình. Sau này Lư Nguyệt Vân trở về, dựa vào giấy cô viết để chế thuốc bột, kiểu gì cũng có lực lượng phòng thân.
"Tam tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ." Lư Ngọc Tĩnh vui sướng chạy tới tìm Ninh Thư.
Ninh Thư đang thêu hoa hồng, không buồn ngẩng đầu lên, hỏi: "Chuyện gì mà vui thế?"
Lư Ngọc Tĩnh đi tới, nhìn đồ thêu trong tay Ninh Thư, hỏi: "Đây là hoa gì, sao muội chưa thấy bao giờ? Nụ hoa chỉ mới nở là thế nào ạ?"
"Nụ hoa chớm nở mới đẹp, chuyện gì vui thế?" Ninh Thư hỏi.
"Đại tỷ tỷ sắp gả tới Hầu phủ." Lư Ngọc Tĩnh ngồi xuống nói.
Ninh Thư nhìn cô nàng, trước đó không lâu vẫn là vẻ mặt như trời sắp sập xuống, giờ đã vui tươi như hoa.
Ninh Thư nghĩ đến lục bình, lục bình không rễ, lúc hồ lặng thì lục bình an ổn sinh sống, nếu hồ nổi sóng thì lục bình sẽ rung chuyển.
Không thể an bình.
Mà đám tảo có rễ đâm sâu, chẳng những hút được dinh dưỡng trong đất, mà còn bám chặt vào đất được.
Ninh Thư xỏ kim qua vải, cười nói: "Có phải muội tới Hầu phủ đâu, sao phải vui như thế?"
"Ta là thứ nữ, sao ta lại tới Hầu phủ được, Tam tỷ tỷ nói đùa."
"Ý của ta là Đại tỷ tỷ gả cho người ta thì sẽ không ảnh hưởng đến thanh danh Lư gia, đến lúc đó sẽ có người tới cầu hôn chúng ta."
Ninh Thư thở ra một hơi, đó là cuộc sống của người khác, dù thanh danh Lư gia tốt cũng không chắc giúp được nàng ta.
Nhưng thanh danh Lư gia xấu thì sẽ bị liên lụy, không công bằng như vậy đó.
"Cây trâm trên đầu muội đẹp đó." Ninh Thư nhìn trâm búi tóc của Lư Ngọc Tĩnh, là một hồ điệp bằng bạc, cánh hồ điệp mỏng như cánh ve, lúc đầu cử động thì cánh sẽ rung theo, nhìn như sắp tung cánh bay.
Bạc không quá đắt, nhưng kỹ thuật làm cây trâm này rất đắt.
Với tình trạng của Lư Ngọc Tĩnh, cây trâm này không phải thứ cô nàng có được.
Lư Ngọc Tĩnh sờ cây trâm trên đầu mình, cười nói: "Có đẹp không?"
Ninh Thư gật đầu, "Đẹp." Rồi hỏi, "Ở đâu vậy?"
"A, là di vật của mẹ ta." Lư Ngọc Tĩnh nói.
Ninh Thư ồ một tiếng.
Lư Ngọc Tĩnh ngồi nói chuyện với Ninh Thư một lát rồi đi.
Ninh Thư tiếp tục thêu hoa.
"Tiểu thư, tiểu thư, xảy ra chuyện rồi." Nguyên Hương thở hồng hộc vào phòng, không kịp hành lễ đã lắp bắp nói: "Tiểu thư, xảy ra chuyện lớn."
"Chuyện gì?" Ninh Thư buông đồ thêu xuống hỏi.
"Ngũ thiếu gia xảy ra chuyện, Ngũ thiếu gia bị bệnh." Nguyên Hương vuốt ngực thuận khí, đáp.
Lư Tĩnh Huy bị bệnh? Bình thường nhảy nhót tưng bừng, người ngại chó tránh, người trong phủ nhìn thấy nó đều đi đường vòng.
Hỗn thế Ma Vương như thế bệnh kiểu gì được.
"Bệnh gì?" Ninh Thư hỏi.
"Bảo là, bảo là bệnh đậu mùa, giờ Ngũ thiếu gia đã được mang đi cách ly rồi." Nguyên Hương nói.
Đậu mùa?!
Ở thời đại này, đậu mùa là bệnh cửu tử nhất sinh, vượt qua được thì đời này sẽ không bị nữa.
Thật cmn chứ, Lư Tĩnh Huy bỗng nhiên bị dính đậu mùa.
Ninh Thư thu dọn một chút rồi tới viện Lư Tĩnh Huy.
"Tiểu thư, đó là đậu mùa đấy, sao đi được. Hơn nữa sân viện cũng được phong tỏa rồi."
"Ta tới xem một chút." Ninh Thư nói.
Đến cửa viện Lư Tĩnh Huy, trước cửa có rất nhiều người đứng.
"Con của ta ơi, Tĩnh Huy à..." Vân di nương khóc đến nhũn người, được nha hoàn bên cạnh đỡ.
Vẻ mặt cực kỳ đau lòng.
Lư Minh Huyên luôn thêu đồ cưới trong viên cũng đi ra, đứng cửa viện, vẻ mặt lo lắng.
Gần như cả Lư gia đều ở đây.
Ninh Thư cúi đầu đi qua, ngoan ngoãn đứng đó. Lư Viễn Phàm vẫn luôn nhìn vào viện, vẻ mặt lo âu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.