Dịch: Gita1501
“Chuyện anh hút máu tôi, tôi sẽ báo thù.” Mina nhấc váy chạy mất.
Ninh Thư cảnh giác nhìn Ferry từ từ lùi lại.
Mina có thể bình an vô sự chạy đi được, nhưng cô thì không.
Ferry lắc lắc cổ, đưa tay lên, móng vuốt bén nhọn nhanh chóng trồi lên.
“Tới cũng tới rồi, vậy thì đừng đi vội, đám thợ săn ma cà rồng này hợi bị quá đáng rồi đấy, ngay cả ta mà cũng dám nhìn trộm.”
Ferry chợt lóe, nháy mắt đã dịch chuyển tới trước mặt Ninh Thư, móng vuốt đỏ tươi tựa hồ như muốn cào rách mặt Ninh Thư.
Ninh Thư nhanh chân chạy về phía sau, vén váy, rút súng cột trên đùi, bắn Ferry.
Ferry nháy mắt dịch chuyển, né tránh viên đạn, hơn nữa còn dịch chuyển tới trước mặt Ninh Thư.
Ninh Thư nhổ cái toẹt một ngụm nước tỏi lên mặt Ferry.
Mặt Ferry dính nước tỏi khó ngửi, khiến gã nhăn mặt, tuy vậy cũng không gây ra thương tổn gì cho gã.
Song mắt gã bị dính nước tỏi, khiến mắt gã càng thêm đỏ.
Khi ma cà rồng tức giận mắt chúng sẽ chuyển đỏ, giờ mắt Ferry đã đỏ như sắp nhỏ máu vậy.
Rõ ràng là cô đã chọc giận Ferry thành công.
Một khi đã chạy không thoát, thì chỉ có thể phản kháng lại, tỏi và nước thánh chỉ có tác dụng với ma cà rồng bình thường, còn với Ferry thì không.
Đám ma cà rồng này chẳng khác gì với lũ zombie cả.
Ninh Thư ném súng đi, né công kích của Ferry, song trên mặt vẫn chảy máu.
Cái cha bà mày, cứ mặt mà vã thế à, chắc chắn muốn hủy hoại nhan sắc của bà đây mà.
Đã thế bố cũng chọc lại mặt mày.
Ninh Thư rút cạn linh khí trong cơ thể, ngón tay tung bay, bóp pháp quyết, phù chú chậm rãi hiện ra.
Đồng tử Ferry rụt lại, “Pháp thuật phương Đông?”
“Đi”, Ninh Thư phất tay, phù chú hóa thành một chùm ánh sáng bay về phía Ferry.
Trên người Ferry hiện ra một cái áo choàng, gã cầm áo che kín cơ thể, chặn phù chú lại.
Phù chú tiếp xúc với áo choàng, tức khắc nổ tung, tỏa khói mù mịt.
Ninh Thư nhặt súng trên đất lên, lập tức chạy trốn không dấu vết.
Linh khí trong cơ thể quá ít, miễn cưỡng tạo ra được một phù chú, mới đó đã khiến linh khí trong cơ thể cạn kiệt.
Nếu còn kéo dài thêm một phút nữa, cô thực sự sẽ bị bàn tay ma quỷ của Ferry xé thành hai nửa.
Ferry nhìn cái lỗ to tướng trên áo choàng, sắc mặt vặn vẹo, mắt đỏ như máu.
Trong tổ chức thợ săn kia lại có kẻ biết tới pháp thuật phương Đông.
Trừ bỏ lão khọm già trong tổ chức kia biết chút ma pháp ra, còn có người biết pháp thuật phương Đông.
Ferry biến mất không thấy tăm hơi.
Ninh Thư trốn khỏi trang viên, nhanh chóng quay về khách sạn.
May mà lần này không có ai tử vong, nhiệm vụ cũng coi như miễn cưỡng được hoàn thành.
Ninh Thư lau vết máu trên mặt, trên mặt còn hai vết xước to tướng.
Móng vuốt của Ferry còn lợi hại hơn cả đao kiếm, chỉ cần chậm thêm một giây nữa thôi, móng vuốt của gã sẽ xuyên thủng qua đầu cô.
Phải nhanh chóng tu luyện, Ninh Thư phát hiện ra trong thế giới này sử dụng bùa chú cực kỳ thuận lợi, hình như không bị quản chế gì cả.
Cho nên phải nỗ lực tu luyện.
Không còn cách nào khác ngoài củng cố sức lực cho bản thân.
Ninh Thư tới hiệu thuốc mua thuốc khử trùng, tẩy rửa vết thương.
Nói không chừng trên móng vuốt của Ferry có vi khuẩn lây nhiễm, rồi ngón tay cô không mọc móng tay bình thường mà lại mọc móng vuốt thì chết dở.
inh Thư đi mua quần áo, đổi y phục, nhanh chóng quay lại khách sạn.
Ninh Thư vừa mở cửa đã thấy Mina ngồi trên giường.
Mina hừ một tiếng rồi quay lưng về phía Ninh Thư, trông có vẻ rất tủi thân và tức giận.
Ninh Thư vào phòng tắm tháo đồ dán trên chân ra.
Nếu cô nàng thích giận dỗi, thì cứ tự nhiên.
Rửa mặt xong, Ninh Thư ngồi xếp bằng trên giường tu luyện.
Phát hiện phù chú còn hữu dụng hơn nước thánh nước tỏi gì đó.
Đối phó với Ferry chính là đối phó với ma cà rồng cực mạnh, những thứ bình thường không thể dùng được.
Mina quay lưng về phía Ninh Thư, vốn chờ đối phương giải thích, nhưng từ lúc Ninh Thư trở về chưa thấy cô hé răng mở miệng nói một từ.
Điều này khiến Mina có chút không vui.
Quay đầu lại, thấy Ninh Thư thản nhiên ngồi trên giường, không ừ hử gì với cô nàng một câu.
“Jasmine, chẳng lẽ cậu không có gì giải thích với tớ sao?” Mina không nhịn được hỏi ra miệng.
Trong lòng thật sự bị đè nén, thật giống như chỉ có một mình cô nàng để tâm, còn đối phương chẳng đoái hoài để ý gì cả.
Ninh Thư mở mắt, nhìn Mina, “Muốn mình nói cái gì?”
“Chính là cậu nhìn thấy tên ma cà rồng đáng ghét kia hút máu tớ mà lại không ra cứu.” Mina cực kỳ ấm ức nói, chìa cổ ra cho cô xem, “Cậu nhìn đi, cổ tớ bị gã cắn thành cái ổ điện rồi đây này.”
“Chúng mình là cộng sự, thế mà cậu lại thấy chết không cứu, có nghĩa là cậu đã vi phạm quy định của tổ chức.” Mina thương tâm nói, “Hóa ra từ trước tới giờ, cậu vẫn chưa bao giờ coi mình là cộng sự, chưa bao giờ muốn trở thành cộng sự vào sinh ra tử với mình.”
Ninh Thư thẳng thắn nói: “Tôi không đánh lại hắn, vậy nên sao tôi phải ra, hơn nữa tên ma cà rồng đó cũng chẳng làm gì cậu cả.”
“Ai bảo là chẳng làm gì, cậu xem cổ tớ này.” Mina mở to hai mắt ầng ậng nước.
Ninh Thư:......
“Cho nên, bây giờ là cậu đang trách móc tôi.” Ninh Thư nghiêng đầu nhìn cô nàng.
Mina bị ánh mắt lạnh lẽo của Ninh Thư nhìn tới phát run, méo miệng, “Chẳng nhẽ không phải cậu sai?”
“Mina, cậu làm ơn có thể bỏ ngay cái kiểu đĩ đượi, giả ngây giả ngô thế cho tôi được không, đến cuối cùng không phải cô cũng chạy một mình đấy à, để mình tôi đối phó với tên ma cà rồng kia.”
“Sao lúc ấy cô không nghĩ tới việc chúng ta là cộng sự đi, chẳng nhẽ cô không nghĩ tới việc tôi sẽ bị tên ma cà rồng đó giết chết, rồi tôi cũng sẽ oán giận cô sao?”
Ninh Thư thấy phục, phục thật sự, việc mình làm thì không để trong đầu, tới khi người khác làm, lại tỏ vẻ khổ sở đau đớn lắm.
Con bà nó chứ, bà đây chịu đủ rồi.
Giả nai, điếm thúi thì cũng vừa vừa phai phải thôi chứ.
Mina nước mắt lưng tròng, đáng thương nói “Lúc ấy mình hoảng quá nên quên mất.”
“Ò, tôi đây nhìn cảnh cô bị hút máu, tự cũng dưng mất trí nhớ, không biết làm cái gì cả.” Ninh Thư trả lời qua loa.
Mina cắn môi, “Jasmine, cậu không muốn trở thành cộng sự với mình sao?”
“Cô nói đúng rồi đấy, tôi không muốn làm cộng sự với cô thêm giây phút nào nữa.” Ninh Thư nói trắng ra.
Là cộng sự, chứ không phải là người hầu, một hai phải đi theo phục vụ bệnh công chúa của cô nàng.
Mina bật khóc, dùng chăn che đầu lại, khóc rống trong chăn.
Ninh Thư mắt điếc tai ngơ, bắt đầu tu luyện.
Mina khóc một lúc lâu, cũng không thấy Ninh Thư dỗ dành an ủi mình, lại còn nhắm hai mắt lại.
Lòng lại càng ấm ức, ngồi dậy nói với Ninh Thư: “Tôi nhất định sẽ đi giết tên mê cà rồng kia, cậu cứ chống mắt lên mà coi.”
Đến cả mí mắt Ninh Thư cũng không thèm nâng, đừng có nói tới chữ giết, tới lúc đấy có mà dâng cả người lên cho nó ăn không nhả xương thì có.
Dâng một mình mình thì cũng đành chịu đi, đây lại còn dâng toàn bộ tổ chức theo nữa.
Rõ ràng là do cô nàng làm sai, tới lúc phải nhận trừng phạt, thì lại ra vẻ đau khổ, lại còn lý sự cùn kiểu, ừ thì do tôi làm sai thật đấy, nhưng sao các người lại có thể đối xử với tôi như vậy, các người toàn là lũ xấu xa. Tôi làm sai đấy, các người dùng cái chết tạ tội với tôi đi.
Loại sinh vật điếm thúi, giả nai này, là ví dụ tiêu biểu, điển hình cho đám người tiêu chuẩn kép, khắt khe với người, nhân hậu với mình.