Dịch:.
***
“Đương nhiên, nếu chú mày cho rằng Mina yêu chú mày thì, bọn chị cũng không quan tâm đâu.”
Ninh Thư dứt khoát bốc phét.
Dù sao chỉ cần hai đứa này hiểu nhầm nhau là được.
Tốt nhất là càng yêu càng hận.
“Anh nghe em giải thích…….”
“Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe………”
Thế mới có drama để hít chứ.
Mặt Ferry càng thêm xám ngoét, gần như xác chết.
Ferry rít lên một tiếng, răng nanh càng lúc càng to.
“Đi chết đi.”
Giờ Ninh Thư không còn sợ Ferry nữa, ngón tay nhanh nhẹn kết ấn, tốc độ cực kỳ mau lẹ, còn xuất hiện cả tàn ảnh.
Mặt Ninh Thư trở nên hơi tái, cô thi triển một phù chú vô cùng phức tạp.
Phù chú này chậm rãi xuất hiện trên ngón tay Ninh Thư.
Phù chú này có màu xích kim (vàng đỏ), ngưng đọng cực mạnh, đối chọi với Ferry.
Giờ phút này Ferry cực kỳ phẫn nộ, đặc biệt sau khi biết Mina phản bội lại gã.
Gã bỏ ngoài tai lời phản đối, mang theo bao nhiêu thần dân, cuối cùng lại đối mặt với tình cảnh này.
Mặc dù biết pháp thuật phương Đông vô cùng lợi hại, nhưng gã vẫn lựa chọn kháng cự.
Khi cả hai chạm vào nhau, phát ra luồng khí mạnh, quét hết xung quanh, không ít người dính phải, ngã sõng soài trên mặt đất.
Ferry bị phù trú đánh trúng, cả người chìm trong ngọn lửa, nhưng thực lực của Ferry rất mạnh, không giống những ma cà rồng khác bị thiêu trụi tan biến thành bột phấn.
Bị ngọn lửa thiêu đốt, Ferry có vẻ rất khổ sở.
Trong lòng Ninh Thư lộ vẻ hung ác, giải quyết gọn được Ferry là tốt nhất.
Ninh Thư duỗi tay, tấn công về phía trái tim Ferry, cô muốn bóp nát trái tim gã.
Tuy trái tim của ma cà rồng không đập, nhưng lại là ngọn nguồn sức mạnh.
Một khi không còn trái tim chống đỡ, Ferry sẽ cũng giống như những tên ma cà rồng khác, bị đốt cháy thành tro bụi.
Ferry rất mạnh, cho dù có phù chú, sao có thể để cho Ninh Thư túm lấy trái tim mình được.
Trực tiếp vươn tay, chiến đấu với Ninh Thư.
Ninh Thư và Ferry dùng nắm đấm nói chuyện, Ninh Thư thấy cơ thể Ferry như khối sắt, mỗi khi đánh vào cơ thể gã một cái, sẽ có một lực phản chấn, làm nội tạng trong người khẽ rung lên.
Còn Ferry thì thấy sức mạnh của Ninh Thư rất lớn, từng đấm, từng đấm, như thể muốn đánh nát cả cơ thể gã ra vậy.
Chẳng lẽ thể chất của ma cà rồng như gã lại kém hơn một con người ư?
Ferry biết mình lúc này không ổn, ngọn lửa này làm hắn khó chịu tới cực điểm, hơn nữa còn bào mòn sức lực của gã.
Thật sự nếu không nghĩ ra cách, gã sẽ phải chôn xác tại chỗ này.
Đám ma cà rồng tinh anh thực sự đã bị gã chôn vùi ở nơi này.
Nghĩ đến đây, bực bội trong lòng Ferry lại càng lớn, càng thêm tức giận với Mina.
Đây là lần đầu tiên gã đối tốt với con người, kết quả lại bị người ta tính kế.
Một kẻ không biết đã trải qua bao nhiêu thiên niên kỉ, lại bị một con người 17 - 18 tuổi lừa đảo.
Là do mắt gã bị mù, hay diễn xuất diễn của Mina quá tốt, nên lừa gã một vố rõ đau.
Gã nhìn quanh, nhìn mãi không thấy Mina đâu, người con gái kia chẳng lẽ không có lấy một lời giải thích nào cho gã sao?
Từ lúc nhìn thấy gã, Mina vẫn chưa nói một câu nào, chẳng nhẽ là chấp nhận sự thật?
Sức mạnh trong cơ thể của Ferry dần cạn, gã không những phải chống đỡ sức mạnh từ phù chú, mà còn phải chiến đấu với Ninh Thư.
Ferry tùy tay nhấc một thợ săn lên, cắn cổ người ấy, rất nhanh đã hút cạn kiệt máu tươi trong người nọ, sau đó ném thi thể đi.
Ninh Thư sắc mặt ngưng tụ, tay nhanh chóng kết ấn, lại thêm một phù chú rơi trên người Ferry.
Sắc mặt Ferry ngày càng kém, khuôn mặt nhanh chóng bị thối rữa, lộ ra xương trắng.
Trên mặt Ferry hiện lên vẻ dữ tợn, “Mẹ kiếp, mày phải chết, phải chết……”
Ma cà rồng luôn xuất hiện với vẻ tao nhã, giờ lại lộ ra dáng vẻ chật vật khốn khổ này, thực khiến cho Ferry trở nên bạo động.
Tuy rằng bạo động, nhưng lại kiêng kị nhiều hơn, pháp thuật phương Đông này quá lợi hại.
Còn lợi hại hơn gấp nhiều lần so với nước thánh, giá chữ thập.
Chỉ cần lơ đãng một giây, sức mạnh của hắn lại tổn thất thêm một phần.
Ferry bất đắc dĩ kêu một tiếng, tiết tấu sóng âm này rất kỳ quái, hơn nữa lại truyền đi rất xa.
Darin nói: “Nhanh giải quyết hắn đi, hắn đang triệu tập ma cà rồng khác tới đây.”
Darin vừa dứt lời, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đồng tử rụt rụt.
Ninh Thư nhìn lên trời, thấy một người mặc lễ phục, khoác áo choàng cổ đứng.
Quanh người hắn có dơi bay xung quanh.
Ferry thấy người này tới, lập tức bay tới gần.
Không biết người này mở miệng nói gì, khiến Ferry cúi đầu hổ thẹn.
Giữa mày người này xuất hiện một giọt máu, giọt máu tiến vào trong trán Ferry.
Sau đó ngọn lửa trên người Ferry dần dần bị dập tắt.
Ninh Thư thấy một màn như vậy, thiếu chút nữa rớt cằm, chỉ một giọt máu mà có sức mạnh ghê gớm tới vậy?
Nếu nhớ không lầm, đây chính là tên ma cà rồng cô gặp lúc trước ở nhà thờ.
Ninh Thư tới gần Darin nói nhỏ, “Tên ma cà rồng mới tới này chính là tên thức tỉnh lần trước, tôi thấy hắn mạnh như vậy, khẳng định chính là ma cà rồng đời thứ ba.”
Darin gật đầu, “Hắn nói ngôn ngữ cổ đại, chứng tỏ là ma cà rồng đời thứ ba.”
“Tất cả những người có mặt ở đây không phải là đối thủ của hắn, nếu không phải năm đó Đức Chúa Trời tạo ra trận Đại Hồng Thủy, cho nhân loại bước lên của thuyền của Noah, thì nhân loại bây giờ đã trở thành đã trở thành tù nhân của ma cà rồng.”
Sắc mặt Darin nghiêm trọng.
Lại đúng là ma cà rồng đời thứ ba hàng thật giá thật luôn, một giọt máu lại có năng lượng ghê gớm tới vậy, quả nhiên có quyền nghênh ngang tự xưng là chủng tộc có thể ngang bằng với thần linh.
Cũng chẳng biết trong người hắn có bao nhiêu máu nhỉ.
Ferry nói chuyện với ma cà rồng đời thứ ba, ánh mắt còn luôn nhìn về phía Ninh Thư.
Sau đó, ma cà rồng đời thứ ba blo bla nói gì đó với Ninh Thư.
Ninh Thư:?????
Ninh Thư ngơ ngác, chẳng hiểu hắn vừa nói gì.
Ninh Thư quay sang nói với Ferry: “Tổ tiên chú mày nói gì thế, chú mày phiên dịch cho chị nghe với.”
Ferry lạnh mặt nói: “Cô kế thừa pháp thuật phương Đông, tại sao lại đặt chân tới phương Tây này, có phải muốn tạo nên chiến tranh không?”
“Chân chị đây mọc trên người chị, chị thích đi chỗ nào thì đi chỗ đấy, liên quan gì tới chú mày?” Ninh Thư nói, lại bảo với Ferry: “Chú mày dịch cho tổ tiên của chú mày nghe đi.”
Ferry cười lạnh một tiếng, nói chuyện với ma cà rồng đời thứ ba.
Ma cà rồng đời thứ ba nhíu mày nhìn Ninh Thư, nhìn Ninh Thư bằng ánh mắt bình đạm, như kiểu đang nhìn con sâu, cái kiến trên đất, không hề có chút dao động cảm xúc nào.
Mặt của hắn rất trắng, trắng bệch, y như tờ giấy vậy, lại còn mặc toàn đồ đen, đen với trắng, tạo nên vẻ đối lập.
Sao suốt ngày vận đồ đen thùi lụi cả lũ với nhau vậy?
Sợ người khác không biết hắn là ma cà rồng sao?
Chẳng lẽ không biết màu đen hút nhiệt mạnh nhất trong các màu sao.
“@#&%$......” Ma cà rồng đời thứ ba lại nói thêm một câu.
Ninh Thư cạn lời, nhìn Ferry: “Tự giác phiên dịch đi, tổ tiên nhà chú mày tách biệt với thế giới đã lâu, đã lạc hậu lắm rồi, bảo gã học cách giao tiếp với người khác trước đi đã. Đừng để gã làm phiền người khác thế này.”
Ninh Thư thấy dáng vẻ Ferry bần cùng, hèn mọn trước ma cà rồng đời thứ ba, đột nhiên không còn cảm thấy Ferry đáng sợ nữa.
Cũng chẳng thèm kiêng kị Ferry như trước.
Ninh Thư đã đặt mình ngang hàng với ma cà rồng đời thứ ba.
Đối thủ của cô lúc này là ma cà rồng đời thứ ba, không còn là Ferry cô kiêng kỵ lúc ban đầu.