Dịch: Kemkensi
***
Ninh Thư không muốn ở chung một chỗ với ba người này, kiểu ở đâu lại còn dùng ánh mắt uy hiếp nhìn cô nữa chứ.
Ninh Thư nói thẳng: “Ờ, đúng ròi đấy, tôi không thích, vậy nên cút bai các anh em nhé*.”
(chỗ này tác giả chơi chữ, tạm biệt 再见 zaijian giống âm đọc với 再贱 Zaijian trong bản gốc của tác giả. Nhưng 贱 mang nghĩa nghèo hèn rẻ mạt, khinh bỉ xem thường. Chắc kiểu tác giả muốn bái bai theo kiểu khinh bỉ gây hài.)
Ninh Thư xoay người rời đi, các bẹn là cường giả, là mây bay trên trời cơ mà, còn tôi chỉ là con sâu cái kiến, ngọn cỏ ven đường, cứ để tôi tự chơi một mình là được.
Tên xức nước hoa ngăn Ninh Thư lại: “Sao khó tính thế nhở?”
“Cô không muốn biết cách tạo nên thế giới nữa à?” Thanh niên tóc bạc hỏi.
“Không muốn.”
“Ỏ, chắc chắn cô phải biết cách xây dựng thế giới đó, khi A Oản còn là nhiệm vụ giả cao cấp, cũng không quan tâm tới chuyện tạo ra thế giới, tới lúc trở thành nhiệm vụ giả siêu cấp rồi mới bắt đầu khẩn trương xây dựng thế giới.” Tên xức nước hoa bảo.
“A Oản là ai?” Ninh Thư hỏi.
“A Oản à, cứ coi như là nhiệm vụ giả mạnh nhất trong phái nữ các cô đi.” Tên xức nước hoa đáp.
Ninh Thư hỏi: “Thế sao cô ấy không đến đây?”
“Việc này phụ thuộc vào sắp xếp của nhiệm vụ.” Tên xức nước hoa nói: “Cô ngu thật hay giả ngu vậy, công đức dâng tới tận miệng mà còn không thèm nhặt.”
Thành tóc bạc cầm sách da tinh xảo trên tay: “Ra vẻ, làm màu, tự cao tự đại là biểu hiện của sự nghèo hèn và thiếu tình thương.”
“Cô cảm thấy chúng tôi không tôn trọng cô à?” Dưới ánh mặt trời mái tóc của thanh niên tóc bạc chói sáng rực rỡ.
Hắn chỉ cần đứng đó thôi, cũng sừng sững như một vị quý tộc nghiêm trang cổ xưa.
Ninh Thư nhún vai: “Nếu tôi ngang ngược nghèo hèn, vậy thì…” Ninh Thư chỉ chỉ đại thúc giáo y: “Vậy thì tên này có khác gì đám bẹt boi thiếu tình thương.”
“Còn tốt hơn cô chán, đã yếu còn thích ra gió.” Đại thúc khinh thường nói.
Ninh Thư chậc chậc chậc mấy tiếng, “Giờ anh cũng yếu như gà.”
Tên xức nước hoa kéo tay Ninh Thư: “Cãi nhau làm gì, làm sao để tới chỗ tộc tinh linh được đây?”
Ninh Thư nói: “Đi bộ.”
Tên xức nước hoa vuốt tóc: “Thì đi bộ.”
“Dù sao cũng lâu rồi chưa làm nhiệm vụ.”
“Thế giờ chúng ta đi hướng nào?” Ninh Thư hỏi.
“Tôi định hướng được tộc tinh linh ở phía này.” Đại thúc nói, đánh giá Ninh Thư: “Ai như cô chả có chút tiến bộ nào.”
Ninh Thư: Muah ha ha ha……
“Cảm ơn đã quá khen, tôi thuộc kiểu người không quên sơ tâm.” Ninh Thư phản bác nói.
(sơ tâm: tâm nguyện lúc ban đầu)
Đại thúc hai tay chống nạnh, trịch thượng nhìn Ninh Thư: “Kẻ yếu mới viện phải lý do lý trấu.”
Ninh Thư: Bày đặt ngầu lòi các thứ đồ ……
Một hàng bốn người đi về hướng dẫn tới tộc tinh linh, trên đường Ninh Thư hỏi han, trao đổi vài vấn đề với tên xức nước hoa.
Giáo y đại thúc đi đằng trước, mặc nguyên cây đen tạo vẻ rất cấm dục, vô cảm, kín kẽ từ đầu tới chân.
Chỉ để lộ ra đôi bàn tay với khuôn mặt.
Về phần thanh niên gian thương tóc bạc, Ninh Thư sợ lỡ mồm tiếp chuyện với hắn một câu, sẽ bay mất mấy trăm ngàn điểm tích phân.
Tuy tên xức nước hoa nhìn có vẻ tự luyến thật đấy, nhưng lại là người dễ tiếp xúc nhất trong ba tên này.
Ninh Thư hỏi tên tuổi bọn họ, tên xức nước hoa cũng không nói cho Ninh Thư biết, chỉ bảo cô thích gọi gì thì gọi.
Ninh Thư biết điều không hỏi thêm nữa, chắc do cô quá yếu, chưa đủ tuổi chấm mút hay đặt chân vào tầng lớp có thể biết tên của họ.
Chưa đủ mạnh để bọn họ đối xử bình đẳng, hay trịnh trọng giới thiệu tên tuổi cho cô.
Vậy nên, trong đội ngũ, Ninh Thư gọi tất cả mọi người là ê ê ê, gọi ai cũng kêu ê.
Đại thúc đi đằng trước bỗng dừng lại, ngoắc tay gọi Ninh Thư, Ninh Thư giả bộ không thấy.
“Lại đây.” Đại thúc nói.
Tên xức nước hoa đẩy Ninh Thư: “Gọi cô đó.”
“Gió lớn quá, tôi không nghe thấy gì hết.” Ninh Thư đi qua chỗ đại thúc.
“Đi thẳng tới phía trước, có một thành trấn, chắc sẽ có phương tiện di chuyển thay cho căng hải (hai cẳng), cô đi lấy một cái đi.” Đại thúc sai bảo Ninh Thư.
Ninh Thư:……
Thật sự coi cô thành cu li?
“Có xa lắm không?” Ninh Thư hỏi.
“Khoảng một ngày đường.”
Ninh Thư:……
“Không muốn đi?” Đại thúc nheo mắt nhìn chằm chằm Ninh Thư: “Vậy thì ở trong núi này có tổ của một con rồng pha lê, thu phục nó làm phương tiện di chuyển là được.”
Ninh Thư:………………
“Có con rồng thôi mà anh cũng không bắt được à?” Ninh Thư khinh thường trả treo nói.
Không phải là cường giả có thể bóp nát không gian sao?
Sao giờ lại thành yếu ớt, bất lực không nơi nương tựa thế này~~~
Đại thúc lạnh nhạt nói: “Tôi có thể, nhưng không muốn tự tay làm.”
“Tôi không hạ được rồng lớn.” Ninh Thư thẳng thắn.
Đại thúc nhìn Ninh Thư như nhìn phế vật vô dụng.
Ninh Thư: Tao phế vật vậy đó, ngon thì mày lại đây cắn chết tao đi……
Trong đan điền của Ninh Thư có kình khí hóa hình rồng lửa có thể chở người, dù thế giới này chẳng thu được phần thưởng gì, nhưng cứ đi du lịch một vòng thử, cũng coi như là để vớt vát xem có kiếm chác được gì khác không.
Bọn họ có nhiệm vụ của họ, cô có chuyện của cô.
Không nhất thiết cứ phải lẽo đẽo đi theo đằng sau đuôi bọn họ.
“Rồi rồi, để tôi làm cho.” Tên xức nước hoa nói.
Đại thúc nhíu mày, nhìn Ninh Thư không chớp mắt: “Cô cho rằng mình là con gái, nên phải được ưu tiên và chăm sóc à?”
“Tôi không bao giờ nghĩ như vậy.” Ninh Thư đáp.
“Vậy thì đi bắt rồng đi.” Đại thúc lạnh nhạt bảo.
Ninh Thư:……
Ninh Thư hỏi hắn chỗ tổ rồng, lấy thực lực của cô bây giờ đi bắt rồng là không đủ.
“Đúng rồi, nhớ tắm rửa sạch sẽ cho con rồng đấy.” Đại thúc nói thêm với Ninh Thư.
Ninh Thư:……
Từ đầu tới đuôi, thanh niên tóc bạc không hé răng nửa lời, im như thóc trơ mắt đứng nhìn.
“Tôi đi cùng cô.” Tên xức nước hoa đi cùng Ninh Thư.
Ninh Thư gật đầu.
“Cô có ân oán gì với cậu ta à?” Tên xức nước hoa hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư gật đầu: “Từng gặp vài lần, có lần thì giúp tôi, cũng có lần giết tôi rồi.”
“Cô làm gì mà cậu ta lại giết cô?” Tên xức nước hoa không nhịn được hỏi.
Ninh Thư nhún vai: “Tôi có làm gì đâu, tôi cũng vì không biết lý do mà tuyệt vọng đấy, trăm phần trăm là do anh ta vô cớ gây rối.”
Tên xức nước hoa nhún vai: “Cô xây dựng thế giới xong chưa?”
Ninh Thư lắc đầu: “Vẫn chưa.”
“Nên tự xây dựng một thế giới thuộc về mình, thế giới tự tạo có thể thoát khỏi xiềng xích của nhiệm vụ giả bình thường, nhưng thế giới được tạo ra cũng phân loại thành tốt và xấu, thế giới có thể tạo nên sinh vật, thế giới mà sinh vật có thể sinh sôi nảy nở, mới có thể coi là một thế giới chân chính.”
Ninh Thư gật gật đầu, “Cảm ơn, tôi nhớ rồi.”
Đêm qua không thấy rõ dung mạo người này, bây giờ nhìn kỹ lại.
Lớn lên cũng ngon zai phết đấy, nhưng lớp gel vuốt tóc trên đầu bóng quá, ruồi bọ mà đậu vào chắc chắn không nhấc chân lên nổi.
Người này có lẽ đã xây dựng xong thế giới của riêng mình.
Ninh Thư chặt dây leo khô héo, một mùi khó chịu bốc lên.
Mùi này mang theo mùi tanh nồng nặc, trộn lẫn với mùi nước tiểu.
Ninh Thư nhanh chân chạy qua, tới trước một cửa hang khá lớn.
Ngay cửa động chất đầy một đống xương trắng.
Đống xương trắng chất lẫn lộn xương người, xương động vật, ruồi bọ đang bu quanh đống xương, bò lúc nhúc bay vo vo.
Còn có một ít vũ khí khiên chắn linh tinh, phỏng chừng do dũng sĩ diệt rồng mang tới khiêu chiến với con rồng.
Kết quả bị rồng lớn nhai rau ráu nhả xương, hóa thành đống c*t.
Bên cạnh hang núi có một dòng suối.
Rồng pha lê mà Giáo y đại thúc nói chắc ở bên trong động này.
Cửa động mơ hồ truyền đến tiếng động như tiếng ngáy ngủ.
Đoán chừng rồng pha lê đang ngủ bên trong.
Ninh Thư nói với thanh niên xức nước hoa: “Tôi đi xem thế nào.”
Thanh niên xức nước hoa gật đầu, gối tay ra sau gáy: “Tôi trông chừng giúp cô.”