Dịch: Kemkensi
Biên:.
Ổ Tiếu Lam bị cưỡng chế luân hồi, suy ra những việc cô làm ở thế giới này đều trở thành vô nghĩa!
Đã vậy, thế giới này còn sắp sửa tan vỡ, cho nên Ổ Tiếu Lam sẽ không còn chốn quay về.
Hầy……
Rồng pha lê đi săn đã trở lại, khóe miệng còn dính vệt máu, cả thân thể ám mùi máu tươi.
Nghỉ ngơi ổn thỏa, lại bắt đầu lên đường.
Hành trình di chuyển vô cùng nhàm chán, thanh niên xức nước hoa lấy bộ bài tú lơ khơ ra, phe phẩy (bài poker, bài tây): “Chúng ta đánh bài đi.”
Ninh Thư:……
Làm nhiệm vụ còn mang theo bài tú lơ khơ?!
Ninh Thư dịch người tới, hỏi: “Đánh thắng thì được gì?”
“Lực tín ngưỡng.” Thanh niên xức nước hoa đáp.
Ninh Thư yên lặng nhích người ra xa, trò này cô hold không nổi.
“Không chơi hả?” Thanh niên xức nước hoa hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư vội vàng xua tay.
Thanh niên xức nước hoa lại hỏi đại thúc và thanh niên tóc bạc: “Các cậu muốn chơi không?”
Thanh niên tóc bạc lật sách của mình, còn đại thúc không trả lời.
Thanh niên xức nước hoa chỉ có thể buồn thỉu buồn thiu, thui thủi ngồi chơi một mình trò Klondike.
Ninh Thư ngồi tu luyện ở bên, thầm nhớ lại tư liệu của Tộc Tinh Linh.
Tinh linh có tuổi thọ cao, tính cách cao quý, ưu nhã, thông minh, xinh đẹp, gần như hòa thành một với thiên nhiên, am hiểu sử dụng ma pháp và cung tiễn.
Cư trú trong rừng rậm, tạo thành vương quốc tương đối rời rạc, đối xử với nhau bình đẳng thân thiện. Tinh linh thường tuân theo quy tắc cái thiện (lawful good), bọn họ căm thù chủng tộc tà ác, nhưng lại thân thiện, hòa ái với những chủng tộc tốt đẹp khác.
Sở hữu Cây Sinh Mệnh, có suối nguồn sinh mệnh, được trời ban cho giọng ca thánh thiện như tiếng nước chảy róc rách.
Chủng tộc như vậy sẽ không có dã tâm, không bao giờ muốn cướp đoạt thứ gì của tự nhiên.
Khác với loài người tham lam, chỉ vì lòng tham của mình mà có thể phá hủy cả vị diện.
Xem ra, thanh niên tóc bạc và thanh niên xức nước hoa đều muốn hốt Tộc tinh linh về thế giới của bản thân, bài xích nhân loại.
Ninh Thư cảm thấy loài người tựa như châu chấu, cào cào vậy, đi tới chỗ nào, chỗ nấy đều không còn một cọng cỏ.
Rõ ràng nhỏ bé yếu ớt, gặp phải thương tổn có thể lấy mất sinh mệnh của họ, nhưng lại có một mặt ngoan cường đến thế.
Rõ ràng rất nhỏ bé yếu ớt, nhưng lại gom góp được may mắn cực đại.
Ninh Thư thầm nghĩ, nếu sau này xây dựng thế giới của mình thành công, cô nhất định sẽ để cho thế giới tự do phát triển.
Tuyệt đối không cho phép trí tuệ nhân loại khống chế được tri thức.
Nghĩ xa quá rồi, giờ tới cái bóng của thế giới mới còn chưa thấy đâu.
Trải qua mấy ngày bôn ba, ba người kia không ăn gì hết, Ninh Thư có Tích Cốc Đan, mấy ngày không ăn vẫn ổn.
Lâu lâu cho rồng pha lê nghỉ ngơi ăn uống.
Ninh Thư rất ít giao lưu với ba người kia, ngay cả ba người họ cũng hiếm khi trò chuyện với nhau.
Dọc theo đường đi rất yên tĩnh, với ba kẻ mạnh này, Ninh Thư không có suy nghĩ xích lại gần lấy lòng này nọ.
Mà dù muốn đi lấy lòng, người ta cũng không thèm để ý tới cô.
Chỉ cần trở thành kẻ mạnh, tự nhiên sẽ có địa vị nói chuyện bình đẳng với nhau.
Thay vì chạy khắp nơi tìm ngựa tốt, thà cẩn thận chăm sóc một cánh đồng cỏ tươi xanh, chờ mùa xuân đến, sẽ có rất nhiều ngựa chạy tới ăn.
Hoa tươi nở rộ, tự khắc hấp dẫn bướm ong.
Ninh Thư sẽ không trông chờ vào việc đạt được lợi ích từ những người này.
“Lại đây.” Đại thúc ngoắc tay với Ninh Thư.
Ninh Thư:……
Sao lần nào gọi cô cũng như đang gọi chó vậy?
Ninh Thư giả vờ không thấy, bị liệt hay bị què, sao không tự mình đi tới đây?
Cô là người có tự trọng, lần nào gọi cô cũng không khác gì gọi chó, thật khiến người khác bực mình.
Ninh Thư mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tâm bình khí ổn, tựa như không nghe thấy gì hết.
Đại thúc thấy Ninh Thư bất động, vén áo khoác lên, rút khẩu súng từ bên hông ra, bắn một phát súng gần chân Ninh Thư. Làm cô sợ tới mức nhảy dựng lên, mặt biến sắc.
“Anh có bệnh phải không?” Ninh Thư chỉ vào giáo y đại thúc: “Là anh cần tôi, gọi tôi, giờ lại còn nổ súng với tôi.”
“Nghe thấy hả, tôi còn tưởng rằng cô nghe không rõ, lại đây.” Đại thúc ngoắc tay gọi Ninh Thư.
Ninh Thư:……
Cái đ**, thằng này chắc chắn đang thèm đòn, có bệnh, người ở đ*o đâu vừa dị hợm vừa biến thái.
Bắn súng cảnh cáo người khác?
Ninh Thư siết chặt nắm đấm, sau lưng phóng ra rồng lửa to đùng.
Ninh Thư nhảy lên lưng rồng lửa: “Vĩnh biệt.”
Rồng lửa không tiếng động rít gào một tiếng, xông lên tầng mây chuẩn bị chạy lấy người.
Đếch ở đây chơi với mấy người nữa, chán chết.
Ninh Thư hoài nghi nếu cô còn ở đây thêm một giây phút nào nữa, cô sẽ bị tên biến thái dị hợm này bắn ‘đùng’ cái chết luôn.
Nhưng Ninh Thư lập tức phát hiện ra một chuyện, đó chính là cô nhận ra mình không thể động đậy nổi, ngay cả rồng lửa dưới thân cũng bị định thân.
Sau đó Ninh Thư hoa mắt chóng mặt, thời điểm mở mắt ra lần nữa, cô thấy mình đứng trên mặt đất, vừa rồi cô rõ ràng đã bay lên trời rồi mà?
Sao giờ lại quay về mặt đất?
Trong đầu Ninh Thư hiện lên một ý tưởng táo bạo.
Pháp tắc thời gian! Hơn nữa còn là đảo ngược thời gian!
Ninh Thư quay đầu nhìn giáo y đại thúc đang đẩy kính mắt, mắt kính lóe ra tia sáng lạnh lẽo, che khuất đi đôi mắt của hắn, nhưng chỉ trong nháy mắt lại khôi phục như thường.
Ninh Thư hít một hơi thật sâu: “Không phải mấy người nói đã ép sức mạnh của bản thân đến mức thấp nhất rồi sao?”
Thanh niên xức nước hoa gật đầu: “Sức mạnh của chúng tôi thực sự đã bị ép tới mức gần như bằng không rồi.”
“Vị diện càng thấp, sức mạnh của chúng tôi bị ép càng nhiều, chẳng khác gì người thường luôn.”
Ninh Thư nhíu nhíu mày, nhìn lướt qua giáo y đại thúc, nói như vậy.
Trước kia cô gặp giáo y ở vị diện sơ cấp, là lúc sức mạnh của hắn bị đè xuống thấp nhất.
Còn vũ trụ này là vị diện cao cấp, những người này dù nhiều dù ít vẫn còn chút thực lực.
Ninh Thư: Cái cha bà nhà nó nữa chứ!
Năng lực ép xuống gần bằng không trong miệng bọn họ, vẫn mạnh hơn cô rất rất rất rất rất nhiều lần.
Sẽ có một ngày, SẼ – CÓ – MỘT – NGÀY, không còn ai có thể chèn ép, làm nhục cô như hôm nay nữa!
Ninh Thư nghiến chặt quai hàm, siết chặt tay.
Đứng im không nhúc nhích.
“Lại đây.” Đại thúc ngoắc ngoắc tay gọi Ninh Thư.
Ninh Thư:……
Cay, quá cay, đ*m* cay éo để đâu cho hết!!!
Thanh niên xức nước hoa đi qua đẩy đẩy Ninh Thư: “Cô đi đi, đừng cứng đầu cứng cổ nữa.”
“Tôi không có chày cối.” Ninh Thư lắc đầu.
“Có chuyện gì à?” Thanh niên tóc bạc hỏi đại thúc.
“Cởi quần áo của cậu trải trên mặt đất cho tôi, tôi muốn ngồi.” Đại thúc nói.
Thanh niên tóc bạc yên lặng nhìn hắn một cái, cầm sách tránh xa.
“Được rồi, được rồi, chuyện có gì đâu, dùng của tôi này.” Thanh niên xức nước hoa cởi áo khoác của mình.
Đại thúc lắc đầu, “Quần áo của cậu bẩn quá, lại còn thối nữa.”
Ninh Thư: Chậc chậc chậc……
Tật xấu của thằng cha này càng lúc càng nghiêm trọng, Ninh Thư cực kỳ khinh thường, ngay cả bạn ‘gay’ của hắn cũng không chịu đựng nổi.
“Tôi là nữ, tôi cởi xong thì khỏa thân đấy, hơn nữa, đã rất lâu rồi tôi chưa tắm rửa thay quần áo.” Ninh Thư nói.
Cô giống như chạy trời không khỏi nắng.
Thằng khốn!
Ninh Thư thờ ơ, nuốt một viên Tích Cốc Đan, trong lòng thầm niệm thanh tâm chú, haiz, cứ hở ra một chút là lại tức giận.
Đã xảy ra chuyện như vậy, Ninh Thư chẳng còn tâm tư chạy trốn.
Xem ra chỉ có vũ lực thì không ổn, phải nắm giữ quy tắc mới là sức mạnh thực sự.
Thế gian này có rất nhiều quy tắc, ngũ hành kim-mộc-thủy-hỏa-thổ, băng tuyết, thời gian, không gian...
Mấu chốt là đến tận bây giờ cô vẫn chưa nắm giữ được cái nào.
Làm nhiệm vụ vì muốn giúp cho bản thân mạnh hơn, nhiệm vụ chỉ là một trong số nhiều con đường.
Từ giờ về sau, cô phải tìm hiểu thêm về pháp tắc.
Nhất định phải nắm giữ pháp tắc, nếu chỉ dựa vào Tuyệt Thế Võ Công, khi đối đầu với pháp tắc, thật sự quá kém cỏi.