Dịch: Kemkensi
Biên: Lạc Đinh Đang
***
Đinh Diên bắt Ninh Thư giúp ông ta khuyên nhủ mẹ Đinh, Ninh Thư nghẹn họng bất lực nhìn ông ta.
“Loại chuyện này ba bảo con nói gì được?” Ninh Thư hỏi, chuyện giữa hai vợ chồng các người, còn bảo tôi đi khuyên.
Đã vậy, còn bắt người ta khuyên chia tay chứ không phải khuyên làm hòa, thật sự đây là lần đầu tiên Ninh Thư gặp được loại chuyện như này.
Ninh Thư hỏi Đinh Diên: “Chẳng lẽ chuyện leo được lên nhà họ Bạch với ba thật sự quan trọng tới vậy, không tiếc bỏ vợ từ con, chẳng màng chút tình nghĩa nào?”
“Ba và mẹ tốt xấu gì cũng đã cùng nhau đi qua hơn hai mươi năm vợ chồng, thời gian hai mươi năm, xấp xỉ một phần ba đời người rồi.”
Bằng chừng ấy thời gian, cho dù là một cục đá cũng hấp nhiệt đủ ấm, sao Đinh Diên có thể nhẹ nhàng nói ra chuyện ly hôn như vậy.
Tiền tài đều là vật ngoài thân, người ta theo đuổi tiền tài theo đuổi quyền lợi, bởi vì những thứ này có thể khiến người ta có thực lực mạnh mẽ, có thể bảo vệ thứ mình muốn bảo vệ.
Nhưng lại vì mấy thứ tiền tài danh lợi này lại bán đi thứ vốn cần phải bảo vệ, có phải bị ngược đầu với đuôi rồi hay không?
Lấy thực lực của nhà họ Đinh, dù không dựa vào nhà họ Bạch cũng có thể sống tốt, tội gì phải thành cái dạng này.
Đinh Diên thở dài, bất đắc dĩ nói: “Ba con bây giờ cũng đang trong tình thế cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.”
Ninh Thư nói thẳng: “Cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống là vì cái gì ba cũng muốn chiếm hết.”
Ham vinh hoa phú quý nhất thời, dám vứt bỏ cả người vợ tào khang bên người hơn hai mươi năm.
Nhà họ Đinh nghèo đến mức chết đói hay gì, mà nhất quyết cứ phải thấp kém đê hèn như thế?
Tiền của nhà họ Đinh đang có bây giờ có xài cả đời cũng không hết.
Đinh Diên đã trở thành nô lệ của đồng tiền rồi.
Đinh Diên nhìn Ninh Thư nói: “Tuyết Tình, con luôn là con gái của ba, ba làm tất cả những chuyện này đều là vì nhà chúng ta, ba nhất định sẽ không bạc đãi hai mẹ con con đâu.”
Ninh Thư:……
Ninh Thư đi lên lầu, vào phòng thấy mẹ Đinh đang chùi nước mắt.
Ninh Thư ngồi bên cạnh bà, hỏi: “Mẹ còn đau lòng à?”
“Đây là nước mắt hối hận, hối hận vì không rời khỏi người như ba con sớm hơn, sao lúc trước mẹ lại để lãng phí tuổi trẻ cho cái gã đốn mạt này cơ chứ.” Mẹ Đinh hậm hực lau nước mắt.
“Vậy cơ, con còn tưởng mẹ đau lòng đến mức không kiềm chế nổi.” Ninh Thư tủm tỉm nói.
“Đã lúc nào rồi, còn nói với mẹ những lời như vậy, không biết lớn nhỏ.”
“Có chuyện còn không biết lớn biết nhỏ hơn nữa đó mẹ biết không, ba bảo con khuyên nhủ mẹ, khuyên mẹ ly hôn.” Ninh Thư bảo.
“Thật……”
Ninh Thư hỏi mẹ Đinh: “Mẹ định làm gì?”
“Cổ phần của chúng ta thu mua thế nào rồi?” Ninh Thư hỏi thêm.
Mẹ Đinh nói: “Đã mua được phần của cổ đông Triệu, và cổ đông Lý, nhưng vẫn chưa đủ.”
“Hơn nữa, cổ phần phải mua theo giá thị trường, mà tiền trong tay mẹ thì chẳng còn được bao nhiêu.” Mẹ Đinh nói.
Ninh Thư hỏi mẹ Đinh: “Mẹ thật sự muốn ly hôn?”
“Ừ.”
Ninh Thư nói thêm: “Nếu cha nói muốn bồi thường cho mẹ, chắc chắn sẽ bồi thường rất nhiều.”
Mẹ Đinh liếc mắt nhìn Ninh Thư: “Dù con có lắm trò tinh ranh nhưng cổ phần là mạng sống của ba con, chắc chắn ba con sẽ không nhả ra đưa cho mẹ.”
“Có thể thử một lần.”
Ngày hôm sau, lúc ăn cơm chiều, mẹ Đinh nói với Đinh Diên: “Tôi nghĩ thông suốt rồi, tôi đồng ý ly hôn.”
Trên mặt Đinh Diên tức khắc nở nụ cười tươi rói, mẹ Đinh thấy Đinh Diên như trút được gánh nặng, lạnh mặt.
Gần nửa cuộc đời, không ngờ giờ bà lại thành gánh nặng của Đinh Diên.
“Ly hôn cũng được, nhưng tôi có một điều kiện.” Mẹ Đinh nói.
“Có điều kiện gì bà cứ nói?” Đinh Diên uống một ngụm nước, thần sắc nhẹ nhàng.
“Tôi muốn cổ phần trong tay ông, toàn bộ.” Mẹ Đinh lạnh mặt nói.
“Phụt……” Đinh Diên phun nước trong miệng ra, vuốt vuốt ngực, mở to hai mắt nhìn chằm chằm mẹ Đinh.
“Bà nói gì cơ, toàn bộ cổ phần?” Mặt Đinh Diên đen như đáy nồi, “Bà có biết bà đang nói gì không, muốn toàn bộ cổ phần công ty?”
Biểu tình trên mặt Đinh Diên như kiểu cho bà một cái thang này, lên trời luôn đi.
“Không được.” Đinh Diên cự tuyệt, đưa hết toàn bộ cổ phần cho bà thì ông ta còn ở hội đồng quản trị làm được gì nữa.
Ông ta làm những chuyện này đều vì công ty, vì có thể nâng cao quyền hành trong công ty.
“Vậy quên đi, không có cổ phần, tôi tuyệt đối không ly hôn.” Mẹ Đinh chém đinh chặt sắt nói.
“Nhất quyết cứ phải cổ phần à? Hay đổi thứ khác nhé, tôi cho bà tiền thì sao, muốn bao nhiêu tiền bà cứ nói đi.” Đinh Diên bảo.
Phải bỏ cổ phần trong tay, Đinh Diên đau lòng không thôi.
“Trừ cổ phần ra, tôi chẳng cần thứ gì hết, tiền là vật chết, cổ phần mới là thứ tốt.” Mẹ Đinh lạnh nhạt nói.
Đinh Diên rất bực bội, thấy thần sắc mẹ Đinh kiên định, Đinh Diên càng bực bội hơn, rất muốn lật bàn.
Đinh Diên xoa xoa chân mày, nhìn Ninh Thư đang uống canh: “Mày khuyên nhủ kiểu gì thế?”
Ninh Thư tí thì sặc canh, lau miệng, nói: “Ba à, có mất mới có được, mẹ con đây là không cam lòng nên khó bỏ xuống được, dù sao thì ba cũng phải bỏ ra vài thứ để đền bù cho mẹ chứ.”
“Trừ cổ phần ra, những thứ khác tao đều có thể cho mẹ mày.” Đinh Diên nói.
Ninh Thư nhún vai: “Nhưng mẹ chỉ thích cổ phần thôi.”
“Chỉ muốn cổ phần?” Đinh Diên hỏi.
Mẹ Đinh lạnh nhạt nói: “Tốt xấu gì tôi cũng đã hy sinh hết nước hết cái vì cái nhà họ Đinh này, để nhà này kéo được quan hệ với nhà họ Bạch, nếu nhà họ Đinh thăng tiến nhanh, tôi hẳn nên dính chút hương chút hoa để kiếm chút mật chứ nhỉ?”
“Nếu ông không đồng ý, vậy chúng ta chỉ có thể ra tòa nói chuyện.”
“Trong cuộc hôn nhân này người sai là ông, chính ông là người ngoại tình phản bội vợ, còn sinh ra một đứa con rơi, chứng cứ rõ ràng.”
“Trước kia tôi không so đo, nhưng bây giờ tôi nhất định không nhẫn nhịn nữa.” Mẹ Đinh lạnh lùng nói.
“Ông có muốn ra tòa với tôi, để tất cả mọi người biết rằng mẹ Đinh Ngưng Điệp là tình nhân của ông, khiến tất cả mọi người đều biết Đinh Ngưng Điệp là đồ con rơi không?”
Mẹ Đinh vững như núi Thái Sơn, chẳng vội vàng luống cuống chút nào.
Mặc kệ dù có ly hôn hay không, kết quả đối với mẹ Đinh đều như nhau.
Hơn nữa với thân phận Đinh Ngưng Điệp, mọi người đều hiểu rõ trong lòng, chỉ không nói thẳng mặt mà thôi. Nếu thật sự phải ra tòa, chính là đâm thủng tờ giấy này.
Đặc biệt là hôn ước giữa Đinh Tuyết Tình và Bạch Hàn Mặc, giữa chừng nhà gái đột nhiên đổi người.
Những việc này đều sẽ khiến Đinh Ngưng Điệp hứng đủ gạch đá, người người phỉ nhổ.
Cho nên mẹ Đinh dù tiến hay lùi vẫn có đường.
Da mặt Đinh Diên run rẩy: “Cứ nhất quyết phải cá chết lưới rách hay sao?”
“Toàn bộ cổ phần là không thể!”
“1%.”
Mẹ Đinh: “90% cổ phần, tôi để lại cho ông một chút đó.”
Da mặt Đinh Diên giật giật: “2%.”
Ninh Thư uống canh, xem mẹ Đinh và Đinh Diên cò kè mặc cả.
Mẹ Đinh không nhượng bộ chút nào, trán Đinh Diên nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi.
“30%.” Đinh Diên nói.
Mẹ Đinh lắc đầu, “Quá ít.”
Đinh Diên đập tay lên bàn, rầm một tiếng, chén đũa trên bàn nảy lên run run.
Ninh Thư thấy Đinh Diên trợn trắng mắt, tròng mắt đều là tơ máu, Ninh Thư khẽ nháy mắt với mẹ Đinh.
Đã chạm tới giới hạn nhượng bộ của Đinh Diên rồi, nếu cứ đòi thêm, chỉ sợ Đinh Diên sẽ bật ra ý định khác.
Mẹ Đinh bất mãn đầy mặt, miễn miễn cưỡng cưỡng mới đồng ý: “Vậy thì 30% cổ phần, nhưng ông phải bù thêm tiền cho tôi.”