Edit: Akito
Sau khi chấn trụ mấy tên tiểu lâu la, Ôn Như Họa quay người cầm theo kiếm nhìn Ninh Thư, đưa tay về phía Ninh Thư, lạnh lùng nói: “Biểu muội, lại đây.”
Ta có bệnh ta mới lại đó, Ninh Thư lui về sau một bước, đằng sau chính là sông lớn, đã không có đường lui nữa rồi.
Ôn Như Họa lộ ra hàm răng trắng bóc, cười nhìn Ninh Thư, tựa như đang mê hoặc, “Bạch Cầm Tương, lại đây, ngươi muốn ta đích thân qua đó bắt ngươi?”
“Ngươi đang chờ thị vệ của ngươi?” Ôn Như Họa lạnh lùng nói, “Đợi đến lúc thị vệ của ngươi tới đây, ta đã bắt được ngươi rồi.”
Ôn Như Họa cầm kiếm đi về phía Ninh Thư, Ninh Thư lập tức nói: “Đừng tới đây nha, ngươi bước tới nữa ta sẽ nhảy xuống đấy, ta nhảy thật.”
“Với cái tính cách ham mê hư vinh của ngươi, ngươi sẽ không nỡ chết.” Bước chân Ôn Như Họa không ngừng lại dù chỉ một giây, hiển nhiên hiểu rất rõ Bạch Cầm Tương.
Ninh Thư sắc mặt nôn nóng, nhấc làn váy lên, quát Ôn Như Họa: “Ngươi đừng tới đây, ta… ta nhảy thật.”
Bây giờ Ôn Như Họa không giống trước, không phải là một tên thư sinh đơn độc một mình, hắn có nhiều thủ hạ như thế, hiện tại nàng không đánh nổi Ôn Như Họa.
Ninh Thư cảm thấy chính mình tạo nghiệt, tự tìm đường chết a, nếu như không phải khoác lên lớp da nữ chủ,chỉ sợ cỏ mọc trên mộ đã cao hai thước rồi.
Ai…
“Ôn Như Họa, ta nhảy thật, mệt ghê đó, ta nhảy thật.” Ninh Thư dẫn theo làn váy, nhìn Ôn Như Họa hô to.
Ôn Như Họa cười nhạo một tiếng, nụ cười tràn đầy vẻ châm chọc.
Ninh Thư hít một hơi thật sâu, biết rõ mình không thể bị Ôn Như Họa bắt được, bị bắt được chỉ sợ sẽ biến thành tình huống như cốt truyện, bị Ôn Như Họa tra tấn, hơn nữa có nhiều tiểu lâu la cường đạo như vậy, lấy lòng căm hận Ôn Như Họa dành cho nàng, chỉ sợ sẽ biến nàng thành kỹ nữ hầu hạ mấy tên cường đạo này.
Nghĩ tới đây, trong lòng Ninh Thư không còn sự do dự, thả người vào dòng sông lớn, nuốt hai ngụm nước miếng, bên tai nghe được tiếng gào thét của Ôn Như Họa.
“Bạch Cầm Tương, cho dù ngươi chết ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Tiểu thư?!” Ám vệ xuất hiện.
Ngươi nha xuất hiện sớm một giây, liền không cần nhảy.
Nước sông rất xiết, Ninh Thư nhảy xuống vài giây sau đã không thấy bóng dáng đâu nữa, ám vệ tìm men theo dòng sông, đôi mắt Ôn Như Họa đỏ đậm quát tiểu lâu la: “Tìm, cho dù chết, cũng phải tìm được thi thể của nàng ta, Bạch Cầm Tương, ngươi tiện nữ nhân này.”
Ninh Thư cảm thấy mạch nước ngầm dưới sông đánh vào người rất đau, gắng sức đào tay chân mình, nghĩ lại Mộc Yên La bị thương lại sinh non nhảy xuống sông, Ninh Thư cảm thấy mình cũng không quá phận lắm.
Vốn dĩ Ôn Như Họa chính là một kẻ bị thiếu hụt về tính cách, nếu đặt hắn ở hiện đại thì chính là một phần tử khủng bố, ảnh hưởng sự yên ổn của xã hội, hiện tại Ôn Như Họa trở thành cường đạo, chỉ sợ sau này đi tới đâu đều sẽ gây hỗn loạn, đã thế Ôn Như Họa còn luôn dùng sự chính nghĩa để quảng cáo rùm beng cho mình.
Quả thực là buồn nôn không chịu nổi mà.
Ninh Thư bơi chó một hồi, mệt như con chó, bị mạch nước ngầm dưới sông đánh trúng, cả người thật sự giống như bị đánh nát vậy, đau đến hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại Ninh Thư đã dạt vào bờ sông, nửa người vẫn còn ngâm trong nước, may quá còn sống, nhưng vấn đề là nàng không phải ở trong nhà thần y sao?
Vì sao ném nàng ở chỗ này không một người quan tâm đây?
Đều là nữ chủ, sao lại có sự cách biệt lớn như vậy chứ.
Ninh Thư động đậy thân thể, cảm giác có hơi đau, trên cánh tay còn có vết thương bị quẹt trúng, là bị đá ngầm dưới sông cào rách.
Ninh Thư đánh giá trái phải một chút, phát hiện cách mình không xa có người, một thân áo trắng ngồi cạnh sông hình như là đang câu cá.
Ninh Thư lập tức gọi to: “Anh hùng, cứu mạng.”
Nam tử áo trắng nhìn lướt qua Ninh Thư, thu hồi cần câu, đeo giỏ trúc bỏ đi.
Trời đựu, vẫn chưa từng gặp qua người không có tình thương như thế đâu.
Ninh Thư vội vàng bò dậy, vắt qua loa cái váy dính nước, dẫn theo làn váy ẩm ướt ngượng ngùng đuổi theo người kia.
Không có mệnh nữ chủ, còn gánh tai họa của nữ chủ, mọi thứ đều phải dựa vào chính mình.
Vừa đến gần nam tử kia, Ninh Thư đã ngửi được vị thuốc trên người hắn, búi tóc chỉ dùng trâm gỗ đính lại, cẩn thận tỉ mỉ, toàn thân mang theo hơi thở lạnh như băng.
Loại lạnh như băng này là từ trong xương cốt tản ra ngoài, lạnh lẽo khắc nghiệt, làm người ta khó có thể tiếp cận.
Đây là một nam tần trong dàn hậu cung của Mộc Yên La, thần y.
Cốt truyện Mộc Yên La được một thôn dân cứu mạng, sau đó được đưa đến chỗ thần y, thần y cơ bản không ra tay, nhưng khi thấy Mộc Yên La quá thê thảm, cả người đều là sẹo.
Có lẽ xuất phát từ ý nghĩ muốn khiêu chiến y thuật của mình, thần y đã ra tay cứu Mộc Yên La, sau đó như được bật hack vậy chữa lành cho Mộc Yên La, thêm vào đó vết sẹo trên người trên mặt đều không còn, bộ dạng giống như lúc ban đầu. Đọc 𝒕hê𝗺 𝔫hiều 𝒕ru𝐲ệ𝔫 ở ﹍ TRU𝑀TR U𝙔ỆN﹒𝚟𝔫 ﹍
So phẫu thuật thẩm mỹ còn khoa trương hơn.
Nhưng mà Ninh Thư có thể hiểu được, dung nhan Mộc Yên La không có khả năng cứ luôn bị hủy, không có da trắng nõn nà, sao có thể khiến nhiều nam nhân mê muội như thế, cuối cùng quyết định dùng chung đây.
Thần y là nam nhân tỉnh táo biết kiềm chế nhất trong dàn hậu cung của Mộc Yên La, cũng là nam nhân băng lãnh nhất, thời điểm ở cùng Mộc Yên La, chỉ phát sinh quan hệ đúng một lần duy nhất là do lúc thần y phối dược, thuốc bột xảy ra biến đổi, biến thành xuân dược, đã thế dược tính còn không phải mãnh liệt kiểu bình thường.
Đừng hỏi một thần y phối dược làm sao lại phối ra xuân dược, hết thảy đều để phục vụ cốt truyện.
Thần y dưới tác dụng mạnh mẽ của dược tính cường Mộc Yên La.
Ninh Thư nhìn theo bóng lưng thần y, mệt ghê chính mình không có tay sao, không thể tự xử sao.
Thần y chính là thần y, sau khi phát sinh quan hệ, đầu tiên thần y cho Mộc Yên La một viên thuốc, nói thuốc này đặt vào phía dưới, có thể làm nàng ấy một lần nữa trở thành xử nữ.
Ý ngoài lời, chính là hắn sẽ không chịu trách nhiệm, Mộc Yên La nhận viên thuốc không nói gì.
Từ đó về sau thần y không có chạm qua Mộc Yên La, không giống nam nhân khác chỉ cần từng có một lần với Mộc Yên La, sẽ mê luyến thượng thân thể Mộc Yên La, nhưng thần y lại không có.
Dù về sau dùng chung Mộc Yên La với mấy tên nam nhân khác, những tên nam nhân kia đều tranh đoạt quyền sử dụng Mộc Yên La, nhưng thần y lại không, chỉ yên lặng làm chuyện của mình, và rồi Mộc Yên La lại đi thích thần y.
Hoàn toàn không nghĩ ra tại sao thần y lại tiến vào đội ngũ hậu cung này, cảm thấy hắn không phải vì
Mộc Yên La mà hướng tới, không tranh giành tình cảm cũng không mê luyến thân thể Mộc Yên La.
Thần y xoay người lại nhìn Ninh Thư, lãnh đạm nói: “Ngươi đi theo ta làm gì?”
Giọng nói thần y rất lạnh, nghe xong làm lòng người không hiểu được mà khẩn trương, Ninh Thư cố nặn ra hai giọt nước mắt mèo nhỏ, lắp bắp nói: “Tiểu nữ tử lẻ loi một mình, tứ cố vô thân, cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa gì nữa, liền quyết định nhảy sông tự vận, nếu như còn sống, thì đó chính là ông Trời muốn ta tiếp tục sống, nếu chết đi thì là mệnh ta nên tuyệt.”
“Hiện tại ta còn sống, đại biểu cho ông Trời muốn ta sống tiếp, ta nhất định phải kiên cường sống tiếp.” Ninh Thư giơ nắm đấm nói dõng dạc.
Thần y dùng ánh mắt nhìn bệnh tâm thần xem Ninh Thư, không để ý tới nàng.
Ninh Thư nói tiếp: “Vị anh hùng này, chúng ta coi như cũng có duyên, tỉnh lại người đầu tiên ta nhìn thấy chính là người, nếu chúng ta đã có duyên như thế, vậy không bằng làm bằng hữu tốt đi.”
Thần y vẫn không thèm để ý tới Ninh Thư.
Ninh Thư lại nói: “Thần y, ta bái ngươi làm thầy nga, ta muốn biết trúng xuân dược phải làm thế nào để giải.”