Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 281: Thăng cấp vô địch (27)




Ninh Thư chưa bao giờ nghĩ đến việc biến không gian này trở thành vật trong túi mình, một phần là vì thời gian của không gian thế giới này cũng không còn nhiều, một phần vì cô không biết để lại không gian này của Ngụy Lương Nguyệt là tốt hay xấu.
Ngụy Lương Nguyệt là một vật hi sinh, hắn không có số mệnh nghịch thiên, cho dù có thứ tốt trong tay thì sớm muộn gì cũng vào tay người khác, hơn nữa nếu tiên phủ ở trong tay hắn thì chỉ sợ là kết cục của mọi thứ lại trở về như lúc đầu.
Suy nghĩ kiểu gì thì Ninh Thư cũng cảm thấy bản thân nên đưa thế giới này về nơi để các thế giới nuôi dưỡng quy luật của riêng mình. 
2333 hỏi Ninh Thư: “Cô đã nghĩ kỹ rồi chứ, tôi phải nhắc nhở cô là con đường đi đến đó rất gian nan, nơi đó có rất nhiều lưỡi đao bằng gió, bên cạnh đó khi ở đấy thì cô phải trở về trạng thái linh hồn của mình, hơn nữa nếu linh hồn của cô bị đao gió đâm trúng thì có khả năng bị tan ra. Một thế giới rách nát như vậy cho dù cô có đưa nó về lại nơi nuôi dưỡng quy luật thì cũng không chắc sẽ thành công, cô vì nó mà phải hy sinh nhiều như vậy có đáng giá không?
Ninh Thư khẽ cắn môi, cô yêu quý mạng sống của mình hơn bất kỳ ai khác, cô không muốn chết, nhưng cô cũng đã hứa với thế giới kia là sẽ đưa nó về nơi muôi dưỡng quy luật, thật là khó xử.
Ninh Thư do dự rất lâu, cuối cùng không biết làm gì nên Ninh Thư quyết định ngồi thiền trên giường và bắt đầu tu luyện, nhưng càng tu luyện thì cô lại càng cảm thấy táo bạo, trên người cũng đã xuất hiện dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma. 
Ninh Thư nắm chặt nắm đấm, trong lòng cũng rất khó chịu, một lúc sau cô mới nói với 2333: “Ta quyết định rồi, chúng ta sẽ đi đến đó, nếu đã hứa thì nhất định phải làm, cho dù có chết thì ta cũng không tiếc.”
Trong cuộc sống này điều quan trọng nhất là sống không thẹn với lòng, với trạng thái lúc này của cô thì không có cách nào để hoàn thành nhiệm vụ cả.
2333 im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Được rồi, tôi sẽ cố hết sức để bảo vệ cô.” 
“Cảm ơn ngươi.” Ninh Thư nở nụ cười.
Một lát sau, linh hồn của Ninh Thư rời khỏi cơ thể của Ngụy Lương Nguyệt, trong tay vẫn đang cầm không gian thế giới kia.
2333 mang theo Ninh Thư rời khỏi thế giới này, hai người bọn họ vừa bay lên trên cao thì những trận gió lớn không ngừng thổi đến, khiến cho Ninh Thư gặp chút khó khăn. 
“Bây giờ cô hối hận vẫn còn kịp.” 2333 bình tĩnh nói: “Đây chỉ là những trận gió lớn bình thường mà thôi, khi cô rời khỏi thế giới này sẽ còn gặp phải những trận gió lớn hơn rất nhiều, chỉ sợ là linh hồn của cô chưa đến được nơi đó đã bị gió thổi cho hồn tiêu phách tán rồi.”
Ninh Thư cắn môi, vẻ mặt trấn định: “Đi.”
“Ninh Thư, đầu óc của cô đúng là thủng rồi mà.” 2333 thở dài một hơi. 
Rời khỏi thế giới nhiệm vụ, Ninh Thư liền đi vào một không gian trắng xóa, 2333 vội vàng giải thích cho Ninh Thư: “Nơi này chính là khe hở giữa các thế giới, nơi này không chỉ có những hố đen không gian mà còn có gió lớn và đao gió nữa, nên cô phải cực kỳ cẩn thận, nếu không hậu quả sẽ là vạn kiếp bất phục, không ai có thể cứu được cô.”
“Ta biết rồi.” Ninh Thư tập trung tinh thần, vừa đi vừa chú ý đến tình huống xung quanh.
Bỗng nhiên có một lưỡi đao gió lao về phía Ninh Thư, tuy cô đã nghiêng đầu để né tránh nhưng một phần đuôi tóc vẫn bị đao gió cắt đứt. Bây giờ Ninh Thư đang ở trạng thái linh hồn, mỗi bộ phân trên cơ thể đều do lực linh hồn ngưng tụ thành, sợi tóc bị cắt đứt thì linh hồn của Ninh Thư cũng sẽ yếu đi. 
Lúc này Ninh Thư cũng không dám lơ là, động tác càng ngày càng cẩn thận, cô bước từng bước chậm chạp, không những phải chú ý đến đao gió mà còn phải chú ý đến những hố đen không gian, bởi vì nếu như tiến vào bên trong những hố đen đó thì linh hồn sẽ vỡ vụn trong nháy mắt.
“Ở phía trước hướng mười giờ và hai giờ có vài lưỡi đao gió, nhớ cẩn thận.” 2333 khởi động hình thức quét ra-đa, nhưng mà phạm vi mà nó có thể quét đến cũng không lớn, vì 2333 cũng cần phải tiết kiệm năng lượng, bởi nếu như không đủ năng lượng thì cả nó và Ninh Thư đều không thể quay về.
Ninh Thư cố gắng né những lưỡi đao gió này, tuy nói có được sự nhắc nhở của 2333 nhưng có thể né được một cái lại không thể tránh được toàn bộ, hơn nữa chỉ cần bị đao gió cắt trúng thì lực linh hồn của Ninh Thư sẽ tiêu tán rất nhanh. 
Lực linh hồn lúc này của Ninh Thư đã mỏng hơn trước rất nhiều, Ninh Thư hơi sợ hãi bản thân sẽ không chịu đựng được, bởi vì bọn họ còn chưa đến được nơi mà bản thân mình muốn đến.
Nên cô chỉ có thể âm thầm cổ vũ cho bản thân.
Ninh Thư cầm thế giới kia ở trong tay, hỏi 2333: “Chỗ kia còn xa nữa không.” Ninh Thư cảm giác mình đã đi rất xa, rất xa. 
“Còn chưa được nửa đường đâu, tôi đã nói rồi mà, cô phải suy nghĩ cho thật kỹ rồi mới quyết định.” 2333 nói.
Ninh Thư:...
“Nhưng mà ta cảm giác bản thân mình đã đi rất lâu rồi.” Trong giọng nói của Ninh Thư hơi nghi ngờ. 
“Đó là ảo giác thôi, cô mới chỉ đi được một lúc thôi.”
Được rồi, Ninh Thư nghiêng người để tránh đao gió trước mặt, bỗng nhiên giọng nói của 2333 vang lên một cách gấp gáp: “Đừng hướng về phía bên trái nữa, ở đó có hố đen không gian.”
Nhưng nếu cô đi sang phía bên phải thì sẽ bị đao gió cắt trúng, Ninh Thư mím môi, sau đó lựa chọn cách đối mặt trực tiếp với đao gió. 
Sau khi đao gió bay xuyên qua thân thể thì Ninh Thư khẽ kêu lên một tiếng, linh hồn của cô như bị xé ra làm đôi vậy, chỉ trong nháy mắt mà linh hồn lại mỏng đi rất nhiều, gần như trở thành trong suốt.
Xem ra cô sẽ phải chết ở nơi này rồi?
Dường như thế giới ở trong tay của Ninh Thư biết được cô đang lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm nên không ngừng truyền năng lượng của mình cho Ninh Thư, cũng vì có năng lượng của thế giới kia mà linh hồn của Ninh Thư trở nên cứng rắn hơn rất nhiều. 
Hơn nữa cho dù bị đao gió bắn trúng thì lực linh hồn cũng sẽ không biến mất nhanh như trước nữa.
Ninh Thư nhìn về phía thế giới ở trong lòng bàn tay, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất sung sướng, có rất nhiều chuyện chỉ cần nguyện ý bỏ ra thì nhất định sẽ có hồi báo, có những việc có thể làm, lại có những việc không thể làm, dù đang làm nhiệm vụ thì cũng có những nguyên tắc phải giữ vững.
Bởi vì linh hồn trở nên cứng rắn hơn nên bước chân của Ninh Thư càng thêm nhanh. 
Ninh Thư cứ đi như thế ở một nơi chỉ có màu trắng, cô không biết mình đã đi bao lâu mà chỉ biết phải né tránh đao gió, hơn nữa càng đi lâu thì động tác của cô càng thêm linh hoạt, càng ít bị đao gió đánh trúng.
“Đã đến rồi.” Thanh âm của 2333 nghe như đang than thở vậy, hiển nhiên nó cũng không ngờ Ninh Thư có thể đi đến nơi này.
Đã đến rồi sao? 
Ninh Thư nhìn cảnh vật ở xung quanh, đây là một bờ biển rất rộng lớn, không có từ ngữ nào có thể miêu tả được, cô cảm giác mình đứng trước bờ biển này cũng giống như một con kiến đứng trước trái đất vậy.
Nơi đây tràn đầy những quy luật, còn có những thế giới chưa trưởng thành đang lênh đênh trên mặt biển, ở biên giới là những thế giới đang nối liền san sát.
Tuy mọi người thường nói là có ba nghìn thế giới nhưng ở đây có vô vàn thế giới. 
Có những thế giới vô cùng hoàn thiện, tràn ngập sự sống, nhưng lại có những thế giới chi chít lỗ hổng, đen tối không chút ánh sáng.
“Đây chính là những thế giới đã bị hủy diệt.” 2333 nói với Ninh Thư: “Nhiệm vụ của những người như cô chính là ngăn cản các thế giới biến thành như vậy.”
“Tuy các thế giới đều có những người là con cưng của số mệnh, nhưng một con đê vững chắc cũng có thể sụp đổ vì một tổ kiến, một con người trong đó đều có thể tạo thành thương tổn với thế giới, hơn nữa oán khí của những con thí tốt cũng có thể khiến cho quy luật thiên địa bị tan vỡ, nếu như có nhiều người như thế thì quy luật sẽ hỏng mất.” 
Trong lòng Ninh Thư đang không ngừng cảm thán, quy luật tạo ra những sinh mệnh khác nhau, cũng có thể xem là người mẹ của những sinh mệnh đó, thế mà bọn họ lại đang làm tổn thương người mẹ của mình.
Ninh Thư đặt thế giới trong tay mình vào trong biển quy luật, nơi đó còn có rất nhiều thế giới mới ra đời và những thế giới này đang tạo ra vô số sinh mệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.