Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 357: Ta là npc (1)




Ninh Thư không muốn nghĩ về chuyện đó nữa, nhanh chóng gạt ra khỏi đầu, người như vậy xa không với nổi, nhớ cũng chẳng có tác dụng gì.
“Xem điểm tích lũy lần này xem nào.” Vừa dứt lời trước mặt Ninh Thư đã hiện ra bảng skill.
Số hiệu:  23333 
Tên gọi: Ninh Thư (Nhiệm vụ giả sơ cấp)
Tuổi:  27
Điểm kinh nghiệm EXP:  100000+70000 
Điểm linh hồn:  200
Điểm sinh mệnh:  60
Điểm trí tuệ:  85 
Điểm mị lực:  3
Điểm may mắn:  34
Lực tinh thần:  120 
Điểm vũ lực:  30
Lực tín ngưỡng:  1
Tư chất:  26 
Công đức:  15+20
Kỹ năng: Kỹ năng đấu súng vòng năm, kỹ năng solo cặn bã - học việc thời kỳ nhập môn Tuyệt Thế Võ Công.
Danh hiệu vinh dự: Chiến thần nương nương, Tổ tiên vô tư 
Vầng sáng: Mẫu nghi thiên hạ (lời chúc phúc của Hoàng hậu), người chị tiêu biểu (lời chúc phúc của Trần Hi), hào quang thủ lĩnh (lời chúc phúc của Thảo)
Hoàn thành tâm nguyện của Thảo:  1, Ta không muốn chết. 2, Ta muốn cứu những người thú giống cái cũng bị vứt bỏ.
Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ 100, nhận được 25 điểm skill. 
Ninh Thư nhìn những khoản báo đáp phong phú mình nhận được, trong lòng liền thư thái hẳn, lần này có được 70000 điểm kinh nghiệm, có được 20 công đức, còn có được một danh hiệu tổ tiên vô tư, còn có một hào quang thủ lĩnh, 25 điểm skill.
Tổ tiên vô tư? Đám người thú này còn coi cô là tổ tiên, về sau còn thờ cúng cô.
Tại sao lại cảm thấy rất chột dạ, thực ra cô không hề vô tư, cô chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ. 
“Lực tín ngưỡng là cái gì?” Ninh Thư hỏi 2333.
“Tức là khi có sinh vật tín ngưỡng cô thì sẽ có điểm tín ngưỡng?”  2333 trả lời.
Nhìn lực tín ngưỡng có một chút lèo tèo, Ninh Thư đang suy nghĩ xem ai cống hiến lực tín ngưỡng? 
Người nguyên thủy đúng là ngay thẳng, cho cô nhiều đồ như vậy, cũng không uổng cô chịu bao khổ hạnh ở xã hội nguyên thuỷ, phải chăm sóc một đám người thú giống cái, còn phải chăm nom người thú nhỏ, quan tâm đến sự phát triển sau này của bộ lạc.
Tin rằng khi Thảo trở về, sẽ nhìn thấy một bộ lạc tinh thần phấn chấn.
Có điều, lần này Ninh Thư lại thấy được tầm quan trọng của vũ lực thêm lần nữa, nếu không có vũ lực, cô sẽ không thể săn bắn, sẽ không thể dự trữ nhiều thịt muối như vậy, lúc động đất, cũng không thể đánh lại dã thú, sau đó cũng không thể săn bắn. 
Ừ, chuyện có thể dùng vũ lực kiên quyết phải dùng vũ lực giải quyết, chuyện không thể dùng vũ lực giải quyết thì phải vắt hết não, dùng trí tuệ giải quyết.
Nói tóm lại, điểm vũ lực rất quan trọng, Ninh Thư rất hào phóng cộng 15 điểm skill của mình vào điểm vũ lực, sau đó lại cộng thêm vào điểm sinh mệnh và điểm may mắn.
Số hiệu:  23333 
Tên gọi: Ninh Thư (Người làm nhiệm vụ sơ cấp)
Tuổi:  27
Điểm kinh nghiệm EXP:  100000+70000 
Điểm linh hồn:  200
Điểm sinh mệnh:  60+5
Điểm trí tuệ:  85 
Điểm mị lực:  3
Điểm may mắn:  34+5
Lực tinh thần:  120 
Điểm vũ lực:  30+15
Lực tín ngưỡng:  1
Tư chất:  26 
Công đức:  35
Kỹ năng: Kỹ năng đấu súng vòng năm, kỹ năng solo cặn bã - học việc thời kỳ nhập môn Tuyệt Thế Võ Công.
Danh hiệu vinh dự: Chiến thần nương nương, Tổ tiên vô tư 
Vầng sáng: Mẫu nghi thiên hạ (lời chúc phúc của Hoàng hậu), người chị tiêu biểu (lời chúc phúc của Trần Hi), hào quang thủ lĩnh (lời chúc phúc của Thảo)
Chia xong điểm skill, Ninh Thư liền mở hệ thống cửa hàng trao đổi, đổi Bích Cốc Đan và nước và một ít dược phẩm cơ bản, nhân thể đổi một ít đan dược giải độc.
Những thứ này đều là nhu yếu phẩm để sinh tồn, dù trong nhiệm vụ không cần thì Ninh Thư cũng muốn chuẩn bị trước, có chuẩn bị vẫn hơn. 
Đổi xong, Ninh Thư dạo quanh cửa hàng, thấy nhiều đồ chỉ có thể dùng lực tín ngưỡng để đổi, tận mấy chục nghìn lực tín ngưỡng.
Ninh Thư nhìn lực tín ngưỡng lèo tèo của mình, đành yên lặng tắt hệ thống cửa hàng trao đổi đi, cửa hàng này luôn nhắc nhở cô là một người nghèo kiết xác.
Ninh Thư không vào nhiệm vụ luôn mà lấy sách trên giá sách xuống, ngồi trên ghế sofa đọc, đương nhiên với chỉ số IQ của Ninh Thư, cô chẳng thể xem được mấy thứ cao sâu. 
Xem chút sách tăng trí khôn cũng không tệ.
“Xem những thứ sách vô dụng này, thà cộng điểm skill vào điểm trí tuệ còn hơn.”  2333 không nhịn được nói.
Ninh Thư lập tức ồ một tiếng: “Ta quên mất, lần sau phải nhớ cộng thêm vào điểm trí tuệ, mà điểm trí tuệ có thể cộng thêm sao?” 
“Tại sao cô đã tin điểm vũ lực có thể cộng thêm rồi mà lại không tin điểm trí tuệ có thể cộng thêm?” 2333 hỏi.
Ninh Thư nói: “Trí tuệ là vật cố định, cộng thêm điểm skill là tăng ư?”
“Cô đúng là rất cần cộng thêm điểm skill về mặt trí tuệ rồi đó, điểm trí tuệ cao hơn một chút, lúc làm nhiệm vụ có thể giúp cô nhanh nghĩ ra biện pháp giải quyết, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.” 
2333 luôn bất mãn với việc Ninh Thư cộng điểm skill vào điểm vũ lực, lẽ nào cô chỉ thấy tác dụng của vũ lực, không nhìn thấy tác dụng của thứ khác sao?
“Người thật sự có trí tuệ sẽ không bao giờ thất sách, luôn hiểu rõ lòng người, không hề thua kém.” 2333 nói: “Những người như thế không cần có sức mạnh lớn mà vẫn không xảy ra chuyện.”
Ninh Thư ồ một tiếng: “Vậy thì thật là mệt đó.” 
Nghe thôi mà cũng đơ cả não rồi.
“Lẽ nào cô quơ đao múa gậy cả ngày thì không mệt?” 2333 cảm thấy mình có nghĩa vụ dẫn dắt người làm nhiệm vụ này đi theo con đường đúng đắn, sức mạnh của một người có lớn đến đâu thì khi gặp phải chuyện không giải quyết được, đều phải nhờ cậy người khác.
Lúc này chính là lúc khảo nghiệm chỉ số thông minh của con người, có vài người có thể ung dung giải quyết mọi chuyện, nhưng có vài người lại không thể. 
Chỉ có vũ lực mà không có đầu óc, không thể đi xa được.
“Ta đánh nhau đúng là không mệt, về sau ta sẽ học dùng đầu óc, dùng đầu óc.” Ninh Thư gật đầu nói.
Ninh Thư luôn cảm thấy trí tuệ phải tích lũy từ từ, kiến thức nhiều thì trí tuệ sẽ cao. 
Gập sách lại, Ninh Thư tu luyện một hồi, đến khi linh hồn đầy hơn, mới nói với 2333: “Chúng ta vào nhiệm vụ thôi.”
Ninh Thư vừa dứt lời, đầu liền mơ hồ, sau đó bên tai vang lên các loại âm thanh thao tác máy móc, từng chuỗi số liệu hiện lên trước mắt cô, còn kèm theo tiếng dòng điện.
Ninh Thư nghe thấy tiếng dòng điện rì rì, cảm giác muốn nổi da gà. 
Lúc mở mắt, phát hiện mình đang ở trước một sơn cốc, mà mình thì đang ngồi dưới đất, tay ôm cổ chân, cổ chân hơi sung đỏ, nhưng Ninh Thư lại không cảm thấy đau.
Ninh Thư sờ thân thể của mình, trên người đang mặc đồ cổ trang, tóc chỉ dùng một sợi dây buộc lại.
Sờ thân thể này, Ninh Thư cảm thấy mình đúng là có tồn tại, nhưng lại không có nhịp tim, hơn nữa cơ thể này cũng không có bản năng hô hấp. 
Khiến Ninh Thư không kìm được hít sâu hai cái, thở cũng như không.
Không cảm giác được cái lạnh, không cảm giác được cái nóng, không cảm giác được đau nhức, ngoại trừ ý thức thì không có gì cả.
Lần này cô biến thành vật gì đây? 
Nhìn xung quanh, đây là một nơi rất đẹp, có sông có cây, từng ngọn cây cọng cỏ đều rất thật, nhưng lại không có bóng người, một con chim nhỏ bay đến trước mặt Ninh Thư, Ninh Thư bắt lấy con chim, trên người con chim này cũng không có hơi thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.