Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 67: Tướng quân yêu thôn cô (36)




Edit: Akito
Hách Liên Anh tựa hồ cùng Ninh Thư giằng co, trừ bỏ tuyết rơi trời mưa, đều đến công thành, liền cùng tới đúng giờ tập thể dục buổi sáng vào tám giờ theo đài giống nhau, nhưng lại là máu chảy thành sông.
Ninh Thư quả thực muốn mắng người, đứng ở trên tường thành, nhìn tên vương bát đản Hách Liên Anh ở phía dưới, trận đánh này đều là tiền, đánh đến đều là lương thực, chỉ là một ngày quân lương, cũng là con số làm cho người ta khủng bố.
Cũng không biết có thể kiên trì bao lâu, hơn nữa Ninh Thư thấy thái độ của Thẩm Nguyên Soái Thẩm Phong, tựa hồ không nghĩ quá kiên trì, nhưng nếu không kiên trì, phía trước điền vào nhiều mạng người như vậy, nhiều mạng người hi sinh như vậy liền uổng phí, chỉ có thể kéo dài.
Ninh Thư lại nhận được thư của Lý Ôn, là thư cho một mình nàng, trong thư từ ý tứ của Lý Ôn rất rõ ràng, tuy rằng thực mong đợi Ninh Thư có thể đánh thắng trận, nhưng vẫn hi vọng Ninh Thư có thể kiên trì, cứng rắn thái độ hiếu thắng.
Cuối thư còn có một chút lời nói quan tâm, đã có chút ít bộ dạng ca ca rồi, về phần có bao nhiêu thật lòng, Ninh Thư cũng không nghĩ nhiều, với tư cách là một hoàng đế, nhất cử nhất động, mỗi chữ mỗi câu đều là có thâm ý cả.
Hôm nay, sắc trời thực tốt, trải qua một ngày gió tuyết về sau, mặt đất đều chồng chất thật dày bông tuyết, Ninh Thư vốn tưởng rằng hôm nay sắc trời tồi tệ như vậy, hành tẩu cũng có chút khó khăn, Hách Liên Anh sẽ không tới công thành.
Thật không ngờ hắn vẫn đến công thành, hơn nữa trên mặt Tác-ta đều mang theo một cỗ nôn nóng cùng đập nồi dìm thuyền tuyệt vọng.
Bây giờ là mùa đông, năm nay như thế nào lại không có thu hoạch, chính là bình tĩnh Hách Liên Anh cũng gắt gao nhíu lại lông mày, thần sắc thực đông lạnh, ngẩng đầu híp mắt nhìn Ninh Thư đứng ở bên cạnh cờ hiệu.
Ánh mặt trời tươi đẹp chiếu vào trên người nàng, áo giáp phát ra tia sáng lạnh lẽo, chói mắt thậm chí cũng không thấy rõ được mặt Ân Huệ công chúa.
Đoạn Tinh Huy đứng ở bên cạnh Hách Liên Anh, bắt gặp ánh mắt của Hách Liên Anh vẫn đang nhìn Ân Huệ công chúa, trong lòng phi thường không thoải mái, nhịn không được hướng Ninh Thư ở bên cạnh nói: “Công chúa, Tác-ta Bắc Mạc lòng muông dạ thú, công chúa ngàn vạn không thể thỏa hiệp.”
Ninh Thư nhịn không được muốn đào đào lỗ tai, lời này trên cơ bản mỗi ngày nàng đều nghe được, dường như Đoạn Tinh Huy là một người trầm mặc ít nói, ở trước mắt Ân Huệ công chúa vĩnh viễn đều là một bộ dạng ca ca lãnh khốc, hiện tại cứ lải nhải, thật sự là phiền chết người.
Hách Liên Anh mím môi mà nhìn một đôi bích nhân trên tường thành, nhịn không được cầm cung tiễn hướng Đoạn Tinh Huy xạ kích mà đi.
Không biết có phải hay không hôm nay gió có chút lớn, rõ ràng mũi tên bắn như bay hướng Đoạn Tinh Huy mà đi cư nhiên lại vọt về phía Ninh Thư.
Ninh Thư: $%@#*
Quả nhiên cùng nam trúc quân ngốc chung một chỗ, vĩnh viễn xui xẻo đều là pháo hôi.
Ninh Thư vừa định muốn né tránh, nhưng thân thể đột nhiên thoáng một cái không chịu sự khống chế rồi, hơn nữa linh hồn của nàng thoáng chút tựa hồ sắp phải bị bắn ra khỏi thân thể.
Trong lòng Ninh Thư hoảng hốt, đây là xảy ra chuyện gì? Thân thể như thế nào đột nhiên liền không chịu sự khống chế rồi.
Đoạn Tinh Huy nhìn thấy mũi tên hướng Ân Huệ công chúa nhanh như gió bay đi, đã vậy Ân Huệ công chúa còn là một bộ sững sờ bộ dạng, căn bản cũng không biết tránh đi.
Trong lòng dâng lên khủng hoảng cực lớn, Đoạn Tinh Huy gấp gáp cầm đao ra bổ vào mũi tên, nhưng mũi tên như cũ hướng Ninh Thư vọt tới, mũi tên mất đi phương hướng lúc đầu, đâm vào trên bờ vai Ninh Thư.
Ninh Thư kêu rên một tiếng, bên tai vang lên thanh âm mũi tên đâm rách da thịt, ngay sau đó, một cỗ đau đớn che lấp trời đất thổi quét toàn bộ đại não.
Mẹ nó quá thốn, đau quá a.
“Đinh, nhiệm vụ nghịch tập hoàn thành, hay không rời đi thế giới.” Một đạo âm thanh máy móc lạnh lùng vang lên ở trong ý thức Ninh Thư.
“Rời, rời, rời…” Ninh Thư chỉ nghĩ nhanh lên rời đi, mẹ nó quá đau a, coi như là phải rời khỏi thế giới, cũng không nhất định phải để cho nàng bị một mũi tên đâm vào đi.
Hệ thống hố ta!
Tức thì linh hồn Ninh Thư rời khỏi thân thể Ân Huệ công chúa.
Sự tình phát sinh quá nhanh, đợi đến thời điểm mọi người kịp phản ứng, mới ý thức được tướng lãnh Đại Ung bị bắn chết rồi.
Tác-ta Bắc Mạc đều đấm ngực hoan hô, sĩ khí phóng đại, dùng ánh mắt sùng bái kính ngưỡng mà nhìn Nhị vương tử Hách Liên Anh của bọn hắn.
Mà bị nhìn chăm chăm trở thành anh hùng Hách Liên Anh gắt gao mà nắm cung tên, có hơi phát run, sắc mặt hơi tái, đồng tử run rẩy, nàng rõ ràng có thể tránh đi, thực lực của nàng không đến nỗi ngay cả một mũi 
tên này cũng tránh không được.
Hơn nữa người hắn muốn bắn chết không phải là nàng a.
Hách Liên Anh giơ tay lên, cao giọng hô: “Hiện tại lui binh.”
Cái này …
Rõ ràng hiện tại là thời cơ công thành tốt nhất, làm sao lại muốn lui binh.
“Nhị vương tử, bây giờ chính là thời điểm sĩ khí Đại Ung lao xuống, hiện tại công thành là làm chơi ăn thật, vì cái gì phải lui binh?” Một tướng lãnh Tác-ta hướng Hách Liên Anh hỏi.
‘BA~’
Hách Liên Anh một tát phiến ở trên mặt tướng lãnh kia, hơi có chút nghiến răng nghiến lợi nói: “Bổn vương tử nói lui binh liền lui binh.”
Hách Liên Anh tức khắc thay đổi đầu ngựa, quay đầu lại nhìn thoáng qua chiến vị trí của Ân Huệ công chúa, hiện tại đã không có người. Trong thoáng chốc lại như nhìn thấy một ánh mắt thanh lãnh, cao cao tại thượng mang theo sự xem thường cùng giảo hoạt.
Nàng chắc có lẽ không dễ dàng chết như vậy đi.
Đoạn Tinh Huy ôm Ân Huệ công chúa, đi đến lều trại quân ý, la lớn: “Cứu lấy nàng, mau cứu lấy nàng…”
Đoạn Tinh Huy chờ ở ngoài lều, lo lắng đi qua đi lại, tâm tình Đoạn Tinh Huy bây giờ thực nôn nóng, sợ hãi cùng hoảng hốt, còn có một cỗ tình cảm mãnh liệt không nghĩ để nàng chết, chỉ cần nghĩ đến nữ nhân xem thường hắn này sẽ chết, nội tâm Đoạn Tinh Huy liền cùng ở bên trong chảo dầu giống nhau, đau đớn muốn chết.
Thời điểm đem mũi tên rút ra, Ân Huệ công chúa kêu rên một tiếng, hơi mở to mắt, nhìn thấy lều vải đơn sơ, nàng như thế nào còn sống.
Nàng vẫn còn ở trong lều trại của Tác-ta Bắc Mạc sao.
Cảm giác đau đớn tập kích, Ân Huệ công chúa hôn mê bất tỉnh.
Ân Huệ công chúa không có việc gì, làm cho mọi người trong quân doanh đều thở phào một hơi, đặc biệt là Thẩm Phong, tuy rằng trên chiến trường đao kiếm không có mắt, nhưng công chúa của một nước chết đi, còn là công chúa ruột thịt của hoàng đế cùng một nương sinh ra chết đi, hắn chính là có nhiều công lao hơn nữa, hoàng đế cũng sẽ không để ý.
Ân Huệ công chúa lại cảm thấy như là ngủ mơ một hồi, nàng đều không hiểu có phải hay không phía trước trúng một mũi tên liền thấy đời trước của mình hay tình huống hiện tại chỉ là một giấc mộng.
Nhìn này đó nữ tử quỳ gối trước mặt mình, bộ mặt các nàng nghiêm túc cùng trang trọng, thời điểm nhìn đến đôi mắt của các nàng đều mang theo huyết sắc hồng hồng.
Sờ sờ lên roi bên hông, Ân Huệ công chúa nở nụ cười, mặc kệ là như thế nào, nàng không còn bi thảm như ở trong mộng, không có bị người vũ nhục, không còn sống ở trong A Tỳ địa ngục thống khổ nữa rồi.
Nàng không để cho hoàng huynh thất vọng, nàng là công chúa tôn quý duy nhất của Đại Ung.
Thời điểm trông thấy Đoạn Tinh Huy, Ân Huệ công chúa nở nụ cười, người này trong mộng chính là nam nhân nàng cực kỳ yêu, giờ phút này đang dùng một loại ánh mắt lo lắng nhìn nàng.
Nữ tử thì sao, nữ tử chưa chắc không bằng nam tử, nàng nguyện ý cả đời không gả chồng, vì hoàng huynh chinh chiến cả đời, cho dù thống khổ, gian nan so ra còn tốt hơn việc bị rất nhiều nam nhân dùng chung, ăn chính là cơm heo, sống người không giống người, quỷ không giống quỷ, không có tôn nghiêm, không biết sống vì điều gì.
Dù chỉ như một giấc mộng, nhưng cái giấc mộng này vì sao lại chân thật như thế.
“Công chúa, người không sao chứ?” Sau cùng Đoạn Tinh Huy tiến lên hỏi, ý vị thâm trường mà nhìn công chúa, ánh mắt lại mang theo vẻ quỷ dị, hướng Ân Huệ công chúa hỏi.
Ân Huệ công chúa sửng sốt một lát, tựa hồ đã rất lâu thời gian không có nghe được giọng nói của Đoạn Tinh Huy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.