Edit: Akito
Tiêu Diễn nghe thấy hai bảo bối vào bệnh viện, sắc mặt lập tức biến đổi, đôi mắt thoáng cái liền trở nên đỏ bừng, hướng Ninh Thư gào thét, “Cô lại làm cái gì?”
Ninh Thư: @#$%*
Tôi làm cái gì, tôi làm cái gì mà ngay cả tôi như thế nào cũng không biết.
“Tô Nhiễm, nếu như hai đứa nhỏ xảy ra chuyện gì, tôi sẽ để cho cô chôn cùng đấy.” Tiêu Diễn cừu hận liếc nhìn Ninh Thư, quay người liền lên xe hướng bệnh viện đi.
Cả người Ninh Thư ngổn ngang trong gió, ôm ngực, cảm thấy tâm quá mệt, vì cọng lông gì cô cảm giác người của thế giới này đều không thể nói lý như thế, tùy hứng như vậy.
“Ở bệnh viện nào.” Ninh Thư nhàn nhạt hướng người hầu hỏi.
Người hầu vừa rồi thấy được bộ dạng Đại thiếu gia đối với Thiếu phu nhân chán ghét như vậy, ánh mắt nhìn Ninh Thư càng thêm khinh miệt, nơi nào đó cùng kính trên đạp dưới giống nhau, người hầu tức giận nói: “Tôi cũng không biết ở bệnh viện nào.”
Ninh Thư đạm mạc mà nhìn người hầu, “Tôi hỏi cô, ở bệnh viện nào, cho dù tôi ở trong nhà này không có địa vị, nhưng sa thải cô một cái người hầu vẫn còn có tư cách đấy.”
“Ở bệnh viện trung tâm thành phố.” Người hầu vội vàng nói.
Sớm nói thì được rồi, Ninh Thư tính toán đi xem là cái tình huống gì, hai đứa nhỏ đồng thời vào bệnh viện, liền chỉ số thông minh bật hack Tô Đại Bảo cũng vào bệnh viện?
Thời điểm Ninh Thư đến bệnh viện trung tâm thành phố, đứng xa xa trên hành lang đã nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế của Tô Manh, Ninh Thư giật mình, chẳng lẽ hai đứa nhỏ sắp chết rồi, không có khả năng, hai đứa nhỏ này chính là công cụ trọng yếu xúc tiến tình cảm giữa Tiêu Diễn cùng Tô Manh.
Đúng vậy, chính là công cụ.
ở Ninh Thư nhìn thấy, hai đứa nhỏ này chính là bàn tay vàng của Tô Manh, nuôi sống gia đình dựa vào Tô Đại Bảo, làm nũng bán manh dựa vào Tô Tiểu Bảo, hai đứa nhỏ có thể vì Tô Manh quét sạch chướng ngại phía trước, còn chưa có vào cửa, liền thay Tô Manh nịnh nọt ba mẹ chồng, thuận tiện cùng ba cùng nhau đi tiêu diệt thê tử làm cho người ta chán ghét, giúp đỡ ba ba theo đuổi mẹ.
Này không phải trẻ con, đây hoàn toàn chính là quái thai, quá không khoa học đi.
Ninh Thư đi qua, trông thấy Tô Manh bình thường xinh đẹp cơ hồ khóc muốn ngất đi ở trong lồng ngực Tiêu Diễn, Tiêu Diễn càng không ngừng trấn an Tô Manh, thần sắc sốt ruột, Tiêu lão gia cùng Tiêu phu nhân đều ngồi ở trên ghế, đứng ngồi không yên.
Ninh Thư đi qua, thành công tiếp nhận tất cả ánh mắt chán ghét của mọi người, trong lòng Ninh Thư cảm thấy thật khổ bức, lăn lộn thành người gặp người ghét như vậy, cũng vô cùng không dễ dàng đấy.
“Cô tới đây làm gì?” Tiêu Diễn nâng cằm nhìn Ninh Thư, “Đừng tới chọc tôi, bằng không thì tự gánh lấy hậu quả.”
Ninh Thư cau mày, cô thật sự không biết làm cách nào cùng những người này câu thông, có thể hay không hảo hảo nói chuyện, động một chút lại gào, một bộ dạng khốc huyễn cuồng bá, thật sư lại khiến cho Ninh Thư có chút ăn không tiêu.
Tô Manh dựa vào trong ngực Tiêu Diễn đôi mắt đỏ bừng mà nhìn Ninh Thư, bi bi thương thương mà nói: “Tô Nhiễm, trẻ con là vô tội, cô có bất mãn gì, cô có thể hướng tôi ra tay, tôi chỉ hi vọng cô không cần tổn thương con tôi.”
Ninh Thư: …
“Có thể hay không ra khỏi lồng ngực của chồng người khác, cô không biết là tựa ở trong ngực chồng người khác nói lời này liền làm cho người ta rất buồn nôn sao?” Ninh Thư nhàn nhạt nói, “Tôi đối với con của cô làm cái gì?”
Cô nếu làm cái gì, gánh chịu tội danh như vậy, Ninh Thư sẽ không nói hai lời, nhưng hiện tại cô cũng không biết xảy ra chuyện gì, vẻ mặt viết hoa mộng bức, những người này lại cứ chỉ trích cô.
Hoàn toàn cũng theo tiết tấu bị người bức điên a.
Tô Manh trợn to mắt nhìn Ninh Thư, sâu trong hạnh nhãn đều thanh triệt vô tội, thần sắc kích động từ trong ngực Tiêu Diễn rời đi, lệ rơi đầy mặt, “Không cần tới gần tôi, tôi chỉ muốn con của tôi sống thật tốt.”
Tiêu Diễn vẻ mặt thương tiếc mà nhìn Tô Manh, cố gắng đem Tô Manh ôm lấy, “Không có chuyện gì, con của chúng ta sẽ không có chuyện gì.”
Tô Manh ở trong ngực Tiêu Diễn giãy dụa, khóc lóc hô hào, “Đừng đụng vào tôi, tới gần anh, con của tôi sẽ bị thương, tôi không muốn con của tôi gặp chuyện không may, Tiêu Diễn, cầu anh buông tha cho mẹ con chúng tôi đi.”
Ninh Thư: cứu mạng a, PHỐC…
Ninh Thư một tay vịn tường, một tay ôm ngực, tâm cô thật sự quá nghẹn a.
Nhân vật chính thiệt là tùy hứng, ở trong bệnh viện lại rống lớn la to như thế.
Ngày thường căn bản không quá quản hai đứa nhỏ, có thể đem hai đứa nhỏ ném ở Tiêu gia, hai đứa nhỏ căn bản không cần Tô Manh quan tâm, đã là mẹ của hai đứa trẻ, sinh hoạt vẫn như trước cùng thiếu nữ giống nhau, sẽ lại là cái đức hạnh này, Ninh Thư cảm thấy mình đều muốn hộc máu.
“Được rồi, đừng náo loạn nữa.” Tiêu lão gia lên tiếng ngăn lại tiết mục bi tình của hai người.
Tiêu Diễn bất đắc dĩ mà trấn an Tô Manh, hướng Tiêu lão gia hỏi: “Ba, hai đứa nhỏ là làm sao vậy.”
Ninh Thư thiếu chút nữa bật cười, liền chú ý cùng Tô Manh diễn lấy hình ảnh sinh ly tử biệt, tình chàng ý thiếp, các kiểu làm ra vẻ buồn nôn, mà ngay cả con mình có chuyện gì cũng không biết.
Cảm giác cũng là say.
Tiêu phu nhân trừng mắt liếc nhìn đang nín cười Ninh Thư, hướng Ninh Thư tức giận nói: “Đều do cô, đều do cô muốn ăn cái gì bào ngư, cô cái nữ nhân tham ăn này.”
Ninh Thư: sự tình liên quan cọng lông gì tới cô a.
“Mẹ, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.” Tiêu Diễn âm tàn mà nhìn chằm chằm Ninh Thư, “Quả nhiên như thế, Tô Nhiễm, cô quả thực chính là lòng dạ rắn rết, liền đứa con nít cũng không buông tha.”
“Còn không phải do nữ nhân này, muốn ăn cái gì bào ngư, kết quả buổi trưa, hai đứa nhỏ ắn rất nhiều bào ngư, không tiêu hóa được, nên mới phải đến bệnh viện thúc nôn ra.” Tiêu phu nhân trừng mắt nhìn Ninh Thư.
Tiêu lão gia cũng nói: “Về sau trong nhà không được xuất hiện bào ngư.”
Ninh Thư: Ma ma, con muốn về nhà, người nơi này đều bị bệnh tâm thần a.
Tiêu Diễn chán ghét nhìn thoáng qua Ninh Thư.
Ninh Thư cười lạnh một tiếng, nói: “Cũng không phải tôi làm cho hai đứa nó ăn, cũng không phải tôi thủ sẵn bên miệng của hai đứa nó, đem thứ đó kiên quyết nhét cho hai đứa nó ăn, hay là tôi hạ độc ở bên trên bào ngư rồi sao?”
Cái chuyện này liên quan gì đến cô?
“Cô còn giảo biện, nếu như không phải cô đem Tiểu Bảo dọa cho khóc, đứa nhỏ như thế nào sẽ rối loạn tiêu hóa.” Tiêu phu nhân Xùy ~~ vừa cười vừa nói.
Ninh Thư:..
Tâm quá mệt, vì cái gì người của thế giới này đều ghê gớm như vậy, logic ở đâu, tam quan ở đâu, không một chút suy nghĩ liền đem tất cả sự tình đổ ở trên đầu cô, những người này còn một bộ dạng theo lý thường hẳn nên vậy.
Quả thực có bệnh, hiện tại Ninh Thư cảm thấy thực khổ bức, liền cảm giác chính mình một người bình thường sinh hoạt ở trong thế giới của người thần kinh.
Đầu óc những người này là dùng để làm gì?
Ninh Thư hơi chút tưởng tượng liền hiểu, phỏng chừng do cô trước khi ra khỏi nhà, nói muốn ăn bào ngư, mà hai đứa quỷ nhỏ không muốn cho cô ăn, sau đó chính mình dũng mãnh ăn, ý định không muốn lưu lại một chút cho cô cái nữ nhân đáng giận này.
Trẻ con vốn liền dễ dàng bị rối loạn tiêu hóa, sau đó hiện tại của hai đứa nhỏ này liền ở trong bệnh viện.
Bào ngư vô tội biết bao, cô cũng vô tội biết bao, ngược lại không có người thấy được tâm tư dưới hành vi của hai đứa nhỏ này, trò đùa quái đản lại mang theo tâm tư ác độc.
Đối với hành vi tự tìm đường chết như thế, Ninh Thư tỏ vẻ, đáng đời.
“Tô Nhiễm, tôi sẽ không lại cho phép cô tổn thương con của tôi.” Tiêu Diễn nhìn Ninh Thư, “Tôi muốn cùng với cô người phụ nữ độc ác này ly hôn.”
Nằm mơ, chết cũng sẽ không ly hôn đâu.