Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 789: Hello, Cậu! 24




Trong lúc đợi phẫu thuật kết thúc thì Ninh Thư đến gặp tay tài xế say rượu kia, người này đã bị cảnh sát bắt lại, trên tay còn đang đeo còng số tám.
Tài xế là một người đàn ông hơn 40 tuổi, mặc dù đã đâm vào người khác nhưng trên mặt hắn lại không thấy được sự bất an, có cảm giác như hắn đã chấp nhận vận mệnh của mình rồi vậy.
Người đàn ông này trước đó muốn mạng của Thời Tư Nam, nay lại đâm vào lão già, ông ấy còn đang nằm trên bàn mổ chưa biết sống chết ra sao, lần này còn thêm mạng sống của một người lái xe nữa, là lái xe của lão. 
Trong lòng Ninh Thư tràn ngập sát ý.
Cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho người đàn ông này, nếu người này đã muốn dựa vào cách này để kiếm những đồng tiền bất nghĩa thì cô sẽ khiến cho hắn ta không kiếm được một đồng nào, hơn nữa nửa đời sau của hắn cũng chỉ có thể ở trong ngục.
Ninh Thư nói với cảnh sát: “Làm phiền các anh đi điều tra tài khoản của người này, nhìn xem dạo gần đây có khoản tiền lớn nào được chuyển vào hay không.” 
Tay tài xế nghe Ninh Thư nói như vậy thì gương mặt hiện lên sự hoảng sợ và kinh ngạc, sau đó lại vội vã cúi đầu.
“Các anh hãy thẩm vấn hắn thật kỹ vào.” Ninh Thư nói: “Đến lúc đó tôi sẽ mời luật sư để kiện hắn.”
Ninh Thư sẽ không bỏ qua cho người đàn ông này, nếu hắn đã muốn nhận tiền để hại người thì hắn sẽ phải chịu hậu quả khi thất bại. 
Sau khi gặp tay tài xế thì Ninh Thư lại đến cửa phòng phẫu thuật để canh chừng.
Đèn trước cửa phòng giải phẫu đã tắt, Ninh Thư vội vã đứng lên hỏi thăm: “Bác sĩ, cha của tôi ra sao rồi?”
“Có hai người được đưa vào, một người đã chết, còn một người thì phải chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt.” Bác sĩ nói. 
Ninh Thư mím chặt môi, lái xe của lão già đã chết, bởi vì phần trước của xe đi đâm đến biến dạng, lão già ngồi ở ghế sau cho nên không bị thương nặng bằng lái xe.
Theo cốt truyện thì Lệ Na tự mình lái xe cho nên trực tiếp bị đâm chết.
Ninh Thư khẽ vuốt trán, đứng bên ngoài phòng vô khuẩn, nhìn qua lớp kính thấy lão đang nằm trên giường bệnh, cả người đều cắm rất nhiều ống. 
Ninh Thư cắn chặt môi, rồi đi gặp người nhà của tài xế, bọn họ đang ôm chặt lấy thi thể của ông ấy mà gào khóc.
Người tài xế này đã đi theo lão khá nhiều năm, Ninh Thư cũng bồi thường không ít tiền cho gia đình của hắn, dù sao thì con trai của tài xế vẫn đang học đại học, nên Ninh Thư sẽ giúp đỡ cho đến khi cậu ấy tốt nghiệp đại học.
Bồi thường như vậy đã xem như rất lớn rồi, nên người nhà của tài xế cũng không náo loạn nữa, mà chỉ khóc sướt mướt rồi mang thi thể của tài xế về nhà. 
Sau đó lại đến đồn công an để ghi chép khẩu cung, cảnh sát đang thẩm vấn tay tài xế kia, nhưng hắn cũng chỉ khai là vì đã uống rượu nên mới gây ra tai nạn giao thông.
Bởi vì có Ninh Thư nhắc nhở nên cảnh sát cũng đã kiểm tra tài khoản của người này, sau đó phát hiện tài khoản của hắn mới được chuyển vào năm trăm ngàn tệ.
Hơn nữa tay tài xế kia còn không giải thích được nguồn gốc của số tiền kia. 
Ninh Thư nói thẳng là hắn nhận tiền để giết người, là cố ý mưu sát.
“Dù gì thì tôi cũng có thời gian để chơi với anh, cứ từ từ.” Ninh Thư lạnh nhạt nói, cho dù là hắn tự thú thì cũng sẽ bị phán chung thân, hơn nữa nếu hắn ngồi tù thì cô cũng sẽ không để hắn sống yên ổn.
Ninh Thư không nghĩ có thể lôi Tịch Mộ Thành xuống nước, bởi vì chỉ có việc này thì khó lòng lật đổ hắn. 
Lúc Ninh Thư rời khỏi đồn công an thì trời cũng đã tối, Ninh Thư vội vã về biệt thự để lấy quần áo và đồ dùng của ông lão.
Khi về đến nơi thì Tịch Mộ Thành và Thời Tư Nam đang ăn cơm, Thời Tư Nam giống như một đóa hoa mới được tưới nước vậy, xinh đẹp ướt át.
Tóc gáy còn hơn ẩm, vừa nhìn là biết đối phương vừa mới tắm xong. 
Chơi đến tận bây giờ thì đúng là giỏi chơi thật.
Sắc mặt của Tịch Mộ Thành có chút ửng hồng, con mắt cũng đỏ ngầu, vẫn không ngừng uống nước, giống như là hắn rất khát vậy.
Thời Tư Nam nhìn thấy Ninh Thư thì có chút bất an: “Mẹ.” 
Thời Tư Nam sợ mẹ lại đánh nhau với cậu, hơn nữa nó cũng rất sợ mẹ mình phát hiện ra chuyện giữa nó và cậu.
Lúc đó chỉ cảm thấy cả người đều lơ lửng, vừa sung sướng lại vừa thoải mái, làm bao nhiêu lần cũng không thấy đủ.
Nhưng bây giờ thì Thời Tư Nam lại cảm thấy rất xấu hổ, hơn nữa có thể là làm trong khoảng thời gian dài nên phía dưới còn hơi đau. 
Ninh Thư ừ một tiếng rồi nói: “Ông ngoại của con bị tai nạn giao thông, hiện giờ đang nằm viện.”
Biểu cảm của Thời Tư Nam trở nên khiếp sợ, vội vàng hỏi: “Ông ngoại không có chuyện gì chứ.”
Ninh Thư liếc mắt nhìn Tịch Mộ Thành đang uống nước, lạnh nhạt nói: “Ông ngoại của con còn chưa tỉnh lại, còn chú lái xe đã chết.” 
Tịch Mộ Thành khẽ nhếch mép, rồi quay đầu sang nói với Ninh Thư: “Hôm nay Thời gia đúng là không hợp để ra ngoài, sao mà cứ xảy ra tai nạn giao thông suốt thôi.”
Ninh Thư mím chặt môi nhìn Thời Tư Nam: “Con với mẹ cùng đến bệnh viện để chăm ông.”
“Dạ.” Thời Tư Nam gật đầu. 
“Ừ hừ, e hèm...” Tịch Mộ Thành ho khan một tiếng, lạnh nhạt nói: “Tư Nam còn đang là người bệnh thì sao có thể đi chăm sóc một người bệnh khác được chứ.”
“Đi bệnh viện cũng tốt, vừa có thể chăm sóc cho ông ngoại của con, vừa có thể để bác sĩ chăm sóc cẩn thận cho vết thương trên mũi con.” Ninh Thư nói tiếp: “Hơn nữa mẹ còn phải quản lý công ty, cho nên con đi chăm sóc ông ngoại đi.”
Thời Tư Nam không lên tiếng, Tịch Mộ Thành còn nói thêm: “Chị à, cha của chị còn đang nằm viện mà chị chỉ nghĩ đến công ty thôi sao, để cho đứa con gái đang bị thương đi chăm sóc một người bệnh, chị đúng là kẻ máu lạnh mà.” 
Ninh Thư:...
Rất tức giận, nhưng mà cô vẫn phải giữ vững nụ cười.
Bà nó, cô máu lạnh? 
Bây giờ lão già xảy ra chuyện, cô phải đi trấn an đám người trong hội đồng quản trị, phải gánh vác công ty, để Tư Nam đi chăm sóc ông ngoại của nó thì cô là kẻ máu lạnh, excuse me?
Có thể lên giường với người khác mà lại không thể đi chăm sóc ông ngoại.
Ninh Thư nhìn Thời Tư Nam: “Con có đi bệnh viện hay không?” 
Thời Tư Nam cảm giác có hai ánh mắt nóng rực đang nhìn nó, bản thân kẹp giữa mẹ và cậu khiến cho nó không biết phải chọn người nào.
Thời Tư Nam nhìn về Ninh Thư, thấy đối phương mặt không đổi sắc, sau đó lại nhìn Tịch Mộ Thành, nó cảm thấy bản thân đang bị dày vò trong chảo dầu vậy.
“Cháu phải nghĩ cho kỹ đó...” Tịch Mộ Thành kéo dài giọng điệu của mình, rồi nháy mắt với Thời Tư Nam, ngón tay lại khẽ vuốt ve bờ môi, ánh mắt mang theo sự uy hiếp và tà mị. 
Ninh Thư:...
Tiện nhân lại đang sử dụng mỹ nhân kế.
Thời Tư Nam hít một hơi thật sâu, cúi đầu rồi nhỏ giọng nói với Ninh Thư: “Mẹ ơi, mặt của con còn đau lắm.” 
Khi nói những lời này thì Thời Tư Nam rất bất an, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt của Ninh Thư: “Ngày mai con sẽ đến thăm ông ngoại.”
“Tôi cũng đi.” Tịch Mộ Thành chống cằm nói, biểu cảm như muốn kiếm chuyện lại cũng rất đắc ý.
Ninh Thư: Tức giận quá đi mất, tức giận quá đi mất... 
Nuôi một đứa con gái như vậy thì có lợi ích gì, thà sinh ra cái bánh thì đến lúc đói còn có thể ăn.
Ninh Thư xoay người đi lên phòng của lão già để tìm quần áo cho ông ấy thay.
Ninh Thư xách túi đi xuống lầu, nói với Thời Tư Nam: “Tối hôm nay mẹ sẽ ở trong bệnh viện nên sẽ không về nhà nữa.” 
Tịch Mộ Thành khẽ nở nụ cười, ánh mắt cũng trở nên sáng hơn.
Ninh Thư đi đến bệnh viện, chúc hai người chúng mày chơi vui vẻ.
Lại một lần nữa thấy được sự vô ơn của Thời Tư Nam, chỉ biết đến đàn ông thế mà lúc nào cũng ra vẻ ngây thơ trong sáng. 
Trong lòng của Thời Tư Nam thì Thời Lệ Na là con người chỉ biết đến công việc, bởi vì công việc nên mới bị chồng bỏ, cũng chỉ biết đưa tiền, nhưng Thời Tư Nam không cần tiền, nó cần tình thương của mẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.