Ninh Thư hờ hững bước vầ phía mẹ chồng mình, bà ta bị bộ dạng của cô làm cho hoảng sợ, nuốt nước miếng ưng ực, lại không muốn đánh mất tôn nghiêm của một người mẹ chồng, bà ta chỉ tay vào Ninh Thư: "Trương Ninh, tôi nói cho cô biết, cô đừng có mà giả ngây giả ngô nữa."
"Người ta làm gì giả ngây giả ngô." Ninh Thư đau buồn nói: "Mẹ à, mẹ phải cứu con, trong lòng con rất buồn bực, rất đau khổ."
"Cô..." Mẹ của An Kim Vĩ bị bộ dạng lúc này của Ninh Thư làm cho sững sờ: "Trương Ninh, tôi nói cho cô biết, cô đừng giả vờ như thế nữa, tôi sẽ bảo Kim Vĩ ly hôn với cô."
"Mẹ nói cái gì?" Chỉ mấy giây thôi mà khuôn mặt Ninh Thư trở nên không cảm xúc: "Mẹ bảo là muốn Kim Vĩ ly hôn với ai ạ?"
Ninh Thư trợn mắt lên nhìn bà ta: "Con chả nghe thấy mẹ nói gì cả."
Ninh Thư bước nhanh đến trước mặt mẹ chồng mình: "Mẹ nói gì ạ?"
"Tôi..." Mẹ của An Kim Vĩ quay người chạy ra khỏi phòng.
Ninh Thư liếc mắt một cái.
Cái đồ hay bắt nạt kẻ yếu.
Cho nên những người hiền lành mới bị bắt nạt.
Hung ác nhưng mà lại không dám làm gì cô cả.
Ninh Thư khóa trái cửa phòng ngủ lại, cô thở ra một hơi, chỗ vết mổ hơi nhói lên.
Ninh Thư cho đứa bé bú, sau đó cô đặt nó lên giường, rồi ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện, cô phải tu luyện kình khí nhiều hơn để chữa trị vết thương.
Không có sức mạnh là không được, chỉ sợ sau này những người trong nhà này sẽ xem cô như bệnh nhân tâm thần rồi trói cô lại mất.
Tôi sống cực khổ thì các người cũng đừng mong sống dễ dàng.
Ninh Thư sẽ không lặng lẽ khóc, lặng lẽ hứng chịu tất cả, chờ đợi sự quan tâm chăm sóc từ người chồng không tim không phổi của mình như Trương Ninh.
Không thể chịu đựng cực khổ một mình được, tôi mệt mỏi thì anh cũng phải mệt mỏi, cả nhà đều phải mệt mỏi mới được.
Mẹ chồng Ninh Thư bị cô hù dọa đến nỗi bỏ chạy khỏi phòng, bà ta nói với chồng mình: "Đứa con dâu này đúng là không có giáo dục, cô ta, cô ta dám mắng mẹ là bà già xấu xa."
"Lúc đầu chúng ta đúng là bị cô ta lừa rồi, không thể ngờ được cô ta là loại người thế này." Mẹ của An Kim Vĩ tức giận đến nỗi khuôn mặt tím xanh hết cả lên, trước đây Trương Ninh không phải là người thế này.
Trước đây Trương Ninh rất nghe lời.
"Đừng có tưởng mình sinh được một đứa con gái mà vội đắc ý." Mẹ của An Kim Vĩ phàn nàn với chồng bà ta.
"Bà đủ rồi đấy, bớt nói đi, tôi nghe đến bực cả mình rồi." Bố của An Kim Vĩ tức giận nói, mẹ chồng cô lập tức ngậm miệng lại, ánh mắt bà ta có chút tủi thân.
Bà ta lại nhìn An Kĩm Vĩ đang ngồi trên sô pha mà nói: "Con lo mà dạy dỗ vợ mình cho tốt, làm gì có đứa con dâu nào cư xử như thế hả, lại còn dám đánh cả chồng, cả ngày chỉ ngồi chờ ăn chờ uống mà còn dám như vậy."
An Kim Vĩ mím chặt môi, một bên má bị Ninh Thư đánh hơi sưng lên, ánh mắt của hắn trở nên mất bình tĩnh: "Ban đầu chính bố mẹ nói tính cách của Trương Ninh rất được, có thể lấy làm vợ, cô ta có thể chăm sóc gia đình một cách chu đáo, lúc đó con đã nghe lời bố mẹ, nhưng mà bây giờ cô ta như một kẻ điên vậy."
Nghe những lời trách móc của con trai, mẹ hắn rất tủi thân: "Làm sao mẹ biết được cô ta lại như vậy, sau khi mang thai cô ta mới bộc lộ tính cách thật sự của mình, trước đây cô ta luôn luôn giả bộ."
"Cô ta nghĩ rằng sinh con rồi thì có thể đứng vững ở An gia nên mới bắt đầu hoành hành ngang ngược đấy." Mẹ của An Kim Vĩ nói.
An Kim Vĩ suy nghĩ một lát: "Dù sao ngày mai cũng là cuối tuần, con sẽ đưa cô ta đến bệnh viện khám thử xem có phải cô ta điên thật rồi không."
Sắc mặt của An Kim Vĩ vô cùng bất mãn, Trương Ninh đã đánh hắn vậy mà bây giờ cũng không thèm đến xin lỗi hắn.
Hắn làm việc vất vả để nuôi mẹ con cô, vất vả vì cái nhà này, vậy mà cô còn gây chuyện cả ngày.
"Có thể có bệnh gì được chứ, cô ta chỉ giả điên giả dại thôi." Mẹ của An Kim Vĩ đảo mắt.
An Kim Vĩ không để ý đến những lời lải nhải của mẹ mình, hắn chuẩn bị vào phòng để nói với Ninh Thư chuyện ngày mai đến bệnh viện kiểm tra, cũng là để cô xin lỗi hắn.
Kết quả là cửa bị khóa trái lại rồi, An Kim Vĩ biến sắc, cô ta làm gì trong phòng thế?
An Kim Vĩ bảo mẹ hắn tìm chìa khóa cho hắn, vừa mở cửa ra hắn đã thấy hai mẹ con Ninh Thư nằm ngủ vô cùng thoải mái trên giường.
An Kim Vĩ thấy mình không phải là một người hay nổi giận, nhưng mà bây giờ hắn giận đến mức hơi nóng bốc ra, hắn tiến đến bên giường rồi đánh thức Ninh Thư một cách thô lỗ.
Ninh Thư mở mắt liếc nhìn An Kim Vĩ: "Anh làm đau chỗ vết mổ của em đấy, đau lắm, đau cực kỳ đấy."
An Kim Vĩ buông lỏng bả vai của Ninh Thư, hắn nói: "Ngày mai đến bệnh viện kiểm tra một chút."
"Em còn đang ở cữ, nên không thể để trúng gió, nhỡ mắc bệnh hậu sản thì phải làm sao?" Ninh Thư hỏi hắn.
"Bây giờ cô tỉnh táo lại rồi." Giọng nói của An Kim Vĩ mang vẻ châm chọc.
Mặt Ninh Thư đỏ ửng lên, cô cúi đầu tỏ vẻ ngượng ngùng mà nói: "Mẹ em nói rồi, em phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, sau này em còn phải sinh một đứa con trai nữa."
"Sinh con trai là chuyện sau này." An Kim Vĩ bực mình nói.
"Sao thế?" Ninh Thư lập tức ngồi thẳng lưng lên: "Anh không muốn sinh một đứa con trai với em à, có phải anh nghe lời mẹ rồi muốn ly hôn với em không."
Sắc mặt Ninh Thư vừa lạnh lùng vừa châm biếm, ngay sau đó cô lấy tay quệt miệng: "Em biết là anh ghét em vì em không sinh dược con trai cho anh."
An Kim Vĩ thấy điệu bộ này của Ninh Thư, trong lòng hắn cuộn lên một đám mây đen dày đặc, người phụ nữ này đúng là thay đổi thất thường.
"Ngày mai đến bệnh viện khám." Nói xong, An Kim Vĩ ra khỏi phòng, dù sao đi nữa thì cũng không thể cứ ngây ngốc trong nhà, không biết hắn đi làm hay là đi đâu nữa.
Kiểm tra thì kiểm tra, Ninh Thư nhún vai một cái, không sao cả, dù sao thì cô cũng mắc chứng trầm cảm sau sinh rất nghiêm trọng.
Ninh Thư xuống giường, cô đến trước cửa phòng nói với mẹ chồng mình: "Con đói rồi, con muốn ăn thịt."
"Vừa mới ăn cơm trưa xong mà cô lại đói rồi à, cô còn có thể ăn đến mức nào nữa?" Mẹ chồng cô nhìn đứa con dâu dám vênh mặt hất hàm với mình, đúng là hỗn láo.
Người có địa vị thấp nhất trong nhà lại dám sai khiến bà ta như vậy, một đứa con dâu mà lại dám sai mẹ chồng đi làm việc.
Ninh Thư nói: "Bây giờ con đang ở cữ mà ở cữ thì không thể để bị đói được, mẹ biết mà, con còn phải cho Nam Nam bú, không ăn no thì làm sao có sữa nuôi con được ạ."
"Mẹ không muốn cho con ăn cơm ạ?" Ninh Thư dựng ngược lông mày hỏi bà ta: "Sao lại không cho con ăn cơm, con đói, đói lắm ạ."
"Mẹ à, mẹ muốn con đói chết ư?" Ninh Thư ấm ức nói.
"Làm cho nó một chút đồ ăn đi, đúng là khiến người khác bực mình." Bố chồng cô chắp tay sau lưng đi ra ngoài, trong nhà bây giờ chỉ còn mỗi mẹ chồng nàng dâu và một đứa trẻ còn chưa biết gì.
"Mẹ à, con muốn ăn thịt." Ninh Thư nói với mẹ chồng của mình sau đó cô quay người khóa cửa lại rồi bắt đầu tu luyện.
Mẹ của An Kim Vĩ tức muốn chết, làm mẹ chồng mà còn phải phục vụ con dâu, lúc bà ta mới về làm dâu đã phải phục vụ mẹ chồng thật chu đáo rồi.
Xui xẻo như thế nào mới gặp phải đứa con dâu như cô ta chứ.
Mẹ chồng Ninh Thư có một loại cảm giác như con dâu đang ngồi lên đầu mẹ chồng vậy, bản thân là mẹ chồng cho nên sau này con dâu phải chăm sóc bà ta thật tốt.
Đã gả vào An gia rồi thì phải tuân theo phép tắc của An gia.
Đã sinh con gái rồi mà còn bắt bà ta hầu hạ ư.
Mẹ của An Kim Vĩ cảm thấy tôn nghiêm của một người mẹ chồng bị làm nhục.