Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

Chương 13: Thư pháp gia - Sư đồ




Trong căn phòng, sự tĩnh lặng bao trùm cả bầu không khí, Vũ Ngôn ánh mắt nhìn ra xa xăm, giống như đang cố gắng nhìn lại thời kì huy hoảng của thư pháp gia. Chỉ là khoảng tĩnh lặng này rất nhanh đã bị Nguyễn Phong phá tan.
“Nếu so sánh giữa võ thuật và thư pháp thì thứ nào mạnh hơn thưa thầy?”
“Không có bên nào mạnh hơn hết. Trò phải thấu hiểu một điều, trên đời này không có pháp môn mạnh nhất, mà chỉ có pháp môn phù hợp nhất với người dùng. Võ công là rèn luyện con người từ ngoài vào trong, trước luyện cơ thể, sau rèn tâm trí. Tu luyện đến đỉnh phong thì thân thể mạnh mẽ vô bì, có thể trực tiếp xé rách không gian, đi lại trong hư vô. Như trong truyền thuyết Thánh Gióng, sau khi đại phá quân thù, Thánh Gióng cưỡi ngựa bay lên trời. Người đời chỉ nhìn thấy ngài bay về trời, mà không biết điểm đến của ngài là ở đâu. Nhưng những người tu luyện đến đỉnh cao đều biết, ngài không chỉ bay lên trời, mà đã xé rách không gian, đi vào hư vô vô tận. Trong hư vô, cũng không phải là không có gì như tên gọi, mà trái ngược lại, trong hư vô có vô số thế giới, mỗi thế giới đều có những nền văn minh khác nhau, cũng có vô số cao thủ đỉnh cao. Hầu hết những người có thể xé rách không gian, đều sẽ đi đến các thế giới khác để tìm cao thủ giao đấu, qua đó càng tôi luyện thêm sức mạnh bản thân. Cũng có cao thủ sẽ tìm một nơi yên tĩnh để tĩnh tâm tu luyện, truy cầu chân lý”
Nói đến đây, có lẽ là nhận thấy mình đã nói quá xa chủ đề chính, Vũ Ngôn cũng dừng lại một chút để điều chỉnh lại dòng suy nghĩ. Về phần Nguyễn Phong, hắn đã bị nhưng khái niệm như trong truyền thuyết này làm cho ngẩn ngơ. Con người lại có thể xé rách không gian, đi lại trong vũ trụ thoải mái sao? Bên ngoài trái đất lại còn vô vàn thế giới khác có chứa sự sống nữa ư? Tất cả những điều này làm cho những kiến thức, khái niệm của từ trước đến nay của Nguyễn Phong hoàn toàn thay đổi.
Trong khi Nguyễn Phong còn đang ngây ngất với những khái niệm mới, Vũ Ngôn đã đưa hắn đi tiếp trong biển tri thức mới này.“Thư pháp , cũng là một loại rèn luyện của con người. Nếu như võ công là rèn luyện từ ngoài vào, thì thư pháp là rèn luyện trong ra. Thư pháp rèn luyện trước là tâm tính, linh hồn của con người, từ sự phát triển về linh hồn mà thay đổi thể xác, khiến cho cơ thể của thư pháp gia cũng trở nên mạnh mẽ hơn. Tất nhiên, thân thể của các thư pháp gia sẽ không thể mạnh mẽ như võ gia. Nhưng hiệu quả đề cao tuổi thọ, giúp thân thể hồi phục nhanh chóng cũng không thua kém. Thư pháp gia đến một trình độ nhất định, khi linh hồn đã được cường hóa đạt yêu cầu, thì chỉ cần linh hồn không bị tiêu biến, dù thể xác có bị thương tổn nặng đến mức nào cũng vẫn có thể khôi phục. Thậm chí sau này, thư pháp gia còn có thể xuất ra linh hồn, từ đó giảm bớt gánh nặng mà thân thể chịu đựng, vận dụng sức mạnh tự nhiên cũng thoải mái hơn”
“Nói vậy chẳng phải là thư pháp gia sẽ đạt được bất tử hay sao? Thầy có thể dạy trò thành một thư pháp gia hay không ạ?” Nguyễn Phong đã bị sức mạnh của thư pháp gia hấp dẫn. Hắn nóng lòng muốn trở thành thư pháp gia ngay lập tức, không chỉ vì đạt đến đỉnh cao của thư pháp, mà còn vì khả năng tìm lại đường về thế giới của hắn. Không cần biết là mình đã bị xuyên đến thế giới khác, hày là xuyên qua thời gian về lại quá khứ. Chỉ cần bản thân có khả năng xé rách không gian đi ra ngoài vũ trụ, Nguyễn Phong tin tưởng hắn sẽ tìm được đường về nhà.
“Muốn làm thư pháp gia sao, được thôi. Nhưng trò phải biết được những nguy hiểm khi trở thành một thư pháp gia. Như trò đã biết, kẻ địch của loài người vẫn luôn rình rập trong bóng tối. Mặc dù chúng không dám lộng hành như trước đây, nhưng chúng vẫn luôn mưu đồ tiêu diệt loài người. Các võ giả đỉnh cấp của loài người có sức mạnh rất to lớn, có thể dễ dàng tiêu diệt yêu ma quỷ quái, nhưng số lượng lại quá ít, giống như thuyền độc mộc giữa dòng nước lũ, khó mà chèo chống được. Thứ duy nhất có thể đánh bại hoàn toàn lũ ma quỷ, chính là chữ viết. Chữ viết có thể vận dụng được sức mạnh tự nhiên, lại mang trong mình trí tuệ muôn đời của loài người, chữ viết chính là thứ duy nhất khiến kẻ thù của loài người sợ hãi. Chính vì vậy, chúng luôn cố gắng tiêu diệt các thư pháp gia ngay từ khi chúng ta còn yếu đuối, không để cho thư pháp gia có khả năng phát triển. Không chỉ vậy, thư pháp gia còn phải đối mặt với nguy cơ bị cắn trả trong khi chiến đấu. Hầu hết thư pháp gia tử vong, không phải là bị đối phương giết chết, mà là bị bức phải vận dụng sức mạnh của thư pháp đến mức thân thể không thể tiếp nhận được mà tử vong. Tuy nguyên nhân cũng là do kẻ địch mưu đồ tiêu diệt, nhưng sự cắn trả của thư pháp mới là nguyên nhân chính dẫn đến tử vong. Dù sao thì mọi vật đều cân bằng, sức mạnh luôn đi đôi với nguy hiểm”. Nói đến đây, ánh mắt Vũ Ngôn đột nhiên sáng quắc, nhìn chằm chằm vào Nguyễn Phong
“Nguy hiểm của thư pháp gia trò cũng đã hiểu rõ, vậy giờ trò còn muốn trở thành một thư pháp gia nữa hay không? Hãy nhớ, một khi đã quyết định bước lên con đường này, thì trò sẽ phải gánh trọng trách bảo vệ loài người, không thể từ bỏ, cũng không thể quay đầu lại. Trò hãy suy nghĩ cho kĩ đi”
“Thưa thầy, không cần suy nghĩ đâu ạ. Trò đã quyết định, nhất định phải trở thành một thư pháp gia. Làm người không thể ích kỷ, đặt biệt là khi đứng trước hiểm họa của loài người, chúng ta lại càng phải làm hết sức mình. Trò chấp nhận đương đầu nguy hiểm, mong thầy hãy dạy cho trò làm thế nào để trở thành một thư pháp gia” Nguyễn Phong lời nói tràn đầy chính khí, hào tình vô cùng, nhưng trong lòng hắn lại đang suy nghĩ, chỉ cần có thể đạt đến cảnh giới xé rách được không gian, hắn sẽ ngay lập tức tìm đường trở về nhà. Còn trọng trách cứu vớt nhân loại gì đó, hẳn sẽ có người khác đảm đương. Hắn không tin một mình hắn có thể cứu cả nhân loại, và hắn cũng chẳng muốn trở thành đấng cứu thế. Chỉ là chuyện trên đời, mười chuyện thì không được như ý đến tám chín. Hắn có thể trốn tránh trách nhiệm này sao? Câu trả lời chỉ có thời gian mới biết được.
“Ha ha, tốt, rất tốt. Từ giờ trở đi ta sẽ chính thức trở thành sư phụ của trò. Hãy làm lễ bái sư đi nào”. Vũ Ngôn nghe được câu trả lời của Nguyễn Phong, tâm tình rất vui mừng, tiếng cười sang sảng quanh quẩn cả gian phòng. Nguyễn Phong nghe lời thầy, quỳ xuống đất dập đầu ba cái, kêu một tiếng “sư phụ” thật rõ ràng. Hắn từ giờ đã chính thức bước lên con đường của một thư pháp gia đỉnh cao. Một truyền kì đã được bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.