Khi Nguyễn Phong vào phòng nghỉ của thí sinh, đã thấy Tiểu Yến ngồi đợi sẵn, vẻ mặt đầy lo lắng. Thấy Nguyễn Phong bước vào, Tiểu Yến cũng không để ý đến xung quanh có người, tiến lên nắm lấy tay Nguyễn Phong, hỏi han ân cần
“Anh Phong, tay anh bị thương có đau lắm không? Ngồi xuống đây, để em băng bó cho”
Nguyễn Phong bị Tiểu Yến nắm lấy hai tay, dù đang đau nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười, ôn hòa gật đầu nói
“Vết thương cũng không đáng kể gì mà, chỉ là chút thương tích ngoài da thôi, em cũng không cần phải lo lắng quá như thế. Bên kia có người nhìn đó”Nghe thấy Nguyễn Phong nhắc nhở, Tiểu Yến lúc này mới nhớ ra vẫn còn có người ở xung quanh, khuôn mặt trái xoan ửng đỏ lên, nhìn càng thêm xinh đẹp. Tuy ngượng ngùng, nhưng hai tay Tiểu Yến vẫn không buông tay của Nguyễn Phong ra, chỉ kéo hắn đến ngồi xuống một chiếc ghế, nhẹ nhàng nắm lấy hai tay hắn bắt đầu chữa trị. Lấy một chiếc khăn sạch sẽ đã được chuẩn bị sẵn ra, Tiểu Yến nhẹ nhàng nhúng vào chậu nước ấm bên cạnh, chậu nước này cũng là do nàng pha sẵn đợi Nguyễn Phong, tuy rằng nước đã nguội đi phần nào, nhưng vẫn thể hiện rõ tâm ý của người chuẩn bị. Vắt chiếc khăn một lượt, Tiểu Yến lau đi những vết máu trên tay Nguyễn Phong, động tác nhẹ nhàng vô cùng, như sợ rằng chỉ mạnh tay một chút sẽ làm cho Nguyễn Phong đau đớn vậy. Quá trình này là một phần của việc sát trùng, sau khi làm sạch sẽ hết vết máu cũng như bụi cát dính trên tay của Nguyễn Phong, Tiểu Yến dùng một chiếc kẹp sắt đã được ngâm trong nước sôi, nhẹ nhàng gắp các mảnh vụn gỗ găm trên tay Nguyễn Phong ra. Mỗi một động tác của Tiểu Yến đều vô cùng tỉ mỉ, cẩn thận, lại chan chứa sự dịu dàng ôn nhu. Các thí sinh xung quanh thấy Nguyễn Phong được chăm sóc tỉ mỉ như vậy, đều lộ ra ánh mắt ghen tỵ, nhưng trong lòng thì cũng chỉ biết cam chịu, ai bảo bản thân mình không bằng người, dù là ngoại hình, võ công, trí tuệ đều kém Nguyễn Phong không ít. Nguyễn Bảo cùng cha vợ hắn bước vào phòng, nhìn thấy Tiểu Yến dịu dàng chăm sóc Nguyễn Phong như vậy, trên khuôn mặt đều xuất hiện nụ cười mỉm, ánh mắt hai người nhìn nhau, ý tứ thấu hiểu càng sâu đậm hơn lần trước. Hai vị nam nhân này dường như cùng đi đến một quyết định nào đó, trên khuôn mặt nét cười càng thêm đậm, đã không phải là nụ cười kiểu thấu hiểu bọn trẻ, mà là nụ cười vui mừng cùng quyết định.
Một loạt động tác được Tiểu Yến thực hiện, sau khi đã rút mảnh vụn gỗ cuối cùng ra khỏi tay Nguyễn Phong, nàng thổi nhẹ lên bàn tay hắn, như để làm dịu đi nỗi đau do vết thương gây ra vậy, động tác của nàng ôn nhu không khác gì một người vợ hiền, Nguyễn Phong là nhân vật chính nhưng dường như lại không hiểu cảm giác của nàng bằng người xung quanh, vẫn mỉm cười ôn hòa giống một người anh trai vậy. Ông ngoại cùng cha hắn thấy cái điệu cười đó, trong lòng thầm mắng tên nhóc này thật không hiểu tình cảm, về nhà đúng là phải dạy dỗ lại mới được. Khi đã cảm thấy trên bàn tay Nguyễn Phong không còn nước đọng lại, Tiểu Yến mới lấy từ trong chiếc túi nhỏ bên hông ra một lọ thuốc nhỏ, chiếc túi này được nàng đeo bên hông, dây đeo chéo từ vai qua, nhìn tinh xảo, lại có vẻ dễ thương, rất hợp với những cô gái như Tiểu Yến. Chiếc túi này thực ra là do Nguyễn Phong thiết kế, từ hình dáng đến kiểu cách, đều là do hắn bắt chước mấy chiếc túi ở thời thế giới trước kia mà vẽ ra, chỉ có khâu may vá là phải để cho Tiểu Yến tự làm, tuy vậy chiếc túi này vẫn là độc nhất vô nhị. Tiểu Yến rất thích chiếc túi này, bởi vì chính Nguyễn Phong đã thiết kế dành riêng cho nàng. Nói đúng hơn thì tất cả các đồ vật Nguyễn Phong tặng nàng từ trước đến giờ, Tiểu Yến đều luôn trân trọng chúng, lưu giữ và bảo quản rất cẩn thận. Đây chính là kho báu riêng mà nàng trân quý nhất.
Lọ thuốc được Tiểu Yến lấy ra chính là thuốc đặc trị các vết thương ngoài da do Vũ Ngôn điều chế. Tuy nói làng Vĩnh Thái chỉ có một vị thầy thuốc duy nhất là Phạm Lương, nhưng đó là thầy thuốc của người bình thường mà thôi. Vũ Ngôn về cơ bản chính là một thư pháp gia, tuy rằng hắn không thừa nhận mình thuộc về bất cứu lưu phái nào, cũng không nói ra xuất thân của hắn, nhưng điều này không ảnh hưởng chút nào đến việc sử dụng sức mạnh thư pháp gia của Vũ Ngôn. Là một thư pháp gia, không những phải tinh thông thư pháp, nắm giữ khả năng điều khiển chân hồn, mà còn phải biết luyện chế những đồ vật cần thiết, từ văn phòng tứ bảo, đến các loại dược phẩm, thậm chí những thư pháp gia thuộc khí lưu phái còn có thể luyện chế cả vũ khí, mà vũ khí họ luyện chế ra đều là loại cực phẩm. Lọ thuốc này cũng vậy, chính là do Vũ Ngôn sử dụng khả năng của thư pháp gia luyện chế ra, các loại nguyên liệu đều không phải thứ mà người bình thường có thể nhận biết được, nhưng tác dụng của thuốc lại không thể chê vào đâu được. Vũ Ngôn chỉ có một đứa con gái là Tiểu Yến, vì vậy hắn dành hết sự thương yêu của mình cho con gái, một lọ thuốc trị thương như vậy, tiện tay trang bị cho con gái cũng là chuyện bình thường. Trong mắt của người thường, đây đã có thể coi là thần dược trị khỏi mọi loại thương thế, nhưng trong mắt Vũ Ngôn, một lọ thuốc chẳng đáng là gì so với tầm quan trọng của Tiểu Yến. Còn đối với Tiểu Yến, một lọ thuốc này, có lẽ cũng không đáng gì so với mấy vết thương trên tay của Nguyễn Phong, chính vì vậy nàng mới lấy ra để chữa thương cho Nguyễn Phong. Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Yến nhẹ nhàng rắc thuốc lên đôi tay thô ráp của Nguyễn Phong, dịu dàng xoa nhẹ lên những miệng vết thương còn chưa khép hẳn lại. Thuốc công hiệu thật sự rất tốt, chỉ mới bôi lên đã làm cho vết thương khép miệng, dù những vết thương này khá nhỏ, nhưng lại rất sâu, bởi những mảnh vụn gỗ trên hai đoạn thương gãy đều vì Nguyễn Phong nắm chặt mà đâm sâu vào da thịt hắn, không ngờ thuốc chỉ vừa chạm vào đã làm vết thương khép miệng. Có lẽ là vì cảm giác thoải mái, mát dịu của thuốc tạo lên, hoặc có lẽ là cảm giác mềm mại từ đôi tay của Tiểu Yến đang xoa thuốc cho mình, Nguyễn Phong cảm thấy thật sảng khoái, mọi sự mệt nhọc khó chịu đều tan biến tự lúc nào.
Khi đã xoa thuốc lên tất cả mọi vết thương trên tay Nguyễn Phong, Tiểu Yến lúc này mới dừng tay, khuôn mặt đã đỏ tới tận mang tai, hồng rực rỡ, càng cuống hút ánh mắt người nhìn. Một tiểu mỹ nhân mười bốn tuổi, ngượng ngùng khi xoa thuốc cho người trong lòng, thật sự là một hình ảnh đẹp, gợi cho tất cả mọi người một cảm giác tình yêu tuổi trẻ thật thuần khiết. Ông ngoại và cha Nguyễn Phong lúc này mới bước đến, cất tiếng cười ha hả, nói đùa vài câu
“Nguyễn Phong à, ông thật không ngờ cháu lại đào hoa như vậy đấy. Tiểu Yến đáng yêu như vậy, không ngờ lại đem lòng trao gửi cho cháu rồi”
“Phong à, cha thật rất vui mừng khi đã sinh ra được một đứa con trai tài giỏi như con đấy. Không chỉ võ công cao cường, tâm trí thông minh, lại còn giỏi cả khả năng hấp dẫn các cô gái. Nhớ hồi bằng tuổi con, cha còn chưa có khiến cho cô gái nào chịu bôi thuốc cho cha đâu. Ha ha ha”.
Nghe tiếng cười đùa của hai người, Nguyễn Phong cũng bị làm cho xấu hổ, lại có cảm giác khó xử vì cha và ông ngoại nói đùa ngay trước mặt Tiểu Yến, không biết Tiểu Yến sẽ phản ứng ra sao nữa. Tiểu Yến thì không có lo nghĩ nhiều như Nguyễn Phong, bị hai vị tiền bối trêu đùa, khuôn mặt càng thêm đỏ, hai tai cũng đỏ bừng cả lên. Nàng vội vội vàng vàng thu lại mấy thứ đồ đã chuẩn bị, đứng lên chào ông ngoại và cha của Nguyễn Phong, sau đó vội chạy ra ngoài. Nguyễn Phong thấy vậy, cũng chỉ có thể thở dài.
“Cha, ông ngoại, hai người nói đùa quá mức, làm cho Tiểu Yến nổi giận bỏ đi rồi kìa. Con còn chưa kịp cảm ơn Tiểu Yến đã giúp con trị thương nữa”
“Con trai ngốc của ta, con không thấy là Tiểu Yến nó rất thích con sao. Nó bỏ đi, chẳng qua là vì xấu hổ mà thôi, chứ cũng không có giận dỗi chút gì đâu. Con không thấy trước khi Tiểu Yến chạy ra ngoài, trên mặt còn mang theo một nụ cười mỉm sao”
Nguyễn Bảo lên tiếng đáp lại lời của Nguyễn Phong, chỉ điểm cho hắn một phen về tình cảm nam nữ.
“Cháu ngoại à, Tiểu Yến thực sự là một cô gái tốt đó. Ta thấy nó rất dịu dàng, đảm đang, lại rất thích cháu. Có lẽ cũng nên đặt quan hệ với gia đình bên đó sớm thôi. Không thể để một cô gái tốt như vậy tuột khỏi tay được”
Ông ngoại Nguyễn Phong nói rất quả quyết, dường như việc hỏi cưới Tiểu Yến đã chắc chắn trong lòng bàn tay
“Đúng vậy, sư phụ nói rất đúng, con cũng đồng ý với ý kiến này. Năm tay Nguyễn Phong mười năm, Tiểu Yến cũng mười bốn rồi, xét tuổi tác thật sự là hợp nhau, đúng như các cụ ngày xưa vẫn nói, gái hơn hai trai hơn một mà. Đợi sang tháng, con sẽ chọn ngày tốt, sang nhà thầy đồ Vũ, hỏi cưới Tiểu Yến cho Nguyễn Phong”
“Hai người lo xa quá rồi đó, con thấy có sang hỏi cũng chưa chắc đã được đồng ý. Thầy Vũ Ngôn yêu cầu con rể có lẽ cao lắm”
Nguyễn Phong nghe cha và ông ngoại nói về chuyện hỏi cưới, chỉ có thể tìm lí do để tránh né. Hắn vẫn luôn nhớ đến Ngọc Thanh, đối với Tiểu Yến tuy có tình cảm, nhưng lại nghiêng phần nhiều về quan hệ anh em hơn, ít nhất là Nguyễn Phong cho rằng như vậy.
“Không đồng ý là thế nào, Nguyễn Phong con trai ta, vừa thông minh lại giỏi võ, chữ viết cũng rất đẹp, kinh sử cũng thuộc làu, quá tốt rồi còn gì nữa. Đợi vài năm nữa triều đình mở khoa thi, con đi thi cố gắng lấy cái giải trạng nguyên, lúc đó về làng còn không phải tha hồ có đám đến dạm hỏi hay sao.
"Thầy con chắc chắn là người nhìn xa trông rộng, trao gửi con gái cho con cũng là hợp lẽ rồi. Nói chi đến con còn là học trò cưng của thầy Vũ, nếu làm con rể thì quan hệ đã gần lại càng thêm gần. Thôi, ý cha đã quyết, chuyện này không nói nữa. Con hãy chuẩn bị đi, sắp đến lúc trao chứng nhận thành niên rồi đấy”
Nguyễn Phong thấy ý cha đã quyết, không thể ngăn cản, biết có nói thêm cũng không có ý nghĩa gì, chỉ đành đứng dậy đi ra ngoài lễ đài. Thời đại này nam nhân tam thế tứ thiếp cũng là bình thường, chỉ là hắn vẫn không thích nắm cái quan niệm này. Hy vọng sư phụ hắn sẽ không đồng ý, Tiểu Yến xứng đáng được một người khác dành toàn tâm thương yêu, chứ không nên làm vợ của Nguyễn Phong tâm vẫn mang nặng hình bóng Ngọc Thanh. Chỉ là hắn đã quên rằng, thế giới này chính vì đàn ông có thể có tam thê tứ thiếp, Tiểu Yến đến với người khác chắc gì đã tốt bằng hắn.