Quá trình truy tìm Phong sí hổ, tuy đều có dấu vết rõ ràng, nhưng lại ko dễ để tiếp cận được con mồi, bởi tốc độc của Phong sí hổ thật sự rất nhanh. Với cấu tạo của đôi cánh trên lưng, cũng như năng lực điều khiển gió để tăng tốc, khi Phong sí hổ vận dụng toàn lực, theo ghi chép của thế giới này mà quy đổi về hệ thống đo lường của trái đất, tốc độ của nó hoàn toàn có thể đạt đến gần một trăm cây số giờ, so với tốc độ của người khi chạy toàn lực thật sự là vượt xa quá nhiều. Ba người Nguyễn Phong tuy đều là người tu luyện, thân thể khỏe mạnh, tốc độ hơn xa người thường, lại có thể lực dẻo dai, nhưng dù sao đây cũng là địa hình rừng rậm, núi non nên tốc độ bị hạn chế rất nhiều, chưa kể đến là Nguyễn Phong và Tiểu Yến đều chỉ mới mười bốn mười năm tuổi, cũng chưa từng tìm được cho mình một chân hồn, vì vậy nên tốc độ không thể so sánh với Phong sí hổ có khả năng bay lượn tự do kia. Vũ Ngôn tuy hoàn toàn có thể sử dụng thư pháp để giúp tăng tốc độ của ba người, nhưng đây vốn là một cuộc thử thách, rèn luyện đối với hai thiếu niên này, cho nên hắn không hề có ý định ra tay trợ giúp. Tiểu Yến và Nguyễn Phong cũng hiểu rõ mục đích của chuyến đi, nên cũng chỉ có thể cố gắng hết sức mình. Mục tiêu hiện giờ của họ chính là tìm được nơi ở của con Phong sí hổ này. Tuy rằng loài hổ ở trong chốn sơn lâm luôn tùy ý đi lại, không cố định ở một chỗ, nhưng hổ lại là một loài có tính bá vương, con nào cũng tự chiếm cho mình một lãnh địa trong rừng rậm. Diện tích các lãnh địa này tuy có khác nhau, nhưng chỉ cần xác định được giới hạn của lãnh địa, thì có thể đảm bảo tìm được vị trí của con hổ làm chủ lãnh địa đó. Chính vì vậy, ba người vẫn luôn lần theo dấu vết của con hổ, cũng dần dần xác định được một ranh giới rõ ràng về lãnh địa của nó.
Sáng ngày thứ ba kể từ khi nhóm Nguyễn Phong lần theo dấu vết của con hổ. Qua một đêm dừng chân tại dưới một tán cây cổ thụ, ba người lại chuẩn bị lên đường tiếp tục cuộc hành trình. Nguyễn Phong dậy từ sớm, tranh thủ đi hái chút quả rừng làm điểm tâm sáng cho mọi người. Trong rừng tuy có nhiều loại cây, cũng có vô số quả dại, nhưng không phải loại nào con người cũng có thể ăn được. Chính vì vậy, quá trình đi tìm quả dại này cũng không đơn giản. Lần này, Nguyễn Phong dù đã tìm trong phạm vi mấy chục mét quanh địa điểm ba người dừng chân, nhưng vẫn không phát hiện được loại quả nào có thể ăn được. Trời đã sáng dần, cảnh vật trong rừng ngày càng rõ ràng, cũng có nghĩa là nhóm ba người chuẩn bị tiếp tục cuộc hành trình. Nguyễn Phong thấy còn một chút thời gian, quyết tâm mở rộng phạm vi tìm kiếm. Vọt nhanh về phía nam, thường là nơi cây cối phát triển tốt nhất, Nguyễn Phong rất nhanh đã phát hiện được mục tiêu. Trên một tán cây lớn xanh mướt, có điểm những chùm lửa đỏ tươi, nhìn kỹ lại mới phát hiện ra, đây là một loại quả dại có lớp vỏ ngoài màu đỏ. Loại quả này, đối với con người cũng không xa lạ, vì đây là một loại cây thường được con người trồng để hái quả. Nguyễn Phong nhanh tay hái xuống hơn chục quả, nhét vào một cái túi vải sau lưng. Khi định quay trở về vị trí tập kết, Nguyễn Phong chợt phát hiện, ở một khu vực đất trống xa xa, có một nhóm người cũng đang tụ tập. Quan sát họ một hồi, Nguyễn Phong đánh giá đây hẳn là một nhóm tu luyện giả cũng đi tìm chân hồn. Nhóm người này có hơn hai chục võ giả, theo trang phục từ trên người, thì đa số trong đó là người hầu hoặc là bảo vệ, chỉ có hai thiếu niên ở chính giữa nhóm người, trang phục hoa lệ, nhìn tràn đầy vẻ giàu sang phú quý, có lẽ là con cháu của một gia đình quyền quý nào đó. Bên cạnh hai thiếu niên này, còn có một người trung niên ăn mặc gọn gàng, nhưng cũng tràn đầy khí thế. Có lẽ người trung niên này chính là sư phụ, hoặc là trưởng bối của hai vị thiếu gia con nhà quyền quý kia. Nguyễn Phong chỉ quan sát lướt qua, rồi rất nhanh bỏ đi, trở về vị trí tập kết của nhóm người bọn họ.
“Chú à, có chuyện gì sao” Một thiếu niên lên tiếng hỏi người trung niên, đám người bọn họ vốn đã chuẩn bị khởi hành, nhưng đột nhiên hắn lại thấy người trung niên cau mày lại, cho nên trong lòng cũng sinh ra cảnh giác. Dù sao trước khi đi, cha hắn đã dặn dò hai anh em hắn phải luôn nghe lời của người chú này.
“Không sao, hẳn là không có chuyện gì. Chẳng qua là ta vừa cảm nhận được có người ở xung quanh đây, nhưng cũng không rõ ràng. Đối phương dường như không có địch ý, hơn nữa lại chỉ có một người. Chắc là một đệ tử bình dân nào đó đi vào rừng muốn tìm kiếm một chân hồn. Không cần thiết phải quá để ý đến hắn. Chúng ta nên tiếp tục cuộc hành trình thôi. Lần này mục đích của chúng ta là tìm cho được hai chân hồn hệ phong cho các cháu. Gia tộc họ Lâm ở kinh đô bao lâu nay, luôn nổi tiếng về khả năng sử dụng nguyên tố phong hệ, ta hy vọng các cháu sẽ cố gắng tập luyện, phát dương quang đại truyền thống của tổ tiên” Người trung niên này cũng không quá để tâm đến hành tung của Nguyễn Phong, chỉ dặn dò hai cháu mình nên chuyên tâm rèn luyện. Dù sao ở kinh đô Đại Việt quốc, gia tộc họ Lâm danh tiếng cũng vang xa, nhiều đời làm quan chức cao vọng trọng, gia thế hiển hách, hẳn là không có kẻ nào ngu ngốc mà trêu chọc bọn họ.
“Dạ, chúng cháu biết rồi ạ. Bọn cháu sẽ cố gắng đạt thành tích cao trong kì thi sắp tới, làm rạng danh cho dòng họ Lâm” Hai thiếu niên đồng thanh đáp lời, có chứa sự tự tin cùng một ít khí chất kiêu ngạo của danh gia vọng tộc. Chú của bọn họ thấy vậy, cũng gật đầu tán thưởng, sau đó hắn liền ra lệnh cho đoàn người tiếp tục cuộc hành trình.
Khi Nguyễn Phong trở về vị trí tập kết, thời gian đã trôi qua ước định xuất phát một chút. Vũ Ngôn có vẻ cũng không định chờ đợi, vì bọn họ đã có kí hiệuđánh dấu riêng để nhận biết phương hướng của nhau. Nguyễn Phong lần theo kí hiệu, cũng rất nhanh tìm được Vũ Ngôn và Tiểu Yến, hai người vẫn chưa đi quá xa.
“Sư phụ, Tiểu Yến, con vừa gặp được một nhóm người lạ, có lẽ là đệ tử gia tộc nào đó đi tìm chân hồn” Nguyễn Phong liền đem chuyện vừa thấy kể lại với sư phụ hắn
“Không cần quan tâm đến bọn họ, Phong Long sơn rộng lớn, lại có nhiều loài thú sinh sống, dù có thêm vài nhóm người đi tìm chân hồn, hẳn là sẽ không gây ảnh hưởng đến chúng ta. Chúng ta chỉ cần tập trung vào mục đích của mình thôi”.
Vũ Ngôn cũng không quan tâm lắm đến đám người kia, chỉ nhắc nhở Nguyễn Phong tập trung vào mục tiêu.
“Dạ, con biết rồi”.
Nguyễn Phong thấy sư phụ không quan tâm lắm, hơi có chút thất vọng. Cứ tưởng phát hiện được nhóm người kia, có thể coi là một tin tình báo quan trọng, hóa ra lại chẳng có tác dụng gì mấy. Nguyễn Phong liền chuyển mục tiêu sang Tiểu Yến
“Tiểu Yến à, đố em biết hôm nay anh tìm được loại quả gì”
Nguyễn Phong đặt ra câu hỏi mở đầu, dẫn dụ sự chú ý của Tiểu Yến
“Để em đoán nhé, anh là tìm được vài quả dâu rừng phải không? Mấy hôm nay anh đều tìm ra dâu rừng mà”
Tiểu Yến đáp lời Nguyễn Phong, cũng có chút hứng thú. Có vẻ như nàng rất thích ăn hoa quả tìm được trong rừng, đặc biệt là dâu.
“Không phải, hôm nay anh tìm được, là….. quả này”
Nguyễn Phong trả lời Tiểu Yến, lời nói có chút ngắt quãng, tạo ra sự mong đợi cần thiết, sau đó làm một động tác ảo thuật đơn giản mà hắn trước kia từng xem được, tay đưa ra bên tai Tiểu Yến, nhẹ vẫy một cái liền xuất hiện một trái cây có màu đỏ tươi. Người ở thế giới này gọi đây là trái hồng, nhưng Nguyễn Phong lại gọi nó là quả táo, vì hương vị của trái cây này rất giống quả táo trên trái đất.
“Oa, anh làm sao làm được như thế? Thật hay quá, anh biến ra vài quả nữa được không?”
Tiểu Yến lần đầu tiên thấy trò ảo thuật như vậy, rất là ngạc nhiên, sau đó là thích thú, yêu cầu Nguyễn Phong biểu diễn thêm vài lần nữa. Nguyễn Phong đối với yêu cầu của vị khán giả này, cũng rất hưởng ứng, liền vẫy tay vài lần, lôi ra thêm vài trái hồng táo nữa. Tiểu Yến thấy vậy, vỗ tay khen ngợi, sau đó lại năn nỉ Nguyễn Phong dạy cho mình cách làm. Nguyễn Phong ra vẻ bí ẩn, chỉ nói một câu
“Thiên cơ bất khả lộ. Chờ sau khi trở về, anh mới dạy cho em được”
Tiểu Yến nghe được vế đầu, hơi có vẻ thất vọng, nhưng nghe được lời hứa của Nguyễn Phong, thì lại vô cùng vui mừng, tiếng cười lanh lảnh vang lên trong không trung, theo gió lan xa.
“Này em trai, em có nghe thấy tiếng cười của nữ nhân ở đâu đó quanh đây không?”
Một trong hai vị thiếu gia của gia đình quyền quý chợt lên tiếng hỏi người còn lại. Tên kia có chút mờ mịt, lắng nghe một hồi đột nhiên hai mắt cũng sáng lên.
“Đúng vậy, dường như có tiếng thiếu nữ cười ở gần đây, nghe tiếng cười thanh thoát nhẹ nhàng như vậy, hẳn là một mỹ nhân. Không biết là con gái nhà ai mà lại đi vào sâu trong rừng rậm như vậy”
Tên có vẻ ít tuổi hơn một chút lên tiếng đáp lại. Hai vị thiếu gia này ở kinh đô tuy gia cảnh giàu sang, nhưng lại bị quản giáo khá nghiêm, cho nên cũng không ăn chơi quậy phá bao nhiêu. Đối với nữ nhân, họ vẫn có mong muốn được thưởng thức một lần, nhưng lại sợ gia quy nghiêm khắc, không dám làm càn. Lần này ở giữa rừng rậm, lại nghe được một tiếng cười của mỹ nữ, có lẽ nào bỏ qua cho được, về nhà chắc cũng không ai biết mà trị tội bọn họ đâu.