Trải qua một đêm nghỉ tại nơi ở của người thủ hộ, sáng sớm hôm sau, nhóm người Nguyễn Phong đã sớm chuẩn bị trở về.
“Ngươi trở về thật sớm quá, sao không ở lại đây thêm vài ngày. Ta quanh năm suốt tháng cô độc trên đỉnh núi này, không có người uống rượu cùng thật quá buồn chán.”
“Ngươi cũng không cần ủ rũ như vậy, giờ ngươi đã biết được địa chỉ của ta, nếu có rảnh rỗi thì cứ đến nhà ta uống rượu vài hôm. Người ta vẫn nói “gặp được bạn hiền nghìn chén vẫn là ít”, cuộc vui nào chẳng có lúc phải tàn, chúng ta hôm nay tạm chia tay ở đây, hẹn ngày gặp lại”
“Được, một lời đã định, ta nếu rảnh rỗi mà đến nhà ngươi uống rượu, ngươi không được trốn đâu đấy. Còn nữa, lúc nào con gái mi lập gia đình, nhớ mời ta đến uống rượu mừng đó”
“Được, hẹn ngày gặp lại”.
Khi chia tay, Người thủ hộ vẫn cứ quyến luyến muốn giữ Vũ Ngôn lại uống rượu, chỉ có điều mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, ai cũng không tiện xen vào, vì vậy chỉ đành hẹn nhau sẽ gặp lại vào ngày khác. Gặp lại được bằng hữu, người thủ hộ tâm tình quả thực rất vui, vì vậy trong kho có chứa bao nhiêu loại thuốc quý, đều lấy ra mỗi loại một cây đem tặng cho Tiểu Yến và Nguyễn Phong, coi như quà gặp mặt. Vũ Ngôn thấy vậy chỉ có thể lắc đầu, đồ quý giá trong mắt người thường, đối với lão bất tử này chẳng khác nào cây cỏ. Nguyễn Phong và Tiểu Yến nhận được chỗ tốt lớn như vậy, không quên tạ ơn, hơn nữa cũng chỉ chọn lấy vài loại dược liệu phù hợp để dùng, còn lại hầu hết đều gửi trả, không tiện nhận lễ vật quá lớn của người thủ hộ. Bịn rịn một lúc lâu, hai bên mới chia tay nhau, nhóm người Nguyễn Phong liền rời đi, trở về lại thôn làng Vĩnh Thái thân thuộc. Lần này quay về, không còn phải gian khổ trèo đèo lội suối như trước. Vũ Ngôn trực tiếp cưỡi gió mà đi, còn Tiểu Yến thì cưỡi Phong sí hổ chung với Nguyễn Phong, trên đường đi thuận lợi vô cùng, xét theo tốc độ này thì chỉ bốn năm ngày là về được đến làng Vĩnh Thái.
“Sư phụ, con có một chuyện muốn hỏi, xin sư phụ chỉ điểm”
“Có chuyện gì con đều có thể nói ra, không cần ấp úng như thế”
“Sư phụ, người hẳn là biết Văn Thái trong lễ thành niên đã bị đả thương, tổn hại đến tâm tạng, không thể nào tu luyện võ công được nữa. Con cảm thấy phương pháp khai mở tâm nhãn, hấp thu nguyên tố thiên nhiên để bồi bổ ngũ tạng có thể giúp hắn giải quyết được vấn đề này, xin sư phụ giúp hắn khai mở tâm nhãn”
“Ồ, thì ra là chuyện này à. Thực ra mà nói, ta cũng rất coi trọng Văn Thái. Hắn tâm tính thiện lương, cương trực thẳng thắn, yêu thích sự công bình, hơn nữa lại rất chăm chỉ, biết quan sát sự vật hiện tượng để đúc rút kinh nghiệm. Tuy nhiên hắn lại không có thiên phú làm một thư pháp gia, chỉ có thể trở thành võ giả mà thôi, vì vậy phương pháp khai mở tâm nhãn đối với hắn là vô dụng. Hơn nữa, hiện giờ thân thể hắn bị tổn thương, nguyên khí trong cơ thể không ở trong trạng thái cân bằng tuần hoàn, nếu cưỡng ép khai mở tâm nhãn, rất có thể sẽ khiến cho ngũ tạng của hắn bị tổn thương càng nặng, khiến hắn trực tiếp trở thành người tàn phế, hoặc là mất mạng tại chỗ”
“Nguy hiểm như vậy sao ạ? Vậy có cách nào để giúp hắn khôi phục lại được khả năng luyện võ không thưa sư phụ?
“Cách thì đơn giản thôi. Trong số dược liệu con thu được từ chỗ lão bất tử kia, có vài loại có thể bồi bổ ngũ tạng, điều hòa nguyên khí, giúp thể chất con người tăng cường, cực kì quý giá đối với võ giả. Nếu cho Văn Thái sử dụng đúng loại, thì hoàn toàn có thể trị khỏi thương thế của hắn, hơn nữa còn có thể kích phát tiềm năng, khiến hắn tiến nhanh hơn trên con đường tu luyện. Chỉ là, con không cảm thấy sử dụng dược liệu cho người khác là rất lãng phí hay sao, huống chi dược liệu này còn là con phải trải qua nguy hiểm mới có được?”
“Không, con không cảm thấy lãng phí chút nào. Vốn dĩ mục đích ban đầu của con khi đi tìm dược liệu, cũng là vì muốn giúp Văn Thái chữa bệnh. Hắn đối với con không khác gì anh em, nay hắn gặp nạn, con sao có thể trơ mắt đứng nhìn. Kính xin sư phụ chỉ giáo cho con phương pháp chữa trị thương thế của Văn Thái”
“Ha ha, rất tốt. Trọng tình trọng nghĩa, vậy mới xứng là học trò của ta. Trong số dược liệu mà con thu được, có ba loại có thể giúp Văn Thái trị được thương thế. Loại đầu tiên là Hỏa Huyết Quả, hình dáng đúng như tên gọi, màu đỏ như máu, có chứa nguyên tố hệ hỏa rất nồng đậm, khi sử dụng có thể giúp võ giả được bồi dưỡng máu huyết, củng cố tâm tạng, tăng mạnh khả năng sử dụng hỏa nguyên tố của bản thân. Loại thứ hai là Long Tâm Quả, hình dáng giống như trái tim, lại có hoa văn hình rồng ở trên tác dụng chính là giúp người ta tăng cường tâm tạng, bồi bổ thể chất, khiến cơ thể người trở nên mạnh mẽ hơn. Loại cuối cùng là Ngũ Linh Hoa, cánh hoa năm màu đại biểu cho ngũ hành nguyên tố, khi sử dụng vào có thể giúp cân bằng nguyên tố ngũ hành trong cơ thể, gia tăng khả năng hấp thu và chuyển hóa nguyên tố. Ba loại này tuy đều có thể giúp Văn Thái chữa bệnh, nhưng lại có tác dụng khác nhau.”
“Tác dụng khác nhau? Xin sư phụ chỉ điểm cho học trò”
“Khác nhau, chính là ở nguyên lý chữa trị của từng loại. Hỏa Huyết Quả chỉ chuyên bồi dưỡng tâm tạng, tăng mạnh khả năng sử dụng hỏa nguyên tố. Đối với một võ giả chuyên về hệ hỏa, đây quả thực là trân bảo. Nhưng đối với Văn Thái, khi sử dụng quả này, mặc dù có thể hồi phục lại tâm tạng hắn, khiến hắn có thể tiếp tục luyện tập võ công, nhưng lại khiến hắn có hỏa nguyên tố trong cơ thể rất vượng, lấn át các loại nguyên tố khác. Nếu như hắn chọn con đường tu luyện hỏa hệ thuộc tính, thì đây đương nhiên là điều tốt. Nhưng với tính cách của Văn Thái, hỏa hệ nguyên tố hoàn toàn không phù hợp với hắn, chính vì vậy, đây sẽ trở thành cản trở đối với khả năng tăng tiến của hắn sau này”
“Long Tâm Quả, chuyên về điều trị tâm tạng, bồi bổ cơ thể, đối với bất kỳ võ giả nào cũng là điều tốt. Thế nhưng Long Tâm Quả trị bệnh cho Văn Thái, lại là trị ngọn mà không trị gốc. Tuy rằng bồi bổ tâm tạng, giúp hắn có được khả năng luyện võ, hơn nữa tố chất thân thể tăng mạnh, giúp hắn có thể tiến nhanh trên con đường tu luyện, thế nhưng việc mất cân bằng nguyên tố trong cơ thể lại không được trị dứt điểm, khiến cho căn cơ của Văn Thái xuất hiện yếu điểm. Càng đạt lên cấp cao, yếu điểm này càng thể hiện ra sự nguy hại của nó, một khi ngũ hành nguyên tố bị đảo lộn, cũng đồng nghĩa với việc con người sẽ tử vong. Vì vậy việc sử dụng Long Tâm Quả, không khác nào cung cấp cho Văn Thái một cỗ xe ngựa chạy nhanh trên con đường dẫn đến tử vong cả”
“Loại cuối cùng là Ngũ Linh hoa sẽ giúp Văn Thái điều hòa lại ngũ hành nguyên tố trong cơ thể, trị dứt tận gốc bệnh của hắn. Thế nhưng, thân thể Văn Thái vốn đang bị mất cân bằng nguyên tố, mà loại hoa này chỉ có thể điều động chuyển hóa nguyên tố trong nội thể để cân bằng, vì vậy nên năng lực của Văn Thái sau khi sử dụng loại hoa này sẽ bị giảm đi ít nhất là một bậc. Tất nhiên, nếu hắn có đủ nghị lực để vượt lên gian khổ, thì sau này con đường tu luyện của hắn sẽ vô cùng rộng rãi, với khả năng điều hòa nguyên tố của Ngũ Linh hoa, căn cơ của Văn Thái sẽ không bao giờ bị dao động, cũng có thể nói, trừ khi trúng đòn trí mạng, còn lại các loại thương tổn khác đều không thể để lại di chứng đối với việc tu luyện sau này của hắn. Hơn nữa, nhờ có khả năng điều hòa ngũ hành nguyên tố, nếu Văn Thái sau này gặp được kì ngộ, nguyên tố trong cơ thể tăng vọt, hắn cũng sẽ không cần tốn nhiều thời gian để ổn định lại, tốc độ tăng tiến vì vậy sẽ nhanh hơn hẳn so với người khác”.
“Tạ ơn sư phụ đã chỉ điểm, con đã hiểu được sẽ phải giúp Văn Thái như thế nào”
“Được rồi, giúp người là một chuyện tốt, nhưng con cũng đừng nên xao nhãng việc luyện tập của bản thân”
“Dạ, sư phụ”
Sau khi được Vũ Ngôn chỉ điểm, Nguyễn Phong trong lòng vô cùng phấn khởi. Việc Văn Thái bị trọng thương, mất đi khả năng tập võ vốn vẫn là điều mà hắn lo lắng. Nhưng lần này, nhờ có sự chỉ điểm của sư phụ, cũng nhờ vào quan hệ của sư phụ với người thủ hộ kia, hắn đã có đủ điều kiện để giúp cho Văn Thái khôi phục. Thả lỏng tâm tình, Nguyễn Phong bắt đầu nhắm mắt tu luyện. Kể từ khi hắn thu được chân hồn đến này, chưa có một lần nào hắn thực sự tu luyện cả, việc cần thiết bây giờ của hắn, là tu luyện để cơ thể thích ứng với nguồn nguyên tố mới, từ đó mà củng cố lại cảnh giới, chính thức bước vào hàng ngũ thư pháp gia thực thụ. Theo sự tĩnh tâm của Nguyễn Phong, tâm nhãn từ từ mở ra. Thế giới xung quanh, theo sự lan tỏa của tâm thần, từ từ hiện rõ trong trí óc Nguyễn Phong. Từng đám mây nguyên tố trôi nổi trong không khí, trên trời, dưới mặt đất….. Không biết đã bao lần khai mở tâm nhãn để tu luyện, nhưng Nguyễn Phong vẫn luôn bị kỳ cảnh này hấp dẫn. Tâm thần hắn kẽ động, từ từ phân loại rõ rệt các nguyên tố trong thiên nhiên.
Theo thói quen trước đây, việc đầu tiên Nguyễn Phong làm là hấp thu ngũ hành nguyên tố trong thiên địa. Hết một vòng hấp thu, cảm giác được trong ngũ tạng chứa đụng ngũ hành nguyên tố nhiều hơn hẳn trước kia, Nguyễn Phong vô cùng vui mừng. Điều này đại biểu cho việc tố chất thân thể của Nguyễn Phong đã tăng lên theo sự tiến bộ của cấp bậc. Tiếp theo, Nguyễn Phong bắt đầu hấp thu Phong hệ nguyên tố trong thiên địa. Từng đám mây xanh trong bay thẳng đến thân thể Nguyễn Phong theo sự điều động của hắn, thẩm thấu qua da thịt, tiến vào kinh mạch, hòa cùng máu vận chuyển đi khắp cơ thể, cuối cùng tập trung tại trong nê hoàn cung của Nguyễn Phong.
Theo một lần hấp thu này, nê hoàn cung của hắn đã chứa đầy phong hệ nguyên tố, trong thân thể còn thừa lại một lượng không nhỏ phong hệ nguyên tố, không thể nào hấp thu được nữa. Nguyên tố đã vào cơ thể, chỉ có thể thông qua chuyển sang cho người khác, hoặc là trực tiếp điều động hóa thành đòn tấn công mới có thể giải tỏa, mà hiện nay không có mục tiêu để tấn công, vì vậy lựa chọn duy nhất của Nguyễn Phong là chuyển sang cho người khác, và đối tượng của hắn chính là Phong sí hổ.
Phong Thiên bất ngờ nhận được một lượng lớn phong hệ nguyên tố, khẽ gầm lên một tiếng, tràn đầy sự sảng khoái và sung sướng. Thân thể của con hổ vốn hoàn toàn được cấu tạo từ phong hệ nguyên tố, chính vì vậy nó có khả năng chứa đựng phong hệ nguyên tố vô cùng, nếu có nguồn cung cấp đều đặn thì việc tiến giai đến cảnh giới cao nhất của hồn thú là điều tất nhiên. Chỉ có điều, thân thể hồn thú đối với việc cảm ứng nguyên tố và hấp thu đều kém hơn so với con người, vì vậy tốc độ tu luyện của bọn chúng mới bị hạn chế, bằng không thì thế giới này cũng đã không phải do nhân loại thống trị. Sau khi hấp thu được một lượng phong hệ nguyên tố không nhỏ do Nguyễn Phong truyền sang, con hổ dường như cũng có chút biến hóa. Hai cánh của nó to lên một chút, bốn chân móng vuốt cũng sắc bén hơn không ít, từng đạo lốc xoáy nâng thân thể của con hổ cũng phình ra, tốc độ càng nhanh hơn rất nhiều. Nguyễn Phong thấy vậy vô cùng vui mừng, có lẽ nhờ vào lượng nguyên tố của hắn vừa truyền sang, con hổ đã trưởng thành thêm một chút, vậy nếu cứ đều đều hàng ngày chuyển nguyên tố phong hệ sang, có lẽ con hổ sớm muộn sẽ tấn cấp đến cảnh giới cực cao, nói vậy sau này đi ra ngoài hắn cũng sẽ chẳng còn gì lo lắng.
Thử điều động thêm một lượng nguyên tố phong hệ tương tự như vừa nãy chuyền sang, chỉ có điều con hổ lần này chẳng thấy có biến hóa gì, Nguyễn Phong cảm thấy có chút buồn bực. Hóa ra vừa nãy là mèo mù vớ cá rán, phong hệ nguyên tố chuyển sang vừa đủ lượng cần thiết để con hổ tiến hóa, cho nên nó mới có sự thay đổi như vậy. Nhận ra được điểm này, sự hứng thú vừa mới tìm được của Nguyễn Phong lại tan biến đi không ít, chỉ đành tập trung ngồi tu luyện, không có hành động gì khác nữa.