Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

Chương 46: Trở về




Trải qua năm ngày cưỡi gió vượt rừng, nhóm người Nguyễn Phong đã trở về đến chân núi Thanh Long, khi về đến nơi cũng đã đến giờ nấu cơm chiều. Từ trên không trung, ngắm nhìn cảnh thôn làng yên bình, từng làn khói lam chiều bốc lên từ mỗi mái nhà trong làng, không khỏi khiến người ta có cảm giác được về lại với quê hương bản quán, thân thuộc vô cùng. Dưới ánh chiều tà, Nguyễn Phong cùng Tiểu Yến tĩnh lặng ngắm nhìn nơi thân thuộc này, cảm giác vô cùng bình an, quả thực không đâu bằng với nhà mình. Ánh mắt Nguyễn Phong nhìn về thôn làng, có chút xa xăm mông lung, tâm trí hắn dường như đã hòa cùng từng làn khói trắng kia, bay về một nơi xa xôi, nơi có mái nhà cổ kính, có những lớp gạch lát nền phủ đầy rêu phong, có mẹ hắn bận rộn nấu cơm sau một ngày đi làm, tuy mệt mỏi nhưng vẫn rất tận tâm, có cha hắn ngồi trên chiếc chõng tre ngoài hiên nhà, lật đều từng trang báo mới, theo dõi tin tức mỗi ngày. Trong mắt Nguyễn Phong, bất chợt có chút nước mắt, theo từng kỉ niệm ùa về, nỗi nhớ nhà da diết trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt, chỉ có điều, hắn rõ ràng rằng mình sẽ không thể quay lại ngôi nhà thân thương kia nếu không đạt đến cấp độ thật cao, trong lòng Nguyễn Phong, quyết tâm tu luyện càng được hun đúc mạnh mẽ thêm bằng nỗi nhớ nhà.
Ba người đáp xuống sau một gốc gây cổ thụ, sau đó mới đi bộ vào làng. Tuy rằng năng lực cao có thể bay lượn là một điều tốt, nhưng đối với những người dân làng thân quen thì bản thân cũng không cần phải phô diễn, chưa kể điều đó còn có thể gây ra sự xáo trộn không nhỏ trong quan hệ của bọn họ với dân làng, vì vậy nên ba người mới chọn cách đi bộ. Theo đường vào làng, bọn họ gặp được không ít thiếu niên đang tụ tập chơi trò chơi, đa số các trò chơi đều là do Nguyễn Phong “phát minh” ra, một vài thiếu niên nhận ra Nguyễn Phong, đều rủ hắn vào chơi cùng, chỉ có điều bản thân Nguyễn Phong lúc này lại không có tâm tình chơi, vì vậy chỉ có thể từ chối. Khi ba người về đến nhà Vũ Ngôn, trời cũng đã xẩm tối, theo lời đề nghị của Vũ Ngôn, Nguyễn Phong cũng vui vẻ ở lại ăn chung bữa cơm chiều với sư phụ. Bữa cơm diễn ra rất bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng chính cái sự bình thường này, lại làm cho Nguyễn Phong càng cảm nhận sâu sắc hơn niềm hạnh phúc của một người bình thường. Trải qua hơn một tháng sinh hoạt trong rừng, ngày ngày đều là lương khô, thịt nướng, thậm chí có lúc còn phải ăn quả cây dại tạm qua bữa, bây giờ được một bữa cơm tối đơn giản với trứng kho, thịt luộc, một bát canh rau muống dầm sấu chua lại khiến Nguyễn Phong thấy như được ăn các loại sơn hào hải vị. Mà không chỉ có Nguyễn Phong, ngay cả Tiểu Yến cũng cảm giác như vậy, chỉ có Vũ Ngôn vẫn là vẻ mặt bình thường, giống như đã trải qua mọi sự nên không có quá nhiều cảm xúc như hai người trẻ tuổi. Sau bữa ăn, Nguyễn Phong tạm biệt Vũ Ngôn và Tiểu Yến, lần theo từng con đường làng quen thuộc tìm về ngồi nhà của dòng họ Nguyễn, nơi hắn được một lần nữa sinh ra và lớn lên. Phong Thiên từ lúc trở về đến giờ, đều đi sát theo sau hắn, thế nhưng cảm xúc của nó lại khác hoàn toàn với Nguyễn Phong. Mặc dù đã liên kết với nhau, nhưng Phong Thiên vẫn không thể nào thích ứng ngay được với hoàn cảnh sống trong thôn làng, cho dù Nguyễn Phong không hạn chế sự tự do của nó, nhưng con hổ tự biết phải che giấu bản thân, không để cho dân làng bình thường nhận ra được sự tồn tại của nó. Cả một ngày phải giấu diếm, lại không thể thoải mái tự do săn bắt thú rừng như khi còn ở Phong Long sơn, đối với bất cứ một động vật nào đều là sự tra tấn không hề nhẹ. Cảm giác được suy nghĩ trong lòng con hổ, Nguyễn Phong nhẹ xoa đầu nó, chỉ tay về hướng Thanh Long sơn:
“Phong Thiên à, ta biết ngươi đi theo ta tất có sự khó chịu, ta cũng không có cách nào tốt đối với việc này, vì làng Vĩnh Thái và Phong Long sơn cách quá xa, thế nhưng ta cũng sẽ không để cho ngươi phải thiệt thòi. Hãy đi vào Thanh Long sơn đi, tuy rằng không có hoàn cảnh giống như ngôi nhà tự nhiên của ngươi, nhưng ít ra ngươi có thể ở nơi đó tự do hoạt động, không phải chịu sự gò bó. Nếu có điều gì cần thiết, ta sẽ sử dụng tâm thần thông báo cho ngươi. Hãy đi đi, trở về với tự nhiên của ngươi đi”
Phong Thiên ánh mắt nhìn về Nguyễn Phong tràn ngập sự cảm kích. Trở thành hồn thú của một người, đối với bất kì con thú nào đều là một sự bị tước đoạt về quyền tự do, nếu may mắn tìm được một người chủ tốt biết lo lắng cho bản thân, đó đã là điều may mắn của hồn thú. Phong thiên so với bọn chúng, còn may mắn hơn rất nhiều, bởi nó tìm được một Nguyễn Phong luôn đối xử với nó như bạn bè, lại có thể quan tâm đến tâm tình của bản thân nó. Con hổ nhẹ gầm một tiếng, giống như nói lời tạm biệt, sau đó liền phóng về phía Thanh Long sơn, trở lại với thiên nhiên tự do. Nguyễn Phong đối với sự ra đi của Phong Thiên, hoàn toàn không có một chút lo lắng nào, bởi giữa hai kẻ bọn họ đã hình thành lên một liên kết linh hồn. Loại liên kết này vô cùng thần kỳ, không chỉ có thể giúp cho người và thú hiểu được ý nghĩ của nhau, còn có thể giúp hai bên cảm nhận được vị trí của đối phương trong một khoảng cách nhất định, chính vì vậy, chỉ cần Phong Thiên còn ở trên Thanh Long sơn, Nguyễn Phong khi cần thiết đều có thể gọi nó trở về.
Bước đến trước cửa chính nhà họ Nguyễn, Nguyễn Phong dừng chân một chút, ngắm nhìn lại khung cảnh quen thuộc với hắn suốt mười sáu năm nay, hai cánh cửa gỗ dày chắc, bên cạnh đang có hai người hầu đứng canh gác, bao năm qua vẫn không thay đổi. Hai người hầu dường như đã nhận ra có người đến, chỉ có điều bộ dáng Nguyễn Phong sau một tháng sống trong rừng đã thay đổi quá nhiều, khiến cho họ tạm thời không thể xác nhận. Nguyễn Phong tiến lên một bước, khẽ cười nói:
“Chú Sơn, mới có một tháng không gặp, chú đã không nhận ra cháu rồi sao?”
“Giọng nói này….là của cậu Phong. Cậu thật sự đã trở về sao? Cậu chờ một chút, để tôi vào báo với ông chủ”
Người gác cửa có chút già nua nghe được tiếng nói của Nguyễn Phong, vẻ mặt vô cùng vui mừng. Hắn làm người hầu ở nhà họ Nguyễn cũng đã bốn mươi năm, đối với sự lớn lên của Nguyễn Phong cũng coi như là thân thuộc, lại đặc biệt có quý mến cậu chủ nhỏ này vì hắn rất ngoan ngoãn lễ phép, lại không coi thường người hầu trong gia đình. Nguyễn Phong mỉm cười cảm ơn, đứng chờ một chút, đợi khi Nguyễn Sơn quay lại, đã dẫn theo Nguyễn Bảo ra tận cửa đón, còn có cả ông ngoại của Nguyễn Phong nữa. Nguyễn Bảo tiến lên ôm chặt lấy Nguyễn Phong, vỗ vỗ lưng hắn, nhẹ giọng nói:
“Tên nhóc này, cuối cùng con cũng đã trở về. Hơn một tháng vừa rồi con đi, cha cùng ông ngoại con ở nhà ngày ngày đều lo lắng cho con. Mẹ con thì cứ hai ba hôm lại một lần hỏi thăm xem con đã về chưa, ngày nào cũng nấu cơm để phần chờ con về. Nào, vào nhà đi, ăn cơm tối cho mẹ con vui lòng đi nào”
“Vâng, con tối nay cũng chưa ăn cơm, giờ bụng đang đói meo đây. Có cơm mẹ nấu để phần, thật là quá tốt rồi”
“Cháu ngoại, ra ngoài rèn luyện một tháng, giờ quả thực là đã trưởng thành hơn nhiều rồi, đối với người khác lại càng thêm biết quan tâm hẳn ra. Chưa ăn cơm mà trên cằm vẫn còn dính hạt cơm kia sao. Ha ha, vào nhà đi, ăn một chút cơm cho mẹ cháu vui lòng cũng là rất tốt rồi”
Nguyễn Phong nghe ông ngoại nói, cũng chỉ biết cười trừ. Hắn sức ăn rất tốt, vì vậy có ăn thêm một bữa nữa cũng không sao, quan trọng là có thể làm cho mọi người yên tâm, vậy mới là điều tốt nhất. Mẹ Nguyễn Phong nghe tin con trai về, vui mừng xuống bếp, làm nóng lại toàn bộ đồ ăn cho con trai. Trong bữa cơm này, cả cha, mẹ và ông ngoại đều gắp cho Nguyễn Phong rất nhiều thức ăn, khiến hắn thực cảm động. Mặc dù mọi người đều biết hắn đi vào núi tìm chân hồn, nhưng khi hắn trở về lại chẳng ai quan tâm đến việc đó, mà chỉ lo cho hắn có bình yên hay không, đã ăn cơm hay chưa…. Cảm nhận được tình yêu của cha, mẹ, ông ngoại dành cho mình, Nguyễn Phong xúc động dâng trào, cuối cùng hắn cũng đã thực sự hòa nhập vào thế giới này, vào gia đình này, coi những người thân trước mặt đây thực sự trở thành máu mủ ruột thịt của mình. Chưa bao giờ, Nguyễn Phong lại cảm thấy về nhà sung sướng như vậy, rút cục hắn đã có một mái nhà thực sự để trở về.
Sau bữa cơm, Nguyễn Phong cùng cha và ông ngoại hắn đều đi đến phòng khách. Trong không khí vui mừng khi Nguyễn Phong trở về, Nguyễn Bảo đã lên tiếng hỏi trước:
“Con trai, lần này con đi vào Cửu Long sơn mạch, đã tìm được chân hồn ưng ý cho bản thân chưa?”
“Dạ thưa cha, thưa ông ngoại, con lần này không phụ kỳ vọng của mọi người, đã tìm được chân hồn thích hợp rồi ạ”
Nghe Nguyễn Phong đáp vậy, cả hai người lớn tuổi ánh mắt đều sáng rực lên. Họ cả đời ở lại trong làng Vĩnh Thái, thành tựu cũng không đạt được bao nhiêu, chỉ cầu cuộc sống cả đời được yên bình, thân nhân không phải lo lắng về cái ăn cái mặc. Nay nghe thấy con cháu của mình đạt được thành tựu cao, hai người trong lòng không khỏi vui vẻ thay cho Nguyễn Phong. Ông ngoại Nguyễn Phong nóng lòng lên tiếng trước:
“Cháu trai, cháu đã tìm được võ hồn thuộc hệ gì, không ngại thì biểu diễn ra cho ông cùng cha cháu xem một chút nào”
“Dạ, được thôi ạ”Nguyễn Phong từ từ điều động phong nguyên tố trong cơ thể, dẫn dắt theo kinh mạch, tập trung chuyển đến tay trái. Trên tay hắn từ từ hình thành một lớp khí màu xanh nhạt, theo sự dao động của lớp khí này, cả bầu không khí trong căn phòng cũng nhè nhẹ lay động, tạo thành những cơn gió mát rượi thổi tan đi cái nóng của mùa hè sắp tới. Hai người Nguyễn Bảo cùng cha vợ hắn đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm giác vô cùng mới lạ. Theo sự điều khiển của Nguyễn Phong, từng cơn gió trong không khí từ từ quấn lại với nhau, hình thành lên một ảnh ảo của cha và ông ngoại hắn. Hai người lớn tuổi khi thấy cảnh này, không khỏi cảm thán trong lòng, đứa con, đứa cháu này của họ thật sự rất có tiền đồ.
“Con trai, chúc mừng con đã tìm được võ hồn phù hợp. Kỳ thi của triều đình tổ chức cũng sắp đến rồi, cha thật mong đợi được nhìn thấy con đạt thành tích cao, vinh quy bái tổ”
“Con sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng mong đợi của cha”
“Tốt lắm, đi nghỉ ngơi đi. Đi đường cả ngày rồi, giờ con cũng nên sớm nghỉ ngơi để hồi phục sức khỏe.”
“Vâng, thưa cha”.
Theo sự phân phó của Nguyễn Bảo, Nguyễn Phong lui về phòng, nghỉ ngơi dưỡng sức. Dù sao ngày mai hắn còn có việc quan trọng cần làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.