Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

Chương 53: Thành Kinh Bắc




Đầu mùa xuân, không khí tươi mát, từng cơn gió xuân khẽ thổi qua, như vòng tay tình nhân ôm ấp, vuốt ve tất cả mọi sự vật, bao gồm cả con người. Đoàn sĩ tử của thôn làng Vĩnh Thái khởi hành trong bầu không khí tươi tốt thế này, lòng người cũng vô cùng sảng khoái, đoạn đường dài dường như cũng ngắn lại. Trên mặt các sĩ tử, ai cũng mang theo một vẻ hào hứng mong đợi, mấy ngày liền đi đường nhưng không có lấy một lời ca thán, chỉ trông mong sớm ngày lên kinh, tham gia dự thi, đạt lấy thành tích tốt trên bảng vàng.
Từ thôn làng Vĩnh Thái khởi hành, ước chừng phải mất bốn ngày đi đường băng rừng vượt núi mới có thể đi ra khỏi phạm vi núi rừng. Tuy rằng Cửu Long sơn mạch hoàn toàn thuộc trong phạm vi trấn Kinh Bắc, nhưng thực ra con người có thể tiến vào cũng không sâu lắm, xa nhất cũng chỉ đến dưới chân núi Thanh Long. Khu vực còn lại, mặc dù theo truyền thuyết đã từng là nơi ở của con người, nhưng hiện nay dã thú nhiều vô cùng, chỉ có người tu luyện mới có thể tiến đến để săn bắt hồn thú, tìm kiếm dược thảo. Cũng chính vì lí do này cho nên đường xá ở nơi đây cũng không được chú trọng, vô cùng gập ghềnh khó đi. Một đoạn đường từ thôn làng Vĩnh Thái đi ra, hoàn toàn là đi giữa núi rừng hoang vu hẻo lánh, tuy rằng không có dã thú hoành hành, nhưng cũng bị cây cối rậm rạp che phủ, gần như không có mấy người sinh sống.
Đoàn sĩ tử trải qua bốn ngày màn trời chiếu đất, rút cục cũng đã đi ra được đến đường cái do triều đình mở, bắt đầu nhìn thấy bóng dáng con người. Trên đường cái lúc này vẫn còn khá hiếm người đi lại, chủ yếu là vì mới sang năm mới, đa phần người dân đều ở tại nhà, quây quần bên gia đình hưởng không khí ấm cúng ngày tết. Tuy rằng số lượng sĩ tử trên toàn quốc là không ít, nhưng so với tổng số dân cư của Đại Việt thì thật sự là không đáng kể, chưa kể còn phân bố trải rộng khắp cả đất nước. Chính vì vậy nên dù cho đa số sĩ tử cũng giống như những người ở làng Vĩnh Thái, sớm đã khởi hành lên kinh, nhưng trên đường vẫn hiếm người đi lại vô cùng. Đoàn người Vũ Ngôn cũng không có vì việc này mà dừng lại, thậm chí còn tranh thủ tăng tốc độ, đi nhanh đến thành thị gần nhất là thành Kinh Bắc. Lại thêm hai ngày hành trình nữa, rút cục đoàn người cũng đã đến được mục tiêu đầu tiên trong chuyến hành trình, chính là thành Kinh Bắc – thành thị trung tâm của cả trấn Kinh Bắc.
Thành Kinh Bắc nếu xét về quy mô, hoàn toàn có thể sánh ngang với một ngọn núi lớn. Từ khi còn cách một ngày đường, đoàn người Vũ Ngôn đã có thể lờ mờ thấy được ở phương xa một bóng đen mờ ảo, to lớn vô cùng. Khi đến tận nơi, sự hoành tráng của tòa thành này lại một lần nữa khiến cho những sĩ tử thôn quê này choáng ngợp. Thậm chí cả Nguyễn Phong là người trải qua hai kiếp cũng không khỏi bị quy mô hùng vĩ của toà thành này làm cho tán thán. Xét về diện tích, Thành Kinh Bắc có thể ngang ngửa với tổng diện tích của bốn quận lớn nhất Hà Nội. Từ ngoài nhìn vào, hoàn toàn không thể thấy rõ được hoàn cảnh bên trong, bởi xung quanh tòa thành này được bao kín bởi một bức tường lớn vô cùng. Tường thành cao khoảng năm mét, được xây chủ yếu từ những tảng đá nguyên khối to, dày, có vẻ cứng rắn vô cùng.
Đứng trước tòa thành mà nhìn sang hai bên, sẽ thấy bức tường thành này trải dài đến ngút tầm mắt, bao kín cả tòa thành vào trong, hình thành một lớp bảo vệ vô cùng cứng chắc. Nguyễn Phong trước kia cũng đã không ít lần đi thăm di tích thành cổ Thăng Long, mặc dù tường thành ở nơi đó được điêu khắc tinh xảo, thể hiện lên khí chất của một kinh đô nghìn năm văn hiến, nhưng nếu chỉ xét riêng về quy mô thì tường thành Thăng Long cổ xưa đã hoàn toàn thua kém so với bức tường thành Kinh Bắc này. Trên tường thành cao chót vót, có thể thấy được từng ô vuông cách đều nhau, bên trên dựng lên tinh kỳ phấp phới, còn có lính canh nghiêm nghị đứng thủ vệ. Người nào tinh mắt một chút có thể thấy được, trên bức tường thành kia còn có từng tốp lính tuần tra đều đều đi tuần, mặc dù đang là thời bình, nhưng tần xuất đi tuần của lính canh vẫn không hề thấp chút nào, không biết khi chiến tranh nổ ra, mức độ canh phòng nghiêm ngặt còn có thể tăng lên tới đâu.
Đoàn sĩ tử thôn làng Vĩnh Thái theo hiệu lệnh của Vũ Ngôn, từ từ tiến đến trước cổng thành. Có lẽ vì bị choáng ngợp bởi khí thế hùng vĩ sâm nghiêm của tòa thành Kinh Bắc, những thanh niên này trong lúc vô thức đã tự động xếp thành hàng lối, tiến lên rất đều đặn, chừng mực. Trước cửa thành Kinh Bắc lúc này, tuy không tính là ngựa xe tấp nập, nhưng cũng có không ít người đang xếp hàng tiến vào. Theo sự giới thiệu của Vũ Ngôn, thành Kinh Bắc này có tổng cộng bốn cửa, phân biệt nằm ở bốn hướng đông, tây, nam, bắc, mỗi cửa lại phân thành hai làn đường, một bên dành cho người muốn tiến vào thành, bên còn lại dành cho những người muốn ra khỏi thành. Ra vào thành đều phải trải qua kiểm tra cẩn thận, mặc dù hoàn cảnh đất nước đang rất thanh bình, nhưng thủ tục này vẫn phải thực hiện nghiêm túc để đảm bảo an toàn cho nhân dân. Sau một thời gian xếp hàng, rút cục cũng đến lượt đoàn người Vũ Ngôn đi vào. Lính canh nhìn thấy một đám lớn sĩ tử khăn gói đi thi cũng không có gì ngạc nhiên, thế nhưng thủ tục vẫn được thực hiện:
“Các ngươi là người ở đâu, có bao nhiêu người, đi đến đây có mục đích gì?”
Một binh sĩ khuôn mặt cương nghị, trên người mặt quân phục dành cho quân lính bình thường, tây cầm một ngọn giáo sắt sáng choang đứng chắn trước cửa thành lên tiếng hỏi. Vũ Ngôn dường như có kinh nghiệm vào thành nhiều lần, cũng không bối rối chút nào tiến lên trả lời:
“Bẩm quan, chúng ta là người làng Vĩnh Thái ở dưới chân Thanh Long sơn, lần này nhận được thông tin triều đình mở khoa thi nên mới khăn gói lên đường, cũng muốn một phen khảo thí đạt lấy công danh. Đoàn người chúng ta ở đây có tổng cộng bốn mươi ba người, mời ngài xem xét”
Giọng nói của Vũ Ngôn không chút siểm nịnh, cũng không có chút kiêu ngạo nào, hoàn toàn ung dung tự nhiên. Nhìn thấy thần thái của Vũ Ngôn như vậy, binh lính kia cũng có chút bất ngờ, sau đó thầm nhủ trong lòng, chắc hẳn đây là một vị sư phụ nào đó ở thôn làng, có bản lĩnh cao cường nên mới dẫn dắt học trò đi thi. Nghĩ vậy, vẻ mặt của binh lính này cũng hòa nhã hơn một chút, sau khi cẩn thận tra xét một lượt thì thấy tình hình đúng như những gì Vũ Ngôn khai báo, vì vậy cũng không làm khó, chỉ thu của mỗi người hai đồng lệ phí vào thành.
Thực ra mà nói, đoàn người Vũ Ngôn đúng là chỉ có bốn mươi ba người, nhưng còn có thêm một con hổ là Phong Thiên, chỉ là bản lĩnh của binh lính này thấp kém, không chạm được đến trình độ nhập môn của một tu luyện giả, vì vậy không thể nhận ra được sự tồn tại của Phong Thiên, đặc biệt là khi con hổ này đã cố tình giấu diếm. Sau khi bước qua cánh cửa, một lần nữa Nguyễn Phong phải trầm trồ về sự vững chắc của bức tường thành. Chỉ là đi qua cửa thành, cũng đã khiến đoàn người Nguyễn Phong mất gần một phút. Mặc dù có một phần nguyên nhân là do phải xếp hàng từ từ tiến vào, nhưng điều này cũng đã thể hiện lên được độ dày của bức tường thành, chính vì vậy càng khiến cho Nguyễn Phong kinh ngạc với khả năng cũng như công sức của người dân nơi đây khi xây dựng tường thành.
Bước qua cánh cửa thành vững vàng kia, khung cảnh bên trong thành lập tức trải rộng trước ánh mắt ngạc nhiên của đoàn sĩ tử làng Vĩnh Thái. Mặc dù vẫn còn là ở khu vực bên ngoài, nhưng sự phát triển ở đây thật không phải làng Vĩnh Thái có thể so sánh được. Từng dãy nhà kéo dài, san sát nhau, xếp thành hàng lối rõ ràng. Giữa mỗi một dãy nhà lại là một con phố nhỏ, đường đi thừa sức cho bảy tám người dàn hàng ngang cùng đi. Trên mặt đất được nện bằng phẳng có lát gạch, mặc dù không phải là loại xa hoa đắt tiền như gạch lát trong nhà, nhưng cũng tạo nên một vẻ sung túc của thành thị lớn.
Có lẽ là vì đầu năm, trên đường lúc này bày đầy hàng quán, bán đủ các loại quà vặt, đồ chơi, các loại đồ tượng trưng mang ý nghĩa đặc biệt trong ngày tết. Trên đường phố rộng rãi, có thể thấy được dòng người đi lại rộn ràng, người lớn ai cũng vui vẻ tươi cười, chúc mừng nhau một năm mới hạnh phúc, trẻ em thì xúng xính trong những bộ đồ mới, khuôn mặt mang đầy niềm vui, nô đùa chạy nhảy thỏa thích trên đường. Những sĩ tử của làn Vĩnh Thái lần đầu tiên vào thành, cũng là lần đầu tiên được ngắm một khung cảnh phồn hoa tấp nập như vậy, trong lòng ai cũng không khỏi dâng lên một nỗi niềm muốn được thỏa thích mà hòa vào khung cảnh kia. Chỉ có điều những thanh thiếu niên này cũng đã hiểu chuyện, biết kiềm chế cảm xúc của bản thân, vì vậy mà vẫn giữ được bình tĩnh, đứng chỉnh tề trong hàng ngũ.
Vũ Ngôn nhìn lướt qua một lượt, lập tức hiểu rõ cảm xúc của những đứa trẻ này, dù sao bọn họ từ bé đến lớn đều sống ở làng Vĩnh Thái, cũng chưa từng được đi ra ngoài, lần đầu đối mặt với hoàn cảnh tấp nập trong thành trong lòng không có cảm xúc đặc biệt mới là lạ. Chỉ có mình Nguyễn Phong là khác với những thanh thiếu niên khác, bởi vì dù hoàn khác biệt, nhưng sự phồn hoa tấp nập thế này cũng không phải lần đầu hắn gặp được, cho nên cũng không có nỗi xúc động muốn hòa nhập kia. Trong mắt Vũ Ngôn, biểu hiện của hắn lại là sự thể hiện xuất sắc của tâm tính thanh cao, không bị sự phồn hoa trước mắt hấp dẫn, chính vì vậy mà Vũ Ngôn rất hài lòng, trên môi khẽ nở nụ cười. Nhận định phương hướng một lát, Vũ Ngôn lên tiếng:
“Chúng ta trước tiên sẽ đến trường học trong thành, làm thủ tục xin được rèn luyện khảo thí trong trường. Sau đó ta sẽ cho các trò đi chơi thoải mái một lượt, coi như làm quen với hoàn cảnh trong thành thị. Giờ thì chúng ta đến trường học trước đã”
Đoàn sĩ tử vừa nghe được thầy cho phép đi tham quan thành Kinh Bắc, trong lòng đều dâng lên một niềm vui mừng. Ngay cả Nguyễn Phong đã quen thuộc với sự phồn hoa của thành thị, cũng không tránh được có tâm niệm muốn tham quan một vòng. Dù sao hoàn cảnh ở đây cũng bất đồng với nơi mà hắn sống ở kiếp trước, thậm chí còn là một hoàn cảnh mà hắn từng ước ao được đến thăm một lần, vì vậy trong lòng hắn không khỏi sinh ra một cảm giác chờ mong. Chỉ là trước khi được đi thăm quan, thì tất cả những thí sinh này còn phải đi đến trường học để đăng ký thủ tục đã, có lẽ vì nỗi xúc động trong lòng thúc giục, ai cũng vội vã bước theo Vũ Ngôn, dường như muốn ngay lập tức hoàn thành những thủ tục rườm rà để còn tranh thủ tham quan thành Kinh Bắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.