3.
Quan sát vài ngày liên tiếp, Từ Mộ Mộ vẫn không tìm ra nguyên nhân khiến Chu Gia Lương giận dỗi, trực tiếp hỏi anh thì anh lại không chịu nói thật.
Cô không nhịn được nữa, xách theo một bánh kem nhỏ ngon lành, trực tiếp tìm đến công ty của “cố vấn tình cảm” Khương Nghiên.
“Quan hệ vợ chồng của tao với Chu Gia Lương có nguy cơ, tuy tao không biết nguy cơ này từ đâu ra, nhưng mấy hôm nay anh ấy rất kỳ lạ, cứ nói dỗi với tao! Còn nữa, bình thường anh ấy thích làm đồ ăn hơi ngọt, gần đây đổi tính, toàn nấu món cay, mà cay tới biến thái luôn! Ngoài ra, tao phát hiện văn phòng luật sư của ảnh có một nữ luật sư mới tới rất đẹp, mày nói coi Chu Gia Lương có phải là đang tính bội tình bạc nghĩa, chuẩn bị làm đàn ông tồi không?”
“……”
Khương Nghiên hiểu rõ tính tình hai người, một người vô tâm không tim không phổi, một người tâm tư giấu quá kín, vậy mà thần kỳ là thành một đôi!
Hai người quen biết nhiều năm, tình cảm sâu sắc ổn định, lúc trước mọi người đều coi trọng hai người, nhưng hai người lại cố tình không đi theo kịch bản sẵn có, làm bạn bè tốt mười mấy năm, mà bao nhiêu bà mai tan nát cõi lòng.
Vậy mà lúc quần chúng nhiều chuyện tin tưởng trăm phần trăm là giữa hai người là bạn bè nam nữ thuần khiết, hai người này nửa năm trước không nói một lời đi Cục dân chính đăng ký kết hôn, từ bạn thân thành bạn đời.
Khi đó, Khương Nghiên còn tưởng Từ Mộ Mộ thật sự nghĩ thông suốt, còn đi mua một cặp vòng Long phượng cho cô, chúc mừng cô thành công đem mình gả ra ngoài, cùng Chu Gia Lương tu ngàn năm mới cùng chăn gối.
Nhưng vừa nói ra, Từ Mộ Mộ chột dạ cởi vòng tay ra, cười nói thật với cô “Thật ra tao với Chu Gia Lương là hợp tác kết hôn. Tao không muốn lấy chồng, anh ấy không muốn thân mật với ai, mà Hoàng thái hậu ở nhà bức ép quá, cho nên tụi tao mới liên kết lại thành trận chiến đồng minh!”
“Từ Mộ Mộ, đầu mày bị thủng lỗ hả? Còn học theo người ta kết hôn giả, không được, tao sẽ nói với dì”
Cô ôm đùi Khương Nghiên giải thích “Đừng mà! Bạn hiền, mày cũng hy vọng mẹ tao yên tâm đúng không? Thật sự tao không muốn kết hôn là vì tao không nghĩ sẽ có một người như vậy, có thể làm tao tin tưởng đến mức làm việc nghĩa không cần chùn bước, đem bản thân giao cho anh ta, cùng anh ta xây dựng cái tổ kiến củi gạo mắm muối vụn vặt”
Từ Mộ Mộ đối với việc người lớn trong nhà “lúc đi học cấm yêu sớm, tốt nghiệp xong thúc giục kết hôn” cực kì khó chịu.
Cô đã sớm qua cái tuổi coi tình yêu như cơm ăn, căn bản là không thể đi thích ai đó, như vậy lấy đâu ra ai để lập tức kết hôn sinh con? Huống hồ, cô cũng không muốn bó buộc đời mình trong hôn nhân, chăm con giữ chồng bận bận rộn rộn cả đời.
Nhưng cô cũng không muốn mẹ mình không vui, cho nên mới suy nghĩ ra cái cách như vậy.
Chờ Từ Mộ Mộ nói xong, Khương Nghiên chậm rãi múc muỗng bánh kem, cười tủm tỉm cho cô một đề nghị “Mày về đem Chu Gia Lương ngủ, gạo nấu thành cơm, tao bảo đảm anh ấy dù giận cái gì cũng không còn 1 miếng!”
Nghe vậy, Từ Mộ Mộ lập tức đỏ mặt, trừng mắt, “Khương Nghiên, mày vậy mà dạy tao làm lưu manh?”
Khương Nghiên hận sắt không thành thép nhìn cô “Mày là giảng viên văn học nước ngoài, ít nhiều gì cũng được tư tưởng phương Tây ảnh hưởng chứ, vậy là lưu manh hả? Chưa kể tụi mày là vợ chồng đàng hoàng, có giấy chứng nhận nha”
“Tao với Chu Gia Lương là chiến hữu, là bạn thân!”
Khương Nghiên tiếp tục tẩy não “Tụi mày là vợ chồng! Mày nghĩ đi, mày không dám kết hôn với người khác nhưng lại rất yên tâm tự đem mình gả cho Chu Gia Lương. Tuy tạm thời nói là hợp tác kết hôn, nhưng cũng có thể nói là mày thích cùng anh ấy ở bên nhau, nói cách khác, mày cũng sẽ không vì chút hành động khác thường của anh ấy mà chạy tới tìm tao tư vấn, đúng không?”
…….
Từ Mộ Mộ có bị tẩy não thành công hay không thì không biết, nhưng lúc cô đi, mặt đỏ, tai cũng đỏ, cả người như con cua bị nấu chín. Trong đầu quanh quẩn lời của Khương Nghiên “Tối nay về ngủ với Chu Gia Lương, hôn nhân của tụi mày sẽ tốt tốt đẹp đẹp, hạnh phúc vĩnh viễn!”
4.
Thật ra Khương Nghiên có nói một câu đúng, Từ Mộ Mộ đối với Chu Gia Lương là có loại tin cậy không thể giải thích. Loại cảm giác đó rất kỳ diệu, giống như trong mùa hè nóng bức có một làn gió tuyết mềm mại ngọt ngào, hoặc là trong gió bắc trời đông giá rét có một bếp lửa ấm áp, làm lòng người đều tràn ngập hạnh phúc, thấy mọi thứ đều đầy đủ. Nếu gả cho người khác, Từ Mộ Mộ chắc chắn sẽ sợ hãi, ở cùng với Chu Gia Lương sống cùng nhau, cô lại thấy vô cùng yên tâm. Cho nên, cô không hy vọng Chu Gia Lương không vui, cũng sợ trong lòng anh có người khác, muốn ly hôn với cô.
Nếu hỏi Từ Mộ Mộ có động lòng với Chu Gia Lương không, nếu nói không thì chắc chắn là gạt người. Nhưng thời điểm lại không đúng, hai người luôn ở cùng kênh, cho nên dù âm thầm hay thể hiện ra chút rung động, cuối cùng cũng trở về quỹ đạo bạn bè tốt.
Mà bây giờ, cô bị Khương Nghiên lần nữa khơi những tình cảm chôn giấu kia lên, cả người hơi hoảng hốt, trong đầu óc đều là hình bóng Chu Gia Lương.
Hơi phân tâm một tí, cô đã trượt té trên mặt băng, mắt cá chân lật ngang, trong nháy mắt sưng lên, đau nhói tới tận tim.
Khi Chu Gia Lương nhận được điện thoại, vô cùng lo lắng chạy tới. Nhìn Từ Mộ Mộ ngồi nghỉ trên khu ghế, trong tay xách một lọ thuốc, khổ sở tự mình xoa thuốc, anh không tự chủ nhíu mày.
“Còn đi được không?”
Từ Mộ Mộ lắc đầu “Chân đau lắm”
Một đôi mắt tròn xoe ấm ức nhìn anh, ánh mắt sạch sẽ trong sáng, lại thêm bị anh chăm cho gương mặt tròn tròn bầu bĩnh, làm người ta có cảm giác thanh thuần, ngây thơ, như một con mèo con làm nũng.
Chu Gia Lương mím môi, ý cười không ngăn được, từ trong ánh mắt âm thầm nở ra một đóa hoa. Anh hơi mất tự nhiên khụ một tiếng, lấy miệng mồm độc địa che dấu tâm tình hoảng loạn “Anh đã nói em không có tế bào vận động rồi, em còn không tin anh, giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng có thể nghỉ một thời gian”
Từ Mộ Mộ nhìn anh nhe răng trợn mắt “Anh còn mỉa mai em, hừ!”
Dứt lời, cô đứng lên lướt qua anh, chân thấp chân cao đi ra cửa.
Chu Gia Lương đỡ trán, đuổi theo bế cô lên kiểu công chúa, nhét cô vào xe, cẩn thận thắt dây an toàn cho cô.
Những tâm tư tình cảm kia không biến mất mà cứ quanh quẩn trong đầu, hai người ở cùng một không gian nhỏ, Từ Mộ Mộ như đứng đống lửa như ngồi đống than, nhìn anh đang chăm chú lái xe, muốn nói mấy lần rồi lại thôi.
Nhưng mà Chu Gia Lương cảm giác được những động tác nhỏ của cô, không nhịn được hỏi “Mông em bị trĩ hả?”
Nghe vậy, những lời Từ Mộ Mộ muốn nói lập tức nuốt trở về, tức giận liếc anh “Mông anh mới bị trĩ đó”
Nhìn cô xù lông, Chu Gia Lương ngượng ngùng sờ mũi, khôi phục im lặng.
Thật ra trước khi Từ Mộ Mộ đi tìm Khương Nghiên tư vấn tình cảm, anh cũng đã tìm Khương Nghiên nói chuyện.
Làm thế nào cải thiện quan hệ vợ chồng, xúc tiến tình cảm vợ chồng, cùng với việc biểu hiện ghen kia, anh rất nghiêm túc hỏi ý Khương Nghiên.
Ví dụ như trong lòng anh như bị ghim một cây kim – mối tình đầu của Từ Mộ Mộ, Trần Thanh Dương.
Lần trước, Chu Gia Lương ở nhà dọn dẹp vệ sinh, vô ý phát hiện một thùng đồ cũ của Từ Mộ Mộ. Không ngờ đã mười mấy năm, cô còn giữ gìn rất tốt những kỷ niệm của mối tình đầu như quà cáp, thư tình, hơn nữa còn lau chùi đến không một hạt bụi.
Chu Gia Lương cảm thấy, chắc chắn là cứ một khoảng thời gian cô sẽ sắp xếp lại một lần, thật sự coi trọng những đồ đạc đó. Anh giận đến tim gan phèo phổi đều bốc lửa, cho nên mấy ngày liền đều làm cá hầm ớt đặc biệt cay, để cô bốc hỏa cùng với mình.
Khương Nghiên nghe anh quanh co lòng vòng nói một hồi, cuối cùng đơn giản tổng kết lại môt câu “Làm sao để ánh mắt, tình cảm của vợ có thể chuyển đến lên người anh?”
Liên quan đến hạnh phúc cả đời hai người, bà mai Khương Nghiên cười xấu xa cho anh một đề nghị “Anh về đem Từ Mộ Mộ tới ngủ chung, đây là biện pháp đột phá cải thiện quan hệ giữa hai người tốt nhất”
Mặt Chu Gia Lương lấy vận tốc ánh sáng đỏ lên, hỏi “Còn có phương pháp khác không?”
“Có chứ, làm cho Từ Mộ Mộ tới ngủ với anh”.