Cá Mực Hầm Mật

Chương 44: Đại lừa dối




Tất cả đều nói xong rồi.
Anh đứng lên, nghiêm túc nhìn cha mẹ Đồng Niên.
Giống như đang chờ đợi phán quyết cuối cùng.
Mẹ Đồng Niên nhịn không được, ngây ra nhìn cô.
Đứa nhỏ Hàn gia này cũng thực si tình.
Bố Đồng Niên ho khan một tiếng: “Mặc dù bọn ta cũng không hiểu lập nghiệp từ game như thế nào….nhưng nghe nói cháu làm cũng rất tốt. Cũng mới thành lập, cũng phải dành nhiều thời gian tâm huyết cho nó một chút.” Là đàn ông nhưng sẵn sàng vì con gái mình mà từ bỏ sự nghiệp, bố Đồng Niên cũng có chút cảm động, nhưng đàn ông mà không có sự nghiệp thì không thể tự tin được.
Thằng nhóc này, thật ra cái tôi cũng rất cao.
Đương nhiên đây chỉ là nhìn từ góc độ của một người đàn ông. Bố Đồng Niên lại ho khan: “Chẳng qua chú chỉ muốn hỏi, tương lai phát triển sau này của cháu chủ yếu là ở đâu? Nghe nói tổng công ty đặt ở Mĩ?”
“Trung Quốc,” Gun đáp rất vui vẻ, “Cái này chú cứ yên tâm, cháu sẽ tiếp tục phát triển ở trong nước.”
Vậy là tốt rồi.
Cha mẹ cô liếc nhìn nhau.
Mẹ Đồng Niên chậm rãi thở dài: “Niên Niên còn nhỏ, cứ yêu đương trước đã, cũngđừng nói cả đời gì cả, thanh niên yêu nhau cũng không nên có áp lực lớn quá làm gì. Chuyện sau này…..hai đứa cứ từ từ nói, tự do yêu đương trước đi.”
Đồng Niên (⊙o⊙)… Đã xảy ra chuyện gì rồi…..
Bầu không khí trong phòng khách bình thường trở lại.
Cô vẫn ngồi ngây ngốc ở đó, nhớ lời anh, bản thân không cần nói gì, chỉ cần gật đầu là được. Vì vậy, lúc anh cùng phụ thân đại nhân nói chuyện sự nghiệp, mẫu thân đại nhân đứng dậy châm nước pha trà, cô chỉ đành ngồi trên ghế sô pha, chớp chớp mắt.
Mười phút sau, cha mẹ có ý, hai người có thể lên lầu nói chuyện hai mình đi.
Về sau bọn họ không can thiệp nữa.
Đồng Niên gật gật đầu, cũng không lên tiếng, đưa anh lên lầu.
Gun đi theo cô, từng bậc từng bậc đi lên, đợi cô đẩy cánh cửa màu trắng ra, cùng cô đi vào, trở tay đóng cửa lại, sau đó, việc đầu tiên làm chính là cởi cúc ở cổ áo sơ mi ra.
Cở áo khoác xuống, nhìn quanh một vòng.
Nhịn không được, nhíu mày.
Mấy cái hộp giống như mấy hộp bánh hôm nay mua, vật dụng trong phòng, đồ dùng, thiết bị đều là màu mà các cô gái nhỏ hay thích. Chỗ này nhìn thật khô khan………….nhìn không bị đau mắt sao? *có cái phòng anh mới khô ý :v*
“Bố mẹ……rất nuông chiều em phải không?” Anh thuận miệng hỏi.
“Ừ,” cô hơi ngại……..đep con búp bê lớn trên sô pha để lên giường, “Mẹ em ba mươi sáu tuổi mới mang thai em, nghe nói còn bị khó sinh……..”
Đây là lần đầu tiên bọn họ nói đến chủ đề này nhỉ?
Gun trầm mặc.
Không còn nói chuyện chậm rãi giống lúc nãy nữa.
Cô có chút do dự: “Giờ em hỏi một chuyện được không?”
Nói đi.” Anh ném áo khoác lên sô pha, ngồi xuống.
“Hai năm trước anh nhìn thấy em thật à?”
“Là giả.”
“Vậy….lúc ở Quảng Châu……..”
“Là giả.”
“Vậy…” Đồng Niên ngẫm nghĩ, “Lúc ăn cơm tất niên, anh vì Tiểu Bạch nên mới kêu em đóng giả bạn gái của anh…”
“Cũng là giả,” đối với cô, anh luôn thẳng thắn, “Hôm đó là tình huống đặc biệt.”
Nếu không thừa nhận hai người đang yêu nhau, thì chỉ cần dựa theo lời Tiểu Bạch có thể tưởng tượng ra chuyện tình ông chú đùa giỡn tình cảm với cô gái nhỏ, rồi lại bội tình bạc nghĩa không chịu thừa nhận đường đào hoa của mình.
Cô mờ mịt, tình huống gì vậy?
Gun nhún vai, không muốn giải thích.
“Vậy……..” Cô hình như cũng không hỏi nổi nữa rồi.
Ánh mắt lung lay, đầu óc hỗn loạn.
Cuối cùng đâu mới là sự thật?
Sao cảm giác giống như…mọi thứ đều là giả….
Anh nhìn thấy ánh mắt của cô gái nhỏ đã muốn lung lạc, lóe lên, đoán chắc cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, không nói một lời, vẫy tay với cô. Đồng Niên chậm chạp đi qua………kỳ thật trọng điểm cô chỉ muốn hỏi một câu, những lời vừa nãy nói muốn chịu trách nhiệm có phải là thật hay không. Những thứ khác, cô căn bản không quan tâm….
Kéo cô lại, dùng lực kéo xuống.
Để cô té trước ngực rồi ôm lấy, hai tay để sau lưng cô, ôm chặt.
Có nhiều quầng sáng hơn nữa cũng đều là giả.
Trừ em ra, Hàn Thương Ngôn này không có gì cả, hai bàn tay trắng, đơn độc.
Đây mới là sự thật.
Cô cảm giác được hơi thở của anh chỗ xương quai xanh của mình.
Hơi ngứa.
Bằng trực giác, Đồng Niên cảm thấy anh hôm nay từ triển lãm tới câu lạc bộ, cho tới bây giờ, hình như tâm trạng anh…..không giống bình thường lắm. Đứng trước phương diện này, cảm giác của cô rất kém, cũng bởi vì vậy mà từ cấp ba lên đại học đều là đối tượng bị bạn học xa lánh…….
Nghĩ tới đây, cô ngồi thụt xuống, nằm ở trên đùi anh, ngửa đầu nhìn ánh mắt của anh: “Hàn Thương Ngôn…….em không biết nói chuyện, trước kia rất hay làm bạn học mất lòng….”
Anh nhìn thẳng cô, ý bảo cô tiếp tục nói.
“Anh không vui, có phải là tại em không?”
Suy nghĩ lung tung cái gì vậy.
Anh nở nụ cười.
“Nếu anh không vui, sau này em sẽ không đi ký tặng nữa.”
Ký tặng? Anh đã quên mất chuyện này rồi.
“Em biết, trên Weibo cũng hay có bình luận….mấy bạn trạch nam kia cũng đùa quá lố rồi…..” Cái gì mà chân dài, cá mực các loại…….Cô cứ đọc thấy một cái là lại thấy đen thui, cũng khó tránh khỏi bị anh đọc được hết rồi.
A?
Anh ngược lại còn chưa đọc xem cô trả lời thế nào, rất quá lố sao?
Weibo anh chỉ dùng đúng một lần, về sau liền trực tiếp xóa, cũng chưa có lên lại.
Lại nói, anh vẫn thấy rất kỳ quái, trên đó toàn là người chẳng quen biết, mỗi ngày cứ lướt qua lướt lại thì có gì hay ho? Đăng cái gì đó, người khác cũng không hiểu mình, mình cũng không biết mấy người bình luận kia là ai, có cái gì mà kết nối tốt?
Hơn nữa không phải trong bình luận còn có đầy quảng cáo đấy sao? *giống kiểu mấy bạn bán sim trên fb =))))))))*
Còn có nhiều bình luận của “cô đơn thiếu phụ, đêm dài khó ngủ vào tám chuyện” nữa……….
Chướng khí mù mịt.
Có điều mặc dù anh cũng theo chủ nghĩa của đàn ông trưởng thành, nhưng cũng tôn trọng sở thích của mấy người trẻ tuổi.
“Mấy bình luận này, không thể cự tuyệt sao?” Anh nghĩ tới đây, thuận miệng hỏi một câu.
“Có thể khóa luôn,” rốt cục cô cũng nghe được anh trả lời, lập tức vẫy đuôi chờ mong, “Em sẽ khóa lại.”
Khóa lại cũng tốt.
Anh coi như đã chấp nhận đề nghị này.
Gun ngước mắt nhìn đồng hồ gấu Pooh trên tường, cảm thấy thời gian cũng sắp muộn rồi, lần đầu tiên tới đây, lại ngồi ở phòng cô lâu như vậy cũng không ổn, vẫn phải chú ý lễ phép một chút.
“Anh sắp về à?” Cô lẩm bẩm hỏi một câu.
Ánh mắt anh quay lại.
Cái miệng nhỏ nhắn, môi đo đỏ đang vểnh lên, có chút…..mất mát.
Anh nhìn ra ý tứ của cô, thấp giọng hỏi: “Không nỡ để anh đi?”
Cô “Ừ” một tiếng cực kỳ nhỏ.
“Làm sao bây giờ đây?” Anh nắm lấy cằm của cô, đưa tới gần….khẻ cắn cái miệng nho nhỏ kia, “Vậy, về rồi goi video cho em nhé.” Cô bị cắn tới nỗi toàn thân nóng lên, tiếp tục “Ừ” một tiếng.
“Cần phải tắm rửa trước, làm sao bây giờ?” Anh thè lưỡi liếm qua khóe miệng cô, “Muốn xem anh tắm luôn à?”
“……”
“Nếu em thật sự muốn xem, anh phải mặc thêm ít đồ cần thiết…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.