Thần âm bay xa.
Sau khi nhận được lời thỉnh cầu của tín đồ, một đường liên thông sẽ bắt đầu được dựng nên giữa nơi ở của tín đồ và nơi ở của thần linh. Bình thường đường liên thông lúc tín đồ triệu hồi không thể nào chịu nổi sức mạnh bản thể của thần linh, chỉ có thể để phân thân đi qua.
Đương nhiên thần linh cũng sẽ không sử dụng bản thể đi đến những thế giới nhỏ kia, như vậy quá mất giá.
Nơi bình thường thần linh ở gọi là Thần giới, bên dưới Thần giới là vô số thế giới nhỏ.
Một trong những nguồn sức mạnh quan trọng tạo nên sức mạnh thần linh là sức mạnh tín ngưỡng đến từ mỗi thế giới nhỏ.
Sau khi Vương Tư Tuệ được Chúa cứu thế chọn lựa, thần linh cô chọn tín ngưỡng không phải thần linh có lai lịch quá lớn.
Nhóm thần linh sức mạnh không lớn như vậy thường có xác suất đáp ứng triệu hồi cao hơn.
Thần tín ngưỡng của Vương Tư Tuệ là Thần Bùn Vàng, không có tên họ.
Thần linh cấp bậc như ngài không thể có tên họ, thường thần linh có tên có nghĩa là họ sắp có Thần cách(*).
Đối với thần linh bình thường mà nói, Thần cách là chuyện xa xôi không thể chạm đến.
(*) Thần cách: là thứ chứng minh tư cách của một vị thần.
Đó sẽ là đồ vật, luồng khí, hào quang hay bất cứ cái gì có thể đại diện cho việc người đó là thần.
Thần Bùn Vàng vừa không thuộc Thần điện Ánh Sáng lại vừa không thuộc Thần điện Bóng Tối, thần linh trung lập như ngài còn có rất nhiều.
Ngài nghe nói nhiều thần linh trung lập nhặt nhạnh được sức mạnh tín ngưỡng ở Thần điện Ánh Sáng, ngài cũng góp vui nhặt được không ít loài người được gọi là ‘người chơi’, đúng là có thể thông qua bọn họ lấy được không ít sức mạnh tín ngưỡng.
Thế giới nhỏ nơi người chơi đặt chân tới khác với những thế giới nhỏ khác.
Đó là một trong những thế giới gốc mà Thần mẫu khai sáng, nhưng sự phát triển lại chậm nhất, thậm chí còn không bằng thế giới nhỏ mà vài thần linh cai quản.
Nhưng nhờ vậy, bọn họ mới có được vinh quang hiện tại —— cơ hội trở thành thần linh làm thuê, loài người có tài đức gì mới có thể lấy được cơ hội như vậy.
Thần Bùn Vàng phân ra một phân thân giống hệt mình.
Tóc và đôi mắt màu bùn vàng, mày rậm mắt to giống một cậu nhóc hoạt bát loài người, chậm rãi bước vào đường liên thông.
Mặc dù đáp ứng lời triệu hồi của tín đồ, nhưng với tư cách là thần linh, phong cách và tốc độ phải từ tốn để tỏ rõ thân phận của bản thân.
Bỗng nhiên một chùm sáng bạc bay tới, nháy mắt chém đứt phân thân của ngài.
Thần Bùn Vàng hoảng hốt, là ai?
Ngài nhìn về phía người tới.
Đó là một thần linh mà bởi vì cấp bậc không đủ nên ngài không thấy rõ mặt.
Người nọ dáng gầy, mặc trường bào màu đen thuộc về Thần điện Bóng Tối, tóc dài màu bạc buông xõa như thác đổ sau lưng, buộc tùy tiện một sợi dây dài ngang eo.
Thần Bùn Vàng ngước mắt nhìn mặt đối phương, nhưng chỉ thấy hai bên khóe môi hơi trễ xuống, giống như tâm trạng vẫn luôn không vui.
Ngón cái ngài đeo một chiếc nhẫn thủ công bằng gỗ, hấp dẫn ánh mắt người khác.
Không phải do chiếc nhẫn kia đẹp, mà là chiếc nhẫn đó được tạo tác quá sơ sài, hoàn toàn không tương xứng với thân phận vị thần trước mắt.
Thần Bùn Vàng không quen vị thần này, ngài chỉ biết thực lực và địa vị đối phương đều hơn hẳn mình rất nhiều.
Ngài rụt rè hỏi đối phương tại sao đột nhiên ra tay làm trái quy tắc Thần giới.
Hỏi xong, ngài lập tức muốn cắn đứt đầu lưỡi mình cho xong.
Quy tắc thần linh ở Thần giới do Thần điện Ánh Sáng lập ra, thần linh Thần điện Bóng Tối hoàn toàn xem thường.
Hầu như bọn họ rất ít tới Thần giới, đa phần là ở một thế giới gốc khác.
Giới: “Không được sự cho phép của ta đã tự tiện đến thế giới ta cai quản, ngươi muốn cướp sức mạnh tín ngưỡng từ trong tay ta… sao?”
Lời vừa buông ra, Thần Bùn Vàng bị dọa suýt nữa quỵ xuống.
Sức mạnh tín ngưỡng là điểm giới hạn của thần linh, nếu có kẻ nào dám động vào sức mạnh tín ngưỡng của thần linh khác, thì tức là tát thẳng vào mặt đối phương.
Thần Bùn Vàng lắp bắp: “Hãy nghe ta giải thích…”
Ngài nói trong thế giới của đối phương có một tín đồ của ngài, số lượng tín đồ của ngài không nhiều, vì vậy lúc tín đồ gặp khó khăn thì hầu như đều sẽ ra tay trợ giúp.
Lần này, ngài cảm ứng được tín đồ lâm vào tình trạng vô cùng nguy hiểm cho nên mới muốn đến thế giới đó.
Lúc Thần Bùn Vàng nói đến câu “Tín đồ của ta rất ít, chỉ có vài nghìn người”, áp suất thấp trên người Giới lượn vòng.
Thần Bùn Vàng: “Địa vị như ngài chắc chắn không cần tốn sức lo lắng số lượng tín đồ, ắt hẳn tín đồ của ngài nhiều không đếm xuể.”
Giới: “…”
Thần Bùn Vàng nịnh nọt: “Nhất định tín đồ của ngài cực kỳ ưu tú.”
Giới: “…”
Thần Bùn Vàng không hề biết mình đang khiêu vũ trên bãi mìn của Giới, ngài nhìn xung quanh định tìm cơ hội bỏ chạy.
Chỉ cần gần đây có bùn vàng, ngài có thể chạy trốn ngay lập tức.
Nhưng ngay lúc Thần Bùn Vàng sắp đạp lên vũng bùn, cổ áo đằng sau bỗng bị người ta túm lấy: “Không phải ngươi muốn đi cứu tín đồ sao? Sao không đi?”
Thần Bùn Vàng ngượng ngùng cười: “Phân thân đã mất, ta không thể biến ra cái thứ hai…”
Giới nhẹ nhàng nói: “Không sao, ta có thể mang bản thể của ngươi đi.”
Ngài túm Thần Bùn Vàng bước vào đường liên thông yếu ớt, giơ tay vẫy một cái, củng cố đường liên thông lung lay sắp đổ.
Giới phải đi thu hồi dụ.c vọng Cố chấp đã thức tỉnh kia của mình.
Nơi ngài đi qua để lại ánh sao lấp lánh.
Thần Bùn Vàng đột nhiên xuất hiện ở giữa Vương Tư Tuệ, Đặng Chung, Văn Tư Thành và Quý ngài phát thanh.
Đúng lúc, đôi bên đang đánh nhau.
Quý ngài phát thanh phóng lưỡi dao, Văn Tư Thành và Đặng Chung vung dao thái, toàn bộ đòn tấn công đều phi thẳng lên người Thần Bùn Vàng.
Thần Bùn Vàng: “…”
Mặc dù ngài không đau, nhưng bị thứ kỳ quặc cắm sâu vào người như vậy thì tâm trạng cũng khó mà tốt nổi.
Văn Tư Thành: “Đây là thần linh hả?”
Trước đây lúc Thần Bùn Vàng xuất hiện đều là ảo ảnh không thấy rõ mặt, mà lúc này lại là thực thể hoàn toàn.
Đây là lần đầu tiên Vương Tư Tuệ nhìn thấy toàn thân Thần Bùn Vàng, cô kính cẩn ngước nhìn thần linh.
Thần linh dù sao cũng là thần linh, bộ dạng không đáng tin, nhưng giải quyết chuyện ma lại cực kỳ đáng tin.
Thần Bùn Vàng đánh Quý ngài phát thanh té sấp mặt hai ba lần, nhưng không có đánh chết.
Ngài không ngờ tín đồ khẩn cấp triệu hồi ngài để đi đối phó thứ dễ dàng như vậy.
Ngài còn tưởng là sinh vật bán thần gì chứ… rốt cuộc lại là linh hồn nhân loại tầm thường.
Ngài xuất ra thực lực hùng mạnh khiến Vương Tư Tuệ càng thêm sùng bái, sức mạnh tín ngưỡng thuần khiết cuồn cuộn tràn vào cơ thể ngài.
Tín đồ càng tín ngưỡng tuyệt đối, sức mạnh tín ngưỡng cung cấp càng thuần khiết, nói một tín đồ như vậy có thể đọ lại nghìn vạn tín đồ cũng không ngoa.
Đó cũng là nguyên nhân thần linh sẽ thu nhận tín đồ ưu tú làm thần bộc mang theo bên người.
Thần Bùn Vàng thận trọng nhìn về phía Vương Tư Tuệ, không hề tỏ vẻ kích động như thần linh cấp thấp khi hút được sức mạnh tín ngưỡng loại này.
Ngài mở miệng nói: “Thỉnh cầu của ngươi đã thành.”
Ngài chầm chậm đi tới vách tường, sử dụng thần thuật biến ra đường liên thông trở về Thần giới.
Thần Bùn Vàng cố ý bày ra dáng dấp kiêu ngạo của thần linh, để lại một bóng lưng cao lớn cho tín đồ.
“Cốp ——”
Văn Tư Thành và Đặng Chung trầm mặc nhìn vị thần bưng trán kêu gào sau khi đâm đầu vào tường.
Đây là thần linh sao, đúng là lợi hại, người thường chẳng thể nào đập đầu mình tới mức này.
Vương Tư Tuệ hoang mang bước lên: “Ngài không sao chứ?!”
Thần Bùn Vàng sửng sốt trừng vách tường.
Khốn thật, tên thần linh mang bản thể ngài tới thế giới này đã đóng toàn bộ đường liên thông từ thế giới này đến thế giới khác.
Giới không biết Thần Bùn Vàng đang lén mắng mình, ngài đang lơ lửng giữa không trung, nhắm mắt cảm ứng vị trí hiện tại của dụ.c vọng Cố chấp.
Cảm ứng không được, ngài chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng vàng trong mắt chuyển động, lập tức cơ thể xuất hiện tại một nơi dưới lòng đất.
Chỉ cần ngài muốn, loài người sẽ không thể nhìn thấy ngài.
Giới nhìn một người phụ nữ mỉm cười dịu dàng bóc tách cơ thể một linh hồn đã hóa thực thể, người đàn ông sau lưng cô ta nằm xụi lơ trên vũng nước dưới đất.
Ngài có thể nghe thấy tiếng lòng của hai người, không cần mất nhiều thời gian đã biết thân phận cả hai.
Người phụ nữ tên là Đặng Lan Lan, người đàn ông tên là Lý Duy.
Dụ.c vọng Cố chấp từng tới đây nhưng đã rời đi.
Giới hờ hững nhìn lướt qua mảnh vụn thi thể dưới đất, cơ thể dịch chuyển, xuất hiện ở một nơi khác.
Người bản xứ trong phòng ăn trốn hết xuống tầng hầm, dụ.c vọng Cố chấp từng ở chỗ này một thời gian dài, mùi d.ục vọng để lại nồng đậm… Nó muốn cô gái kia đến thế sao?
Giới chạm lên vết cắt trên vách tường, nhắm đôi mắt suy tư, cơ thể nhạt dần trong không khí, đi tới nơi khác.
Chỗ này là thư viện.
Khác với thư viện bình thường, giá sách nơi này rất cao, kéo dài từ tầng thấp nhất đến tầng cao nhất, người tìm sách bắt buộc phải nhờ vào cầu thang di động trước giá sách.
Vân Thiển và Thiên Hành Kiện chia nhau ra.
Lúc thăm dò thư viện, một bức tường đột nhiên xuất hiện chắn giữa bọn họ, khiến bọn họ tách khỏi nhau.
Bọn họ dự định đi đường vòng tụ họp, không ngờ càng đi càng xa.
Định vị đồng hồ trên tay cho thấy bọn họ đang ở hai nơi khác nhau.
Nhìn diện tích thư viện trên bản đồ, vị trí hiện tại của Thiên Hành Kiện chắc chắn không còn nằm trong thư viện.
Hiện giờ chỉ còn lại một mình Vân Thiển.
Thư viện rộng lớn, ánh đèn tù mù, không hề có bất kỳ âm thanh nào, chỉ có tiếng hít thở của cô.
Cô phải tìm chuyện ma trong thư viện, nhưng đi khắp nơi trong này vẫn không tìm được tung tích chuyện ma.
Bỗng khóe mắt cô liếc thấy một mảng màu đỏ trên giá sách, màu đỏ kia tươi đến mức thu hút cô giữa một đống mosaic.
Vân Thiển đeo mắt kính, vịn lan can cầu thang, nghiêng người về trước lấy bìa sách đỏ tươi trên giá.
Tay cô chợt khựng lại, một người thanh niên mặc áo bào đen đang lơ lửng đằng sau giá sách.
Mặc dù cách rất xa, nhưng cô cũng có thể thấy rõ diện mạo người đó.
Hơi thở cô bất chợt chậm lại, chỉ sợ hủy đi cảnh đẹp như họa trước mắt.
Vân Thiển từng nói với Tống Hành Chỉ mỗi một điểm trên người cậu đều đúng gu của cô, câu đó là thật.
Đáng tiếc Tống Hành Chỉ quá nhỏ… Xuất phát từ đạo đức con người bình thường, cô có thích cũng không xuống tay được.
Mà người trước mặt này mang khuôn mặt Tống Hành Chỉ sau khi thoát khỏi vẻ thiếu niên.
Đường nét cởi bỏ sự ngây ngô, càng hiện rõ sự lạnh lùng, chỉ có khí chất yếu đuối mong manh của mỹ nhân ốm yếu thì vẫn như cũ.
Đôi mắt màu vàng nhạt và độ cong của khóe môi trễ xuống toát lên vẻ bất cần và xa cách.
Đường cong xương quai xanh nơi cổ áo bào đen đan chéo như ẩn như hiện, một sợi tóc trắng lẳng lặng nằm trên xương quai xanh, ngăn cản tầm mắt, khiến người khác muốn gạt nó ra.
Vân Thiển quan sát toàn bộ cơ thể người kia từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại chỗ đường nét hàm dưới căng chặt, tràn đầy cảm giác cấm dục.
Khao khát trong mắt cô không hề che đậy, d.ục vọng tuôn trào, nghìn lời vạn chữ cuối cùng hóa thành bốn chữ.
【Thật muốn đè anh!】
Giới: “…”
Ngài lập tức biến mất tại chỗ, chỉ để lại một đốm sáng màu bạc nhanh chóng tắt đi.
Vân Thiển cho rằng dưới môi trường chịu áp lực quá lớn, cộng với bệnh cũ nên cô mới tưởng tượng ra một Tống Hành Chỉ phiên bản thành niên mặc áo choàng tắm cổ chữ V xẻ tà cao, đội tóc giả giống như đang chơi cos(*), đi kèm hiệu ứng làm đẹp đặc biệt bằng ánh sáng mờ ảo.
(*) Cosplay
Dù sao cô cũng không thể thấy rõ khuôn mặt ngoài một mét, trừ khi là ảo giác.
Trước đây lúc mắc bệnh từng có tình trạng tượng tự, cô cũng chẳng để chuyện này trong lòng.
Vân Thiển ném suy nghĩ trong đầu đi, tiếp tục lấy quyển sách bìa đỏ xuống, lật ra.
“Bậc thang thư viện thứ mười ba —— trước khi thư viện xây dựng, trên tầng cao nhất có một phòng mỹ thuật…”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Giới: Tín đồ này của ta quá hoang dã rồi.
- -----oOo------