Cá Muối Cứu Thế

Chương 34: Thị trấn hạnh phúc




15:00:01 ngày 13 tháng 9, Vân Thiển bị dịch chuyển đến thế giới tận thế.
Thân phận của cô ở thế giới này là du khách phương Đông nghe danh điểm du lịch nổi tiếng “Thị trấn Hạnh Phúc” mà đến.
Khi tới thị trấn Hạnh Phúc, đúng lúc họ đang tổ chức tang lễ đặc sắc ở địa phương.
Cô và đồng bạn đang thưởng thức buổi tang lễ này…
Tang lễ đặc sắc? Suýt nữa Vân Thiển cho rằng đây là đoàn đội chuyên nghiệp gì đó, cũng may quan sát từ phản ứng của người khác thì không phải.
Người khác mà cô ấy nói tới chính là người chơi, còn cô đến thế giới tận thế mới lại rơi vào trạng thái người mù, tuy không thấy rõ nhưng có thể thông qua đồng hồ cứu thế mà phán đoán.
Số lượng người chơi ở trong đoàn du lịch với cô rất nhiều, đoán chừng có đến cả trăm người.
Văn Tư Thành từng nói thế giới tận thế có số lượng người chơi càng nhiều thì càng phiền phức, nhưng nếu như có người lãnh đạo đàng hoàng trong số người chơi thì rất dễ vọc nước.
Vân Thiển lên kế hoạch làm sao lẫn trong đám người chơi để sờ cá mà không bị phát hiện.
Tang lễ đang được tiến hành, nơi này tương tự thị trấn nhỏ ở châu Âu trong thế giới hiện thực, ngôn ngữ cũng là tiếng anh, giọng nói truyền vào tai người chơi sẽ biến thành ngôn ngữ mà người chơi có thể hiểu được, chữ viết cũng thế.
Thị trấn Hạnh Phúc cho rằng chết là ơn huệ của thượng đế dành cho bọn họ, là chuyện vui vẻ chứ không phải đau buồn.
Người dân thị trấn mặt mày tươi cười nghe mục sư đọc lời ban ơn, du khách tò mò nhìn chăm chú thi thể ăn mặc lộng lẫy trong quan tài.
Đó là một người đàn ông trung niên, mặt ngựa đầu hói bụng bia, ăn mặc âu phục kiểu dáng rườm rà chỉ mặc vào dịp dạ hội, trên mặt đắp bông hoa màu đỏ giống hoa bỉ ngạn, lớn bằng thau rửa mặt.
Mỗi một người dân thị trấn đều nâng hoa trên tay và tặng lời chúc phúc cho ông ta.
Nắp quan đóng lại, quan tài được hạ xuống, lấp đất, âm nhạc du dương kéo dài vang khắp thị trấn.
Người trong đoàn du lịch, trừ người chơi còn có người bản xứ của thế giới này.
Lúc hướng dẫn viên du lịch làm thủ tục nhận phòng cho bọn họ ở khách sạn, người chơi dần dần tụ tập lại một chỗ.
Vân Thiển lẫn vào nhóm người chơi, hết sức điềm nhiên, hoàn toàn không giống người cận thị nặng chẳng thấy rõ gì.
Người chơi mosaic bên cạnh hỏi Vân Thiển: “Người mới hay người cũ?”
Vân Thiển: “Nửa cũ, không mới.”
“Nói chuyện thật hài hước.” người chơi mosaic vui vẻ nói: “Đợt này số chúng ta không tệ, gặp được nhóm người Bang hội người chơi.
Hình như anh em Bùi Chí Vũ và Bùi Hướng Nhu mới được biểu dương cách đây không lâu, mặc dù không phải người chơi thần chọn nhưng hẳn trong tay bọn họ có vũ khí không tồi.
Lần này, chúng ta đi theo bọn họ chắc hẳn không sao.”
Định luật Murphy(*) mặc dù đến chậm nhưng cuối cùng vẫn đến.
(*) Định luật Murphy nói rằng tình huống xấu luôn có xác suất xảy ra cao hơn.
Văn Tư Thành và Lý Duy bị đối xử bất công chỗ Bang hội người chơi.
Dưới sự ảnh hưởng của bọn họ, Vân Thiển cầu trời khấn Phật cho mình đừng bao giờ gặp phải Bang hội người chơi, kết quả lại gặp một đống.
Vân Thiển: “Tôi nghe nói Bang hội người chơi không tốt với người chơi tự do lắm…”
Người chơi mosaic: “Thật sao, chưa nghe bao giờ, tôi vẫn luôn muốn vào bang nhưng nhân viên bọn họ xét duyệt nghiêm ngặt quá.
Người chưa từng đứng đầu bảng xếp hạng hai lần thì không thể gia nhập.”
Hiển nhiên đây là người chơi có độ thiện cảm với Bang hội người chơi rất cao.
Vân Thiển trầm tư, cô nên tìm chỗ nào ở thị trấn làm cá muối đây?
Anh em Bùi Chí Vũ và Bùi Hướng Nhu trong miệng người chơi mosaic thuộc dạng chơi giỏi trong những người chơi, biết tổ chức và điều khiển cảm xúc đám đông.
Vân Thiển lắng nghe giọng hai người, càng nghe càng thấy giống giọng nói cặp anh em gặp ở nhà vệ sinh lúc Văn heo mời bọn họ ăn cơm ở Quan Hải Các.
Thế giới đúng là nhỏ bé.
Vân Thiển lắng nghe giải thích về kế hoạch tiếp theo.
Bọn họ trộn lẫn lời nói vào kế hoạch du lịch, chỉ có người chơi mới có thể hiểu ẩn ý trong đó.
Một là địa điểm và thời gian tập kết lúc đoàn du lịch tự do tham quan, hai là hiện tại bọn họ phát hiện manh mối về nhân tố tận thế, hi vọng mỗi người chơi hợp tác chung sức tìm kiếm.
Bang hội người chơi đã phát hiện có vấn đề trên xác chết tang lễ vừa rồi, số lượng báo chí tin tức địa phương ở thị trấn này không ít, những vụ án mất tích bị dân thị trấn kiêng kỵ, cùng với hoa che đậy thi thể, hoa cầm trên tay và hoa trong lâm viên đều cùng một loại…
Thị trấn này che giấu bí mật.
Vân Thiển nghe mà vỗ tay hào hứng.
Cô rất thích kiểu người chơi có thể cắp người bay lượn(*) thế này.
Cô đã sẵn sàng du lịch thoải mái ở thị trấn này rồi!
(*) Có nghĩa là người đó cực kỳ tài giỏi, có thể dẫn dắt người khác đi đến thắng lợi dễ dàng.
Lần trước cô vốn muốn chơi đùa thỏa thích trong vườn trường với Văn Tư Thành, đáng tiếc đám người Đặng Chung không đủ sức, khiến cô và Văn Tư Thành phải chạy đôn chạy đáo.
Bây giờ rốt cuộc cô đã có cơ hội nằm thắng, không cần nghĩ cách cố gắng nữa.
Vân Thiển: Cầu nguyện với thần đúng là có tác dụng.
Lần này balo không gian mười ngăn của người chơi đặt ba trăm nghìn Cabo tiền tệ thông dụng ở thế giới này, đủ để mỗi người chơi tự do hành động ở thị trấn Hạnh Phúc mà không bị ràng buộc tiền bạc.
Ngoại trừ tiền còn có một bản đồ chi tiết thị trấn, quan trọng nhất là chiếc điện thoại có thể nối mạng —— cùng với bàn phím cứng trên màn hình màu, độ phân giải thấp lè tè tràn đầy cảm giác cổ xưa.
Vân Thiển xem bản đồ bằng tư thế ngửi lần nữa.
Cuối hướng Đông Nam thị trấn có một tiệm đồng hồ mắt kính, là nơi cô bắt buộc phải đến.
Chỉ có đeo kính, cô mới có thể tận hưởng thế giới này.
Vân Thiển không định hành động cùng với Bang hội người chơi.
Sau khi đoàn du lịch giải tán tự do hoạt động, cô nhờ nhân viên phục vụ tìm hành lý ký gửi tạm ở chỗ khách sạn, trả ít tiền boa rồi kéo vali hành lý không quá lớn đi về hướng tiệm mắt kính đồng hồ.
Dọc đường đi, hương hoa nồng nặc.
Diện tích thị trấn không nhỏ, xe buýt bố trí trong trấn có một chiếc có thể đi thẳng đến góc Đông Nam.
Trên xe ngồi không ít người, bình thường người bản xứ sẽ không chú ý đến người chơi, trừ khi người chơi chủ động bắt chuyện trước.
Chạy hơn mười phút, xe đã đến tiệm mắt kính.
Chủ tiệm là một ông lão hòa nhã, khen ngợi Vân Thiển không tiếc lời, mở miệng ra là người đẹp phương Đông.
Chọn gọng kính và đo mắt khá nhanh, nhưng đến lúc cắt kính, ông lão lại nói trong tiệm không có thấu kính phù hợp.
Bây giờ trời đã tối, đợi ngày mai ông ra ngoài trấn đi mua, khoảng chừng chiều là có thể giao kính.
Vân Thiển đặt tiền cọc xong, bèn hỏi: “Trừ khách sạn trong trấn, nơi này còn có chỗ nào có thể dừng chân không?”
Ông lão: “Qua hai con đường đằng trước có lữ quán Tiểu Điểu, chắc bên đó còn nhiều phòng trống.” Ông khựng lại, nói tiếp: “Tốt hơn cô nên nhanh chóng tìm chỗ nghỉ thích hợp, buổi tối sau khi đánh chuông đừng bước ra cửa nữa.”
Vân Thiển cảm ơn ông lão.
Lữ quán Tiểu Điểu là lữ quán ven đường, bên cạnh phòng quản lý là một dãy nhà nóc bằng.
Làm thủ tục nhận phòng trong phòng quản lý.
Lúc Vân Thiển bước vào, quản lý đang ngồi bên trong nghe phát thanh.
Cô hỏi: “Tạm thời tôi ở một tuần, trả tiền mặt, bao nhiêu tiền?”
Giọng quản lý trầm ấm: “Một đêm 150 Cabo, 7 đêm tổng cộng 1050 Cabo.
Nếu như cô muốn phục vụ bữa sáng trưa tối thì mỗi ngày thêm 20 Cabo, tổng cộng 1190 Cabo.”
Vân Thiển lấy 1200 tiền mặt ra, quản lý nhận lấy.
Lúc lòng bàn tay chạm vào tay người nọ, cô phát hiện anh ta đeo găng tay… Lữ quán này chắc rất chú trọng vệ sinh nhỉ?
“Thẻ căn cước để đăng ký.” Nơi này vẫn dùng sổ đăng ký bằng giấy chứ không phải hệ thống mạng, cực kỳ truyền thống.
“Cơm tối sáu giờ mang tới.”
Chìa khóa phòng số sáu đặt vào lòng bàn tay Vân Thiển.
Lúc rời phòng quản lý, cô nghe thấy tiếng bình xịt vang lên bên trong, sau đó là mùi nước khử trùng nồng nặc.
Phòng số sáu quét dọn rất sạch sẽ, tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi.
Cô ngả xuống giường đệm mềm mại, chờ đợi ngày tháng hạnh phúc sau khi lấy được kính vào ngày mai.
Chẳng những du lịch miễn phí, mà còn có thể kiếm tiền, không sướng sao?
Vân Thiển lấy điện thoại ra lục lọi trò chơi, tìm được trò rắn săn mồi và trò xếp hình Tetris.
Âm thanh trò chơi kinh điển phát ra.
Dường như đầu vòi sen trong phòng tắm bị rỉ nước, cứ luôn vang lên tiếng nước tí tách.
Nhiệt độ điều hòa không khí càng ngày càng thấp, Vân Thiển kéo chăn phủ lên người, bước chân trần xuống giường chỉnh nhiệt độ.
“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa.
“Bữa tối.” Giọng của quản lý.
Vân Thiển bước lên mở cửa, nhận lấy thức ăn: “Cảm ơn.”
Lúc nói chuyện có thể nhìn thấy hơi thở phả ra trong không khí, độ sáng đèn trong phòng vẫn luôn chỉnh cao, vách tường bên cạnh truyền đến tiếng nhầy nhụa của miếng thịt ngọ nguậy.
Tiếp theo một tiếng phốc vang lên, có thứ gì đó chui từ bên đó ra.
Lông tơ Vân Thiển dựng đứng, không nhìn thấy quản lý ra hiệu im lặng, mở miệng hỏi: “Cái…”
Vừa phát ra âm thanh, miệng mũi đã bị người ta bịt chặt, kể cả hô hấp cũng phải nín lại, bằng không sẽ bị quái vật đáng sợ trước mặt phát hiện.
Quái vật kia cao hơn hai mét, bốn chi đáp dưới đất.
Lúc nó đứng thẳng quan sát thì có hình người, đuôi dài giữ thăng bằng, người đầy vảy cá, gương mặt hoa cúc đột ngột phóng to, cách Vân Thiển cực gần, xúc tu ngọ nguậy, hàm răng tròn sắc nhọn!
Chỉ số tinh thần trên mặt đồng hồ cứu thế của Vân Thiển nhảy nhót điên cuồng.
Người đàn ông sau lưng ôm chặt cô, không cho cô cử động, tay chân bịt miệng mũi vẫn chưa rời đi, không để cô phát ra bất cứ âm thanh nào.
Quái vật phả ra khí hôi khiến người khác tưởng mình nằm trong đống phân lỏng, mặc dù bịt mũi miệng nhưng vẫn có thể ngửi thấy.
Quái vật thăm dò bên trong phòng một lúc, không tìm thấy thứ nó muốn, bèn lui trở về sau bức tường.
Sau tiếng động miếng thịt ngọ nguậy, cuối cùng quản lý lữ quán cũng buông Vân Thiển ra.
Vân Thiển để ý da mình nhanh chóng sạm đen thối rữa, tay chân có cảm giác tê liệt thấy rõ, chỉ số sinh mạng trên đồng hồ nhắc nhở tốc độ giảm xuống 10 chỉ số mỗi giây.
“Nếu có người chết trong lữ quán, việc buôn bán của tôi sẽ giảm sút, tôi không thích cảm giác không có thu nhập.”
Quản lý lữ quán lấy một ống nhỏ từ trong người ra, bên trong đựng nước thuốc màu đỏ.
Anh tháo găng tay, lấy tay ủ ấm nhưng không được, bèn ngậm nước thuốc vào miệng làm ấm.
Cằm Vân Thiển được người ta nâng, đôi môi lành lạnh của anh cứ thế áp lên.
Ở khoảng cách gần, cô có thể thấy rõ gương mặt anh.
Hình dáng đôi mắt quen thuộc bên dưới gọng kính viền vàng, có điều đường nét mượt mà hơn Tống Hành Chỉ, càng toát lên vẻ sắc bén.
Vân Thiển bừng tỉnh: Sao chỗ nào cũng là Tống Hành Chỉ vậy, hay là Tống Hành Chỉ theo đến đây?
Cánh môi khép kín bị anh cạy ra, nước thuốc ấm áp chảy từ khoang miệng xuống cuống họng, thực quản, bụng, cảm giác tay chân tê liệt giảm dần, dấu hiệu thối rữa trên người cũng dần bong ra.
Người nọ buông bàn tay bóp cằm Vân Thiển.
Lúc lùi người về sau, anh nghe thấy Vân Thiển nghi hoặc hỏi: “Tống Hành Chỉ?”
“Tống Hành Chỉ là ai? Tôi tên là Văn Nhân Du, chắc cô nhận nhầm rồi.” Văn Nhân Du giơ tay lên chà sạch môi: “Nếu không phải lúc người bóng xuất hiện cô phát ra âm thanh thì đã không rơi vào tình huống bị nhiễm khi tiếp cận, lỗi chủ yếu là do cô.”
“Hơn nữa, loại chuyện hôn môi này rất bẩn.
Vừa nghĩ tới cổ họng cô đều là vi trùng gây bệnh, mỗi tế bào trong cơ thể tôi đều khó chịu.
Nếu không phải vì cứu cô, tôi chẳng phải hi sinh lớn như vậy.
Cô phải đền bù phí tổn thất tinh thần cho tôi, tính cô 5000 Cabo, muốn trả tiền mặt hay sao?”
Vân Thiển: “?”
Cứng thật.
Nắm đấm cứng thật(*).
(*) Tức là muốn đánh người
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Hành Chỉ: Rõ ràng là tôi tới trước QAQ
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.