Cá Muối Cứu Thế

Chương 42: Nỗi khổ thị trưởng




Người đàn ông trung niên trước mặt ăn mặc rất chuẩn mực, nhưng vi hoảng loạn mà âu phục cài lệch một nút.
Sau khi được nhắc nhở, ông ta mới cài lại lần nữa cho đúng.
Vùng biển Địa Trung Hải(*) của ông ta phản xạ dưới ánh đèn, sợi tóc thưa thớt vây quanh vùng hói được cố định bốn phía bằng sáp.
(*) Tiếng lóng để chỉ đầu hói, còn vì sao thì các bạn xem bản đồ là biết.
Đây là Thị trưởng thị trấn Hạnh Phúc – Marion Harris.
Ông ta chạy tới đây là vì Văn Nhân Du.
Marion nhìn Văn Nhân Du không rõ sống chết trên cáng cứu thương.
Ông ta lấy khăn tay lau mồ hôi hột toát ra liên tục, tự trách bản thân.
“Nếu biết trước xảy ra chuyện này, lúc đó tôi đã không bị quỷ ám mà đồng ý trồng Hoa đỏ trong trấn.
Chính vì lấy thứ không thuộc về mình cho nên thị trấn bây giờ phải chịu sự trừng phạt của trời!”
Bùi Hướng Nhu hỏi xảy ra chuyện gì.
Nghe ý trong lời nói, Hoa đỏ mọc rải rác khắp thị trấn không phải là sản vật địa phương sao?
Marion không trả lời Bùi Hướng Nhu mà nhìn về phía Hozia cầu xin giúp đỡ: “Bọn họ là ai?”
Hozia cũng không hiểu chuyện Marion nói là gì.
Công ty dược phẩm Tu Chính liên kết với thị trấn qua người khác, ông ta chủ yếu chịu trách nhiệm nghiên cứu thế giới ngược.
Nếu không phải thị trấn xuất hiện người bóng và cửa vào thế giới ngược thì ông ta đã không tới đây.
Hozia giải thích người chơi là người hỗ trợ rất tốt, bọn họ có kháng thể đối với vật chất trong thế giới ngược.
Có bọn họ, Tu Chính có thể tăng cường thăm dò phạm vi trong thế giới ngược, đẩy mạnh tốc độ nghiên cứu.
Ban đầu, Marion sửng sốt, sau đó ông ta thở dài: “Cảm ơn ông trời đã không vứt bỏ chúng tôi.”
Kế tiếp, ông ta bắt đầu kể rõ chuyện vừa nói lúc nãy.
Marion: “Du trở nên như vậy là vì tôi, con tôi Charles đã đâm cậu ấy bị thương rồi ném vào nơi hoang vắng, chắc chắn mùi tanh của máu đã kéo người bóng tới… Lúc tôi tập hợp người trong trấn tìm kiếm cậu ấy nửa ngày nhưng không tìm được, hẳn cậu ấy đã bị bắt rồi.
Tôi dám chắc chuyện này nên mới cầu cứu mọi người.”
“Tôi biết Tu Chính đang nghiên cứu thế giới ngược.
Lúc trước khi tôi uống rượu với một người, ông ấy uống nhiều nên đã tiết lộ chuyện này cho tôi biết.”
Vẻ mặt Hozia tối sầm.
Người biết về thế giới ngược, vậy chắc chắn là một thành viên trong dự án.
Là ai đã bất chấp quy tắc bảo mật mà nói lung tung ra ngoài…
Ông ta nghĩ Marion cầu xin giúp đỡ là do đánh bậy đánh bạ, không ngờ là cố ý.
Marion vội nói: “Xin đừng trách ông ấy, nếu không phải ông ấy lỡ miệng nói thì lần này tôi không biết phải cầu cứu ai.”
Hozia lạnh lùng nói: “Tiếp tục.”
Vân Thiển và những người khác đảm nhiệm phông nền, nghiêm túc lắng nghe đoạn đối thoại.
Vân Thiển đẩy mắt kính, động tác lau mồ hôi liên tục của Marion in vào mắt.
Thể chất Thị trưởng này rất dễ toát mồ hôi nhỉ?
Hay vì quá căng thẳng, mồ hôi trán cứ tuôn không ngừng, nhiệt độ trong lều trại cũng đâu cao lắm.
Marion lại nói lần nữa: “Chuyện này đều tại tôi.”
“Du là người đầu tiên phát hiện cửa vào.
Anh ấy vô tình bước vào trong đó, tìm được thần dược, chúng tôi đặt tên dược liệu đó bằng cái tên đơn giản là ‘Hoa đỏ’.
Tên càng đơn giản, càng tôn lên xuất xứ đặc biệt của nó.”
“Cho dù Hoa đỏ kết hợp với thuốc nào, nó đều có thể phát huy công dụng tối đa của các thành phần khác trong thuốc mà không hề gây ra tác dụng phụ.”
“Chúng tôi lén làm rất nhiều thí nghiệm.
Du rất giỏi chuyện này, hoặc nói chỉ cần là chuyện có thể kiếm tiền, cậu ấy đều rất thành thạo.”
“Chúng tôi nhận ra nó có thể khiến thị trấn thoát nghèo.
Nếu Hoa đỏ được trồng số lượng lớn tại đây, thị trấn sẽ không cần lo sang năm phải sống thế nào…”
Mồ hôi Marion tuôn như mưa, cổ áo sơ mi bị mồ hôi thấm ướt đẫm.
Hozia nhìn hết nổi, hạ nhiệt độ trong phòng xuống, Marion đỡ hơn nhiều.
“Sau khi Du lấy hạt giống về, chúng tôi bèn bịt chặt nơi đó, dẫu sao đi nhầm vào thế giới ngược rất nguy hiểm.
Mỗi ngày trồng Hoa đỏ rồi bán giống như sống trong mộng đẹp, đám quái vật kia xuất hiện đã phá vỡ mộng đẹp của chúng tôi.”
Marion nói sau khi trồng Hoa đỏ một năm rưỡi, thị trấn đột nhiên có người mất tích, kế tiếp có người nhìn thấy quái nhân lúc nửa đêm.
Bọn họ điều tra, phát hiện quái vật kia tới từ chỗ Hoa đỏ từng ở.
Chắc chắn bọn họ mang Hoa đỏ đi đã chọc giận chúng!
Marion bưng mặt: “Chỉ tại chúng tôi quá tham lam, không muốn từ bỏ của quý từ trên trời rơi xuống này.”
Bởi vì người bóng chỉ xuất hiện buổi tối và sẽ không tiếp cận nơi rải nước Hoa đỏ, cho nên bọn họ lựa chọn bảo vệ của quý này, chẳng ai muốn trở lại những ngày tháng trước đây.
Xét từ lời nói của Marion, nguyên nhân chủ yếu thị trấn Hạnh Phúc bị người bóng đe dọa đều đến từ việc Văn Nhân Du lấy đi hạt giống Hoa đỏ ở thế giới ngược.
Hình như Quái vật tổ chim trong thế giới ngược đang tìm kiếm thứ gì đó, vì không tìm được nên cứ mãi đau khổ.
Chẳng lẽ thứ bọn chúng muốn tìm là Hoa đỏ?
Người chơi im lặng suy nghĩ.
Cũng đúng, Hoa đỏ có công dụng lớn như vậy, chắc chắn rất quan trọng với người bóng.
Kim Thiên Thiên: “Có thể mang nó trở về không? Chúng ta trả lại rồi, có lẽ người bóng sẽ không tức giận nữa.”
Không đợi Marion trả lời, Hozia nói trước: “Người bóng là thợ săn máu lạnh không có tình cảm.
Bây giờ, bọn chúng đã xem thị trấn Hạnh Phúc là con mồi, không có thợ săn nào lại buông tha con mồi đến tay.”
Marion: “Trời ơi, vậy chúng tôi phải làm sao?!”
Ánh mắt Hozia bình tĩnh nhìn ông ta: “Mang phương pháp trồng Hoa đỏ đưa cho chúng tôi, đổi lại chúng tôi sẽ hỗ trợ thị trấn dọn dẹp cánh cổng nối liền hiện hữu.”
Marion ngập ngừng nửa ngày, ông ta đáp: “Đây là thứ sẽ mang đến tai họa.”
Hozia: “Chúng tôi có cách đối phó người bóng, chỉ có thị trấn các người trồng Hoa đỏ thì quá lãng phí.”
Người chơi đồng loạt cau mày, đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết, thảo nào dẫn tới thế giới diệt vong.
Bọn họ biết rõ thứ này nguy hiểm nhưng vẫn không chịu buông tay.
Bùi Hướng Nhu: “Các người muốn bị động mà chờ đợi người bóng tấn công sao? Nếu bọn chúng tràn vào thế giới hiện tại với số lượng lớn, sẽ mất bao nhiêu mạng người nữa?”
Bởi vì Bùi Hướng Nhu sử dụng công cụ nên thái độ giải thích của Hoiza rất mềm mỏng: “Chúng tôi sẽ từ từ dọn dẹp người bóng ở thế giới ngược, nhưng người bóng sẽ tái sinh liên tục, không thể gi.ết chết hết được.”
Bùi Chí Vũ lười quanh co, anh nói thẳng: “Giải quyết thủ lĩnh của chúng, chúng sẽ không thể sống nữa.”
Hozia kinh ngạc, chuyện người bóng có thủ lĩnh chỉ có vài người biết.
Đúng là vị khách bí ẩn, bí mật như vậy mà cũng biết.
Ông ta mời nhóm người ra khỏi trại trị thương, đi tới chỗ ông ta làm việc để bàn bạc kỹ lưỡng, nhân tiện xem tư liệu.
Người chơi hợp tác với công ty dược phẩm và chính phủ quốc gia đứng đằng sau họ.
Cho dù người bản xứ không xuất lực, trên người nhóm Bùi Hướng Nhu chắc chắn không chỉ có một công cụ thần linh từng dùng, chuyện đối phó người bóng chỉ là vấn đề thời gian.
Đây chính là Bang hội người chơi.
Vân Thiển nói: “Tôi không đi, mọi người cố lên.”
Cô giơ nắm tay, bày ra tư thế đáng yêu giống như mèo chiêu tài, rồi lại giả vờ mặt mày buồn rầu: “Tôi từng nghe qua một câu ‘Ở bên nhau có thể mang đến sức mạnh không lời’.
Tôi muốn ở đây với anh ấy…”
Sẵn tiện vọc nước sờ cá(*).
(*) Làm biếng
Người chơi đồng loạt lắc đầu.
Với tư cách là người của Chúa cứu thế, bọn họ phải giữ khoảng cách với người bản xứ, nếu không sẽ rơi vào đau khổ giống như Vân Thiển.
Nhóm người đi theo Hozia ra ngoài.
Trong trại trị thương chỉ còn lại ba người, Vân Thiển lấy Văn Nhân Du làm cớ sờ cá, Marion thoạt nhìn rất nóng và Văn Nhân Du nằm trên cáng cứu thương truyền nước.
Vân Thiển định chơi Rắn săn mồi, điện thoại cô vẫn còn 70% pin, thời lượng pin của máy phím cơ vượt xa màn hình cảm ứng, nói điện thoại có thể chờ một tháng cũng không ngoa.
Marion áy náy nhìn Văn Nhân Du, Vân Thiển cũng ngại, bèn bắt chuyện với ông ta.
“Ông Harris.”
Vân Thiển thu hút sự chú ý của Marion: “Tôi từng gặp Charles, trông quan hệ giữa anh ta và anh Văn Nhân rõ ràng rất tốt, tại sao anh ta lại làm chuyện như vậy?”
Vân Thiển nghi ngờ có phải Charles không chịu nổi hành vi vòi tiền của Văn Nhân Du nên mới thay trời… À không, ra tay ác độc.
Marion do dự không biết có nên chuyện với Vân Thiển hay không, ông đáp: “Cô có quan hệ gì với Du?”
Vân Thiển nghiêm trang nói: “Anh ấy là tình nhân bao nuôi của tôi.”
Marion đờ người: “Ngay cả cách kiếm tiền này mà Du cũng không bỏ qua sao?”
Hình như ông ta không biết nhóm người Vân Thiển, Bùi Hướng Nhu và Kim Thiên Thiên từng bị bắt vào đồn cảnh sát, đối xử với bọn họ rất xa lạ.
Vân Thiển gật đầu: “Đúng vậy, ông biết tính anh ấy rồi đấy, mở miệng ngậm miệng đều là tiền… Mặc dù là tình nhân, nhưng tôi cũng rất lo lắng cho anh ấy.
Tuy tôi bao anh ấy một tuần, nhưng anh ấy chỉ phục vụ chưa tới hai ngày.”
Giọng Marion tỏ vẻ hổ thẹn: “Lúc nãy, cô cũng nghe rồi đấy.”
“Du mang về vật báu cho thị trấn chúng tôi, tôi bèn khen ngợi Du trước mặt Charles, mắng nó từ sáng đến tối chỉ biết ăn chơi đàng điếm, mặt nào cũng chẳng bằng Du… Tôi không ngờ nó lại nóng nảy ra tay với Du, người luôn xem nó là bạn tốt!”
“Khụ khụ ——” Gian cách ly truyền đến tiếng ho.
Hai người vào xem.
Marion bước nhanh lên trước, đặt hai tay lên rèm che: “Cậu tỉnh rồi, bây giờ cơ thể cảm thấy thế nào? Tôi nhất định sẽ dạy dỗ thằng nhóc thối Charles kia! Tôi cũng đã cầu xin cứu Tu Chính, không cần lo lắng người bóng trong trấn nữa…”
Ánh mắt Văn Nhân Du lướt qua Marion, dừng lại trên mặt Vân Thiển chốc lát, rồi lại nhìn về Marion: “Thị trưởng, ông từng hỏi ý kiến những người khác chưa?”
Marion: “Bọn họ có bao nhiêu người, so sánh bọn họ và tiền bạc, tôi quan tâm sự an toàn của tất cả người dân trong trấn hơn… Của quý này, tôi không cần nữa, hiện giờ tôi nhận ra thứ còn quan trọng hơn nó.”
Vân Thiển: Đây là một Thị trưởng tốt đã hoàn toàn tỉnh ngộ!
Văn Nhân Du nghe thấy câu nói của Marion thì im lặng rất lâu, sau đó đáp: “Đợi cơ thể khỏe lại, sau khi giải quyết xong chuyện trong tay, tôi sẽ rời thị trấn.”
Marion nở nụ cười hiền lành.
Ông ta còn chuyện khác phải làm, trước khi rời khỏi trại trị thương, ông ta còn nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Việc kinh doanh như bán thân không dễ làm, với xuất thân hiện tại của cậu làm vậy không đáng đâu…”
Văn Nhân Du: “?”
Ai bán thân? Anh sao?
Vân Thiển bắt tay tạm biệt Marion.
Rõ ràng lòng bàn tay đã lau rồi nhưng vẫn dính cả đống mồ hôi, có lẽ do xấu hổ, ông ta nắm nhẹ tay Vân Thiển rồi lập tức buông ra.
Marion: “Du là một người kỳ lạ.”
Vân Thiển lau mồ hôi dính tay lên váy.
Cô đi tới trước giường Văn Nhân Du, nhìn thấy anh rút ống tiêm trên tay, lấy ống thuốc dưới ống quần uống.
Lúc anh được mang về cấp cứu khẩn cấp, bọn họ chỉ cởi áo, quần vẫn còn nguyên.
Vết thương trên người Văn Nhân Du lành lặn thần tốc thấy rõ.
Anh ra khỏi gian cách ly, hùng hổ tới gần Vân Thiển, giữ chặt eo cô hỏi: “Hình như cô rất vui khi nhìn thấy bộ dạng bị thương của tôi?”
Mắt kính của anh đã mất trong thế giới ngược, đôi mắt nhỏ dài hơi nheo lại, mỗi một khối cơ trên mặt đều đang nói anh không vui.
Hai tay Vân Thiển đặt lên ngực anh: “Lúc trước anh muốn bóp ch.ết tôi thì sao?”
Văn Nhân Du vừa định nói gì, giây kế tiếp, anh kinh hoàng nhảy dựng lên, hai tay bịt hai điểm trước ngực giống như con nhà lành bị chấm mút, khiếp sợ nhìn Vân Thiển.
Đây là thể loại gia súc gì vậy?!
Vân Thiển vô tội đáp: “Tôi chỉ véo đáp trả thôi, anh đừng kích động.”
Hai điểm trước ngực Văn Nhân Du đau âm ỷ, anh nghiến răng trừng Vân Thiển, cầm lấy tấm trải giường khoác lên người: “Tôi muốn ra khỏi đây.”
Vân Thiển đuổi theo: “Dẫn theo tôi với, anh không muốn có một người xinh đẹp đáng yêu, tâm lành miệng ngọt, lại còn biết chăm sóc người khác à?”
Vẻ mặt của cô như đang nói “Chuyện đánh nhau trước kia chỉ là giận dỗi mà thôi, không làm chậm trễ chuyện vui vẻ trên giường”.
Văn Nhân Du: “…”
Có một dạng người luôn nhận thức sai lầm về sự tồn tại của bản thân.
Cơ thể Văn Nhân Du bỗng dưng lành lặn rất kỳ lạ, nhưng đi cùng anh là Vân Thiển – người được nhân viên nghiên cứu cho là vị khách bí ẩn, nên anh không bị hỏi gì nhiều, có thể trực tiếp rời đi.
Điều này khiến mánh khóe mà Văn Nhân Du chuẩn bị sẵn không có chỗ dùng.
Văn Nhân Du không cắt đuôi được Vân Thiển, chỉ đành mang cô về lữ quán.
Vân Thiển: Nhân tố tận thế đã tìm được, ai biết tốc độ xử lý của Bang hội người chơi nhanh cỡ nào, cô phải tranh thủ ngủ với người này trước.
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.