Cả Người Đều Là Bảo

Chương 5: Các người đều là người tốt




Có người nhân lúc mình không thể cự động hôn mình, trừ phi kẻ nọ là người yêu mình, nếu không thì là ai cũng đều cảm thấy cao hứng không nổi.
Triệu Lăng Vũ có cảm giác mình bị mạo phạm, thậm chí là vô cùng chán ghét, nhưng cảm xúc ấy vừa sinh ra, lại lập tức biến mất ngay khi bắt gặp thiếu niên dùng ánh mắt vô cùng thoả mãn nhìn chính mình.
Ánh mắt của thiếu niên thật sự là sạch sẽ vô cùng, không có một chút *** nào, thậm chí khiến Triệu Lăng Vũ cảm giác bản thân mình chán ghét người này quả là mạc danh kỳ diệu.
Nụ hôn này… quả thật không khác gì cái lần bị thằng con trai năm tuổi của cấp dưới bôi đầy mặt nước miếng, tuy là y lập tức lau nước miếng ngay sau đó, nhưng mà y đối với đứa bé béo tròn tròn kia không hề có nửa điểm chán ghét nào.
Nên giờ phút này, y cũng không có cách nào chán ghét thiếu niên đang bám trên người mình kia. Tâm tình yên tĩnh trở lại, Triệu Lăng Vũ lại nhanh chóng cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp -khoang miệng bỗng nhiên trở nên đắng chát, giống như có cái gì đó thông qua nụ hôn lúc nãy bị nhét vào miệng của mình.
Phản ứng đầu tiên là độc dược, nhưng ánh mắt của thiếu niên rất sạch sẽ, sạch sẽ đến nỗi khiến y không muốn hoài
nghi… Mà cũng ngay lúc này, Triệu Lăng Vũ đột nhiên cảm giác thân thể tựa hồ tuỳ lúc đều có thể sụp đổ của mình giống như được rót vào một dòng nước ấm áp, khiến cho những vết thương nhanh chóng khép lại…
Dù cho năng lượng trong cơ thể vẫn như trước kiên trì phá hỏng khối thân xác này, nhưng có dòng nước ấm kia có thể khiến cho y cố kiên trì một thời gian ngắn… Thiếu niên nọ, rốt cuộc là cho y ăn cái gì? Triệu Lăng Vũ có hơi kinh ngạc không rõ, lại biết được một điều, thứ kia có lẽ là thứ tốt, mà thiếu niên đang ôm mình… y cảm giác thiếu niên thật sự thích mình, hoàn toàn không hề giống như giả vờ.
Bộ dạng lúc này của y cỡ nào đáng sợ, trên người không có một tấc da thịt bình thường, thiếu niên lại có thể “thâm tình” nhìn mình như vậy… Triệu Lăng Vũ cảm giác trái tim mình đột nhiên nảy lên một cái.
“La Y, không.. Nhậm Sinh à, cậu có sao không?” Thẩm Thu Thạch đứng bên ngoài hỏi vào, bà không dám bước đến gần, bởi bà không có cách nào chống đỡ được năng lượng bạo động chung quanh con trai mình.
“Tui hổng sao, tui muốn ở lại đây, có phải nếu tui gả cho Nguyên soái thì tui hông cần đi đâu không?” Nhậm Sinh quay mặt lại nói, ngón tay âm thầm duỗi duỗi bò từ một cái miệng vết thương đang chuẩn bị khép
lại trên thân thể người nọ sang một vết thương đang mở khác, đồng thời dùng cả người mình dụi khắp người Triệu Lăng Vũ, dụi cho máu trên người Triệu Lăng Vũ toàn bộ đều dính lên người mình.
Cậu là nhân sâm tinh, lợi hại hơn so với nhân loại, nhân loại chỉ có miệng mới có thể ăn, còn cậu cả người chỗ nào cũng ăn được!
Thẩm Thu Thạch nghe Nhậm Sinh trả lời, ánh mắt bất giác chua xót, rất nhiều người sùng bái con trai mình, lúc con trai mình gặp nguy hiểm bọn họ cũng sẵn sàng liều mình giúp đỡ nó, nhưng với tình huống hiện tại của nó, lại không ai dám mạo hiểm tiếp cận…
Nếu như là lúc trước, Thẩm Thu Thạch có lẽ bởi vì vậy mà không thích đứa bé này, nhưng vào hoàn cảnh này, bà lại bị xúc động.
Dino nghe thấy cũng vô cùng khiếp sợ, đột nhiên cảm giác bản thân mình lúc trước quá mức vô sỉ– mình tại sao lại cảm thấy Nhậm Sinh không xứng với Nguyên soái? Bản thân mình ngay lúc này cũng chưa chắc đã dám nhào về phía Nguyên soái như vậy mà không có chút do dự nào, Nhậm Sinh lại có thể làm được. Lúc này Nguyên soái bộ dạng có hơi đáng sợ, nhưng thiếu niên cũng không hề ghét bỏ…
Vài vị thân binh còn lại, bất tri bất giác nhớ tới một cụm từ truyền lại từ văn hoá cổ xưa- crazy fan… Vị thiếu niên
Kayi này, tuyệt đối là crazy fan của Nguyên soái, cho nên mới không thèm bận tâm tới tính mạng lẫn an nguy của bản thân nhào tới ôm lấy Nguyên soái.
Tất nhiên, mặc cho bọn họ lúc này đang tự hành não bổ cái gì đi nữa, ngay tại thời điểm này, toàn bộ nghi ngờ của họ đối với Nhậm Sinh cũng hoàn toàn biến mất.
Trên thế giới này, dù cho có gián điệp không thèm để ý tới tính mệnh của mình, cũng không có cái gián điệp nào bất kể tính mạng đi quấn lấy một kẻ sắp chết cả.
Huống hồ gì, Nguyên soái hiện tại vẫn còn là uy danh vô cùng, nhưng Triệu gia bởi vì không còn người nối nghiệp, đã muốn bị bài xích khỏi giới trung tâm của Liên bang.
“Nơi này nguy hiểm lắm, mau ra ngoài đi.” Dòng nước ấm khiến cho cơ thể sinh ra một chút khí lực, Triệu Lăng Vũ lên tiếng nói. Dù cho người này bởi vì dị năng nhu hoài nên không bị năng lượng bài xích đẩy ra ngoài như mẹ của mình, nhưng vẫn là bị xung kích bạo động khiến cho quần áo lẫn da thịt bị cắt nát, nếu như bất cẩn có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Không sao, da tui dày lắm.” Nhậm Sinh nói thẳng, nhưng cũng là lời nói thật. Lúc nãy nếu đổi là một người bình thường nhào tới, sợ là đã bị năng lượng xung kích xé nát thành từng mảnh từ lâu rồi. Nhậm Sinh thì khác, tuy là cậu vẫn luôn
duy trì bản thân mình tươi non mọng nước, nhưng tích tụ hơn mười vạn năm, vỏ ngoài dày lắm.
Có người tự nói mình như vậy sao? Đứa nhỏ này thật là rất khờ… Ai cũng bảo người Kayi chỉ số thông minh thấp, có lẽ thật là như vậy đi… Nhưng mà dù cho chỉ số thông minh có thấp, gương mặt tươi cười chân thành sạch sẽ như vậy vẫn sẽ khiến ai nhìn cũng thích. Triệu Lăng Vũ hơi hơi câu khoé miệng, vừa định nói gì đó, trong cơ thể lại bắt đầu bùng nổ nhiệt lưu lan tràn khắp nơi, khiến cho cơ thể bắt đầu co rút, không cách nào mở miệng nói tiếp được.
Nhậm Sinh thấy vậy lại quấn chặt hơn, một vài căn tu nhỏ như sợi tóc bắt đầu di động khắp nơi thu thập máu của Triệu Lăng Vũ, lại thuận tiện theo máu hút ra không ít tức nhưỡng.
Cậu tựa như một gốc cây cỏ lăn bởi vì khô hạn mà lăn lộn theo gió, giờ phút này rốt cuộc tìm được một khối thổ địa phì nhiêu, liền lập tức như cơ như khát mà hấp thụ chất dinh dưỡng cùng hơi nước.
Tất nhiên, cũng bởi vì vậy mà cậu không thể tránh né được mà bị năng lượng bạo động làm cho bị thương, nhưng là vì có tức nhưỡng, mấy vết thương ấy lập tức khép lại, cả máu cũng không kịp chảy ra, chỉ có một đoạn căn tu bị cắt rời ra.
Lấy đoạn căn tu kia nhai vài cái,
Nhậm Sinh một lần nữa dùng miệng mình nhét vào miệng Triệu Lăng Vũ.
Bởi vì vị Nguyên soái này, mình vừa bị thương thân vừa bị mất máu, trả giá không ít rồi, nhất quyết không thể bị đuổi đi!
Triệu Bằng vẫn luôn ngồi chờ thê tử mang người Kayi kia tới gặp mình, nhưng chờ mãi không thấy bóng người đâu, liền tự mình lại đây xem xét, kết quả thấy được… Con trai mình bị sàm sỡ?
Thẩm Thu Thạch mãi đến lúc thấy trượng phu của mình, mới giật mình hồi thần, lại lần nữa thấy được… con trai mình bị sàm sỡ.
Khoé miệng hơi giật giật, Thẩm Thu Thạch nói “Nhậm Sinh mau ra đây, coi chừng bị thương bây giờ, ra đây chúng ta đi thay quần áo.”
“Mấy người hông đuổi tui đi?” Nhậm Sinh tò mò nhìn ra ngoài.
“Không đuổi.” Thẩm Thu Thạch nhìn Nhậm Sinh một thân đầy vết máu cùng với quần áo rách tung toé nói. Đứa bé này thích con mình như vậy, mình nhất định phải đối xử với nó thật tốt, phải xem nó như con của mình mà đối đãi.
Nhậm Sinh nghe vậy gật đầu, liền từ trên người Triệu Lăng Vũ trượt xuống dưới đất, mới đi vài bước, cậu lại quay đầu nhìn Triệu Lăng Vũ nói “Lát nữa tui lại đến.” Bây giờ một ít tức nhưỡng rơi ra từ trên người Triệu Lăng Vũ cùng năng lượng có thể hấp thu được xung quanh đều
bị cậu nhét vào người, trong chốc lát không tiêu hoá hết được… Tuy là cậu rất muốn dính lấy người này, nhưng rời đi một chút cũng không sao.
Hơn nữa, sư phụ từng nói, ở trong thế giới của con người, không được phép trần truồng.
Nhậm Sinh đi vài bước lại quay đầu nhìn một cái, cả người lưu luyến không rời bước ra khỏi toà phòng, sau đó liền bị Thẩm Thu Thạch dùng nhất kiện quần áo bao lấy “Lúc nãy cậu không muốn sống nữa sao mà làm như vậy?”
“Tui hông sao.” Nhậm Sinh đáp.
“Không sao cái gì mà không sao? Chảy máu nhiều như vậy…” Thẩm Thu Thạch đưa tay chỉ chỉ vết máu trên chân Nhậm Sinh. Lúc nãy Nhậm Sinh đi vào, bà tận mắt nhìn thấy năng lượng cắt vỡ da thịt trên chân của thiếu niên.
Tuy bà không biết tại sao Nhậm Sinh lại giống Lăng Vũ, vết thương vừa hiện ra liền khép lại, nhưng lại biết cảm giác kia khó chịu đến cỡ nào.
“Mấy vết máu này đều là của Nguyên soái.” Nhậm Sinh nói, lúc nãy cậu dùng cả người dụi cho máu đều dính lên người mình, bây giờ mấy nơi dính máu đều cảm giác thư sướng vô cùng.
Thẩm Thu Thạch nghe vậy chỉ nghĩ là Nhậm Sinh an ủi mình, lau nước mắt bảo “Cậu từ Liên minh tự do đến, chắc là mệt lắm rồi, trước hết đi tắm một cái đi, tắm xong ăn một chút rồi đi ngủ.”
Nhậm
Sinh gật đầu, lại chỉ vào phòng của Triệu Lăng Vũ “Tui muốn ngủ ở chỗ kia!”
“Chỗ đó?” Thẩm Thu Thạch sửng sốt, muốn cùng con trai mình ngủ chung? Đứa bé này cũng quá phóng khoáng… không không, là quá mức không sợ chết!
“Tui muốn ăn thiệt nhiều thiệt nhiều hồ hồ, à đúng rồi, Nguyên soái cũng phải ăn cái gì đó, Nguyên soái nhất định cũng rất đói.” Nhậm Sinh lại bảo, Nguyên soái kia tuy là trong cơ thể chứa rất nhiều năng lượng, nhưng nếu thể xác bị phá huỷ, dựa vào năng lượng kia không thể bổ sung được “Nguyên soái chảy máu rất nhiều, phải ăn cái gì bổ máu, ăn thiệt nhiều.”
Trong cơ thể Triệu Lăng Vũ chứa đựng chính là tất cả năng lượng mà nữ vương trùng tộc vì sinh sản hậu đại mà gom góp, suốt hai tháng nay quả thực là không có ăn cái gì, nhưng vẫn như cũ không có việc gì, cho nên cả đám người đều quên mất việc phải ăn này… Lúc này lại là một đứa bé mới tới nhắc nhở bọn họ… Thẩm Thu Thạch trong nháy mắt tự trách bản thân mình vô cùng, Triệu Bằng đứng bên cạnh cầm lấy tay bà.
Xung quanh Triệu Lăng Vũ năng lượng bạo động rất dày đặc, ngay cả châm dinh dưỡng vào cơ thể cũng không có cách nào châm được, bọn họ cũng là không có biện pháp.
“Tui ăn xong rồi, sẽ đi đút cho Nguyên soái ăn!” Nhậm Sinh nói tiếp, người này chính là phụ mẫu áo cơm tương lai của mình, nhất định phải nuôi cho thiệt tốt!
“Cảm ơn, sau này liền nhờ cậu chiếu cố Lăng Vũ.” Thẩm Thu Thạch khoé mắt ngấn lệ.
Nghe được lời này của Thẩm Thu Thạch, Nhậm Sinh hai mắt sáng rực “Không cần cảm ơn, các người đều là người tốt!” Đám người Dino cứu mình lúc mình từ khe thời không văng ra, mang mình tới nơi này, người này lại đưa “tức nhưỡng” cho mình chăm sóc, bọn họ đều là người tốt! Tốt giống như sư phụ mình vậy!
.com:44c@b·
=================

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.