Cả Thế Giới Không Ai Biết Anh Thích Em

Chương 13:




Đèn đường tối om, Ôn Tịch Viễn lại lập tức đưa giấy thông hành qua, Lâm Sơ Diệp không thấy rõ trên đó viết cái gì, chỉ thấy bảo vệ nghi ngờ nhìn Ôn Tịch Viễn, nhưng vẫn xoay người mở cửa.
Ôn Tịch Viễn cùng Lâm Sơ Diệp đi vào.
Bên trong đã thành một đống lộn xộn, còn có vài chỗ bị đổ.
Lâm Sơ Diệp kéo đại một người, hỏi: “Xin chào, xin hỏi ở đây xảy ra chuyện gì thế? Mạnh Cảnh Huyền có ở bên trong không??”
Người kia chưa từng gặp Lâm Sơ Diệp, đại khái là sợ nói lung tung phải chịu trách nhiệm, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lâm Sơ Diệp mà hỏi lại cô: “Cô là ai thế?”
Lâm Sơ Diệp: “Tôi là bạn của Mạnh Cảnh Huyền, tôi tìm anh ấy có việc, nhưng điện thoại của anh ấy không liên lạc được, xin hỏi anh ấy có ở bên trong không?”
Đối phương chần chừ gật đầu: “Ở bên trong.”
Ôn Tịch Viễn: “Anh ta ở đâu?”
Ôn Tịch Viễn từng tới đoàn làm phim, mặc dù vẫn lấy thân phận trợ lý sản xuất kiêm giám sát hiện trường, nhưng đối phương vẫn nhận ra anh, nhận thấy là người của đoàn làm phim thì hơi thả lỏng một chút, chỉ chỉ một cái lều: “Ở bên trong, anh ấy bị thương.”
“Được, cảm ơn.” Lâm Sơ Diệp nói cảm ơn, sau đó nhanh chóng đi qua chỗ lều, liếc mắt một cái liền nhận ra Mạnh Cảnh Huyền đang nằm trên ghế nghỉ ngơi, vệt máu trên trán đã đông lại.
Trợ lý là một cô gái trẻ mới tốt nghiệp, không có kinh nghiệm gì, ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Sơ Diệp liền gọi một tiếng “Chị Sơ Diệp”, sau đó còn kích động đến suýt khóc.
Mạnh Cảnh Huyền đang nhắm mắt nghỉ ngơi nghe thấy giọng của Lâm Sơ Diệp liền mở mắt, đôi mắt đào hoa tràn ngập ý cười.
“Sơ Diệp? Sao em lại tới đây?” Vừa nói vừa giãy dụa muốn ngồi dậy, cũng không biết có phải đụng tới miệng vết thương hay không, ngồi dậy được một nửa liền thấy anh ta “Xuýt” một tiếng, Lâm Sơ Diệp nhanh chóng ngồi chồm hổm xuống, ngăn anh ta lại.
“Anh đừng lộn xộn.” Cô nhẹ giọng nói: “Sao lại bị thương thế? Đã đi tìm bác sĩ chưa?”
Ôn Tịch Viễn nhìn Lâm Sơ Diệp, rồi lại nhìn về phía Mạnh Cảnh Huyền.
Anh không có ấn tượng gì với diễn viên này, nhưng bộ dáng không tồi, hơn nữa lúc này trên người đang mặc một bộ đồ cổ trang màu xanh trắng, trên người toát lên vẻ thư sinh nho nhã, cùng với khí chất dịu dàng của Lâm Sơ Diệp lại có một cảm giác hòa hợp không nói nên lời.
Người kia dịu dàng mỉm cười, trấn an Lâm Sơ Diệp: “Anh không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Tính cách và khí chất này cũng phù hợp với yêu cầu của Lâm Sơ Diệp.
Chỉ là trên đầu đang bị thương……
Ôn Tịch Viễn không quên mục đích tới đây, anh nhìn về phía Mạnh Cảnh Huyền: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao lại bị thương? Sao không tới bệnh viện xử lý?”
Mạnh Cảnh Huyền nhìn Ôn Tịch Viễn, ánh mắt cẩn trọng.
Lâm Sơ Diệp hiểu được nỗi băn khoăn của Mạnh Cảnh Huyền, nhân viên đoàn làm phim phức tạp, người bình thường không dám nói chuyện tùy tiện với người ngoài, sợ nói sai sẽ mang lại ảnh hưởng không tốt cho đoàn làm phim, cũng sợ không gánh nổi trách nhiệm.
Trợ lý bên kia không có kinh nghiệm, vừa thấy có người hỏi liền trả lời.
“Lúc quay phim không biết là cái gì bị sập khiến vài người bị thương, đạo diễn sợ chuyện này bị truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt tới hạng mục nên không cho ra ngoài, cũng không cho chúng tôi liên lạc với bên ngoài, nói bộ phận y tế có thể xử lý.” Tiểu trợ lý nghẹn ngào, “Những người khác đều là vết thương nhỏ, đương nhiên không cần phải đi bệnh viện, nhưng Huyền Ca bị đập vào đầu nếu bị chấn động não hay xuất huyết não thì phải làm thế nào.”
Ôn Tịch Viễn quay đầu nhìn đống lộn xộn: “Tôi đi qua đó xem thử.”
Sau đó nói với trợ lý: “Mau đem anh ta tới bệnh viện.”
Trợ lý gật đầu liên tục, dìu Mạnh Cảnh Huyền đứng dậy, nhưng bị Mạnh Cảnh Huyền ngăn lại.
“Không cần, tôi không sao.”
Ôn Tịch Viễn hiểu được băn khoăn của anh ta, anh ta sợ đắc tội với đạo diễn, ảnh hưởng đến con đường phát triển sau này.
“Anh yên tâm đi bệnh viện đi, xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm giúp anh.” Ôn Tịch Viễn nói xong liền lấy điện thoại ra gọi cấp cứu, sau đó đi qua bên kia.
Lâm Sơ Diệp lo lắng nhìn Ôn Tịch Viễn đi xa, sau đó lại nhìn Mạnh Cảnh Huyền.
Mạnh Cảnh Huyền: “Anh thực sự không cần đi bệnh viện, vết thương nhỏ thế này không chết được đâu.
Anh ta chỉ là một trợ lý nhỏ thì có thể gánh trách nhiệm gì chứ.”
Lâm Sơ Diệp nhíu mày: “Anh ấy là trợ lý?”
Như thế này cũng giải thích được tại sao anh lại có giấy thông hành, mỗi trợ lý phụ trách nhân viên đoàn làm phim đều phải viết các loại giấy chứng minh thân phận.
Mạnh Cảnh Huyền gật đầu: “Ừ.
Trợ lý của nhà sản xuất, có gặp qua vài lần.”
Lâm Sơ Diệp lo lắng nhìn bóng lưng Ôn Tịch Viễn, nhìn dáng vẻ của anh giống như là đang muốn đi tìm đạo diễn.
Đạo diễn này cô có nghe nói qua, rất có năng lực, cũng rất ngạo mạn, ngoại trừ mấy người thân cận bên cạnh ra thì những người khác ông ta đều không để vào mắt, huống chi chỉ là một trợ lý nhỏ.
Lâm Sơ Diệp lo lắng đứng lên.
“Mọi người ở đây nghỉ ngơi một lát, em đi qua đó xem.”
Nói xong liền đuổi theo.
Ôn Tịch Viễn đi đến chỗ bị sập, đạo diễn đang chỉ huy nhân viên công tác dọn dẹp và tìm người.
Nhân viên công tác rất nhiều, nên việc nhiều hơn một người hay ít đi một người nhất thời không thể phát hiện.
Ôn Tịch Viễn quét mắt nhìn xung quanh, người ở đây không ít, nhưng lại không thấy nhân viên cứu hộ hay nhân viên y tế chuyên nghiệp.
Hiển nhiên là đúng như lời trợ lý nói, đạo diễn sợ truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt nên tự nhìn nhận sự việc chỉ là sự cố nhỏ, tự áp chế xuống.
Người này ở trong giới đạo diễn đạo diễn địa vị cao, quan hệ cũng rộng.
Ở đoàn làm phim, ngay cả người phụ trách hạng mục – sản xuất Trương cũng sợ vị đạo diễn này bỏ dở giữa chừng, khiến dự án bị thua lỗ, bình thường cũng phải đi nịnh nọt ông ta, những người khác ở đây cũng ở trong vòng luẩn quẩn này, tình nguyện nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, ai không nên đắc tội thì không đắc tội, bởi vậy tất cả mọi người đều nghe theo sự chỉ đạo của đạo diễn.
Nhưng có thể khiến ông ta lo lắng giấu diếm như thế, sợ là bản thân cũng không thoát được trách nhiệm.
Ôn Tịch Viễn trực tiếp lấy điện thoại ra, báo cảnh sát và xe cứu thương.
Đạo diễn ở bên kia đang sốt ruột chỉ huy nghe được có người đang gọi điện báo cảnh sát, quay đầu lại thì nhìn thấy là Ôn Tịch Viễn, tức giận nói: “Làm gì thế hả? Đã nói không cần làm lớn chuyện rồi, cậu điếc phải không?”
Nói xong liền chỉ huy hai người tới giật điện thoại của Ôn Tịch Viễn.
Lâm Sơ Diệp vừa lúc đuổi tới đây.
“Các anh muốn làm gì?” Cô tiến lên, chắn trước người Ôn Tịch Viễn, di chuyển điện thoại: “Tôi đang livestream, bây giờ có không ít người đang xem đâu.”
Cô vừa nói xong, mọi người cũng dừng lại.
Ôn Tịch Viễn nhíu mày nhìn cô, thân hình nhỏ nhắn, hơi gầy, cùng lắm chỉ cao tới bả vai của anh, ấy thế mà lại đứng chắn đằng trước bảo vệ anh, khuôn mặt không chút hoảng hốt, không sợ hãi, cũng không hề nóng nảy, chỉ bình tĩnh đứng đó giằng co với đối phương.
Ôn Tịch Viễn chưa bao giờ trải qua cảm giác được người khác che chở.
Từ năm mười sáu tuổi, anh đã đứng đằng trước bảo vệ mọi người.
Anh cũng đã quen cảm giác chiến đấu ở phía trước, để người trong nhà ở phía sau ổn định lại cuộc sống.
Loại cảm giác được người khác che chở này thật mới mẻ, không có chút chán ghét, thậm chí anh còn có chút tò mò xem Lâm Sơ Diệp sẽ làm gì.
Bởi vậy cho nên anh lựa chọn đứng im, ánh mắt từ sườn mặt trầm tĩnh của Lâm Sơ Diệp di chuyển tới chỗ đạo diễn.
Hiển nhiên là ông ta cũng e ngại Lâm Sơ Diệp đang livestream, ngừng động tác lại, nhưng thái độ vẫn rất ngạo mạn.
“Cô thì biết cái gì?” Đạo diễn giận dữ: “Cô có biết một bộ phim phải tốn bao nhiêu tâm huyết của mọi người không? Anh ta chỉ là một trợ lý nhỏ, dựa vào cái gì mà quyết định mọi thứ ở đây, lỡ như xảy ra chuyện gì anh ta có chịu trách nhiệm nổi không?”
Lâm Sơ Diệp: “Anh ấy chỉ là một trợ lý nhỏ thì sao chứ? Trợ lý thì không được phản kháng khi gặp chuyện bất bình sao? Chuyện liên quan đến mạng người mà các người cũng muốn…..”
Đạo diễn không để cô nói tiếp, thừa dịp lúc lực chú ý của cô ở trên người ông ta, hai người đàn ông bên cạnh đột nhiên xông lên giật di động của Lâm Sơ Diệp, ngăn chặn cô tiết lộ thêm nhiều chuyện.
Lâm Sơ Diệp theo bản năng thu lại bàn tay cầm di động, xoay người muốn tránh, lại quên Ôn Tịch Viễn đang ở phía sau cô, xoay người một cái liền đập vào ngực Ôn Tịch Viễn.
Lâm Sơ Diệp chỉ cảm thấy tay mình bị nắm chặt, người đã bị anh kéo về đằng sau, cô vội ngẩng đầu, thấy Ôn Tịch Viễn trực tiếp chế trụ được bàn tay của người đàn ông kia, không chút khách khí vặn một cái, người kia hét lên cùng với đó là tiếng khớp xương vang lên.
Sau đó giữa tiếng kêu gào thảm thiết, giọng nói bình tĩnh như thường ngày của Ôn Tịch Viễn vang lên: “Nhà sản xuất của các người đâu? Trương Tỉnh Vinh đi đâu rồi?”
Đạo diễn bị khí thế của anh dọa sợ, ánh mắt tò mò nhìn về phía anh.
Dù sao ở đây cũng đã lâu, ông ta, thậm chí là phần lớn mọi người ở đây đều đã quen với việc cung phụng người có quyền.
Lấy thân phận trợ lý của Ôn Tịch Viễn, nhà sản xuất là lãnh đạo trực tiếp của anh ta, nhưng anh ta lại gọi thẳng tên lãnh đạo của mình như vậy, rõ ràng là thái độ tìm cấp dưới hỏi tội.
Lâm Sơ Diệp cũng là người cung phụng người có quyền, Ôn Tịch Viễn nói như vậy khiến cô hơi bất ngờ.
Rõ ràng anh là người không có quyền phát ngôn, thậm chí còn phải dựa vào người ta để kiếm cơm, đối mặt với chuyện bất công như thế lại không nịnh nọt, hoàn toàn không sợ mất chén cơm hoặc đắc tội với người khác sao.
Nhưng cô lại có chút vui mừng, Ôn Tịch Viễn như vậy vẫn là Ôn Tịch Viễn mà cô quen biết, không bởi vì cuộc sống không như ý mà bỏ đi nguyên tắc của chính mình.
Mọi người ai nấy đều trầm mặc.
Không biết là ai phá vỡ sự trầm mặc này, nhỏ giọng chen vào: “Nhà sản xuất đang trở về gấp.”
Nhưng không đợi nhà sản xuất tới, trợ lý Mạnh Cảnh Huyền đột nhiên chạy tới nói không biết Mạnh Cảnh Huyền bị sao, đột nhiên nôn ra máu, tinh thần cũng không được tốt.
Sắc mặt Lâm Sơ Diệp hơi đổi, xoay người trở về phía lều.
Ôn Tịch Viễn cũng nhanh chóng đi tới, vừa đi vừa hỏi: “Xe cứu thương còn chưa tới sao?”
Đạo diễn và mọi người cũng chạy tới đây, tuy rằng bọn họ không muốn chuyện này lộ ra ngoài, tuy rằng bọn họ nghĩ đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu xảy ra tai nạn liên quan đến mạng người thì không hay chút nào.
Khi mọi người đến lều thì thấy Mạnh Cảnh Huyền không còn sức lực, cả người uể oải hẳn ra.
Ôn Tịch Viễn quyết định rất nhanh: “Tôi đưa anh ta tới bệnh viện trước.”
Anh tiến lên đỡ Mạnh Cảnh Huyền dậy, bên ngoài vang lên tiếng còi xe cấp cứu.
Ôn Tịch Viễn giúp nhân viên y tế đưa Mạnh Cảnh Huyền vào xe cứu thương.
Nhà sản xuất Trương Tỉnh Vinh lúc này cũng vội vàng chạy tới.
Cảnh sát cũng vừa lúc đến.
Ôn Tịch Viễn nhìn Lâm Sơ Diệp đang muốn cùng lên xe cấp cứu: “Em đi cùng anh ta tới bệnh viện trước đi, tôi xong việc sẽ đến ngay.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Được.”
Cửa xe cấp cứu đóng lại, nhanh chóng rời đi.
Ôn Tịch Viễn lúc này mới quay đầu nhìn Trương Tỉnh Vinh: “Sao lại thế này?”
Đạo diễn nhìn thấy trên trán Trương Tỉnh Vinh đã rịn một tầng mồ hôi, cũng không biết là do vội vàng chạy tới hay còn vì nguyên nhân nào khá, nhưng lại thấy biểu cảm trên mặt ông ta không khác bình thường là mấy, trong lòng đạo diễn cảm thấy hơi kỳ lạ, trực tiếp nhìn về phía Trương Tỉnh Vinh: “Anh ta là ai thế?”
Trương Tỉnh Vinh cười gượng, không trực tiếp nhìn ông ta.
Ôn Tịch Viễn ngày bình thường không thích để lộ thân phận thật của mình, một mặt là không thích xã giao, mặt khác muốn giữ cho mình một không gian riêng.
Với địa vị và hình tượng của anh trong giới lúc này mà nói, tiết lộ thân phận sẽ khiến truyền thông chú ý, với thời đại này, việc bại lộ thân phận thật chính đồng nghĩa với việc không còn không gian riêng tư cho bản thân nữa.
Bởi vậy cho nên bình thường anh không tham gia các hoạt động xã giao, cho dù là những hạng mục yêu cầu có sự có mặt của anh, anh cũng sẽ lấy đại một thân phận trợ lý hoặc gì đó để tham gia, ngoài mặt thì dường như không có sự tồn tại của anh, nhưng tất cả mọi sắp xếp đều là do anh quyết định.
Ông ta không dám trả lời đạo diễn, chỉ nhìn Ôn Tịch Viễn bằng ánh mắt dò hỏi.
Ôn Tịch Viễn chỉ nói một câu: “Đổi đạo diễn.”
Sắc mặt đạo diễn hơi thay đổi, nhìn về phía Ôn Tịch Viễn.
Trương Tỉnh Vinh cũng toát mồ hôi: “Bộ phim này đã quay lâu như thế rồi, bây giờ nếu đổi người sẽ không tìm được người thích hợp đảm nhận, như thế chỉ đành phải tạm dừng hạng mục, nhưng mấy thứ như trang phục địa điểm quay đều phải bỏ tiền ra thuê, như thế sẽ tổn thất rất nhiều.”
Ôn Tịch Viễn: “Ông mau chóng tìm người thay thế, tiền lỗ của dự án này tôi sẽ bù vào.”
Trương Tỉnh Vinh vẫn có chút do dự: “Chuyện này cũng không tới mức phải đổi người chứ, chuyện hôm nay cũng không hoàn toàn là lỗi của đạo diễn Chu, ông ta cũng chỉ muốn giảm tổn thất xuống thấp nhất nên đã vội vàng dựng cảnh, không nghe theo lời khuyên của tổ mỹ thuật, nhưng chung quy….”
Ôn Tịch Viễn cắt ngang: “Đây là vấn đề nhỏ sao? Xem mạng người như cỏ rác, xảy ra chuyện lớn như thế này mà còn hy vọng ông ta sẽ làm ra được một tác phẩm tốt sao??”
Trương Tỉnh Vinh không dám tiếp tục hé răng nữa.
Ôn Tịch Viễn cũng không nói nhiều, ra lệnh cho ông ta ở lại giải quyết ổn thỏa, sau đó lập tức tới bệnh viện.
Đã có kết quả kiểm tra của Mạnh Cảnh Huyền, trong não có chút máu bầm, đoán chừng là do lúc nãy bị thương mà có, nhưng cũng may chỗ máu bầm đó không lớn lắm, lượng máu không nhiều, trước mắt không cần tiến hành phẫu thuật, chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được, nhưng vẫn phải nằm viện vài ngày để quan sát thêm.
Lúc Ôn Tịch Viễn tới thì Lâm Sơ Diệp vừa báo tình hình của Mạnh Cảnh Huyền cho Phùng San San, đang muốn quay về phòng bệnh, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Ôn Tịch Viễn từ thang máy đi ra.
“Anh ta thế nào rồi?” Ôn Tịch Viễn đi về phía cô, hỏi.
“Có hơi xuất huyết não, nhưng cũng may chỗ xuất huyết không lớn lắm, nhưng vẫn phải nằm viện quan sát vài ngày.” Lâm Sơ Diệp nói cho Ôn Tịch Viễn biết tình huống của Mạnh Cảnh Huyền.
Ôn Tịch Viễn gật đầu, cuối cùng cũng yên tâm.
Anh theo Lâm Sơ Diệp đến phòng bệnh của Mạnh Cảnh Huyền.
Anh ta vẫn đang truyền nước, người cũng đã nhắm mắt ngủ, sắc mặt tốt hơn lúc trước không ít.
Trợ lý nhỏ ở bên cạnh trông chừng.
Lâm Sơ Diệp thuê cho Mạnh Cảnh Huyền một hộ lý, để cho hộ lý đó và trợ lý nhỏ thay phiên nhau chăm sóc Mạnh Cảnh Huyền, mãi cho đến gần 12 giờ mới về.
Ôn Tịch Viễn đưa cô về.
Bận rộn cả một đêm, lúc này Lâm Sơ Diệp mới rảnh để nói một tiếng cảm ơn với Ôn Tịch Viễn.
Câu trả lời của Ôn Tịch Viễn vẫn không đổi: “Không cần khách sáo.”
“Sao anh lại quay về thế?” Lâm Sơ Diệp tò mò, từ lúc nhìn thấy anh cô đã muốn hỏi vấn đề này.
Bàn tay đặt trên tay lái của Ôn Tịch Viễn hơi dừng lại.
“Muốn sống thử một cuộc sống mới.” Anh nói.
“………” Lâm Sơ Diệp không hiểu:”Không phải sau khi rời đi mới là cuộc sống mới sao?”
Ôn Tịch Viễn: “Không phải.”
Lại hỏi cô: “Mạnh Cảnh Huyền kia là gì của em?”
Lâm Sơ Diệp: “Xem như là sư huynh của tôi đi.”
Ôn Tịch Viễn: “Cũng không tồi.”
Lâm Sơ Diệp gật gật đầu: “Ừm, anh ấy rất tốt, vẫn hay chiếu cố tôi.”
Ôn Tịch Viễn: “Trách nhiệm thế nào.”
Lâm Sơ Diệp: “Rất tốt.”
Ôn Tịch Viễn: “Kiên nhẫn và bao dung thì sao.”
Lâm Sơ Diệp: “Cũng được.”
Ôn Tịch Viễn: “Tam quan thì sao?”
Lâm Sơ Diệp bị anh hỏi đến có chút không hiểu: “Cũng rất tốt.”
Ôn Tịch Viễn: “Vậy tại sao em lại bỏ qua anh ta?”
“……..” Rốt cuộc Lâm Sơ Diệp cũng phản ứng lại, “À, anh ấy không thích hợp.”
Ôn Tịch Viễn quay đầu nhìn cô một cái: “Tại sao lại không thích hợp?”
Lâm Sơ Diệp: “Nhà anh ấy rất có tiền, môn không đăng hộ không đối.”
Ôn Tịch Viễn: “…….”
Anh nhìn cô một cái: “Không nhìn ra tư tưởng của em vẫn cổ hủ như thế.”
Lâm Sơ Diệp: “Đây thật sự là vấn đề.
Năng lực kiếm tiền của tôi là để thỏa mãn nhu cầu vật chất của tôi, tôi cảm thấy nếu như tìm được một người cùng chung chí hướng, cùng nhau nỗ lực là được rồi, như vậy sẽ dễ chịu hơn.
Nếu gia đình giàu có sẽ khiến tôi rơi vào thế bị động, tôi không thích bị người khác điều khiển.”
Ôn Tịch Viễn quay đầu nhìn cô một cái, không nói chuyện.
So với việc Ôn Tịch Viễn quan tâm đến đối tượng KPI của cô, Lâm Sơ Diệp đêm nay càng ngạc nhiên với Ôn Tịch Viễn hơn.
“Không nhìn ra, anh lại….
không sợ cường quyền đó.” Cô nhìn Ôn Tịch Viễn, không nhịn được mà nói đùa, nghĩ đến khí thế tối nay lúc anh đối mặt với đạo diễn, trong lòng lại cảm thấy cao hứng, anh hoàn toàn không phải người sa sút như trong lời của quản lý và những người khác.
Ôn Tịch Viễn: “…….”
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Ôn tổng: “Em đối với anh có hơi nhiều hiểu lầm thì phải……
Ôn tổng sốt ruột, làm sao bây giờ, so với tiểu tử Tiểu Mạnh kia còn nhiều tiền hơn……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.