Cả Thế Giới Không Ai Biết Anh Thích Em

Chương 21:




Lâm Sơ Diệp vẫn giơ tay ra che nửa khuôn mặt như cũ, không nhìn Ôn Tịch Viễn mà đầu hơi nghiêng nhìn ra ngoài cửa, đã chết nhưng còn mạnh miệng.
“Thật sự là không phải nói anh.”
“Tôi nhiều bạn học như thế, cao 1m85 cũng rất nhiều, chân dài, trình độ học vấn cũng rất cao.”
“Thôi quên đi, anh đừng nói gì nữa, tôi không muốn nói chuyện với anh.
Tôi không quen anh.”
……
Lâm Sơ Diệp lẩm bẩm một hồi cuối cùng cũng chịu ngừng lại, không còn chút duyên dáng nào mà đối mặt với Ôn Tịch Viễn, bây giờ cô chỉ ước mình biến mất ngay lập tức, không bao giờ gặp lại Ôn Tịch Viễn nữa.
Cô nghĩ đến là làm ngay.
Lập tức đứng lên.
“Tôi đi đây.”
Cổ tay đột nhiên bị giữ chặt.
Mặt Lâm Sơ Diệp nóng lên, muốn rút tay về nhưng không được.
Ôn Tịch Viễn nhìn cô, nhẹ nhàng trấn an cô: “Tôi biết là em không nói đến tôi, tôi cũng không nói là có đề cập đến tôi.
Được rồi, đừng xấu hổ nữa.”
Lâm Sơ Diệp vẫn muốn đào một cái lỗ chui xuống.
Giọng điệu như dỗ trẻ con kiểu này của Ôn Tịch Viễn khiến cô cảm thấy hơi bối rối, cảm giác như mình là một đứa trẻ ba tuổi vừa tìm được chỗ núp rồi nói “Con trốn xong rồi”, còn người lớn thì giả vờ như không tìm được, phải nửa ngày trời mới phát hiện ra, bây giờ cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Cô cảm giác không tự nhiên nên vặn cổ tay mình muốn rút tay về nhưng vẫn không được.
Ôn Tịch Viễn còn đang nắm tay cô, nhịn cười dỗ dành tính khí trẻ con của cô: “Ở trước mặt tôi em còn chưa nói câu nào, tại sao lại phải xấu hổ chứ..”
“Cái này có thể giống nhau sao?”
Lâm Sơ Diệp không nhịn được nói thầm, cái cô xấu hổ không phải là bỏ đi để lại đứa nhỏ, mà là sợ Hứa Mạn không vừa ý Ôn Tịch Viễn, khuyên cô nên suy nghĩ kỹ càng.
Nhưng lại bị anh nhẹ nhàng trấn an, cái cảm giác xấu hổ kia cũng dần biến mất, thay vào đó là sự giận dỗi như các cặp đang yêu nhau.
Ngô Vân Phong đi tới, khiếp sợ nhìn Ôn Tịch Viễn đang nắm cổ tay cô.
“Hai người?”
Lúc này Lâm Sơ Diệp mới nhớ tới Ngô Vân Phong đang đi đến, nhanh chóng rút tay về, xấu hổ cười cười với Ngô Vân Phong.
“Sao cậu lại qua đây?”
Ngô Vân Phong cũng xấu hổ cười cười: “Buổi tối ngày hôm đó cậu đi nhanh quá, chưa kịp kết bạn Wechat với cậu.
Nghe mọi người nói buổi tối cậu hay ở chỗ này, đúng lúc tớ đi làm ngang qua đây nên tới đây xem thử vận may thế nào, không ngờ cậu đúng là ở chỗ này.”
Nói xong lại không nhịn được nhìn Ôn Tịch Viễn lạnh lùng ở bên cạnh, nghĩ đến bộ dáng anh kéo tay Lâm Sơ Diệp lúc nãy, tâm trạng hơi trầm xuống.
Lâm Sơ Diệp cũng xấu hổ: “Ồ, thì ra là thế.
Gần đây tớ rảnh nên thỉnh thoảng có qua đây vài lần, bình thường cũng không thường xuyên tới cho lắm.”
Mấy ngày nay cô thường xuyên tới đây là bởi nguyên nhân khác, là bởi vì Ôn Tịch Viễn ở gần đây, trong lòng hơi chờ mong sẽ gặp được anh ở chỗ này.
Chỉ là không nghĩ tới là không được thành công cho lắm, trái lại còn bị người ta nghe được chuyện không nên nghe.
Nghĩ như vậy, cô lại nhịn không được trộm nhìn Ôn Tịch Viễn.
Ôn Tịch Viễn đã chuyển mắt tới hướng Ngô Vân Phong, khách khí tiếp đón: “Ngồi xuống cùng nhau ăn cơm đi.”
Lâm Sơ Diệp cũng khách khí tiếp đón anh ta: “Đúng vậy, cùng nhau ăn cơm đi.”
“Được.” Ngô Vân Phong do dự nửa giây, sau đó liền sảng khoái kéo ghế ra ngồi xuống.
Ôn Tịch Viễn đưa menu cho Ngô Vân Phong: “Cậu muốn ăn gì cứ gọi tự nhiên.”
Thái độ như chủ nhà mời khách.
Lâm Sơ Diệp lại nghĩ Ôn Tịch Viễn không dư dả lắm, bữa cơm này chắc chắn không thể để anh thanh toán được.
Ngô Vân Phong là khách, cũng không thể để anh ta thanh toán, bữa cơm này vẫn là cô thanh toán thì hơn, cho nên cũng nói với Ngô Vân Phong: “Ừ, cứ gọi tự nhiên, không cần phải khách sáo.”
Ngô Vân Phong nhìn thái độ của hai người, trong lòng lại trùng xuống.
Ôn Tịch Viễn dường như không nhận ra nụ cười của anh ta dần trở nên cứng ngắc, chu đáo gọi phục vụ đem lên một bộ chén đũa mới, tráng qua nước nóng, đổ xuống thùng rác phía bên dưới rồi đưa cho Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp tiện tay nhận lấy, sau đó chỉ vào bộ chén đũa còn mới trước mặt Ôn Tịch Viễn: “Anh bóc cái đó ra đi, đưa tôi vứt luôn một lượt.”
Ôn Tịch Viễn trực tiếp đưa bộ chén đũa còn mới cho Lâm Sơ Diệp: “Em làm đi.”
“Được.” Lâm Sơ Diệp thuận tay nhận lấy.
Ngô Vân Phong: “…….”
Anh ta không muốn ăn bữa cơm này nữa.
Ôn Tịch Viễn nhìn Ngô Vân Phong đang suy sụp bên cạnh, hỏi: “Chọn món xong rồi sao? Nếu không thì để Lâm Sơ Diệp đề cử một vài món đi, cô ấy rất rành mấy món ở đây.”
Sau đó nhìn qua Lâm Sơ Diệp: “Lâm Sơ Diệp.’
Lâm Sơ Diệp bị điểm danh lập tức “Ồ” một tiếng, nhìn về phía Ngô Vân Phong: “Khẩu vị của cậu như thế nào? Ăn cay được không?”
Ngô Vân Phong đã không còn hứng thú ăn uống gì nữa, miễn cưỡng cười cười: “Tớ sao cũng được.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu, gọi một vài món nổi tiếng của quán.
Đồ ăn lúc trước Ôn Tịch Viễn gọi cũng đã được bưng lên.
Ôn Tịch Viễn một bên tiếp chuyện với Ngô Vân Phong, một bên gắp cho Lâm Sơ Diệp một ít rau.
“Thịt heo xé sợi tẩm gia vị em thích.”
Một gắp này không chỉ khiến Ngô Vân Phong mất khẩu vị, động tác ăn cơm của Lâm Sơ Diệp cũng trở nên cứng ngắc.
Cô không nhịn được liếc mắt nhìn Ôn Tịch Viễn, mắt anh cụp xuống, vừa tao nhã vừa dịu dàng gắp thức ăn cho cô.
Lâm Sơ Diệp quả thật rất thích thịt xé sợi, ăn với cơm lại càng ngon hơn.
Cô muốn hỏi anh sao lại biết cô thích ăn thịt xé sợi, nhưng ngại Ngô Vân Phong vẫn còn ở đây, chỉ thầm nói cảm ơn.
Ôn Tịch Viễn: “Giữa anh với em còn gì phải khách khí nữa chứ.”
Lâm Sơ Diệp: “…….”
Hình như cô và anh cũng không thân lắm thì phải.
Ngô Vân Phong đã không muốn ăn nữa, khi còn đi học cũng không thân lắm với hai người Ôn Tịch Viễn và Lâm Sơ Diệp, bây giờ cũng không có chủ đề gì để nói chuyện.
Hồi đi học Lâm Sơ Diệp không phải là người hay tìm đề tài để nói chuyện, cũng ngại bầu không khí tẻ nhạt xấu hổ, hơn nữa bữa cơm này không phải là cô mời khách, cô chỉ coi mình là một người ăn cơm ké mà thôi.
Ôn Tịch Viễn tuy rằng thỉnh thoảng cũng sẽ nói chuyện phiếm với Ngô Vân Phong, nhưng Ngô Vân Phong cảm thấy chi bằng anh đừng nói gì, anh cùng với Lâm Sơ Diệp hoàn toàn là bộ dạng chủ mời khách.
Vốn dĩ Ngô Vân Phong là mang tâm tư theo đuổi Lâm Sơ Diệp mà tới đây, kết quả bây giờ lại bị thồn cẩu lương vào miệng, còn phải đối mặt với Ôn Tịch Viễn khí chất mạnh mẽ khiến bữa cơm này cực kỳ vô vị, tùy tiện ăn vài món, ngồi được nửa tiếng liền lấy cớ có việc mà rời đi, lúc này đồ ăn vẫn chưa lên hết.
Lâm Sơ Diệp không biết những tính toán trong lòng Ngô Vân Phong, thấy anh ta nói trong nhà có việc phải đi trước cũng không nghĩ nhiều, chỉ tiếc là lãng phí một bàn đầy đồ ăn này.
Ôn Tịch Viễn thấy Ngô Vân Phong đi rồi, lúc này mới nhìn về phía Lâm Sơ Diệp đang vùi đầu ăn cơm từ nãy tới giờ.
Thấy đồ ăn trong chén cô hết, anh lại gắp thịt xé sợi cho cô.
“Cảm ơn.” Lâm Sơ Diệp ngẩng đầu nói cảm ơn, Ngô Vân Phong đi rồi, cuối cùng cô cũng có thể hỏi câu hỏi nghẹn trong lòng từ nãy đến giờ: “Sao anh biết tôi thích ăn thịt xé sợi vậy?.”
Ôn Tịch Viễn: “Hồi lớp 11, lúc nào ở căn tin ăn cơm cũng thấy em gọi món này, ăn ngon lắm sao?”
Lâm Sơ Diệp vì câu nói này mà tim đập loạn nhịp, hồi lớp 11 cô chưa từng cùng Ôn Tịch Viễn ăn cơm ở căn tin, chỉ là học cùng lớp, thời gian tan học đều giống nhau, thời gian ăn cơm cũng tự nhiên trùng nhau.
Lúc ở căn tin đúng là thường xuyên gặp mặt, thường thì sẽ là người ngồi trước người ngồi sau, tập trung ăn cơm của mình, cũng không có trao đổi gì.
Động tác ăn cơm của Lâm Sơ Diệp chậm rãi, sau khi Ôn Tịch Viễn nói xong câu đó, cảm giác căng thẳng lại tới, chỉ là lần này chưa kịp đợi cô vuốt tóc bình tĩnh lại cảm xúc, di động đã “Đinh” một tiếng, thông báo có tin nhắn gửi tới.
Lâm Sơ Diệp lấy di động ra xem, là tin nhắn của Phùng San San gửi tới: “Chị vừa mới biết, Chu Cẩn Thần tới thành phố Ninh.”
Động tác của Lâm Sơ Diệp hơi ngừng lại.
Ôn Tịch Viễn lo lắng nhìn cô: “Sao thế?”
Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Không sao.”
Ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.
Phùng San San tiếp tục gửi tin nhắn: “Anh ta đã xem đoạn trực tiếp lúc Mạnh Cảnh Huyền xảy ra sự cố ở đoàn làm phim.”
Đoạn trực tiếp kia là do dưới tình huống cấp bách, Lâm Sơ Diệp sợ mấy người đạo diễn kia động tay động chân với Ôn Tịch Viễn nên mới phát.
Cô và Ôn Tịch Viễn đối mặt với đối phương người đông thế mạnh, phát trực tiếp là phương thức bảo vệ tốt nhất, ít nhất còn có tác dụng uy hiếp đối phương.
Lâm Sơ Diệp không kinh doanh, tài khoản Douyin cũng không có nhiều fan, sau đó Hoa Ngôn ảnh thị cũng xử lý kịp thời, Lâm Sơ Diệp sau khi đưa Mạnh Cảnh Huyền đi bệnh viện cũng lập tức xóa đoạn live stream đó cho nên số người biết đến đoạn phát trực tiếp này cũng không nhiều, không nghĩ tới vậy mà Chu Cẩn Thần có thể nhìn thấy.
Cô nhắn trả lời Phùng San San: “Khi nào thì anh ta tới ạ?”
Phùng San San: “Lên máy bay lúc giữa trưa, chắc là mới đến.”
Chu Cẩn Thần sẽ không bao giờ làm việc gì mà không chuẩn bị trước.
Người cũng đã bay tới đây rồi, đoán chừng ngay cả việc Lâm Sơ Diệp ở đâu anh ta cũng đã cho người thăm dò luôn rồi ấy chứ.
Lâm Sơ Diệp cũng nghĩ như thế, cho nên ngay khi ngoài đại sảnh vang lên tiếng “Hoan nghênh quý khách”, Lâm Sơ Diệp theo bản năng nhìn ra ngoài cửa, liền thấy Chu Cẩn Thần vén rèm bước vào.
Trên người anh ta vẫn mặc bộ tây trang được thiết kế tinh xảo, từ nhỏ đã sống trong cuộc sống nhung lụa khiến trên người anh ta luôn mang theo khí thế bức người, tính cách kiêu ngạo lạnh lùng được thể hiện rõ ràng.
Đầu tiên anh ta quét một vòng trong đại sảnh, sau đó ánh mắt liền tập trung trên người Lâm Sơ Diệp, đi tới phía cô.
“Đã lâu không gặp.” Anh ta mỉm cười chào hỏi Lâm Sơ Diệp, nhưng đôi mắt không mang ý cười.
Lâm Sơ Diệp cũng khách khí đáp lại: “Đã lâu không gặp.”
Chu Cẩn Thần đi đến bên cạnh, nhìn thấy Ôn Tịch Viễn ngồi bên cạnh Lâm Sơ Diệp, nhìn về phía cô: “Anh ta là ai thế?”
Lâm Sơ Diệp biết quan hệ trong giới của Chu Cẩn Thần không tồi, sợ anh ta nhận ra Ôn Tịch Viễn rồi ngáng chân anh, làm ảnh hưởng đến giấc mộng làm phim của anh nên khách khí trả lời Chu Cẩn Thần: “Bạn học của tôi.”
Sau đó nhẹ giọng nói với Ôn Tịch Viễn: “Hay là anh về trước đi.”
Ôn Tịch Viễn thản nhiên liếc cô một cái, hỏi cô: “Anh ta là ai thế?”
Anh biết Chu Cẩn Thần, thế hệ thứ hai dùng nhân mạch của cha mình gây sóng gió trong vòng luẩn quẩn này, kiêu căng ngạo mạn, làm việc theo cảm tính, tất cả mọi việc chia thành hai thứ là thứ anh ta thích và thứ anh ta không thích.
Chỉ là Chu Cẩn Thần chưa chắc đã nhận ra anh.
Chuyện mà Ôn Tịch Viễn muốn biết, chính là quan hệ giữa Lâm Sơ Diệp và Chu Cẩn Thần là gì, tại sao lại quen biết nhau.
Ôn Tịch Viễn nhận ra sự thay đổi từ ánh mắt của Lâm Sơ Diệp từ khi Chu Cẩn Thần bước vào, đó không giống với ánh mắt khi cô nhìn những người đàn ông khác, không phải là tình yêu, cũng không phải bình tĩnh, mà là dường như ánh mắt đó có chút gì đó, trở nên thâm sâu khó lường, khiến người khác không thể nhìn thấu.
Lâm Sơ Diệp không giấu diếm: “Ồ, anh ta là ông chủ của tôi.”
Ôn Tịch Viễn nhíu mày: “Ông chủ của em?”
Lâm Sơ Diệp gật đầu, nhìn về phía Chu Cẩn Thần.
Ánh mắt Chu Cẩn Thần nổi lên địch ý, rất không thích cô và Ôn Tịch Viễn ở cùng nhau như thế này.
Thậm chí anh ta đã bắt đầu đánh giá Ôn Tịch Viễn, thần thái như một người ở trên cao nhìn xuống, trong lòng thầm đánh giá quan hệ giữa anh và Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp cũng không cho rằng Chu Cẩn Thần có thể một tay che trời, nhưng anh ta cũng có chút nhân mạch trong giới, chỉ cần đánh tiếng với vài người quen, dùng vài mối quan hệ cá nhân có thể làm được chuyện nhỏ này một cách dễ dàng, nhất là khi đối phương chỉ là một trợ lý nhỏ bé.
Cô không hi vọng Ôn Tịch Viễn bị cuốn vào chuyện giữa cô và Chu Cẩn Thần, liền nhẹ giọng nói với Ôn Tịch Viễn: “Anh về trước đi, tôi có chút chuyện muốn nói với ông chủ, tối nay tôi đến tìm anh sau.”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô một cái, không lên tiếng.
Lâm Sơ Diệp nhỏ giọng thúc giục anh: “Ôn Tịch Viễn?”
Anh thấy ánh mắt của cô đột nhiên mang theo vài phần lạnh lùng, sau đó không nói tiếng nào liền đứng dậy, rời đi.
Lâm Sơ Diệp nhìn bóng dáng anh rời đi, tâm tình hơi trùng xuống, có chút khổ sở.
Hứa Mạn đứng ở quầy bar đã quan sát tình huống bên này, thấy sắc mặt Lâm Sơ Diệp thay đổi liền lo lắng đi tới.
“Làm sao thế?” Lại không nhịn được đánh giá Chu Cẩn Thần.
Chu Cẩn Thần mỉm cười với bà: “Cô chính là mợ của Sơ Diệp đúng không ạ? Cháu chào cô, cháu là ông chủ của Sơ Diệp, Chu Cẩn Thần.”
Nói xong liền giơ tay búng một cái.
Một hàng dài người bưng những món quà quý giá từ ngoài cửa tiến vào.
Ôn Tịch Viễn không biến sắc, quan sát dòng người.
Chu Cẩn Thần mỉm cười với Hứa Mạn: “Một chút quà gặp mặt, hy vọng cô không để ý.”
“Cầm về đi.” Lâm Sơ Diệp đột nhiên mở miệng, cô không nhìn Chu Cẩn Thần, vẫn duy trì tư thế lúc Ôn Tịch Viễn rời đi, vẻ mặt luôn bình tĩnh đã hơi thay đổi.
Chu Cẩn Thần mỉm cười nhìn cô: “Chỉ là một ít quà nhỏ thôi.”
“Cầm về đi.” Lâm Sơ Diệp lặp lại lần thứ hai.
Chu Cẩn Thần không để ý lời của cô, ra hiệu đặt quà xuống chỗ trống trước quầy bar.
“Tôi bảo anh cầm về đi!” Lâm Sơ Diệp đột nhiên không khống chế được, quát Chu Cẩn Thần.
Chu Cẩn Thần quen biết Lâm Sơ Diệp nhiều năm như vậy, lúc nào cô cũng bình tĩnh ôn hòa, đừng nói là không khống chế được cảm xúc, dù chỉ là thay đổi sắc mặt một chút cũng chưa thấy qua, trong phút chốc có hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lâm Sơ Diệp.
Hốc mắt Lâm Sơ Diệp đỏ lên, không nói tiếng nào đột nhiên xoay người, ôm đống quà để trên mặt đất, hung hăng ném vào người anh ta.
“Cút!”
Chu Cẩn Thần: “…….”
Đừng nói Chu Cẩn Thần bị Lâm Sơ Diệp dọa sợ, người nhìn Lâm Sơ Diệp từ nhỏ đến lớn là Hứa Mạn cũng chưa bao giờ thấy cô như thế, nhất thời cũng sững sờ đứng tại chỗ.
Mặt khác những người ôm quà tới đối diện với sự biến hóa này cũng mù mịt, bỏ xuống cũng không được mà không bỏ xuống cũng không được.
Lâm Sơ Diệp cũng không để ý, trực tiếp đẩy Chu Cẩn Thần ra khỏi cửa, đóng cửa một cái “Rầm”, sau đó nhìn về phía những người đang sửng sốt ở hiện trường.
“Mọi người đi cửa sau đi.”
Không ai còn dám ở lại, vốn chỉ là bị Chu Cẩn Thần dùng tiền thuê để tới bưng quà mà thôi.
Hứa Mạn bị động tác hung dữ như mãnh hổ của Lâm Sơ Diệp dọa sợ, đây vẫn là đứa cháu gái Lâm Sơ Diệp bà chăm sóc từ nhỏ đến lớn, dịu dàng bình thản, gặp chuyện gì cũng không tức giận sao?
“Sơ Diệp?” Hứa Mạn có chút lo lắng, “Cháu không sao chứ?”
Lâm Sơ Diệp lắc đầu, hốc mắt vẫn còn phiếm hồng.
“Lúc nãy, người bị cháu đuổi đi kia chính là người mà cháu nói với mợ, là người cháu muốn kết hôn.” Lâm Sơ Diệp nói chuyện, giọng hơi nghẹn ngào.
Hứa Mạn cho rằng “người bị đuổi đi kia” chính là Chu Cẩn Thần.
Bà khó hiểu nhíu mày: “Là cái người mà cháu bảo cút?”
“Không phải.” Lâm Sơ Diệp lắc đầu, “Người mà bị cháu đuổi đi kia tên là Ôn Tịch Viễn.”
Hứa Mạn có ấn tượng với người này, cả diện mạo lẫn khí chất đều cho thấy hẳn là một người đàn ông không tồi, chủ yếu là ánh mắt anh nhìn Lâm Sơ Diệp ẩn giấu sự cưng chiều.
Ánh mắt Lâm Sơ Diệp nhìn anh cũng mềm mại đến mức vắt ra nước.
“Xem ra là người tốt.” Bà nói.
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng, anh ấy rất tốt.”
Chỉ là cô cảm thấy lúc nãy cô bảo Ôn Tịch Viễn rời đi khiến anh phải chịu tủi thân.
Lúc đó cô có chút bối rối, sợ Ôn Tịch Viễn bị ảnh hưởng, muốn ở lại hay không hẳn là nên để Ôn Tịch Viễn tự mình quyết định, chứ không phải cô tự cho mình là đúng mà quyết định thay anh.
“Cháu đi tìm anh ấy.” Lâm Sơ Diệp thấp giọng nói, xoay người đi ra cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.