Cả Thế Giới Không Ai Biết Anh Thích Em

Chương 29:




Ôn Tịch Viễn im lặng một lát.
Trợ lý ở bên kia tò mò hỏi: “Ôn tổng?”
“Tôi biết rồi.” Ôn Tịch Viễn đáp, sau đó cúp điện thoại.
Anh xoay người nhìn về phía hành lý đã thu dọn được một nửa, sau đó lại dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ôn Tịch Viễn, bây giờ anh đang ở trong giai đoạn khó khăn, sau này nhất định sẽ có thể thành công.”
“Không sao, tôi nuôi anh trước.
Sau này khi anh có cơ hội phất lên rồi thì mang theo tôi cùng phất lên là được.”
Buổi tối hôm đó cô uống say, cô nhìn anh, những lời nói nhẹ nhàng và nghiêm túc đó của Lâm Sơ Diệp vẫn còn văng vẳng bên tai, thậm chí ngay cả những biến hóa trên khuôn mặt của cô anh vẫn nhớ như in.
Cô cẩn trọng và nghiêm túc nói ra những lời đó, lại sợ anh đau lòng, còn mang theo chút ngại ngùng.
Còn có buổi tối hôm cô cầu hôn anh, nín thở chờ mong câu trả lời của anh: “Hôm nay tôi nghe Tiết Ninh nói trước kia anh cũng ở đó, vậy sau này anh có muốn cùng tôi quay trở về Bắc Thị sống không? Không cần ở lại quá lâu, hai năm là được rồi.”
Đồ lừa đảo!
Hầu kết của anh theo cảm xúc mà lên xuống liên tục, Ôn Tịch Viễn thu hồi tầm mắt, ngồi xổm xuống, bỏ quần áo vào trong vali rồi đóng nắp lại, kéo khóa, đứng dậy.
Ôn Tịch Viễn nhìn quanh căn nhà, không gian không lớn lắm, nhưng đâu đâu cũng là hình bóng của Lâm Sơ Diệp.
Hình ảnh Lâm Sơ Diệp ngốc nghếch cắt cà rốt trong nhà bếp, sau khi cắt được thì vui vẻ quay đầu nhìn anh, hình ảnh Lâm Sơ Diệp bị anh đè vào cửa tủ lạnh hôn đến ngây ngốc, hình ảnh cô ở bàn ăn nhẹ nhàng khuyên anh nên vượt qua mọi khó khăn, dáng vẻ ngây thơ say rượu của cô khi nói “Tôi nuôi anh”.
Cả hình ảnh cô ngồi ở trên sô pha cẩn thận hỏi anh có từng nghĩ tới việc kết hôn chưa, thậm chí ngay trên cửa sổ cũng có hình ảnh cô nhẹ nhàng chống cằm ngắm nhìn ánh hoàng hôn.
Rõ ràng chỉ mới ở chung một thời gian ngắn, nhưng trong ký ức chỗ nào cũng có hình bóng của cô.
Ngày đó ở sân bay, đáng lẽ anh không nên trở về.
Ôn Tịch Viễn nghĩ.
Cuộc điện thoại kia của trợ lý, chỉ là thông báo cho anh biết bên phim trường xảy ra chuyện, không xảy ra chuyện gì lớn nên không cần anh đích thân tới hiện trường để xử lý, chỉ cần gọi cho Trương Tỉnh Vinh qua đó là được rồi.
Ôn Tịch Viễn còn nhớ rõ lúc ấy khi nghe trợ lý nói bên phim trường xảy ra chuyện, anh đã nói xin lỗi với nhân viên và lấy lại hộ chiếu ở quầy đăng ký, trợ lý ở đầu bên kia cực kỳ kinh ngạc: “Ôn tổng, đã có người báo với sản xuất Trương rồi, không cần ngài phải đích thân qua đó xử lý đâu.”
Anh tự biết chuyện ở phim trường kia không cần anh phải quan tâm.
Chỉ là anh mong muốn sống một cuộc sống khác, một cuộc sống có Lâm Sơ Diệp.
Cho dù không có cuộc điện thoại kia của trợ lý, Ôn Tịch Viễn biết, anh vẫn sẽ ở lại.
Cuộc gọi của trợ lý chỉ là cái cớ để anh danh chính ngôn thuận mà ở lại.
Sự thật đã chứng minh, chi bằng không thay đổi.
Ôn Tịch Viễn thu mắt lại, khom lưng kéo vali cũng không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài cửa.
Con chó nhỏ Tiểu Bạch ở ngoài cổng vui vẻ chạy tới chỗ anh.
Lâm Sơ Diệp không ngờ ở đây lại có một con chó Bichon Frise: “Anh còn nuôi loại chó nhỏ như thế này sao?”
“Không phải tôi nuôi.”
“Vậy anh cũng chăm sóc nó tốt đó chứ, nhìn bộ dáng của nó xem, không giống chó hoang chút nào.”
……
Mặt Ôn Tịch Viễn không đổi sắc, lấy điện thoại ra gọi cho Từ Tử Dương: “Hôm nay tôi sẽ quay lại Bắc Thị.
Con chó trong sân anh tính như thế nào đây?”
Từ Tử Dương: “Không sao, tối nay tôi sẽ gọi điện cho chủ nhà, nhờ cô ấy chăm giúp là được rồi, cô ấy ở ngay bên cạnh thôi.”
“Ừ.” Ôn Tịch Viễn cúp điện thoại, kéo hành lý ra ngoài sân, vừa chuẩn bị khóa cửa, động tác của Ôn Tịch Viễn lại dừng lại.
Ôn Tịch Viễn biết rõ, chiếc chìa khóa này không chỉ là chìa khóa của căn gác nhỏ này, mà còn là toàn bộ hồi ức có liên quan tới Lâm Sơ Diệp.
Những ký ức ở đây sẽ chậm rãi bị phai mờ.
“Vậy, nếu anh cũng chưa thích ai, thì anh đừng thích người khác nhanh quá, chờ tôi một chút.” Anh đồng ý để cô nuôi anh, trong mắt cô đã hiện lên sự vui vẻ.
Lừa đảo!
Mặt Ôn Tịch Viễn không thay đổi, “lạch cạch” một tiếng, khóa cửa lại, xoay người muốn rời đi, nhưng dưới chân lại như có sức nặng ngàn cân giữ anh lại, không cho anh nhúc nhích.
Cuối cùng Ôn Tịch Viễn lấy điện thoại ra, lần nữa gọi điện thoại cho Từ Tử Dương.
“Cậu hỏi thử chủ của căn nhà này xem có muốn bán nó hay không.”
“Hả?” Từ Tử Dương đang gật gù trước máy tính lập tức tỉnh táo: “Cậu muốn mua nó để làm gì?”
Ôn Tịch Viễn: “Cậu không cần bận tâm, chỉ cần hỏi chủ nhà có muốn bán căn nhà này hay không, giá cả tự họ quyết định.”
Từ Tử Dương: “…….”
“Đại ca à, cậu không sao đó chứ?” Tuy rằng Từ Tử Dương rất thích căn gác nhỏ kia, nhưng giá để mua nó không rẻ, nên cậu chỉ muốn thuê thôi.
Ôn Tịch Viễn không quan tâm đến anh: “Những thứ ở trong này cậu đừng động vào, sau này nếu cậu muốn trở về tôi sẽ thuê cho cậu một căn nhà khác, điều kiện không kém gì ở đây.”
“……” Từ Tử Dương đổi tay cầm điện thoại: “Không phải, đại ca à, căn nhà này là tôi ưng nó trước, cậu mới tới ở được mấy ngày đã muốn mua đứt nó là sao, quá đáng lắm đấy nhé.”
Ôn Tịch Viễn: “Dù sao cậu cũng không mua nổi.”
Từ Tử Dương: “…..”
Ôn Tịch Viễn: “Nhớ hỏi bà chủ, có tin tức gì thì báo cho tôi.”
Ôn Tịch Viễn cúp điện thoại, lúc đi đến ngã ba đường, bên trái là hướng ra sân bay, bên phải là hướng đi đến quán cơm của nhà Hứa Mạn.
Ôn Tịch Viễn im lặng đứng ở ngã ba một lúc, sau đó đi về phía quán cơm của Hứa Mạn.
Hứa Mạn vừa từ phòng bếp đi ra, ngạc nhiên nhìn Ôn Tịch Viễn đang kéo vali đi vào trong.
“Cháu cũng muốn đi sao?”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Lâm Sơ Diệp đi rồi phải không ạ?”
Hứa Mạn cũng gật đầu: “Đúng thế, nó nói là có một vai diễn cần phải vào đoàn làm phim gấp nên sáng nay đã tới sân bay rồi.”
Ôn Tịch Viễn: “Đoàn làm phim nào ạ?”
Hứa Mạn bị hỏi thì ngạc nhiên, thực ra bà không có hỏi chuyện này.
“Chắc là ở Bắc Thị.” Hứa Mạn cũng không chắc lắm.
Ôn Tịch Viễn: “Cô ấy ở chỗ nào của Bắc Thị ạ?”
Hứa Mạn cũng không biết, bà và Lâm Sơ Diệp chưa bao giờ gửi đồ cho nhau.
Bên này Hứa Mạn bận bịu công việc, cũng không rảnh tới Bắc Thị, hơn nữa Lâm Sơ Diệp cũng thường xuyên gọi điện thoại về nhà, nhưng bà không nhớ hỏi chỗ ở cụ thể của cô.
Ôn Tịch Viễn gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa.
Hứa Mạn lấy điện thoại ra: “Nếu không để cô hỏi nó giùm cháu nhé.”
Bà có cảm giác giữa Ôn Tịch Viễn và Lâm Sơ Diệp có gì đó, hai người sắp kết hôn với nhau, nhưng hoàn toàn không biết gì về đối phương cả.
Ôn Tịch Viễn lắc đầu, ngăn bà lại: “Không cần đâu ạ, cháu cảm ơn.”
“Cháu và Lâm Sơ Diệp……” Hứa Mạn nghĩ, vẫn là không nhịn được mà hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Ôn Tịch Viễn cười cười: “Không có ạ.”
Anh nhìn đồng hồ: “Lát nữa cháu còn phải lên máy bay, cháu xin phép đi trước.
Thời gian qua làm phiền mọi người rồi.”
Hứa Mạn xấu hổ cười: “Có gì mà phiền đâu chứ.
Nếu cháu rảnh thì thường xuyên trở về đây.”
Ôn Tịch Viễn gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Hứa Mạn nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của Ôn Tịch Viễn, trong lòng dâng lên chút phiền muộn.
Cũng không thể nói rõ là phiền muộn chuyện gì, chỉ là mấy hôm trước mọi người vẫn còn vui vẻ ăn cơm với nhau, bây giờ lại mỗi người một nơi.
Phục vụ cũng nhìn thấy Ôn Tịch Viễn rời đi, lo lắng đi đến hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế ạ? Mấy ngày trước không phải còn rất vui vẻ sao?”
Hứa Mạn lắc đầu: “Tôi đâu có biết.”
Buổi sáng lúc Lâm Sơ Diệp về nhà dọn hành lý bà đã mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, rõ ràng là bình thường nhưng lại có gì đó không giống bình thường, thường xuyên thất thần, lâu lâu động tác thu dọn hành lý lại dừng lại, sắc mặt cực kỳ kém, không cần hỏi cũng biết tối qua ngủ không ngon giấc.
Bà thở dài, suy nghĩ có nên gọi cho Lâm Sơ Diệp một cuộc hay không thì di động đã vang lên.
Là Từ Tử Dương gọi tới, nói bạn của anh ta nhìn trúng căn gác nhỏ, muốn mua lại, giá cả tùy bà định đoạt, hỏi bà có muốn bán nó hay không.
Hứa Mạn hơi do dự, giá cả tùy bà định đoạt đã khiến bà động tâm, dù sao cũng là nhà cũ, tiền thuê trọ cũng không được bao nhiêu.
Nhưng nếu bán đi thì lại có chút luyến tiếc, dù gì thì đó cũng từng là nơi ở cửa bà.
Hứa Mạn do dự gọi điện thoại cho Phó Viễn Chinh để tham khảo ý kiến.
Phó Viễn Chinh nhớ tới bộ dạng sáng nay, lúc anh đưa Lâm Sơ Diệp đến sân bay.
“Đừng bán.” Phó Viễn Chinh nói: “Để lại cho Lâm Sơ Diệp đi ạ.”
Hứa Mạn sửng sốt: “Hả?”
Phó Viễn Chinh: “Căn nhà đó bán cũng không được bao nhiêu tiền, coi như để lại làm của hồi môn cho em ấy đi.”
“Nhưng đối phương nói giá cả là do chúng ta quyết định.” Hứa Mạn không phải là không muốn để lại cho Lâm Sơ Diệp: “Bán căn nhà đó đi, sau đó lấy tiền đó mua cho con bé một căn nhà tốt hơn không tốt sao.”
Phó Viễn Chinh: “Không giống nhau đâu ạ.
Tóm lại là căn nhà này mẹ cứ để đó đi.”
Hứa Mạn do dự gật đầu, nhưng vẫn muốn hỏi ý kiến của Lâm Sơ Diệp.
Bởi vậy nhân lúc Lâm Sơ Diệp gọi điện báo bình an, bà không nhịn được hỏi Lâm Sơ Diệp: “Sơ Diệp à, có người muốn mua lại căn gác nhỏ kia, giá cả tùy chúng ta quyết định, cháu cảm thấy có nên bán không? Giá bao nhiêu thì thích hợp nhỉ?”
Lâm Sơ Diệp đang ở trên xe của đoàn làm phim đi tới khách sạn, Phùng San San và tài xế của đoàn làm phim đến đón cô, nghe thế, động tác của cô hơi khựng lại.
“Ai thế ạ?” Cô nhẹ giọng hỏi.
Hứa Mạn lắc đầu: “Mợ không có hỏi, khách thuê chỉ bảo bạn của cậu ấy muốn mua.”
Trong lòng Lâm Sơ Diệp thoáng trống rỗng, muốn hỏi bà có thể không bán hoặc là để lại cho cô có được không, cô sẽ bỏ tiền ra mua, nhưng lại cảm thấy không thích hợp.
Con người Hứa Mạn cũng rất hào phóng, nếu như cô mở miệng, Hứa Mạn sẽ lập tức không bán mà để lại cho cô, nhưng dù sao đó cũng là một căn nhà, không phải nói nhận là nhận được.
“Mợ có muốn bán không ạ?” Lâm Sơ Diệp nhẹ giọng hỏi.
Hứa Mạn cũng hơi do dự: “Không phải là mợ đang thương lượng với cháu sao? Anh họ cháu bảo mợ đừng bán, để lại cho cháu.
Chỉ là mợ thấy đối phương đã để chúng ta tự ra giá, chi bằng chúng ta bán nó đi, lấy tiền đó mua một căn nhà tốt hơn làm của hồi môn cho cháu.”
Trong lòng Lâm Sơ Diệp hơi ấm áp: “Không cần đâu ạ, cháu cảm ơn mợ và anh họ.”
Hứa Mạn: “Như thế sao được, lúc trước cháu mua nhà cho chúng ta, đã nói trước rồi, sau này mợ sẽ chuẩn bị cho cháu phòng tân hôn.”
Bốn năm trước, Lâm Sơ Diệp lấy tiền nhuận bút đầu tiên mua cho bọn họ một căn nhà.
Là căn hộ trên lầu của quán cơm.
Quán của bọn họ cách nhà của bà nội Lâm Sơ Diệp khá xa, mỗi ngày đi đi lại lại không tiện lắm, hơn nữa giữa trưa bọn họ còn phải nghỉ ngơi, đi đi về về cũng mất khá nhiều thời gian, như thế sẽ không còn thời gian để nghỉ.
Căn gác nhỏ ở bên cạnh sông khá ẩm ướt, cậu của Lâm Sơ Diệp lại bị phong thấp, nếu ở lại căn gác đó cũng bất tiện nên Hứa Mạn bất đắc dĩ phải bỏ tiền ra mua một căn phòng để nghỉ ngơi, khi đó Phó Viễn Chinh cũng không biết chuyện này, là Lâm Sơ Diệp cẩn thận, trực tiếp lấy tiền mua căn hộ trên tầng của quán cơm cho họ, để bọn họ mỗi ngày không phải vội vàng đến quán, giữa trưa cũng có chỗ nghỉ ngơi.
Lâm Sơ Diệp cười: “Thật sự không cần mua nhà cho cháu đâu ạ.
Cháu lại không thường xuyên trở về, không cần thiết đâu ạ.”
Hứa Mạn nghĩ cũng phải: “Vậy cứ để lại căn gác nhỏ kia cho cháu trước vậy.”
“Không cần đâu ạ.” Lâm Sơ Diệp mỉm cười từ chối, không phải là cô không muốn giữ lại, nhưng dù sao cũng không phải là nhà của mình nên cô không thể bắt Hứa Mạn giữ lại.
Cô có thể nhờ người khác mua giùm, nhưng không muốn Hứa Mạn vì cô mà bỏ lỡ cơ hội này.
Hứa Mạn cũng mặc kệ cô: “Cứ như vậy đi, mợ vốn cũng không muốn bán nó.”
Nói xong lại nghĩ tới chuyện buổi sáng lúc Ôn Tịch Viễn rời đi, lại không nhịn được hỏi cô: “Đúng rồi, Ôn Tịch Viễn cũng đi rồi, nó có nói cho cháu biết không?”
Lâm Sơ Diệp dừng lại một chút, sau đó cười cười, nhẹ giọng nói: “Vâng, cháu đã biết.”
Hứa Mạn hơi thả lỏng: “Vậy là tốt rồi, mợ còn tưởng hai đứa xảy ra chuyện gì.”
“Không có việc gì đâu ạ, mợ đừng lo lắng.” Lâm Sơ Diệp cười trấn an bà, xe đã từ từ tiến vào khách sạn của đoàn làm phim: “Cháu chuẩn bị đến khách sạn, cháu cúp trước nhé.”
Hứa Mạn gật đầu: “Được, nhớ chăm sóc tốt cho bản thân đó.”
Lâm Sơ Diệp cúp máy, tay nắm chặt điện thoại, không nói gì.
Phùng San San nhìn chằm chằm cô, đánh giá: “Em có chuyện gì à?”
Lâm Sơ Diệp gật đầu, cũng không tính giấu cô: “Gần đây em gặp được một người cực kỳ thích hợp để kết hôn.
Thiếu chút nữa là cùng anh ấy đi lãnh chứng rồi, thật đáng tiếc.”
Phùng San San thiếu chút nữa bị cô dọa sợ hết hồn: “Cảm tạ trời đất, em đã tỉnh ngộ được rồi.”
Lâm Sơ Diệp lắc đầu, không có chút vui mừng nào: “Không phải tỉnh ngộ, chỉ là em bị dọa rồi.”
Phùng San San dỏng tai nghe, khiến Lâm Sơ Diệp can đảm hơn.
Lâm Sơ Diệp hơi mím môi, nhìn về phía cô: “Ví dụ như chị đến trung tâm thương mại mua túi xách, nhìn thấy một cái kiểu dáng không tồi, chị rất thích nó, nghĩ nó chỉ tầm hai ba trăm, cực kỳ quyết tâm mà đem nó đi tính tiền, kết quả người ta nói cho chị biết, đó là túi xách hiệu Hermes Himalayan, trị giá hơn hai trăm vạn, thế chị còn dám ôm nó về không?”
Phùng San San: “Ai lại có thể mua được cái túi đó ở trung tâm thương mại chứ.”
Lâm Sơ Diệp: “Cho nên, cuộc sống của em chính là giống như ở trung tâm thương mại.
Em cho rằng cái túi em thích chỉ là cái túi bình thường, kết quả lại là cái túi giá trị nhất, chị nói em còn không hết hồn sao?”
Phùng San San: “Sao em lại thành như thế rồi?”
Lâm Sơ Diệp nghĩ nghĩ: “Có thể là, bị sắc đẹp mê hoặc đi.”
Phùng San San: “Rất đẹp trai sao?”
Lâm Sơ Diệp: “Ừm, rất đẹp trai.”
Phùng San San: “Cao lắm à?”
Lâm Sơ Diệp: “Một mét tám lăm.
Chân dài, tỉ lệ dáng người hoàn hảo, so với nghệ sĩ nam chỉ có hơn chứ không có kém.
Còn là học bá, tốt nghiệp trường danh giá, tam quan ngay thẳng, tính tình tốt, có tu dưỡng, có tính kiên nhẫn, bao dung…..”
Phùng San San dơ tay ra hiệu ngừng: “Chị còn tưởng em thật sự bị sắc đẹp làm cho mê muội.
Người này hoàn toàn là từ tiêu chuẩn của em mà đúc ra đó.”
Lâm Sơ Diệp liếc cô một cái, vẫn là bộ dáng không hứng thú: “Không có đâu nhé.”
Nếu không phải là chiếc Hermes đắt tiền kia, nói không chừng sang năm cô đã sinh con luôn rồi.
Phùng San San nhíu mày: “Vậy sao em phát hiện ra được?”
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn tổng: Tôi không muốn làm hàng xa xỉ đâu~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.