Cả Thế Giới Không Ai Biết Anh Thích Em

Chương 3:




Lâm Sơ Diệp đang ngồi trên ghế dài trong căn tin bệnh viện, đối diện cô là Ôn Tịch Viễn.
Hà Minh U cúi đầu đứng bên cạnh, thỉnh thoảng liếc nhìn đồ ăn trên bàn, không dám động đũa, cũng không dám ngồi xuống.
Người cậu giả được Hà Minh U thuê đã bị đuổi đi còn người cậu thật đang chậm rãi uống trà, không nói lời nào nhìn cậu bé.
Ánh mắt cầu xin của Hà Minh U hướng về phía Lâm Sơ Diệp.
Trong nhận thức của cậu, giáo viên mới là một người nói chuyện nhã nhặn mặc dù không phải là quá thân thiết nhưng bình thường cũng không dám nặng lời với mình hơn nữa còn có cậu ở đây, cô ít nhiều cũng phải nên biểu hiện bản thân là một giáo viên thương yêu học sinh, giả vờ đáng thương một chút không chừng cô sẽ mềm lòng mà nói giúp mình.
Lại không nghĩ tới Lâm Sơ Diệp thản nhiên liếc nhìn cậu, sau đó cùng với cậu của mình nâng chén trà lên, chậm rãi uống, không thèm để ý tới mình.
Hà Minh U: “…..”
Cậu cảm thấy màn này cực kỳ quen mắt, cực kì giống với bộ dạng thẩm vấn của ba mẹ nhà mình vậy.
“Cậu.” Hà Minh U cuối cùng không nhịn được nữa, nhỏ giọng gọi một tiếng, “Cậu đến Ninh Thị lúc nào thế? Sao không nói cho cháu biết trước.”
Ôn Tịch Viễn cuối cùng cũng buông chén trà: “Nói cho cháu? Thế thì làm sao cậu biết bên ngoài có người lấy tên của cậu đi lừa người khác?”
“Cháu chỉ lừa giáo viên thôi.” Cậu nhỏ giọng nói, nhìn thấy Lâm Sơ Diệp buông chén trà nhìn cậu, thanh âm lại càng nhỏ hơn, cuối cùng là không dám nói nữa.
Người trước mặt quá kiêu căng.
Ôn Tịch Viễn thấy cậu không nói gì nữa liền hỏi: “Bao lâu rồi?”
“Hôm nay là lần đầu tiên.” Hà Minh U thành thật khai báo:”Thật mà, lúc trước mỗi lần giả vờ đau bụng cháu sẽ xin phép giáo viên gọi điện cho ba mẹ,sau khi họ đến biết cháu giả vờ nên đã đánh cháu.
Sau đó cháu cảm thấy dù sao cậu cũng không có ở đây, cũng không ai quen biết cậu nên mới nghĩ ra cách dùng tiền mời một người giả làm cậu rồi dẫn cháu ra ngoài.”
“Còn chuyện kia là thế nào?” Ôn Tịch Viễn liếc mắt nhìn bịch máu phía xa.
Hà Minh U: “Thì…..
Giả vờ đau bụng nhiều lần quá sẽ khiến người khác nghi ngờ, với lại cháu sợ giáo viên không tin cháu nên vốn muốn làm bộ là miệng vết thương bị nứt ra, không nghĩ đến giáo viên quá dễ lừa, cháu liền cao hứng, không cẩn thận va vào cạnh bàn, sau đó thì…..”
Lâm Sơ Diệp: “………”
Ôn Tịch Viễn nghiêng đầu nhìn Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp ngồi ngay ngắn, không chớp mắt.
Ôn Tịch Viễn nhìn về phía Hà Minh U: “Mua ở đâu?”
Hà Minh U: “Ở chỗ chú bán đạo cụ.”
Ôn Tịch Viễn: “Người cậu giả kia thì sao?”
Hà Minh U: “Tìm ở…..
nhóm diễn viên quần chúng.”
Ôn Tịch Viễn: “Cháu cũng nhiều tiền thật đấy.” Nói xong liền xòe bàn tay trước mặt Hà Minh U.
Hà Minh U không hiểu: “Sao ạ?”
Ôn Tịch Viễn: “Tịch thu phí sinh hoạt.”
Hà Minh U mếu máo, mắt ươn ướt nhìn về phía Lâm Sơ Diệp cầu xin giúp đỡ: “Cô ơi…..”
Ôn Tịch Viễn: “Tìm ai cũng vô dụng, lấy ra đây.”
Lâm Sơ Diệp cũng nhìn về phía cậu: “Giao ra đi.”
“……” Hà Minh U vừa rối rắm vừa đau lòng, lấy trong cặp ra một xấp tiền, run rẩy đưa cho Ôn Tịch Viễn.
Ôn Tịch Viễn thấy cậu bất động: “Còn nữa?”
Hà Minh U lại duỗi tay vào trong cặp, lấy ra hai tờ một trăm tệ.
Ôn Tịch Viễn: “Tiếp tục.”
Hà Minh U khóc: “Hết rồi.”
Ôn Tịch Viễn đưa mắt tới chỗ quần của cậu: “Túi quần.”
Hà Minh U chậm rãi sờ túi quần, luyến tiếc lấy tiền ra.
Ôn Tịch Viễn: “Cậu đếm tới ba.
Một! Hai!”
Vành mắt Hà Minh U đỏ ửng, luyến tiếc nhét tiền vào tay Ôn Tịch Viễn.
“Lần này thật sự là hết rồi!”
Ôn Tịch Viễn nhìn đống tiền trong tay, sau đó nhìn về phía cậu: “Sau đó thì sao? Phải làm gì?”
Hà Minh U không biết gì, lại đưa ánh mắt cầu cứu về phía Lâm Sơ Diệp.
Ôn Tịch Viễn: “Không cần nhìn cô ấy.
Cháu đã làm gì? Giờ nên làm gì? Tự suy nghĩ đi.”
Hà Minh U vẫn mù mờ không biết.
Ôn Tịch Viễn: “Vậy khi nào nghĩ ra rồi thì ngồi xuống ăn cơm.”
Nói xong anh lấy một bộ chén đũa, đưa cho Lâm Sơ Diệp một bộ, sau đó lấy cho mình một bộ, vươn tay ra lấy ấm trà.
Lâm Sơ Diệp đưa tay ra nhận, không cẩn thận lại đụng phải tay của Ôn Tịch Viễn, giật mình nhanh chóng thu tay lại.
Cô xấu hổ cười cười, không nói gì.
Ôn Tịch Viễn đổ trà nóng vào trong chén của cô: “Tráng qua trước.” Sau đó mới đổ trà vào chén của mình.
“Cảm ơn.” Lâm Sơ Diệp nhẹ giọng nói, có chút không tự nhiên khi đối mặt với Ôn Tịch Viễn.
Hai người không nói gì, im lặng ăn cơm.
Hà Minh U đứng bên cạnh bị bỏ quên.
Cậu gọi một tiếng đầy ấm ức: “Cậu.” Sau đó nhìn về phía Lâm Sơ Diệp: “Cô ơi.”
Cuối cùng Lâm Sơ Diệp mềm lòng, ngẩng đầu nhìn cậu, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Em đã làm gì?”
Hà Minh U: “Em đã lừa cô.”
Lâm Sơ Diệp: “Cho nên?”
Cuối cùng Hà Minh U cũng hiểu.
“Em xin lỗi cô, em sai rồi.” Hà Minh U cực kỳ thành khẩn: “Em không nên lừa cô.”
Ôn Tịch Viễn cũng ngẩng đầu nhìn: “Còn gì nữa.”
Hà Minh U: “Về sau em không dám nữa.”
Ôn Tịch Viễn đưa mắt tới chỗ trống: “Ngồi xuống đi.”
Hà Minh U vui vẻ nhanh chóng ngồi xuống, lấy đũa muốn gắp một miếng thịt thì bị đũa của Ôn Tịch Viễn chặn lại.
Hà Minh U mờ mịt nhìn anh.
Ôn Tịch Viễn cũng nhìn cậu: “Hà Minh U, cậu nói cho cháu biết, sau này nếu như cháu còn bắt nạt cô giáo nữa, xem cậu xử cháu thế nào!”
Hà Minh U gật đầu liên tục: “Vâng….
Cháu không dám thế nữa đâu ạ.”
Nói xong, cậu cẩn thận đưa đũa ra gắp thịt, lần này không bị chặn nữa, cậu lại lén nhìn Lâm Sơ Diệp rồi lại nhìn Ôn Tịch Viễn, hai người đã khôi phục bộ dạng ăn cơm trong im lặng.
Bữa cơm này cậu ăn trong tâm trạng buồn bã.
Hai người, một bàn cơm, thế mà không nói với nhau câu nào, chỉ im lặng ăn cơm.
Sau khi ăn xong, trước khi rời đi, rốt cuộc hai người cũng nói được với nhau câu đầu tiên.
Ôn Tịch Viễn hỏi Lâm Sơ Diệp: “Em về như thế nào?”
Lâm Sơ Diệp: “À, tôi có lái xe tới.”
Ôn Tịch Viễn gật đầu nhét Hà Minh U vào xe, sau đó nói với Lâm Sơ Diệp: “Hôm nay làm phiền em rồi, thật xin lỗi.”
Lâm Sơ Diệp cười cười: “Không sao.”
Sau đó chỉ tay vào xe của mình nói: “Tôi đi trước nhé.”
Ôn Tịch Viễn: “Lái xe chậm một chút, chú ý an toàn.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu, xoay người lên xe.
Ôn Tịch Viễn cũng lên xe.
Hà Minh U tò mò nhoài người qua chỗ anh hỏi: “Cậu, cậu và cô giáo mới biết nhau sao?”
Ôn Tịch Viễn không để ý tới cậu, khởi động xe rời đi.
Hà Minh U tiếp tục lải nhải: “Cậu xem,lần đầu tiên gặp mặt không phải là nên chào hỏi sao? Mà cô và cậu lại không tự giới thiệu, cũng không nói với nhau câu nào, làm như vậy quả là không có lễ phép rồi, nhưng mà cậu của cháu đâu phải loại người như thế, cô giáo thì lại càng không phải.”
Ôn Tịch Viễn cuối cùng cũng phản ứng lại cậu.
“Lăn xuống!”
Hà Minh U lập tức ngậm miệng.
——-
Lâm Sơ Diệp trở về cơ sở dạy thêm.
Diệp Hân vẫn còn ở đó, thấy cô về tới vội vàng chạy ra hỏi han tình hình..
“Chuyện gì thế? Sao lại đi lâu vậy? Hà Minh U đâu rồi?”
Lâm Sơ Diệp đã gọi điện nói sơ qua tình hình cho Diệp Hân nghe, nói Hà Minh U không sao, không cần phải lo lắng.
“Cậu của em ấy tới đón về rồi.” Lâm Sơ Diệp nói, nghĩ nghĩ một hồi, sau đó không nhịn được mà hỏi: “Cậu biết cậu của em ấy là ai không?”
Diệp Hân mờ mịt lắc đầu.
Lâm Sơ Diệp: “Ôn Tịch Viễn.”
“Hả?” Diệp Hân ngạc nhiên: “Thật không thế?”
Lâm Sơ Diệp: “Thật! hôm nay tớ nhìn thấy anh ấy.
Hà Minh U dùng tiền thuê một người đóng giả làm cậu của em ấy để giúp em ấy trốn học.
Tớ không biết người ấy là giả mà lúc ấy vì gấp quá nên tớ cũng chẳng để ý mà lấy đồng hồ thông minh của em ấy gọi điện thoại cho cậu của em ấy, sau đó thì người cậu thật xuất hiện.”
Diệp Hân: “……….”
“Sau đó thì sao?” Diệp Hân hỏi.
Lâm Sơ Diệp: “Sau đó thì cùng nhau ăn bữa cơm, rồi về.”
“Chỉ thế thôi à?” Diệp Hân có chút bất ngờ nhưng lại giống như không mấy bất ngờ, Ôn Tịch Viễn học cùng trường với cô tới hai năm mà còn không thân thiết mấy, huống chi là Lâm Sơ Diệp chỉ học chung có một năm.
Lâm Sơ Diệp: “Còn thế nào nữa, bọn tớ vốn không thân.” Giọng điệu càng về sau càng nhỏ.
Thật ra cô và Ôn Tịch Viễn không tính là quen biết, chỉ là lúc đó thành tích của hai người xuất sắc nên giáo viên thường tìm hai người, sau đó được chọn vào thi vài cuộc thi, hai người gặp nhau hoài cũng có trao đổi một chút nhưng ngoài trao đổi về học tập thì không còn gì khác.
Sau khi lên 12 thì cô chuyển về quê, không còn liên lạc với Ôn Tịch Viễn nữa.
Sau khi thi tốt nghiệp xong, lớp bọn họ có tổ chức buổi họp lớp, mọi người gọi cô về cùng tụ tập.
Một năm không gặp khiến cô có chút hoài niệm, lúc trở lại cô không nghĩ sẽ gặp Ôn Tịch Viễn ở đó, anh thường không tham gia mấy hoạt động như thế này.
Buổi tối hôm đó là buổi gặp mặt cuối cùng thời trung học, một bên là để thả lỏng sau những ngày ôn thi đại học căng thẳng, một bên là để mọi người tâm sự với nhau, bầu không khí vừa vui vừa buồn, mọi người đều hô hào muốn uống rượu.
Lâm Sơ Diệp cũng uống một ít, tửu lượng của cô không tốt lắm, uống một chút liền say, sau đó liền đi ra ngoài hóng gió, trùng hợp lại gặp Ôn Tịch Viễn cũng đang đứng hóng gió ở đó.
Ôn Tịch Viễn cũng uống nên trên người thoang thoảng mùi rượu.
Có lẽ đã một năm chưa gặp, cũng không liên lạc gì nên hai người có chút không tự nhiên, cũng không biết nói gì, chỉ đứng ở đó trầm mặc nhìn bầu trời đầy sao, sau đó cô đứng dậy đi xuống tầng, anh cũng đi xuống.
Lúc hai người vừa đi tới cửa của sân thượng thì có một cơn gió thổi qua khiến cửa đóng lại.
Lúc đó cô đứng ở trước cửa, Ôn Tịch Viễn đứng ở phía sau cô, vốn là phải đưa tay ra chặn cửa nhưng chưa kịp làm thì đã bị hành động của Ôn Tịch Viễn làm cho ngây người, cô bị kẹt giữa lồng ngực của Ôn Tịch Viễn và cánh cửa.
Hai người chạm mắt nhau, chậm rãi giằng co, sau đó dưới kích thích của cồn và màn đêm, Ôn Tịch Viễn hôn cô.
Anh ôm lấy cô, tay luồn vào tóc, một nụ hôn triền miên mạnh mẽ xen lẫn sự dịu dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.