Cả Thế Giới Không Ai Biết Anh Thích Em

Chương 85:




Lái xe đưa Lâm Sơ Diệp tới trước cửa cao ốc Hoa Ngôn.
Sau khi xuống, cô bảo tài xế lái xe về trước.
Vẫn chưa tới giờ tan tầm, trước cửa cao ốc Hoa Ngôn cũng không có quá nhiều người.
Vốn Lâm Sơ Diệp muốn đi vào thẳng, nhưng lại nhìn thấy bên trái có một tiệm bánh ngọt sáng tạo DIY, suy nghĩ một hồi lại chuyển hướng đi vào tiệm bánh ngọt.
“Xin chào, xin hỏi cô muốn mua bánh ngọt hay muốn tự làm bánh?” Vừa mới bước vào tiệm, nhân viên đã tiến lên mỉm cười đón tiếp.
Lâm Sơ Diệp đang ngắm các kiểu bánh và ảnh chụp được trưng bày, ánh mắt dừng lại ở ảnh chụp các cặp đôi đang nắm tay nhau, sau đó quay sang hỏi nhân viên bán hàng: “Nếu muốn tự làm bánh thì mất khoảng nửa tiếng sao?”
Nói xong còn đưa tay chỉ chỉ vào hình ảnh các cặp đôi đang cùng nhau làm bánh.
Nhân viên nhìn theo hướng tay cô chỉ, sau đó gật đầu: “Vâng ạ, chúng tôi cũng đã có sẵn phôi bánh vừa mới ra lò.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vậy chọn bánh tự làm đi.”
Lâm Sơ Diệp tự làm một chiếc bánh có hình cô và Ôn Tịch Viễn trên đó.
Từ nhỏ cô đã là kiểu người khéo tay, cũng đã từng học vẽ, mặc dù là lần đầu tiên làm bánh ngọt nhưng thành phẩm làm ra cũng không tồi, hình vẽ cô và Ôn Tịch Viễn trên chiếc bánh ngọt còn có vài phần giống nhau.
Lúc làm xong, nhân viên cửa hàng cũng không khỏi kinh ngạc, những khách hàng khác đang làm bánh cũng tò mò chạy đến xem.
Nhưng thay vì hứng thú với chiếc bánh trên tay cô, lại có người hứng thú về cô hơn.
Sau khi khen một câu “Đẹp quá”, một tấm danh thiếp được đưa đến trước mặt Lâm Sơ Diệp: “Chào cô, tôi là giám đốc bộ phận môi giới nghệ sĩ của Hoa Ngôn, Tần Chính, không biết cô có hứng thú làm nghệ sĩ không?”
Lâm Sơ Diệp kinh ngạc nhìn anh ta, đối phương là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, cao ráo chỉnh tề, tính tình hòa nhã.
Thấy Lâm Sơ Diệp kinh ngạc nhìn mình không nói chuyện, Tần Chính mỉm cười giải thích: “Cô đừng hiểu lầm, chỉ là tôi cảm thấy khí chất và hình tượng của cô rất thích hợp làm diễn viên, vừa hay công ty của chúng tôi có phòng ban chuyên môi giới nghệ sĩ, cho nên muốn mời cô gia nhập đội ngũ nghệ sĩ của chúng tôi thử, không biết cô có hứng thú với diễn xuất không?”
Nói xong tay còn chỉ chỉ về phía sau: “Công ty của chúng tôi ở ngay cách vách, giải trí Hoa Ngôn, cô hẳn là đã nghe qua, chính là công ty nổi tiếng hàng đầu trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, công ty chính quy lớn, không phải công ty ma, cô không cần phải lo lắng.”
Lâm Sơ Diệp cười cười: “Cảm ơn anh, nhưng mà tôi không cần.”
“Tại sao chứ?” Tần Chính nhíu mày: “Điều kiện ký hợp đồng của chúng tôi rất rộng rãi, cũng có thể thảo luận sau, cô có thể thử trước xem.”
“Thật sự không cần đâu, cảm ơn.” Lâm Sơ Diệp vẫn mỉm cười từ chối, cầm bánh ngọt vừa làm xong ra quầy tính tiền.
Tần Chính vẫn không bỏ cuộc, theo sát Lâm Sơ Diệp: “Có tiện add WeChat với cô không? Cô có thể về suy nghĩ một chút, sau khi suy nghĩ kỹ thì cho tôi kết quả cũng được.”
“Tôi đã ký rồi.” Lâm Sơ Diệp áy náy nói, chuyển hướng sang nhân viên của cửa hàng: “Bao nhiêu tiền?”
Nhân viên thu ngân báo giá.
Lâm Sơ Diệp quét mã QR thanh toán, thấy Tần Chính còn đang ngây người nhìn cô, giống như vẫn đang ngạc nhiên vì cô đã ký hợp đồng.
Cô lễ phép gật đầu với anh ta, sau đó xoay người đi ra ngoài trước, quẹt thẻ đi thẳng vào cao ốc Hoa Ngôn, thang máy thường vẫn đang mở, bên trong cũng có những người khác nên cô cũng không đi bằng thang máy chuyên dụng mà cùng vào thang máy chung với mọi người, sau khi xoay người thì nhìn thấy Tần Chính ở đại sảnh.
Tần Chính cũng thấy cô, trong mắt xẹt qua sự kinh ngạc, sau đó Lâm Sơ Diệp thấy anh ta đi về phía này, giống như là muốn đuổi kịp, nhưng lại chậm mất.
Lâm Sơ Diệp cảm thấy chuyện xảy ra hôm nay có chút kỳ diệu.
Đầu tiên là Trình Hạo gọi điện đến cho cô thông báo bộ phim điện ảnh kia đã được cấp phép chiếu, cũng đã xác định được ngày chiếu, còn hẹn cô tham gia bộ phim tiếp theo của anh ta, sau đó là được giám đốc môi giới nghệ sĩ của Hoa Ngôn xem trọng, muốn cô ký hợp đồng với Hoa Ngôn, tất cả chuyện tốt ùn ùn kéo đến, không hiểu sao cô lại cảm thấy thời thế đang xoay chuyển.
Tâm trạng của Lâm Sơ Diệp lại càng trở nên vui vẻ hơn.
Lúc cô đến văn phòng của Ôn Tịch Viễn, Lê Duệ cũng đang ở phía bên ngoài, thấy cô anh ta muốn đi vào thông báo cho Ôn Tịch Viễn.
Lâm Sơ Diệp ra hiệu cho anh ta im lặng, sau đó cầm bánh ngọt, cẩn thận đẩy của văn phòng của Ôn Tịch Viễn.
Dường như Ôn Tịch Viễn đang nghỉ ngơi, người dựa vào ghế làm việc, quay lưng về phía cửa.
Lâm Sơ Diệp nhẹ nhàng bước về phía anh.
Thảm trải sàn trong phòng rất dày nên không nghe được tiếng bước chân của cô.
Lâm Sơ Diệp đặt bánh ngọt trên bàn làm việc, đi vòng qua chỗ Ôn Tịch Viễn, quả nhiên thấy anh đang ngủ.
Đầu hơi dựa vào ghế làm việc, dáng vẻ bình thản, đeo tai nghe, trên tay còn cầm một tập tài liệu.
Lâm Sơ Diệp nhìn qua, là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
Người chuyển nhượng là Ôn Kỳ Minh.
Lâm Sơ Diệp cau mày, nhìn về phía Ôn Tịch Viễn.
Tuy rằng đang ngủ, nhưng khuôn mặt Ôn Tịch Viễn rất bình tĩnh, chỉ là quầng thâm khá lớn, có vẻ hơi mệt mỏi.
Hình như Lâm Sơ Diệp chưa từng gặp qua bộ dạng mệt mỏi của anh.
Lúc tỉnh táo, anh luôn tràn đầy sức sống và bình tĩnh, nhưng quản lý một công ty lớn như vậy, đằng sau lại bị người bố như thế cản trở, sao không mệt được chứ.
Lâm Sơ Diệp ngồi xổm trước mặt anh, yên lặng ngắm nhìn gương mặt đang ngủ của anh.
Ở bên Ôn Tịch Viễn lâu như thế, nhưng cô chưa có cơ hội im lặng quan sát anh như thế này.
Thể lực lẫn tinh lực của Ôn Tịch Viễn đều rất tốt, bình thường vào buổi tối đều là do cô quá mệt mỏi mà thiếp đi, sáng hôm sau tỉnh dậy thì Ôn Tịch Viễn cũng đã dậy trước, nên cô chưa từng thấy dáng vẻ không chút phòng bị nào của anh như bây giờ.
Cô vẫn biết Ôn Tịch Viễn rất đẹp trai, tập hợp tất cả ưu điểm của khung xương và nước da, khung xương hẹp dài của phương Tây, màu da ngăm ngăm của phương Đông, đường nét khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mặt mày thâm thúy, lông mày rậm, mắt sâu, khoảng cách cân đối giữa lông mày và hốc mắt tạo cảm giác rất sắc bén mỗi khi anh nhìn người khác, sống mũi cao thẳng, môi cũng dày vừa phải.
Khuôn mặt đó đẹp như tạc tượng, khiến người khác nhìn mãi không chán, càng nhìn càng bị thu hút.
Lâm Sơ Diệp không kìm được mà tiến lại gần Ôn Tịch Viễn hơn, lặng lẽ ngắm anh.
Có lẽ là do cô nhích lại gần nên ánh sáng trước mắt anh cũng thay đổi.
Ôn Tịch Viễn đột nhiên mở mắt.
Ánh mắt của hai người chạm nhau.
Lâm Sơ Diệp mỉm cười nhìn anh: “Anh tỉnh rồi?”
Ôn Tịch Viễn dường như vẫn chưa tỉnh táo hẳn, lông mày hơi nhíu lại: “Lâm Sơ Diệp?”
Lâm Sơ Diệp vẫn mỉm cười: “Vâng, là em.”
Ôn Tich Viễn cũng cười: “Sao đột nhiên lại tới đây?”
“Muốn cho anh một bất ngờ.” Lâm Sơ Diệp nhẹ giọng nói, vẫn giữ tư thế hơi cúi người nhìn anh, khuôn mặt cách anh không xa, lúc nói chuyện có thể cảm nhận rõ hơi thở của hai người đang hòa vào nhau.
Ôn Tịch Viễn vươn tay kéo cô lại gần mình hơn một chút.
“Em đến bao lâu rồi?” Anh hỏi, giọng trầm xuống.
Lâm Sơ Diệp không thể chống đỡ được giọng nói trầm trầm và ánh mắt trời sinh đã thâm tình đó.
“Mới đến được một lúc.” Cô khẽ trả lời: “Có quấy rầy anh nghỉ ngơi không?”
“Không đâu.” Ôn Tịch Viễn nói: “Anh rất ngạc nhiên.”
Âm thanh trầm trầm vừa dứt, môi anh đã áp vào môi cô, chậm rãi đứng lên, đổi thành tư thế cô ngồi anh đứng, khom người hôn cô.
Lâm Sơ Diệp không phải người có khả năng tự chủ mạnh trong chuyện tình cảm, hơn nữa đối mặt với kỹ thuật hôn ngày càng tiến bộ của Ôn Tịch Viễn, cô đã nhanh chóng thất thủ khiến nụ hôn ngày càng sâu, ngón tay cũng không tự chủ mà luồn vào mái tóc dày của anh, hôn đáp trả.
Ôn Tịch Viễn cũng bị cô làm cho mất khống chế, ném tài liệu trong tay đi, một tay ôm lấy eo cô, càng hôn càng sâu.
Nhưng tư thế hôn người ngồi người đứng này có chút không thỏa mãn, Ôn Tịch Viễn đỡ Lâm Sơ Diệp đứng dậy, đẩy cô đến trước cửa sổ sát đất, anh ôm chặt cô hơn, hôn cũng cuồng nhiệt hơn.
Hôn đến mức củi khô bốc lửa, suýt chút nữa là khai hỏa.
Phải một hồi sau, Ôn Tịch Viễn mới hôn chậm lại, cho đến khi dừng hẳn, hơi thở của hai người đều hỗn loạn.
Ôn Tịch Viễn nhìn đôi môi bị hôn đến mức sưng đỏ của cô, sau đó nhìn thẳng vào ánh mắt của cô: “Sao đột nhiên lại muốn tạo bất ngờ cho anh? Có tin tốt gì sao?”
Giọng nói bị dục vọng lấn át trở nên khàn hơn bình thường, nhưng lại hết sức mê người.
Lâm Sơ Diệp lén nhìn chiếc áo sơ mi nhàu nát của anh, cẩn thận chuyển tầm mắt, nhìn về phía anh, nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng.
Bộ phim em quay bổ sung kia đã có giấy phép công chiếu, ngày chiếu cũng đã được xác định.”
Ôn Tịch Viễn lập tức nở nụ cười: “Chúc mừng Lâm đại diễn viên.”
Lâm Sơ Diệp đẩy nhẹ vai anh: “Anh đừng chọc em.
Anh ta còn hẹn em quay bộ phim tiếp theo, dự tính tháng 7 sẽ bấm máy, vừa hay bộ phim bên này vừa quay xong nên em đồng ý rồi.”
Ôn Tịch Viễn: “Chuyện tốt.
Xem ra Trình Hạo này cũng rất có tài.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng, anh ta nói đó là một bộ phim chính kịch phản ánh những điểm nóng của xã hội, em cảm thấy rất có ý nghĩa nên lập tức đồng ý.”
Ôn Tịch Viễn: “Đã xác định là công ty nào sản xuất chưa?”
Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Hình như vẫn chưa tìm được nhà đầu tư, dù sao bộ điện ảnh này vẫn chưa có thành tích gì, không biết có nổi hay không.
Cho nên bọn họ định nếu như không có ai đầu tư thì đoàn đội sẽ họp lại, em nói với bọn họ em cũng sẽ đầu tư một phần, quay không lương cũng được.
Bọn họ rất vui vẻ nên cũng đồng ý rồi.”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô: “Em có phiền nếu anh đầu tư một phần vào đó không?”
Lâm Sơ Diệp cười: “Đương nhiên là không rồi, nhưng mà phải hỏi qua Trình Hạo trước, dù sao đây cũng là hạng mục của anh ta.”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Được, để anh bảo Lê Duệ đi đàm phán, anh tạm thời sẽ không ra mặt.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Sao cũng được ạ.”
Ôn Tịch Viễn cười cười, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô một cái, sau đó mới buông cô ra.
Lúc quay người lại, Ôn Tịch Viễn nhìn thấy bản hợp đồng chuyển nhượng hợp đồng dưới đất, ánh mắt hơi dừng lại.
Lâm Sơ Diệp cũng nhìn thấy, cũng nhìn thấy ánh mắt hơi ngưng lại của Ôn Tịch Viễn.
“Bố anh vẫn chưa chịu yên sao?” Lâm Sơ Diệp hỏi, bước tới nhặt bản hợp đồng chuyển nhượng lên, đưa cho Ôn Tịch Viễn.
Ôn Tịch Viễn hơi gật đầu: “Ông ấy rất cố chấp với hạng mục này, như thể bị trúng tà vậy.
Ông ấy là cổ đông thứ hai của công ty, bây giờ làm loạn lên, nói nếu không để ông ấy làm chủ hạng mục này sẽ đem cổ phần trên danh nghĩa chuyển nhượng ra bên ngoài, tách khỏi Hoa Ngôn để tự thành lập công ty mới.”
Lâm Sơ Diệp nhíu mày: “Nếu ông ấy chuyển nhượng cổ phần ra ngoài, chuyện đó có ảnh hưởng lớn đến công ty không?”
Ôn Tịch Viễn: “Còn phải xem ông ấy chuyển nhượng cho ai, nếu như rơi vào tay cổ đông thứ ba, cộng thêm tỷ lệ cổ phần mà ông ta đang có trong tay, ông ta sẽ trở thành cổ đông lớn nhất, quyền khống chế cổ phần tuyệt đối sẽ thuộc về ông ta.
Nhưng theo tình hình hiện tại, bố anh lại đang bị người khác gài bẫy.”
Lâm Sơ Diệp: “Hả?”
Ôn Tịch Viễn: “Người đàn ông hợp tác hạng mục này tên là Mã Đào, là trợ lý trước kia của ông ấy.
Biết bố anh thích nghe lời ngon ngọt, thích cưỡi ngựa xem hoa nên từng câu ông ta nói ra đều nói trúng ý của bố anh, vì thế nên mới được coi trọng.
Nếu như không phải năm đó đột nhiên gặp chuyện không may, bố anh còn nghĩ đến việc tiền kiếm được sau này sẽ chia đều cho ông ta.
Sau khi anh tiếp nhận công ty thì đã sa thải ông ta.
Vài năm nay ở bên ngoài ông ta cũng lập được chút thành tích, sản xuất được một bộ phim bạo, sau đó lại lặn xuống, nhưng mười năm nay ông ta vẫn không cắt đứt liên lạc với bố anh, gần đây mới cầm hạng mục tới tìm ông ấy, giật dây ông ấy lấy danh nghĩa Hoa Ngôn tham gia đầu tư.”
“Mã Đào?” Lâm Sơ Diệp khẽ nhíu mày, cứ cảm thấy cái tên này quen quen.
Ôn Tịch Viễn nhìn cô: “Em biết ông ta sao?”
Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Không có, chỉ là em cảm thấy cái tên này có hơi quen.”
Ôn Tịch Viễn: “Sau này ông ta làm đạo diễn, bộ phim điện ảnh bạo kia cũng tồn tại vài năm, khiến tên của ông ta cũng nổi tiếng trên mạng một thời.”
Lâm Sơ Diệp hơi đăm chiêu: “Chẳng trách.”
“Vậy ông ta và cổ đông nắm giữ cổ phần thứ ba kia có quan hệ gì?” Lâm Sơ Diệp hỏi.
Ôn Tịch Viễn: “Bên ngoài nhìn thì không có quan hệ gì.
Chỉ là lúc đầu Mã Đào muốn ông ấy đầu tư vào hạng mục đó, anh và bố anh cãi nhau một trận, bây giờ muốn đem cổ phần chuyển nhượng cho cổ đông thứ ba, một khi chuyện này thành công, rất khó để không nghi ngờ bố anh lại rơi vào bẫy của người khác một lần nữa.”
Lâm Sơ Diệp lo lắng nhìn về phía hợp đồng chuyển nhượng cổ phần kia, cũng may đó mới chỉ là một bản hợp đồng, vẫn chưa có chữ ký.
“Công ty vẫn chưa mở cuộc họp cổ đông, nếu như trong cuộc họp có hơn nửa số cổ đông thông qua thì sẽ đồng ý chuyển nhượng.” Ôn Tịch Viễn giải thích, hít sâu một hơi.
Lâm Sơ Diệp nhìn anh: “Anh đã nói qua với chú chưa?”
Ôn Tịch Viễn: “Bây giờ ông ấy sao có thể nghe lời người trong nhà nói, ông ấy đã được tâng bốc đến mức đã sớm quên chính mình là ai luôn rồi.”
Sắc mặt anh trầm xuống một chút, bản hợp đồng trong tay cũng bị nắm chặt đến mức nhăn lại.
Lâm Sơ Diệp liếc nhìn bản hợp đồng, sau đó nhìn về phía anh: “Hay là để em tìm ông ấy nói chuyện thử xem? Dù sao em với ông ấy cũng coi như người ngoài, ông ấy sẽ không kháng cự em giống như anh.”
Ôn Tịch Viễn nhìn về phía cô: “Em không cần phải đến đó cho ông ấy trút giận.
Việc này cứ để anh xử lý.”
Lâm Sơ Diệp: “Em cảm thấy không phải ông ấy già đến nỗi không phân biệt được nặng nhẹ, có lẽ ông ấy chỉ đang muốn ép anh mà thôi.
Anh cũng đừng quá lo lắng.”
“Chỉ sợ ông ấy muốn một mất một còn.” Ngữ khí của Ôn Tịch Viễn không tốt lắm: “Có nhiều người bản thân mình kém cỏi nhưng lại không muốn nhận điều đó, ông ấy chính là người như thế.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu tán thành, rút bản hợp đồng từ trong tay anh ra: “Được rồi, anh đừng tức giận nữa, thuyền đến đầu cầu sẽ tự nhiên thẳng thôi*.”
*Nguyên văn là 船到桥头自然直 có nghĩa là mọi chuyện dù có khó khăn đến mấy thì đến một lúc nào đó ta cũng sẽ tìm ra được cách giải quyết mà thôi.
Cô xoay người, cầm lấy bánh ngọt trên bàn: “Nghe nói ăn đồ ngọt sẽ khiến tâm trạng người ta trở nên tốt hơn, lúc nãy ở dưới lầu em nhìn thấy một cửa hàng bánh ngọt tự làm nên đã vào đó làm một cái, anh nếm thử một chút nhé?”
Ôn Tịch Viễn nhìn chiếc bánh, tầm mắt dừng lại ở hình vẽ cặp tình nhân quay lưng lại được vẽ trên bánh, sau đó nhìn về phía Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp hơi ngại: “Em mô phỏng bóng lưng của hai chúng ta, cũng được đấy chứ?”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Rất giống.”
Lâm Sơ Diệp cười: “Em cũng cảm thấy rất giống.”
Cô mở hộp bánh ngọt ra, cắt một miếng, sau đó dùng thìa xúc một miếng, đưa đến bên miệng anh: “Anh nếm thử xem.”
Ôn Tịch Viễn há miệng ăn.
“Hương vị không tồi.”
Ánh mắt Lâm Sơ Diệp sáng lấp lánh: “Thật không, em cũng cảm thấy không quá tệ.”
Ôn Tịch Viễn cũng lấy thìa xúc cho cô một miếng.
Lâm Sơ Diệp rất kinh ngạc: “Kem ngon quá.
Nhân khoai môn bên trong cũng rất ngon.”
Ôn Tịch Viễn nhìn vẻ mặt thỏa mãn của cô cũng cười theo, lại đút cho cô thêm một miếng nữa.
Lâm Sơ Diệp ăn xong cũng đút cho Ôn Tịch Viễn một miếng, thấy nụ cười trên khuôn mặt anh trở lại như bình thường mới yên tâm hơn một chút.
Lúc quay mặt đi chỗ khác, cô vô tình nhìn bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần trên bàn, có hơi đăm chiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.