Cả Thế Giới Không Ai Biết Anh Thích Em

Chương 90:




Lâm Sơ Diệp: “……”
“Bây giờ anh ấy có thể nghe điện thoại không ạ? Chú đưa điện thoại cho anh ấy được không ạ.” Lâm Sơ Diệp vừa hỏi vừa đi về phía lái xe.
Ôn Kỳ Minh: “Trong phòng họp không thể nghe điện thoại, nó không đi ra ngoài nên không thể nhận điện thoại.”
Nói xong lại sốt ruột hỏi cô: “Bây giờ phải làm thế nào đây?”
Lâm Sơ Diệp đột nhiên mất bình tĩnh: “Lúc này chú mới biết hỏi cháu phải làm thế nào sao? Lúc trước nhiều người như vậy, hết lần này đến lần khác khuyên can chú, chú có nghe lọt tai lời bọn họ nói không? Bây giờ xảy ra chuyện rồi chú mới hỏi, còn tác dụng gì không?”
Ôn Kỳ Viễn: “Này, cô…..”
“Chú có tức giận lên cháu cũng vô dụng thôi!”
Lâm Sơ Diệp trực tiếp cúp điện thoại, bị cuộc gọi này của ông mà lòng dạ rối bời.
Cô thử gọi điện cho Ôn Tịch Viễn, điện thoại có đổ chuông, nhưng không có ai bắt máy.
Lâm Sơ Diệp lại gọi cho Từ Tử Dương, bảo anh ta cầm bút ghi âm ra, cô có việc gấp phải về công ty một chuyến.
Rất nhanh sau đó, Từ Tử Dương cầm bút ghi âm từ nhà hàng đi ra.
“Xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên lại muốn đi?”
Lâm Sơ Diệp: “Vừa rồi bố của Ôn Tịch Viễn gọi điện cho tôi, nói những người mà ông ấy đánh tiếng trước đã phản bội rồi, quyền cổ phần đã chuyển sang cho Doãn Tân Long.
Bây giờ tôi không liên lạc được với Ôn Tịch Viễn, nên muốn tới công ty một chuyến, xem rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.”
Từ Tử Dương thiếu chút nữa là chửi bậy: “Ông ấy điên rồi sao.”
“Hai lần đều rơi vào một cái bẫy, ông ấy…..” Trong lúc nhất thời không biết nên mắng như thế nào: “Đầu bị úng nước sao.”
“Đúng là đầu bị úng nước rồi.” Lâm Sơ Diệp nói xong lập tức mở cửa xe: “Tôi bảo Lưu Kha về công ty trước, anh tự gọi xe về nhé?”
Từ Tử Dương không chút suy nghĩ: “Tôi tới công ty với cô.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Cũng được.”
Cô và Từ Tử Dương lên xe.
Xe từ từ chạy ra khỏi nhà hàng.
Chu Cẩn Thần và Mã Đào ngồi ở bàn ngay cạnh cửa sổ, cửa sổ xe chỗ Lâm Sơ Diệp vẫn chưa đóng lại, khi có xe chạy ngang qua, Chu Cẩn Thần theo bản năng nhìn ra ngoài, thấy Lâm Sơ Diệp ngồi trong xe thì ánh mắt hơi dừng lại, hơi nhíu mày, vẻ mặt có hơi hoang mang.
Lâm Sơ Diệp cũng nhìn thấy anh ta, vẻ mặt không thay đổi, chỉ bấm nút để cửa kính chậm rãi kéo lên, sau đó bỏ mũ và tháo bộ tóc giả xuống.
Lâm Sơ Diệp vừa giơ tay vuốt vuốt lại mái tóc, vừa nhắc tài xế lái nhanh lên, sau đó lấy điện thoại ra, thử gọi cho Lê Duệ, anh ta cũng không nghe máy, chắc là vẫn còn đang ở trong phòng họp.
Lâm Sơ Diệp gọi lại cho Ôn Kỳ Minh một lần nữa: “Bọn họ họp ở tầng mấy ạ?”
“Tầng năm mươi.” Ôn Kỳ Minh nói.
“Cháu biết rồi.” Lâm Sơ Diệp cúp điện thoại, nắm chặt trong tay, vô cùng lo lắng.
Từ Tử Dương trấn an cô: “Yên tâm đi, không có việc gì đâu.
Ôn Tịch Viễn có thể đối phó được.”
Lâm Sơ Diệp nhẹ nhàng gật đầu, lý trí cũng mách bảo cô Ôn Tịch Viễn sẽ không khinh địch đến mức bị rơi vào bẫy, nhưng sự hoảng sợ của Ôn Kỳ Minh cũng khiến cô hoảng sợ theo, dù sao Ôn Tịch Viễn cũng không phải thần tiên gì, không thể lúc nào cũng chu toàn được mọi chuyện, cô chỉ sợ lỡ như có sự cố gì đó.
Cũng may chỗ ăn cơm cách Hoa Ngôn không xa lắm, lái xe không bao lâu thì tới nơi.
Lâm Sơ Diệp bảo lái xe trực tiếp đỗ xe ở bãi đỗ ngầm, sau đó dùng thang máy chuyên dụng đi thẳng lên phòng họp ở tầng năm mươi.
Vừa mới ra khỏi thang máy, mới rẽ vào thì đã thấy Ôn Kỳ Minh sốt ruột đi qua đi lại ở hành lang.
Bên trái ông là phòng họp sáng trưng, cho dù cách một tấm thủy tinh rất dày vẫn có thể nhận ra không khí căng thẳng bên trong.
Lâm Sơ Diệp nhìn một cái đã có thể nhìn thấy Ôn Tịch Viễn đang đứng trước bàn hội nghị dài.
Anh mặc một bộ âu phục màu đen được cắt may cẩn thận, bên trong mặc một áo sơ mi màu trắng đơn giản, đứng ở cuối chiếc bàn dài, hai tay chống lên bàn, ánh mắt bình tĩnh nhìn mọi người.
Áo sơ mi bên trong vì động tác cúi người xuống của anh mà cũng hơi nhăn lại.
Khuôn mặt đẹp trai bình tinh, nhưng ánh mắt nhìn về phía mọi người lại cực kỳ sắc bén và lạnh lùng.
Lâm Sơ Diệp không nhịn được nhìn về phía mọi người, sắc mặt ai nấy cũng đều nghiêm trọng, không một ai dám lên tiếng.
Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía Ôn Tịch Viễn, lúc này anh đã đứng thẳng người, lúc thu hồi ánh mắt thì nhìn thấy Lâm Sơ Diệp đang đứng bên ngoài cửa thủy tinh, ánh mắt hơi khựng lại, sự kiên quyết trong đôi mắt đen láy dần thu hồi lại.
Anh không bỏ qua sự lo lắng trong ánh mắt của cô, cho cô một ánh mắt trấn an, sau đó nhìn về phía Lê Duệ, ra hiệu cho Lê Duệ.
Lê Duệ đang ngồi ghi chép biên bản cuộc họp lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Sơ Diệp đứng bên ngoài cửa thủy tinh liền hiểu rõ, đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.
Ôn Kỳ Minh vội vàng đi tới chỗ Lê Duệ, muốn đi vào.
Lê Duệ ngăn lại: “Xin lỗi, Ôn đổng, bây giờ ngài không thể vào trong.”
Ôn Kỳ Minh tức giận: “Quyền cổ phần là do tôi bán, tôi là đương sự, sao lại không được vào trong chứ?”
Lê Duệ: “Ôn đổng, đại hội cổ đông đã thông qua việc ngài chuyển nhượng cổ phần, bây giờ đang là giai đoạn đấu thầu, mặc kệ ai là người cuối cùng mua lại cổ phần của ngài thì cũng không còn quan hệ gì với ngài nữa.
Bây giờ ngài đã không còn là cổ đông của công ty, không có quyền tham gia đại hội cổ đông.”
Ôn Kỳ Minh: “Không phải, tôi…..”
Lê Duệ đã chuyển hướng sang Lâm Sơ Diệp, mỉm cười vẫy tay với cô: “Cô Lâm.”
Lâm Sơ Diệp chần chờ tiến lên.
Lê Duệ: “Cô đi vào với tôi.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu, lo lắng Từ Tử Dương ở ngoài này một mình nên ngoái đầu lại nhìn anh ta.
Từ Tử Dương cười cười với cô, xua tay ra hiệu bảo cô cứ đi vào, không cần phải quan tâm đến anh ta.
Ôn Kỳ Minh giữ Lê Duệ lại: “Vợ con trai tôi cũng không phải cổ đông, cô ấy có thể đi vào, thế sao tôi lại không thể?”
“Cô Lâm là vợ hợp pháp của Ôn tổng, nên trên nguyên tắc cũng được tính là cổ đông của công ty.” Lê Duệ áy náy nói.
Từ Tử Dương kinh ngạc nhìn Lâm Sơ Diệp, sau đó lại nhìn Ôn Tịch Viễn đang ở trong phòng họp, sau đó lại không có vẻ gì là kinh ngạc.
Lâm Sơ Diệp đã vào phòng họp cùng với Lê Duệ.
Cô vừa mới bước vào, tầm mắt của mọi người đều dừng trên người cô, người thì đánh giá, người thì tỏ ra nghi hoặc, ai nấy đều kinh ngạc.
Nhưng không ai lên tiếng giải thích nghi ngờ của bọn họ.
Ôn Tịch Viễn không giới thiệu, Lê Duệ cũng chỉ gật đầu mỉm cười với mọi người, sau đó dẫn Lâm Sơ Diệp ngồi xuống ghế trống bên cạnh anh ta.
Đó là chỗ ngồi của Ôn Tịch Viễn.
Lúc Lâm Sơ Diệp ngồi xuống, ánh mắt kinh ngạc của mọi người đều nhìn về phía cô.
Lâm Sơ Diệp đối mặt với ánh mắt khác thường của mọi người cũng chỉ lễ phép mỉm cười, sau đó nhìn về phía Ôn Tịch Viễn đang đứng trước bàn dài.
Ôn Tịch Viễn cũng đang nhìn cô.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, con ngươi đen láy của Ôn Tịch Viễn xẹt qua tia ấm áp, mặc dù không nói chuyện, nhưng Lâm Sơ Diệp vẫn thấy được ba chữ “Đừng lo lắng” trong mắt anh.
Cô mỉm cười với anh.
Ôn Tịch Viễn cũng cười.
Hai người im lặng nhìn nhau khiến mọi người kinh ngạc, nhìn nhau đầy thắc mắc.
Cô ấy là ai
Có quan hệ gì với Ôn tổng?
Nhưng không một ai biết.
Điều mà mọi người quan tâm hơn lúc này chính là làm sao để phá vỡ cục diện bế tắc này.
Doãn Tân Long, người đối diện Lâm Sơ Diệp lên tiếng trở lại chủ đề: “Ngay từ khi bắt đầu cuộc họp, Ôn đổng đã nói là sẽ chuyển nhượng quyền cổ phần qua cho tôi, tôi là người được ông ấy chỉ định, không có chuyện ưu tiên gì ở đây cả.”
“Mẹ nó, mày nói láo.” Ôn Kỳ Minh đang đứng nghe ở ngoài cửa liền không khống chế được, lập tức xông vào: “Rõ ràng chúng ta đã thương lượng là chỉ diễn trước mặt con trai tôi mà thôi, để nó đồng ý đầu tư vào hạng mục trên tay tôi, vốn dĩ không có chuyện chuyển nhượng cổ phần gì hết.”
Doãn Tân Long nhìn về phía ông: “Ôn đổng, không phải là con trai ông không đồng ý hạng mục trên tay ông sao? Hơn nữa nghị quyết của các cổ đông không phải chuyện đùa, mọi người đều thông qua quyền chuyển nhượng cổ phần.”
“Rõ ràng bọn họ nói sẽ bỏ phiếu bác bỏ, vốn dĩ sẽ không có chuyện sẽ được thông qua.” Ôn Kỳ Minh càng nổi giận, gọi tên từng người một.
Các cổ đông bị điểm danh hoặc là áy náy, hoặc là làm như không có chuyện gì, quay mặt đi chỗ khác.
Lâm Sơ Diệp có hơi không hiểu tình huống trước mắt là như thế nào.
Cô nhớ rõ trong điện thoại, Ôn Kỳ Minh nói với cô là đại hội cổ đông nhất trí thông qua quyền chuyển nhượng cổ phần, dựa theo kế hoạch của Ôn Kỳ Minh và Doãn Tân Long, Doãn Tân Long là người được Ôn Kỳ Minh chỉ định để chuyển nhượng cổ phần, thông qua biểu quyết, quyền cổ phần sẽ thuộc về Doãn Tân Long, nhưng bây giờ hình như vẫn chưa có kết quả.
“Ôn tổng chia cuộc họp ra làm hai phần, trước tiên để các cổ đông biểu quyết thông qua hợp đồng quyền chuyển nhượng cổ phần, sau khi nghị quyết được thông qua mới tiến hành giai đoạn đấu thầu.” Giống như nhìn ra sự hoang mang của Lâm Sơ Diệp, Lê Duệ thấp giọng giải thích bên tai cô: “Hội nghị vừa mới bắt đầu, Ôn đổng quả thật đã đưa cổ phần của mình chuyển nhượng cho Doãn tổng, Ôn tổng nói phải dựa theo quy trình của công ty, trước tiên để cổ đông bỏ phiếu biểu quyết, hơn một nửa cổ đông bỏ phiếu tán thành chuyển nhượng cổ phần thì mới quyết định.
Sau khi biểu quyết, có hơn một nửa số cổ đông đồng ý việc Ôn đổng chuyển nhượng quyền cổ phần.
Lúc Doãn tổng đứng lên cảm ơn mọi người, Ôn tổng mới đứng dậy nói sẽ mua lại toàn bộ số cổ phần của Ôn Kỳ Minh.”
Vì thế cho nên mới có tình huống giương cung bạt kiếm như hiện tại.
Hoặc thay vì nói là giương cung bạt kiếm, chi bằng nói là Ôn Tịch Viễn đã hoàn toàn kiểm soát được cục diện.
Ông không khỏi đưa mắt nhìn Ôn Tịch Viễn, Ôn Tịch Viễn cũng bình tĩnh nhìn Ôn Kỳ Minh.
Ôn Kỳ Minh tức giận đến mức không còn lý trí, thấy không có ai trả lời ông nên trực tiếp điểm danh: “Trương Thành, ông nói xem, vì sao lúc trước đã đồng ý rồi, bây giờ đến lúc mấu chốt lại phản bội tôi hả?”
Người tên Trương Thành không trả lời ông.
Ôn Kỳ Minh lại điểm danh người thứ hai, người kia cũng không lên tiếng đáp lại.
Ôn Kỳ Minh điểm danh đến người thứ ba, người đó vẫn không trả lời khiến ông càng sốt ruột, theo thói quen lại đem hết mọi chuyện chĩa hướng vào Ôn Tịch Viễn: “Không phải mày rất thông minh sao? Không phải nói đây chính là cái bẫy sao? Tại sao biết rõ là bẫy mà còn cố tình nhảy vào, mày có biết là….”
Lâm Sơ Diệp không muốn nghe nữa, trực tiếp cắt ngang lời ông: “Chỉ một người là có thể tổ chức đại hội cổ đông sao? Đã là lúc nào rồi, ngoại trừ đi trách móc người khác, chú còn có thể làm được cái gì? Vì sao tất cả mọi người đều quay lưng lại với chú, bởi vì mọi người chỉ coi chú là một tên ngốc, tất cả đều muốn lợi dụng chú để con trai chú ngã ngựa, sau đó phân chia khối thịt mỡ Hoa Ngôn này.”
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Lâm Sơ Diệp.
Ôn Tịch Viễn cũng nhìn về phía cô, có hơi bất ngờ.
Lâm Sơ Diệp cũng nhìn về phía mọi người, mở bút ghi âm ra: “Đúng lúc hôm nay tôi có nghe được vài thứ, liệu Doãn tổng đây có thích hợp làm người điều hành của công ty hay không, mọi người nghe xong thì tự đánh giá.”
Nói xong, cô ấn nút, giọng nói của Chu Cẩn Thần và Mã Đào truyền đến:
“Không phải Doãn tổng cũng đã đánh tiếng rồi sao? Chỉ cần có thể giúp ông ấy giành được quyền kiểm soát hoàn toàn cổ phần công ty, về sau chỉ cần là hạng mục của ông, cho dù tốt hay xấu đi chăng nữa đều cũng sẽ được duyệt.”
“Không phải là vẫn chưa có kết quả sao, ai biết có thể thay đổi hay không.”
“Yên tâm đi, tôi đã nói qua với Doãn tổng, ông ấy cũng đã đánh tiếng với các cổ đông khác, không có vấn đề gì đâu.”
“Ôn đổng cũng đánh tiếng.”
“Ôn Kỳ Minh là trả ơn, còn Doãn tổng lại là người luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, đó chỉ giống như là một lời hứa hẹn để ông ta yên tâm mà thôi, thủ đoạn đằng sau của mấy người này cũng không nhỏ, ông nghĩ xem bọn họ sẽ nghe ai?”
……
“Vẫn là cậu nghĩ được chiêu cao tay này.”
“Chi bằng ông nói là Ôn Kỳ Minh ngu dốt cho rồi, người bình thường ai lại dám đánh cược như vậy chứ?”
“Cũng phải, không ngu sao có thể để tôi ở bên cạnh ông ta mười mấy năm cơ chứ……”
……
Mọi người ở hiện trường đều ồ lên.
Sắc mặt Doãn Tân Long trở nên khó coi, cũng không để ý đang có nhiều người ở đây, trực tiếp đứng dậy giật cây bút trong tay Lâm Sơ Diệp.
Ánh mắt Ôn Tịch Viễn lạnh lùng, nhanh chóng chế trụ tay của ông ta, không để ông ta lao về phía Lâm Sơ Diệp.
Doãn Tân Long đau đớn nhíu mày.
Mắt Ôn Kỳ Minh đã đỏ bừng, tức giận tiến lên đánh Doãn Tân Long nhưng lại bị Trương Thành ở bên cạnh kéo ra.
“Ôn đổng, chuyện đã như vậy rồi, bây giờ có nói gì cũng đã muộn.”
Ông ta khuyên, vẫn cảm thấy có vài phần áy náy với ông.
Bộ mặt giả nhân giả nghĩa của Doãn Tân Long đã bị vạch trần, dùng sức giãy dụa muốn rút tay về, nói với Ôn Tịch Viễn: “Cho dù đoạn ghi âm có là thật đi chăng nữa thì cậu sẽ làm thế nào? Bây giờ ván đã đóng thuyền, quyền cổ phần của Ôn Kỳ Minh cũng đã về tay tôi……”
“Ai nói ván đã đóng thuyền?” Ôn Tịch Viễn lạnh nhạt cắt ngang ông ta, âm lượng không lớn, nhưng lại khiến mọi người đều chú ý vào anh.
Ôn Tịch Viễn không nhìn mọi người, hất tay Doãn Tân Long ra, xoay người, nhấn một cái “cạch” vào máy tính của mình.
Trên màn hình lớn phía sau anh xuất hiện dòng chữ 《Điều lệ công ty》.
Phía dưới là dòng chữ nhỏ hơn.
“Mục 4, phần chuyển nhượng cổ phần công ty
Điều 28, đối với quyền chuyển nhượng cổ phần phải được sự đồng ý của các cổ đông, trong đó, các cổ đông khác cũng có quyền ưu tiên mua lại.
Nếu có hai cổ đông đứng ra mua lại quyền cổ phần, mà một trong hai người đó là người nhà của vị cổ đông kia, cho dù đối phương đã chỉ định người được chuyển nhượng, thì vẫn được hưởng quyền ưu tiên hơn.”
Ôn Tịch Viễn liếc mọi người: “Đây là điều lệ của công ty đã được đại hội cổ đông mười năm trước sửa chữa thông qua, các vị đang ngồi đây có lẽ đa số cũng có tham gia buổi họp ngày hôm đó, biểu quyết thông qua cũng chính là mọi người bỏ phiếu tán thành, chắc hẳn vẫn còn chút ấn tượng chứ?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt gật đầu, nét mặt nghiêm trọng của bọn họ đều tỏ ra nhẹ nhõm, ngoại trừ mấy người quay lưng lại với Ôn Kỳ Minh.
Sắc mặt Doãn Tân Long trở nên tái nhợt.
Con ngươi đen láy của Ôn Tịch Viễn nhìn sang ông ta: “Doãn tổng, tôi còn nhớ năm đó ngài chính là một trong những cổ đông tích cực sửa chữa điều khoản này, chắc hẳn ngài sẽ không quên chuyện này chứ?”
Sắc mặt của Doãn Tân Long đã trở nên trắng bệch, mím chặt môi, không hé một lời nào.
Các điều lệ, điều khoản của công ty có rất nhiều, không có ai rảnh rỗi để đọc hết các điều khoản ấy.
Năm đó hai đại cổ đông hợp sức khiến Ôn Kỳ Minh suýt chút nữa phải ngồi tù.
Trong lúc Ôn Kỳ Minh bị giam giữ, Hoa Ngôn như rắn mất đầu, khi đó mặc dù Ôn Tịch Viễn lấy thân phận là giám đốc toàn quyền để xử lý việc này, nhưng lúc đó anh vẫn còn rất trẻ, biểu hiện cũng khiêm tốn và thiếu chủ kiến nên không ai coi trọng anh, chỉ là con dấu của công ty vẫn còn ở trong tay anh nên những người khác mới nịnh nọt anh.
Thời điểm đó, chiến lược đầu tiên để thay đổi Hoa Ngôn chính là thay đổi điều lệ của công ty, nên đã bổ sung điều lệ cổ đông, trước đó trong điều lệ quy định quyền chuyển nhượng cổ phần phải được hơn một nửa số cổ đông đồng ý, sau đó bọn họ đã sửa từ “Nếu có hai cổ đông tiến hành thu mua, thì số cổ phần kia thì phải thực hiện thương lượng trước, nếu như thương lượng không thành công thì sẽ dựa vào tỷ lệ bỏ vốn mà quyết định” thành “Sẽ ưu tiên nếu người tiến hành thu mua cổ phần là người nhà của người bán”.
Khi đó tuy rằng Ôn Kỳ Minh vẫn là cổ đông lớn nhất của công ty, nhưng tỷ lệ kéo phiếu không cao.
Mặt khác hai vị cổ đông lớn kia sau khi thay đổi điều khoản đã kết thông gia, xem như là người nhà của nhau, điều khoản vừa sửa thì hai nhà đó liền hợp thành một, cổ phần ở công ty lập tức nhiều hơn của Ôn Kỳ Minh, cho nên thừa dịp Hoa Ngôn như rắn mất đầu đã nhanh chóng thúc đẩy sửa đổi điều lệ công ty, Doãn Tân Long là một trong những người rất tích cực thúc đẩy chuyện này, lúc đó Ôn Tịch Viễn cũng tạo điều kiện thuận lợi cho điều khoản này trở thành hiện thực.
Nhưng không ai ngờ rằng, chuyện mà Ôn Tịch Viễn thúc đẩy lúc trước, anh đã lập một công ty khác khống chế toàn bộ cổ phần của Hoa Ngôn, khi quyền sở hữu Hoa Ngôn hoàn toàn thuộc về công ty mới, hai đại cổ đông kia vẫn chưa có cơ hội hợp nhất cổ phần lại đã bị giải quyết xong, còn bị vào tù vì tội lạm dụng chức vụ, đến nay vẫn còn ngồi trong tù.
Thời gian mười năm, Doãn Tân Long đã không còn nhớ khúc nhạc đệm nhỏ này, ông ta hoàn toàn không ngờ tới sóng gió của mười năm trước lại gieo cho mình một tai họa ngầm cho tới bây giờ.
Trong kế hoạch của ông ta và Ôn Kỳ Minh, ông ta là người được Ôn Kỳ Minh chỉ định để chuyển nhượng quyền cổ phần mà không cần phải tiến hành thu mua, không cần bỏ tiền ra mà vẫn có thể nhận được số cổ phần này của Ôn Kỳ Minh, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi, một chút nữa thôi……
Sắc mặt ông ta xám ngoét.
Sắc mặt của mấy vị cổ đông phản bội kia cũng trắng bệch.
Ai cũng không ngờ được sẽ có biến cố xảy ra.
Lúc Ôn Tịch Viễn chủ trương thông qua biểu quyết bằng phiếu bầu, một nửa số cổ đông đã đồng ý để Ôn Kỳ Minh chuyển nhượng quyền cổ phần, ai cũng không ngờ được mình còn bị Ôn Tịch Viễn chơi cho một vố.
Mọi người chỉ biểu quyết đồng ý thông qua quyền chuyển nhượng cổ phần, chứ không phải đồng ý chuyển nhượng quyền cổ phần cho Doãn Tân Long.
Điều này đã tạo cho Ôn Tịch Viễn thao túng bọn họ.
Thậm chí bọn họ còn nghi ngờ, dường như năm đó việc cố ý thúc đẩy sửa lại《Điều lệ công ty》, đại hội cổ đông lần này cũng là do Ôn Tịch Viễn thúc đẩy.
Ôn Kỳ Minh quá ngu ngốc, ông ta giữ trong tay nhiều cổ phần như thế, giống như một quả bom hẹn giờ có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Thậm chí Ôn Tịch Viễn còn lợi dụng chuyện này để thu lưới một mẻ, xem ai trung thành với công ty, ai có dã tâm riêng, vừa nhìn là biết.
Nếu không sao có thể trùng hợp được như vậy, mọi người đều quay lưng lại với Ôn Kỳ Minh, đồng ý thông qua chuyển nhượng quyền cổ phần, anh cũng trùng hợp tìm được một nửa trong số họ.
Nhưng đáp án như thế nào đã không còn quan trọng.
Ôn Tịch Viễn đứng ở đầu bàn, chậm rãi chống tay lên bàn, bình tĩnh nhìn về phía mọi người: “Dựa theo quy định của công ty, trong điều lệ có quy định về việc chuyển nhượng quyền cổ phần.
Thân là người nhà của Ôn Kỳ Minh, tôi sẽ thu mua lại toàn bộ số cổ phần của Ôn Kỳ Minh.
Có ai còn vấn đề gì không?”
Đầu tiên mọi người đều trầm mặc, sau đó đồng loạt vỗ tay.
“Không thành vấn đề.”
Đám người dần hồi phục lại, nhẹ nhõm thở ra như trút được gánh nặng.
Ngoại trừ mấy người có tâm tư riêng ra, không ai mong muốn đánh đổi lợi ích của cả công ty lấy lợi ích của một cá nhân như Doãn Tân Long, mọi người vốn đã nghi ngờ năng lực của ông ta, sau đó Lâm Sơ Diệp lại mang máy ghi âm đến khiến mọi người không ai dị nghị với kết quả hiện tại, thậm chí càng ủng hộ nhiệt tình, giống như thoát khỏi cơn đại nạn rồi vậy.
Ôn Kỳ Minh lại càng như vậy, kết quả như thế khiến ông ta nhẹ nhõm hẳn, ngồi sụp xuống ghế.
Ôn Tịch Viễn liếc nhìn ông, sau đó nhìn về phía mọi người: “Còn ai có vấn đề gì khác không?”
Không có.
Tất cả mọi người đều lắc đầu.
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Tan họp!”
Không khí căng thẳng được tản ra, ngoại trừ vài người sắc mặt trắng bệch ra, những người khác đều vừa đi ra khỏi phòng họp vừa thảo luận, lúc gần đi khỏi còn tò mò ngoái nhìn Lâm Sơ Diệp vài lần.
Có người kinh ngạc với khí chất xinh đẹp của cô, có người lại tò mò quan hệ của cô và Ôn Tịch Viễn là như thế nào.
Nhưng thấy cả cô và Ôn Tịch Viễn đều bình tĩnh nên mọi người không nhìn ra được quan hệ của hai người là gì.
Lâm Sơ Diệp vẫn ngồi trên ghế, tầm mắt đã chuyển sang nhìn Ôn Tịch Viễn, mỉm cười.
Ôn Tịch Viễn cũng cười với cô, ký tên lên biên bản cuộc họp, sau đó đi đến chỗ cô.
Mọi người ở bên ngoài cửa thủy tinh đều nhìn thấy Ôn Tịch Viễn đi đến trước mặt Lâm Sơ Diệp, dựa vào bàn họp, đưa tay ra sờ đầu Lâm Sơ Diệp, thân thiết xoa đầu cô.
Anh đưng lưng về phía cửa thủy tinh nên mọi người không nhìn được sắc mặt của anh, chỉ thấy động tác của anh cực kỳ dịu dàng, cùng với dáng vẻ ngẩng đầu nhìn anh mỉm cười của Lâm Sơ Diệp, cực kỳ thân thiết.
Ôn Kỳ Minh vẫn còn ở trong phòng họp chưa rời đi, ánh mắt phức tạp nhìn hai người đối diện.
Trán Lâm Sơ Diệp có ra chút mồ hôi, không biết là do hệ thống sưởi hay là bị tình hình giương cung bạt kiếm lúc nãy dọa sợ.
Ôn Tịch Viễn tự mình lau mồ hôi cho cô.
Lúc nãy đứng ở bên kia, anh đã nhìn thấy trán cô rịn mồ hôi.
“Rất nóng sao?” Anh hỏi.
Lâm Sơ Diệp khẽ lắc đầu: “Không nóng.”
Ôn Tịch Viễn cười: “Bị dọa sợ rồi à?”
Lâm Sơ Diệp thành thật gật đầu: “Vâng.”
Hoa Ngôn là vùng đất mà anh bảo vệ, cô sợ rằng nó sẽ lại bị hủy trong tay Ôn Kỳ Minh lần thứ hai.
Cô nhìn qua Ôn Tịch Viễn, ánh mắt dừng lại trên người Ôn Kỳ Minh đang ngồi cách đó không sao, nghĩ nghĩ, sau đó đứng dậy đưa bút ghi âm cho Ôn Kỳ Minh: “Chú, đoạn ghi âm này vẫn chưa phát hết.
Chú dành chút thời gian nghe thử xem, Mã Đào thật sự coi chú là anh em, thật lòng muốn làm hạng mục đó, hay là chỉ lừa tiền và tài nguyên của chú, chú tự mình đánh giá đi.”
Ôn Kỳ Minh nhận lấy bút ghi âm, một lúc lâu sau mới ngập ngừng: “Cảm ơn.”
Lâm Sơ Diệp có hơi bất ngờ nhìn ông một cái, nhưng vẫn nhẹ giọng trả lời lại: “Không có gì ạ.”
Từ đầu đến cuối Ôn Tịch Viễn không quay đầu nhìn ông, cũng không lên tiếng, chỉ đến khi tầm mắt Lâm Sơ Diệp nhìn qua chỗ anh, anh mới hỏi: “Đi nhé?”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Vâng.”
Ôn Tịch Viễn cùng cô sóng vai đi ra ngoài, lúc đi tới cửa phòng họp, Ôn Kỳ Minh đột nhiên gọi anh lại.
Ôn Tịch Viễn dừng bước, nhưng không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt hỏi ông: “Có chuyện gì sao?”
“Thật xin lỗi.”
Ba chữ đó từ phía sau truyền tới, Lâm Sơ Diệp thấy yết hầu của Ôn Tịch Viễn lên xuống giữ dội, khuôn mặt hơi nghiêng sang một bên.
Lâm Sơ Diệp nhẹ nhàng nắm tay anh.
Ôn Tịch Viễn cũng nắm chặt tay cô, nhưng không nói gì, chỉ nắm tay cô rời đi.
Sau khi ra khỏi phòng họp, Lâm Sơ Diệp vẫn thấy Ôn Kỳ Minh kinh ngạc đứng nhìn Ôn Tịch Viễn, hoàn toàn không có vẻ lạnh lùng kiêu căng như thường ngày.
Sắc mặt Ôn Tịch Viễn vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng yết hầu lại lên xuống kịch liệt, Lâm Sơ Diệp có thể cảm nhận được rõ ràng cảm xúc phập phồng của anh.
Cô lặng lẽ nắm chặt tay anh.
Ôn Tịch Viễn cười trấn an cô.
Hai người không quay về văn phòng mà đi thang máy thẳng xuống hầm để xe.
Sau khi lên xe, Ôn Tịch Viễn không lái xe đi ngay mà ngồi im lặng nhìn thẳng về phía trước.
“Từ trước đến giờ ông ấy chưa bao giờ xin lỗi.” Ôn Tịch Viễn nói, giọng rất nhẹ: “Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy ông ấy nói ra ba chữ đó.”
Nói xong anh không nhịn được, lắc đầu cười cười, nhìn về phía Lâm Sơ Diệp.
“Lâm Sơ Diệp, cảm ơn em.”
Bị đôi mắt đen láy của anh nhìn chằm chằm, Lâm Sơ Diệp cảm thấy hơi ngượng ngùng.
“Không liên quan gì đến em, em không làm gì cả.” Cô nói, lời xin lỗi của Ôn Kỳ Minh không chỉ đơn thuần là vì đoạn ghi âm kia, mà là vì những chuyện đã xảy ra trong buổi họp ngày hôm nay, việc những cổ đông mà ông ấy gọi là ân nhân và Doãn Tân Long đồng loạt quay lưng với ông khiến sự tự tin của ông ấy sụp đổ ngay lập tức, đoạn đối thoại của Mã Đào và Chu Cẩn Thần chỉ tăng thêm sức thuyết phục mà thôi.
Ôn Tịch Viễn không lên tiếng, nhẹ nhàng thở ra một tiếng, sau đó nghiêng người ôm lấy cô.
Anh giống như đang ôm một đứa bé, rất nhẹ nhàng, nhưng cũng rất chặt, má nhẹ nhàng áp lên đỉnh đầu cô, lẳng lặng ôm cô không nói tiếng nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.