Dùng bữa trưa xong trở lại câu lạc bộ, Mạc Thần trực tiếp dẫn Văn Khê lên tầng hai.
"Ăn cơm xong là lên phòng?"
Trần Úy vừa nói ra, đã bị Trần Tiêu tát vào lưng: "Sớm muộn gì em cũng bị A Thần giết, anh sẽ nói với cậu ấy."
"Á —— Em không bị đội trưởng giết mà bị anh đánh cho chết trước!" Trần Úy hờn tủi nhìn Trần Tiêu, ngạo kiều nói, "Giúp em xoa lưng!"
Trần Tiêu trừng hắn một cái, sau đó bất đắc dĩ bật cười, giúp hắn xoa xoa lưng.
Buổi trưa là thời gian nghỉ ngơi, buổi chiều 1 giờ bắt đầu huấn luyện, cho nên mọi người vào câu lạc bộ liền tự giải tán.
Trần Tiêu và Lam Ngạn lên tầng về phòng của mình, Trần Úy và Lăng Sơ Dật thì nhắm mắt nghỉ ngơi trên sofa trong sảnh lớn.
Mà Mạc Thần, trực tiếp dẫn Văn Khê vào căn phòng hắn dọn dẹp xong.
Phòng lớn hơn Văn Khê tưởng tượng.
Giường, bàn làm việc, tủ quần áo... Một số đồ nội thất gia đình cũng có, hơn nữa đều sử dụng gỗ thật, trông rất tươi mát tự nhiên.
Ga trải giường và rèm cửa cũng sử dụng màu sắc tương đối thanh lịch, rung động đến trái tim Văn Khê.
"Thật xinh đẹp." Văn Khê không nhịn được cảm thán một câu, không hiểu sao lại có loại ảo giác căn phòng này chính là theo sở thích của cậu bố trí ra.
Mạc Thần cười cười: "Thích là được rồi."
Hắn thấy Văn Khê vẫn mặc quần áo có màu sắc tương đối nhạt, sau đó lúc livestream, giấy dán tường phía sau cũng là màu xanh nhạt, nên đoán là cậu thích phong cách trang trí tươi mát tao nhã.
Văn Khê nhìn khắp nơi, càng nhìn càng thích, trên mặt tự giác biểu hiện ra sắc mặt hài lòng với mong muốn, nhưng rất nhanh nhận ra được cái gì, ánh mắt ảm đạm: "Phòng tôi thuê còn chưa hết hạn..."
"Có liên quan gì?" Mạc Thần lơ đãng, "Chưa hết hạn cũng có thể chuyển tới đây, tôi lại không thu tiền thuê nhà của anh."
Cái này...
Văn Khê chớp chớp mắt, đã bắt đầu ảo tưởng đủ loại sau khi mình chuyển tới.
Mạc Thần nhìn cậu, khóe môi không nhịn được giương lên, cũng nhịn không được bắt đầu ảo tưởng đủ loại sau khi cậu chuyển tới...
Hai người qua một lúc mới phản ứng lại.
Văn Khê: "Nhưng hợp đồng của tôi vẫn chưa được ký."
"Cái kia không có việc gì, anh ở lại đây trước rồi ký cũng giống nhau." Mạc Thần nói, "Không biết đồ đạc của anh có nhiều không, nếu cần giúp thì gọi điện thoại trước cho tôi, tôi lái xe đến đón anh. Để tôi giúp anh dọn là được."
Văn Khê "Ừ" một tiếng.
Không thể không nói, Mạc Thần rất tốt với cậu.
Nhưng điều này cũng khiến Văn Khê tích góp không ít áp lực —— Thật sự cậu rất sợ mình phát huy không tốt ở trong trận đấu khiến Mạc Thần thất vọng.
Cậu cảm thấy, sở dĩ Mạc Thần đối tốt với cậu, suy cho cùng vẫn là hy vọng cậu có thể giúp hắn một tay ở trong trận đấu đi.
"Tôi lại dẫn anh đi chỗ khác xem một chút." Mạc Thần đột nhiên nói.
Văn Khê "Được".
Vì thế kế tiếp, Mạc Thần dẫn Văn Khê tham quan câu lạc bộ từ trên xuống dưới một lần, đừng nói phòng huấn luyện và phòng họp, ngay cả nhà vệ sinh với phòng tắm cũng nhìn vài lần.
"Giống khách sạn nhỉ." Văn Khê không nhịn được cảm thán một câu, sau đó thuận thế hỏi một câu trước đó cậu đã muốn hỏi, "Cậu cũng ở chỗ này hả?"
"Đương nhiên."
"Tôi có thể đến phòng cậu xem không?" Văn Khê thăm dò nói.
Nếu đổi lại là người khác, nhất định Mạc Thần sẽ từ chối.
Lúc trước mẹ muốn xem phòng hắn, hắn cũng không cho vào.
Nhưng mà, không biết vì cái gì, đối diện với tầm mắt tò mò của Văn Khê, Mạc Thần còn chưa kịp phản ứng, một chữ "Được" đã thốt ra.
Sau khi hắn nói ra chữ này, trước tiên thì bản thân sửng sốt một chút, sau đó nghĩ nếu đã đồng ý, vậy để Văn Khê xem một chút cũng không sao.
Cứ như vậy, Mạc Thần dẫn Văn Khê đến phòng mình.
Sau đó Văn Khê mới biết được, thì ra phòng của mình nằm sát phòng Mạc Thần.
È hèm?
Văn Khê có ý nghĩ sâu xa khác nhìn Mạc Thần một cái, đi theo hắn vào phòng.
Bố cục phòng Mạc Thần có chút giống với phòng bên cạnh, nhưng phong cách trang trí lại hoàn toàn khác biệt.
Nếu như nói gian phòng bên cạnh kia là tươi mát tao nhã, thì phòng này của Mạc Thần chính là phong cách đơn giản sáng ngời.
—— Lúc mới bước vào phòng Mạc Thần, thật sự Văn Khê có loại cảm giác bị sáng mù mắt.
Đồ nội thất trắng tinh khiết, phông nền, rèm cửa màu xanh da trời, ga trải giường và chăn cũng có màu sắc sạch sẽ tươi sáng.
Và... Đèn ở khắp mọi nơi.
Đèn trên trần nhà thì không cần phải nói, có đèn trên bàn làm việc cũng bình thường, nhưng tại sao tủ giường và tủ quần áo cũng có đèn?
Còn có một ngọn đèn ngủ nhỏ trên ổ cắm!
Mạc Thần theo tầm mắt Văn Khê nhìn về phía từng bóng đèn kia, ho một tiếng, giải thích: "Tôi sợ tối."
Văn Khê: "... Đã nhìn ra."
Thật ra nếu xem nhẹ nhiều đèn, phòng Mạc Thần thoạt nhìn còn rất sạch sẽ, ngay cả chăn cũng xếp chồng lên nhau, làm cho Văn Khê có chút tự thẹn không bằng.
Ngoại trừ khoảng thời gian huấn luyện quân sự, Văn Khê cũng không có gấp chăn gọn ghẽ...
Hai người ở trong phòng Mạc Thần nói chuyện một lát, lúc xuống tầng trở lại sảnh lớn thì thấy Lăng Sơ Dật với Trần Úy đã dậy.
Nhìn thời gian, cách 1 giờ chưa đầy năm phút.
Văn Khê có chút kinh ngạc.
Không biết có phải là bởi vì ở chung với Mạc Thần hay không, mà cậu luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Rất nhanh, Lam Ngạn cũng dậy, vừa mới xuống đã nhìn thấy Lăng Sơ Dật nơm nớp lo sợ hỏi Văn Khê: "Ừm... Tôi muốn solo với anh một trận, không biết có thể hay không..."
Lam Ngạn dở khóc dở cười —— Chưa từng thấy mèo con yếu đuối như vậy.
"Solo?" Văn Khê không kịp phản ứng, "Tôi không đánh nhau."
"Phụt..." Trần Úy ở một bên cười phun trào ngay tại chỗ, may mắn lúc mình nghe được những lời này không uống nước —— Hắn cũng không biết nên nói người mới này là ngốc hay đáng yêu!
Hay là ngốc manh?
Vừa định lên tiếng phiên dịch cho Lăng Sơ Dật thì Văn Khê đã tự phản ứng lại: "À, trong SGH?"
"Đúng đúng đúng." Lăng Sơ Dật cũng nghẹn cười rất vất vả —— Sao thế? Trông hắn có giống mấy đứa lưu manh thường xuyên đánh nhau không? Rõ ràng tràn ngập ánh mặt trời như thế, năng lượng tích cực như vậy!
"Đương nhiên có thể." Văn Khê nhẹ nhàng thở ra.
Cậu không solo với người khác trong SGH, cho nên nghe được từ "solo" thì phản ứng đầu tiên chính là đánh nhau, còn tưởng là cách đặc biệt của SGH nghênh đón người mới.
Mạc Thần bất đắc dĩ cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Văn Khê: "Đi, vào phòng huấn luyện."
Vì thế, lúc huấn luyện viên Trần Tiêu xuống tầng, phát hiện toàn bộ thành viên đội một SGH đều vào phòng huấn luyện, nhưng không huấn luyện mà đều vây quanh Lăng Sơ Dật với Văn Khê.
Trần Tiêu đi vào, chỉ thấy Văn Khê ngồi ở vị trí bình thường Mạc Thần ngồi, vừa mới đăng nhập vào trò chơi.
Ở giữa màn hình của cậu là một nhân vật phụ nữ châu Á với tóc đuôi ngựa màu đen, ID lơ lửng trên đỉnh đầu của nhân vật là Wency.
Wency?
Làm sao cảm thấy có chút quen?
Bên kia, Lăng Sơ Dật cũng đăng nhập vào tài khoản của mình, sau khi hỏi ID của Văn Khê, trực tiếp mời PK với cậu.
Văn Khê hít sâu một hơi, nhấn tiếp nhận.
Ở chế độ PK, hai người không ngồi trên máy bay thông thường, mà là máy bay trực thăng.
Đi qua hòn đảo cũng không lớn như vậy, đại khái chỉ có một phần mười so sánh với cách thức chạy giết đảo hoang.
Bản đồ nhỏ, đương nhiên địa hình cũng không có nhiều như vậy, bên mời PK có thể tự do lựa chọn ba địa hình để tiến hành ghép nối.
Nhưng Lăng Sơ Dật vì tránh bị Mạc Thần một nhát đạp ra ngoài từ cửa sổ, lựa chọn ngẫu nhiên —— Có thể lấy ra địa hình sở trường của mình hay không toàn bộ tùy thuộc vào hên xui.
Bởi vì khi hai người PK dùng cùng một mạng, cho nên trò chơi rất lưu loát, lưu loát đến mức Văn Khê cũng cảm động rơi lệ —— Cậu đánh rank nước ngoài gần một tháng, load chậm đã trở thành thói quen hàng ngày.
Sau khi lên trực thăng, hai người đều mở bản đồ ra nhìn, trận PK này có hai địa hình, rừng rậm và núi non.
Không thể không nói rất trùng hợp —— Lăng Sơ Dật am hiểu rừng rậm, Văn Khê am hiểu chính là núi non.
Vì vậy, cả hai đều nhảy vào khu vực mà họ chơi tốt.
Lúc này, không biết là sợ Văn Khê khẩn trương hay gì, đột nhiên Mạc Thần rời khỏi phòng huấn luyện.
Trần Tiêu sửng sốt một chút nhìn hắn, lại nhìn hai người đang PK, cuối cùng vẫn lựa chọn đi theo Mạc Thần đến sảnh lớn.
"Cậu không xem?" Trần Tiêu hỏi hắn.
Mạc Thần đi đến máy nước lọc bên kia rót một ly nước, cũng không quay đầu lại nói một câu: "Không cần xem."
Trần Tiêu: "Ý cậu là sao?"
Mạc Thần: "Nhất định Văn Khê sẽ thắng."
Ngay khi hắn nói ra những lời này, Văn Khê bắn một mũi tên ra ngoài, Lăng Sơ Dật còn chưa kịp ngồi trốn đã bất ngờ không kịp đề phòng nổ đầu.
"ĐM?!" Lăng Sơ Dật mơ màng một chút, trong nháy mắt cho rằng đã xảy ra chuyện gì rất ảo ma.
Mà Trần Úy và Lam Ngạn có thể nhìn thấy góc nhìn của Văn Khê, đều lộ ra biểu cảm không dám tin —— Cung?!
Thiếu chút nữa thì Trần Úy đã gào lên, sợ ảnh hưởng đến hai người chơi nên mới cứng rắn nuốt lời thiếu chút nữa thốt ra xuống.
Lăng Sơ Dật vội vàng điều khiển nhân vật của mình theo cây trèo xuống, đổi thành nơi tự cho là an toàn bắt đầu tiêm thuốc.
Mũi tên mà Văn Khê bắn ra còn cắm vào đầu nhân vật của hắn, thoạt nhìn có chút buồn cười.
Nghe được tiếng "ĐM" kia của Lăng Sơ Dật, Trần Tiêu nhìn về phía phòng huấn luyện, sau đó quay đầu lại nhìn Mạc Thần: "Cậu nói thật cho tôi, rốt cuộc cậu và người mới kia có quan hệ gì?"
Mạc Thần cầm nước đi đến đối diện Trần Tiêu ngồi xuống, uống một ngụm nước, lúc này mới có chút lười biếng trả lời: "Không có quan hệ gì."
"Tự dọn dẹp phòng cho cậu ấy, tự lái xe đi đón cậu ấy ăn cơm một mình với cậu ấy, cho phép cậu ấy ngồi ở vị trí của cậu, sử dụng bàn phím và chuột của cậu." Trần Tiêu đếm những thứ không bình thường này ra, "Ngay cả nhẫn cũng tặng!"
Mạc Thần nhướn mày.
Trần Tiêu: "Cậu nói lại lần nữa 'không có quan hệ gì' xem?"
Mạc Thần lại uống một ngụm nước, sau đó trả lời: "Ừm, nghe có vẻ như tôi đối với anh ấy rất không bình thường, nhưng giữa chúng tôi thật sự không có gì, muốn nói có cái gì..." Hắn dừng một chút, "Cũng là tôi đơn phương đối với anh ấy."
Trần Tiêu:???
Câu tiếp theo của Mạc Thần: "Ở trên người anh ấy tôi thấy được ánh sáng thuộc về quán quân."
Hắn vừa dứt lời, trong phòng huấn luyện lại một trận ầm ĩ!
Văn Khê ẩn nấp phía sau một tảng đá, liên tục bắn trúng Lăng Sơ Dật, mà Lăng Sơ Dật căn bản không nhìn thấy cậu, chỉ có thể mạo hiểm rời khỏi khu rừng rậm, ý đồ tiến vào khu núi non.
Tuy nhiên, cũng giống như khi chạy độc qua cầu bị chặn, vào phạm vi công kích của người khác là rất nguy hiểm.
Sau khi lại một lần nữa bị Văn Khê bắn ngã, Lăng Sơ Dật hoàn toàn không có mũ giáp.
Hắn nghĩ thời gian làm mát của cung tương đối dài, hắn còn có cơ hội dùng băng đít cứu mình, cho nên tâm trạng coi như ổn định.
Nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, ngay khi hắn bắt đầu tiêm thuốc, Văn Khê thay súng bắn tỉa.
Nhắm mục tiêu, ghìm tâm, bắn súng, nổ đầu!
[Hệ thống] Bạn đã giết CLM-Cat bằng súng bắn tỉa.
"Ui ĐM!" Lăng Sơ Dật nhìn thấy thông báo bị giết chết chỉ cảm thấy trái tim mình ngừng đập trong chớp mắt —— Hắn bị hoảng sợ!
Trong trò chơi SGH này, ngoại trừ vũ khí ném, còn các loại vũ khí khác, mỗi loại chỉ có thể mua một.
Nói cách khác, một người chơi chỉ có thể có một khẩu súng bắn tỉa.
Lăng Sơ Dật rất mẫn cảm với khoảng cách, biết khoảng cách này đối phương không dùng được súng đột kích và shotgun, cho nên sau khi nhân vật của hắn bị hạ gục, không phải hắn —— Hắn tin chắc rằng chỉ cần tốc độ tay của hắn đủ nhanh, có thể dùng băng đít cứu mình chạy trốn trước khi vũ khí của đối phương nguội xong.
Nhưng cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp qua kiểu người chơi có thể đồng thời nắm giữ hai loại vũ khí siêu xa như Văn Khê!
"ĐM, cái này cũng quá gian lận!" Lăng Sơ Dật vừa tháo tai nghe xuống vừa không nhịn được mắng: "Vì sao tầm bắn của cung lại xa như vậy?! Sao sát thương có thể cao như thế?!"
Trần Úy đẩy gáy hắn xuống: "Nghĩ cái gì vậy! Cung vốn là sát khí ẩn trong SGH đó! Cậu nên hỏi tại sao người ta có thể kiểm soát cung đến mức này!"
"Đúng vậy, vì sao có người có thể khống chế cung đến trình độ này!" Hiện tại Lăng Sơ Dật có loại cảm giác nghi ngờ cuộc sống.
Nếu không phải ngồi cùng một phòng PK với Văn Khê, Văn Khê dùng máy tính của Mạc Thần, Lăng Sơ Dật cũng nghi cậu hack!
Trên thực tế, Văn Khê cũng không nghĩ tới hôm nay mình chơi tốt như vậy.
Bình thường cậu dùng bàn phím với chuột của người khác, đều phải có quá trình thích ứng, nhưng dùng bàn phím và chuột của Mạc Thần thật sự quá thoải mái, làm cho cậu thích ứng tương đối nhanh.
Về phần một phát cuối cùng dùng súng bắn tỉa bắn ra, nói thật, chính cậu cảm thấy chỉ có 60% xác suất có thể nổ đầu, cho nên chỉ có thể nói là số đỏ.
"Có thể chơi lại một lần nữa không?" Lăng Sơ Dật không phục, "Lần đầu tiên gặp phải người dùng cung không quen lắm, lại thêm một ván!"
"Cung..." Bên ngoài phòng huấn luyện, Trần Tiêu ngồi trong sảnh lớn, lờ mờ nghe được những lời này, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, đột nhiên hiểu được vì sao Mạc Thần đối với Văn Khê lại đặc biệt như vậy.
Bởi vì Văn Khê thật sự rất đặc biệt.
Mạc Thần có thể chơi gần như tất cả vũ khí trong SGH, nhưng chỉ có cung, là vô luận như thế nào hắn cũng không khống chế được.
Mà người mới này, ngay cả Mạc Thần "số một thiện xạ" cũng không thể làm được.
Đột nhiên Trần Tiêu nhớ tới nhìn thấy ID Wency này ở chỗ nào đó: "Sát thủ cung tên?"
Một cao thủ bí ẩn đã làm rung chuyển SGH trong nước và nước ngoài, thống trị diễn đàn người chơi SGH trong vài tuần liên tiếp!
"Khó trách..." Trần Tiêu bật cười, "Cậu được đấy, lấy được một người mới quý giá như vậy. Khi nào thì thông đồng?"
Mạc Thần: "Tôi nói rồi, hai tháng trước."
Trần Tiêu suy nghĩ một chút, thảo luận về "sát thủ cung tên" đều là mấy tuần gần đây mới xuất hiện, hai tháng trước tất cả mọi người đều đang thảo luận giải đấu chuyên nghiệp.
Trần Tiêu có chút nghi ngờ, nhưng nhớ tới trước giải đấu Mạc Thần đã trở nên không bình thường.
"Cậu tự tay bồi dưỡng?" Trần Tiêu suy đoán.
"Không, tôi không có bản lĩnh lớn như vậy." Mạc Thần đáp lại, "Xác thực mà nói, là tôi dốc hết tâm huyết, trải qua trăm cay nghìn đắng, thật vất vả mới lừa được."
Trần Tiêu: "..."
Thì ra Mạc Thần cũng biết nói đùa? Thật hiếm lạ.
Mạc Thần nhún vai, sẽ không nói những gì hắn nói đều là sự thật.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Văn Khê lại giết chết Lăng Sơ Dật một lần.
Lăng Sơ Dật: "Lại ván nữa đi!"
Văn Khê ngẩng đầu nhìn trời.
Cậu muốn từ chối, thật sự.
Nhưng cậu không muốn làm tổn thương không khí giữa các đồng đội, cho nên cuối cùng vẫn quyết định đồng ý.
Không nghĩ tới vừa mới mở miệng, còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe được tiếng cửa phòng huấn luyện bị người đẩy ra.
Mạc Thần đi vào: "Đã xong chưa? Huấn luyện đi!"
Nghe được giọng của hắn, gần như là Lăng Sơ Dật theo bản năng rụt cổ xuống, Văn Khê cũng là người đầu tiên nhìn về phía hắn, thoải mái cười.
Nhìn cậu cười, Mạc Thần cũng không nhịn được nở nụ cười, lúc mở miệng lần nữa, rõ ràng giọng dịu dàng hơn rất nhiều: "Mệt hả?"
"Cũng không đến mức..." Văn Khê nói xong, thoáng nhìn thấy Lăng Sơ Dật và Trần Úy không hẹn mà cùng che miệng mình lại, giống như đang... Nghẹn cười?
Văn Khê nhìn về phía Lăng Sơ Dật, phát hiện thật đúng là người này đang nghẹn cười.
Thật sự Lăng Sơ Dật muốn cười chết —— Giọng điệu của đội trưởng quả thật là quay mặt 180 độ được không! Quá buồn cười!
Hiển nhiên Mạc Thần cũng chú ý tới phản ứng của hai người, nhưng hắn không phản ứng lại, nói với Văn Khê: "Giúp tôi tắt máy tính, tôi sẽ dẫn anh ra ngoài chơi một chút."
"À? Có thể chứ?" Ngoài miệng Văn Khê hỏi, trên tay đã nhanh nhẹn thoát game, nhấn phím tắt máy.
"Ừ, hôm nay chủ yếu là cho anh tới tham quan, anh không cần huấn luyện với bọn họ." Mạc Thần nói, "Hiếm khi được nghỉ một ngày, đương nhiên phải chơi cho đã."
"Được~" Văn Khê cầu còn không được.
Hôm nay đúng là cậu ôm ý nghĩ ra ngoài chơi, cho dù để cậu huấn luyện với Mạc Thần cũng không oán hận gì, nhưng ngẫu nhiên được một ngày không chạm vào máy tính, ở bên ngoài chơi thoải mái, ngẫm lại vẫn vui vẻ.
Cứ như vậy, Văn Khê hớn hở bị Mạc Thần bắt cóc.
Hai người chân trước vừa đi, chân sau Lăng Sơ Dật đã oán trách: "Thật ra đội trưởng muốn huấn luyện ừm ứm phải không?"
Trần Úy ngồi xuống ghế thể thao bên cạnh hắn: "Thằng nhóc, cậu nói ít lại." Dừng một chút, hắn không khỏi cảm thán, "Nhưng mà người mới này rất mạnh. Thật sự trước đây chưa từng đánh chuyên nghiệp sao?"
"Chưa đâu, cậu ấy là streamer." Lúc này, Lam Ngạn vẫn im lặng không nói gì mở miệng, "Vừa nghe đã biết hai người không lướt dạo diễn đàn SGH, mấy ngày nay trên diễn đàn rất nhiều người thảo luận về cậu ấy."
"Thảo luận về ai? Văn Khê?" Trần Úy có chút kinh ngạc.
"Anh ấy là streamer?" Điểm chú ý của Lăng Sơ Dật ở chỗ này.
"Ừm." Lam Ngạn cùng trả lời, "Cậu ấy là streamer của JJ, vũ khí thường dùng chính là cung. Lúc tôi vừa nghe được tên cậu ấy còn tưởng trùng tên, cho đến khi nhìn thấy ID của cậu ấy là Wency, rốt cuộc tin cậu ấy chính là sát thủ cung tên trên diễn đàn."
"Sát thủ cung tên. Nghe đã thấy ngầu!" Lăng Sơ Dật nói.
"Đúng vậy, cứ vậy mà phối hợp là số một thiện xạ!" Trần Úy nói, sau đó bị Trần Tiêu trừng mắt một cái.
"Được rồi được rồi, đừng khen người mới, đều đi huấn luyện thật tốt nào." Trần Tiêu vừa nói vừa nhìn về phía Lăng Sơ Dật, "Nhất là mèo con, liên tục thua người mới hai trận, cộng lại ngay cả nửa giờ cũng không chống đỡ được, có mất mặt hay không?"
"Được rồi, được rồi! Tôi sẽ huấn luyện ngay đây!" Lăng Sơ Dật bĩu môi dưới.
Trần Tiêu yên lặng một lát, lại mở miệng, đột nhiên nói một câu: "Huấn luyện thật tốt, nói không chừng... Có thể giành chức vô địch toàn cầu vào năm tới."
Sau khi Mạc Thần dẫn Văn Khê ra ngoài, đầu tiên là làm quen xung quanh câu lạc bộ —— Chỗ nào mua bữa sáng, chỗ nào dùng bữa trưa và bữa tối, chỗ nào có cửa hàng tiện lợi và siêu thị.
Còn có cả tiệm bánh và Starbucks!
Văn Khê theo Mạc Thần dạo một vòng, phát hiện cửa hàng xung quanh câu lạc bộ còn phong phú hơn cả chỗ cậu ở.
Vốn còn chưa nghĩ ra có nên chuyển tới hay không, cuối cùng lần này cũng có quyết định.
"Hôm nay tôi về thu dọn đồ đạc." Văn Khê nói, "Chắc tầm trong vòng một tuần là chuyển tới đây?"
"Được." Mạc Thần nghe thấy những lời này, cố gắng kiềm chế kích động trong lòng, "Nếu muốn giúp đỡ nhớ gọi điện thoại cho tôi."
Văn Khê: "Ừ."
Sau đó, Mạc Thần lại lái xe đưa Văn Khê đến công viên gần đó, thậm chí còn đến chỗ hát K chơi đã hai tiếng đồng hồ.
Khi họ trở lại câu lạc bộ thì đã gần hết giờ ăn tối.
Đối với việc này, đồng đội và huấn luyện viên của Mạc Thần đều phục rồi —— Thật sự có bản lĩnh huấn luyện cả ngày?!
Cũng không biết ngày thường ai vẫn đốc thúc bọn họ bảo huấn luyện thật tốt, nghiêm khắc đến một phút thời gian nghỉ ngơi cũng không có!
Chậc, không biết xấu hổ hiệu con choá!
Mạc Thần hoàn toàn không để ý oán hận của mọi người, tầm mắt rơi vào trên người người đột nhiên xuất hiện trong sảnh lớn.
Văn Khê cũng ném ánh mắt tò mò lên người trên sofa trong sảnh lớn.
Là một người mà cậu chưa từng gặp trước đây.
Là người rất đẹp với mái tóc đen thẳng.
Người đó mặc một chiếc váy tay dài màu đen, bên dưới là quần tất màu đen tương tự.
Giờ phút này đang ngồi tao nhã trên ghế sofa, nhàn nhã uống nước.
Một ly nước bình thường đến mức không thể bình thường hơn thật sự được người đó nhâm nhi như rượu.
Trên đường trở về, Văn Khê hỏi Mạc Thần: "Đúng rồi, có phải trong chiến đội còn có quản lý không? Hôm nay không đến sao?"
"Đúng vậy." Mạc Thần đáp lại, "Không có việc gì căn bản không đến, đã đến là sẽ có việc."
"Quản lý là nam hay nữ?" Văn Khê tiếp tục hỏi."
"Nam."
—— Ừm, đây là câu trả lời của Mạc Thần lúc ấy.
Sau đó, bây giờ, đối mặt với vị đang nếm rượu tao nhã này... À là mỹ nữ tóc đen tao nhã uống nước, Mạc Thần dùng một loại giọng điệu rất bình tĩnh giới thiệu với Văn Khê: "Đây là quản lý của chúng tôi, Liễu Vĩ Triết."
Văn Khê:???
Còn người nam kia đâu?
Theo những lời này của Mạc Thần, mỹ nữ bị sặc nước, ho liên tục vài tiếng, sau đó ai oán nghiêng đầu nhìn Mạc Thần một cái: "Nói bao nhiêu lần rồi! Khi giới thiệu tôi với mọi người, chỉ cần giới thiệu tên tiếng Anh!"
Ừm, đoạn này, là dùng giọng nam thuần khiết nói ra.
Văn Khê trăm triệu lần không nghĩ tới, mình tốt xấu gì cũng là người mặc qua trang phục nữ, thế mà bị mấy người mặc trang phục nữ lừa.
Nhưng mà, không thể không nói, người đàn ông tên Liễu Vĩ Triết này, dáng người mảnh mai, chân thon dài, bộ dáng mặc đồ nữ so với cậu tự nhiên hơn rất nhiều —— nếu như vừa rồi hắn không mở miệng nói chuyện, thật sự Văn Khê không nhận ra hắn là một người đàn ông.
Đây là một ông trùm trang phục nữ thực sự!
Văn Khê phục sát đất, Mạc Thần lại giống như là thói quen, dùng giọng điệu rất bình tĩnh mở miệng: "Tới có chuyện gì?"
Văn Khê sửng sốt một chút.
Đúng vậy, Mạc Thần đã nói qua, vị quản lý này trừ khi có việc, nếu không không có khả năng đến câu lạc bộ.
Liễu Vĩ Triết trừng mắt nhìn Mạc Thần một cái, lại mở miệng, đột nhiên giọng dịu dàng xuống, trở nên có chút khó phân biệt trai gái: "Có một trận đấu, chính là không biết cậu có muốn dẫn đội tham gia hay không."
Văn Khê tiếp tục khiếp sợ —— Hóa ra đây còn là một best đổi giọng!
Mạc Thần hỏi: "Trận đấu nào?"
Liễu Vĩ Triết: "Giải đấu SGH Băng Kích lần đầu tiên của thành phố S – Cuộc thi do nhiều bên tài trợ phối hợp tổ chức, quy mô coi như lớn, nhưng không tính là trận đấu chính thức, điểm tích lũy sẽ không được tính vào giải đấu, tham gia không?"
Loại trận đấu này, đội mạnh bình thường sẽ không tham gia, chứ đừng nói đến lúc này hai chiến đội YEY và MQ đã ở nước ngoài.
Mạc Thần theo bản năng muốn từ chối, nhưng mà, trước khi từ chối, đột nhiên hắn nghĩ tới cái gì đó, nhìn Văn Khê một cái.
Cảm thấy được tầm mắt của hắn, Văn Khê cho hắn một ánh mắt nghi ngờ.
Mạc Thần cười một chút, quay đầu lại nhìn Liễu Vĩ Triết: "Tham gia. Tại sao không?"
Một trận đấu nhìn như không quan trọng, nhưng coi như có chút quy mô, thích hợp nhất để thử trước.
Hơn nữa hắn vừa vặn có thể thông qua trận đấu này tuyên bố với toàn bộ giới E-Sports SGH —— Sát thủ cung tên... Là của hắn.
Ai cũng đừng nghĩ tơ tưởng đến Văn Khê.
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....
16/12/2021
#NTT