Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung

Chương 37:




Liễu Vĩ Triết không nghĩ tới Mạc Thần sẽ đồng ý dự thi, sửng sốt một lát mới phản ứng lại, nói một câu: "Được, vậy vào họp."
Vì vậy, vài phút sau, các thành viên đội CLM, bao gồm cả Văn Khê, được triệu tập vào phòng họp, ngoài ra còn có huấn luyện viên Trần Tiêu.
Nhìn thấy Liễu Vĩ Triết, ngoại trừ Mạc Thần, có vẻ những người khác đều rất vui.
Lăng Sơ Dật và Trần Úy luôn gọi chị Liễu rất thuận miệng, Lam Ngạn gọi tên tiếng Anh của Liễu Vĩ Triết: "Lina, cậu tới có phải chứng tỏ chúng tôi có việc phải làm không?"
Liễu Vĩ Triết không kiên nhẫn gõ gõ bàn: "Tôi nói đơn giản một chút, chỉ nói một lần, nói xong là đi."
Trần Úy bĩu môi: "Mỗi lần tới đều nói như vậy, giống như ở chỗ này của chúng tôi có mãnh thú hay đại hồng thủy vậy..."
Vừa dứt lời đã bị Trần Tiêu trừng mắt một cái.
Sau đó Trần Tiêu gật đầu với Liễu Vĩ Triết, ý bảo hắn nói tiếp.
Liễu Vĩ Triết cũng lười phản bác, đi thẳng vào vấn đề: "Cuộc thi SGH Cup Băng Kích đầu tiên của thành phố S sẽ được tổ chức vào thứ 7 tuần sau, đội trưởng các cậu nói muốn tham gia, vậy trở về tôi sẽ giúp các cậu báo danh. Bởi vì là trận đấu trong thành phố, cho nên chiến đội dự thi sẽ không nhiều lắm, trong vòng 25 đội thôi, các cậu cứ coi như đi chơi, sau đó thuận tiện mang chút tiền thưởng về. Hình thức thi đấu chia làm hai loại là 2vs2 với 4vs4, mỗi ngày hai trận, đánh hai ngày, cuối cùng căn cứ vào tổng điểm tích lũy được trong tám trận đấu tiến hành xếp hạng. Thấy nói là tổng tiền thưởng 50 vạn, tôi tính rồi, quán quân hẳn là có thể lấy được 20 vạn."
"20 vạn, bao ăn bao ở không?" Lăng Sơ Dật hỏi.
Liễu Vĩ Triết liếc hắn một cái: "Tự bỏ tiền túi."
"Hả? Vậy mà tiền thưởng cho có chút như thế?" Trần Úy không dám tin, "20 vạn, không tính huấn luyện viên, chỉ năm người chúng tôi chia, cũng chỉ có 4 vạn một người!"
Huấn luyện viên Trần Tiêu nghe được những lời này, cho một cái tát lên lưng Trần Úy!
Văn Khê ở một bên nghe mà run rẩy —— 4 vạn còn ít hả? Tương đương với người xem quăng 800 quả ngư lôi nước sâu cho cậu đó!
Liễu Vĩ Triết bình tĩnh nói: "Nghĩ nhiều rồi, 20 vạn, sau khi trừ thuế xong, phải lấy 5% ra ngoài xây dựng câu lạc bộ. Tôi và huấn luyện viên có thể lấy ít hơn một chút, một người lấy 2 vạn là đủ, còn lại các cậu chia đều, tôi tính một chút nha..." Hắn nói xong liền bắt đầu tính toán, không bao lâu đã đưa ra đáp án, "Mỗi người các cậu hai vạn bảy nghìn tám."
Văn Khê:???
Đây là tính kiểu gì? Sao có thể tính toán nhanh như vậy?!
Sau đó, Văn Khê về nhà tự tính lại: {[200000-(36000*3%+(200000-96000)*10%)]*(1-5%)-40000}÷ 5=27818.8
Thật đúng là hai vạn bảy nghìn tám... ĐM, đây đâu phải best trang phục nữ, chính là best thật sự.
Mà lúc này, Văn Khê vẫn đang ở trạng thái không rõ ràng, nghe Liễu Vĩ Triết nói tiếp: "Các cậu vậy đủ rồi, thi đấu không chính thức có thể cho nhiều như vậy đã rất tốt rồi, hơn nữa, đội trưởng các cậu sẽ đáp ứng dự thi, cũng không phải là không tung tiền thưởng đi?" Hắn nói, cho Mạc Thần một ánh mắt thâm ý.
Dừng một chút rồi nói tiếp: "Được rồi, tôi đã nói xong tất cả, đăng ký giao cho tôi, những cái khác tự xử lý. Bởi vì là thi đấu không chính thức, tôi sẽ không theo quân ra trận, đương nhiên khách sạn sẽ giúp mấy người đặt."
Liễu Vĩ Triết nói xong liền đứng lên từ trên ghế, bước đi phóng khoáng mà không mất đi sự tao nhã rời khỏi phòng họp.
Văn Khê nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, bội phục hắn đến sát đất.
Không ngờ người quản lý này nhìn như tùy hứng, nhưng cảm giác cũng rất đáng tin cậy.
Sau khi kết thúc họp, mọi người cùng đi ăn cơm tối, sau đó Mạc Thần lái xe đưa Văn Khê về.
Trên đường đi, giống như biết Văn Khê tò mò, Mạc Thần chủ động giới thiệu với cậu: "Liễu Vĩ Triết là bạn đại học của Trần Tiêu, ở chung ký túc xá, hiện tại là nghiên cứu sinh. Câu lạc bộ bên này thay vì nói là đảm nhiệm chức vụ, không bằng nói là giúp đỡ. Đừng nhìn hắn còn trẻ, hắn rất giỏi. Nghe nói luận văn tốt nghiệp đại học của hắn đã viết đến trình độ cao học rồi."
Văn Khê tiếp tục không hiểu lắm.
Nhưng ngược lại, cậu tò mò hơn: "Tại sao quản lý mặc quần áo phụ nữ? Và mái tóc của hắn, là thật hay giả?"
"Thật." Mạc Thần đáp lại, "Nghe Trần Tiêu nói, trước kia hắn mặc đồ nam cũng luôn bị nhận nhầm thành nữ, sau khi lên đại học thì dứt khoát để tóc dài, mặc đồ nữ."
"À..." Giới tính mơ hồ đến loại cảnh giới này, là Văn Khê không thể tưởng tượng được.
Ít nhất khi Văn Khê mặc đồ nam, còn không đến mức bị nhận nhầm thành nữ.
Mạc Thần đưa Văn Khê về nhà, lúc mình trở lại câu lạc bộ thì trời đã tối.
Những ngày mùa thu và mùa đông luôn tối rất nhanh.
Bây giờ đồng đội của hắn đang xếp hàng tắm rửa đi ngủ, mà huấn luyện viên Trần Tiêu ngồi một mình trên sofa trong sảnh lớn, như đang chờ hắn.
Mạc Thần đi tới: "Có việc tìm tôi?"
"Đúng." Trần Tiêu nói xong, chủ động đứng dậy giúp Mạc Thần rót chén nước, đặt ở đối diện vị trí của mình.
Mạc Thần thuận tiện ngồi xuống đối diện hắn: "Chuyện gì?"
"Vừa rồi A Triết gửi tin nhắn cho tôi." Trần Tiêu nói.
A Triết trong miệng hắn, hiển nhiên chỉ Liễu Vĩ Triết.
"Hắn bảo tôi nhắc nhở cậu, đừng để tình yêu làm cho mê mẩn."
"..." Mạc Thần im lặng một lát, không nhịn được nói, "Cậu luôn tin lời hắn nói như vậy."
"Bởi vì hắn nhìn người rất chuẩn." Trần Tiêu nghiêm túc nói, "Năm ngoái hắn nói cậu có việc gạt chúng tôi, bảo chúng tôi chú ý cậu nhiều hơn, chúng tôi không để trong lòng, kết quả?"
Mạc Thần nhíu mày, biết hắn nói cái gì, không muốn nhớ lại.
Trần Tiêu: "Cho nên lần này hắn nói cậu yêu, nhất định cậu đang yêu."
Mạc Thần: "..."
Trần Tiêu: "Cậu không phản đối."
Mạc Thần: "........."
"Là Văn Khê hả?" Trần Tiêu hỏi, không đợi Mạc Thần đáp lại đã thay hắn trả lời, "Cũng chỉ có thể là cậu ấy. Thật sự cậu không bình thường với cậu ấy, đừng nói với tôi là cậu không nhận ra điều đó."
Mạc Thần vẫn không trả lời, vì thế Trần Tiêu tiếp tục hỏi: "Khi nào?"
Khi nào?
Nói thật, ngay cả Mạc Thần cũng không biết.
Có lẽ là lần đầu tiên hẹn với Văn Khê, có lẽ trước nữa, lần đầu tiên bị Văn Khê dùng cung nổ đầu.
Hắn tán thưởng Văn Khê, thích Văn Khê —— tán thưởng kỹ thuật của cậu, thích tính cách nhìn như mềm mại, trên thực tế rất có suy nghĩ của mình, sẽ vì chính bản thân muốn mà làm hết thảy.
Và loại tán thưởng với yêu thích này, khi nào lên men thành tình yêu, hoặc nói, ngay từ đầu đã là tình yêu? Ai có thể phân biệt chứ?
Nhưng Mạc Thần biết rõ tất cả những gì mình đã làm, cuối cùng vẫn là vì muốn giành được chiếc cúp vô địch toàn cầu, cho nên hắn rất bình tĩnh đáp lại: "Nếu cậu lo lắng tình cảm của tôi dành cho Văn Khê sẽ ảnh hưởng đến phát huy của tôi ở giải đấu thì không cần, tôi không phải loại người sẽ bị tình yêu làm cho mù quáng."
"Sau khi cùng người trong lòng cậu chơi cả ngày, vắt kiệt người ta, cậu nói với tôi không ảnh hưởng?" Trần Tiêu đặt câu hỏi.
Mạc Thần không động đậy: "Tôi có chừng mực. Hôm nay là lần đầu tiên anh ấy đến, không đưa anh ấy đi chơi khắp nơi, chẳng lẽ muốn anh ấy huấn luyện cả ngày với chúng ta? Hợp đồng còn chưa ký, người còn chưa chuyển tới, lỡ như bị dọa chạy cậu phụ trách à?"
Trần Tiêu trợn trắng mắt —— Quá xuyên tạc! Tất cả đều là một cái cớ!
"Tin thì tin không tin thì tin." Mạc Thần nói xong, lười cùng hắn tiếp tục đề tài này, đứng dậy rời đi.
Trần Tiêu nhìn hắn lên tầng, tuy rằng vẫn có chút lo lắng, nhưng nhớ tới thực lực hôm nay Văn Khê phô ra...
Trước chỉ cần Mạc Thần ra trận đấu, quả thật chưa từng làm cho người ta thất vọng, cho dù hắn phát huy thất thường một chút thì như thế nào? Có Văn Khê, thực lực tổng hợp của chiến đội bọn họ tăng lên cũng không phải là một chút, nhất là trong thời điểm "dân số thưa thớt".
Chiến đội CLM gặp khó khăn trong việc tìm người, không phải sau trận đấu Mạc Thần vắng mặt mới xuất hiện tình huống, mà là trước đó đã có.
Bởi vì luôn có người mang nhịp điệu nói, không phải đồng đội Mạc Thần quá cùi bắp, mà là Mạc Thần quá mạnh khiến đồng đội lép vế, lúc này mới khiến cho đồng đội của hắn bị chửi đầy trên mạng —— Trên mạng người chửi Mạc Thần rất nhiều, nhưng chửi đồng đội của hắn còn nhiều hơn.
Cho nên, người mới chân chính có năng lực, cho dù đi một chiến đội nhỏ không có danh tiếng, cũng không muốn gia nhập CLM làm nền tảng cho Mạc Thần, thậm chí là bia đỡ đạn dưới ô của hắn.
Sự gia nhập của người mới Văn Khê chắc chắn sẽ khiến CLM tỏa sáng rực rỡ chưa từng có.
Nghĩ như vậy, Trần Tiêu trong nháy mắt bình tĩnh lại.
Nói cho cùng, còn nửa năm nữa mới đến mùa xuân, hắn lo lắng cái lông.
Có lẽ là bởi vì hôm trước chơi mệt, ngày hôm sau, Văn Khê thi tuyển chọn trong nước xong, ngủ lấy lại sức hơn 10 giờ mới dậy.
Cậu đã ăn bữa trưa trước và sau đó bắt đầu sắp xếp đồ đạc của mình.
Chỉ là chuyển đến câu lạc bộ ở, đồ cần cũng không nhiều, một cái vali là đủ rồi.
Nhưng việc sơ tán, hoàn toàn chấm dứt thuê nhà, vẫn còn một số khó khăn, cần sự giúp đỡ của gia đình.
Mặc dù thời hạn thuê nhà còn chưa tới, nhưng Văn Khê đã hạ quyết tâm chuyển đi sẽ không trở về, dù sao công việc hiện tại của cậu đối với địa điểm không có yêu cầu, chỗ nào cũng có thể làm.
Vì vậy, sau hai tháng, lần đầu tiên Văn Khê gọi điện về nhà.
"Alo?"
"Mẹ..."
Trước khi gọi điện thoại, nói thật, Văn Khê có chút thấp thỏm, sợ người nhà sẽ trách cậu hai tháng không gọi điện, càng sợ họ biết cậu từ chức làm livestream sẽ xem thường nghề nghiệp của cậu.
Theo quan điểm của thế hệ cũ, livestream không thể được coi là một công việc nghiêm túc.
Sau tất cả, không có tiền lương ổn định, an sinh xã hội cũng cần tự trả.
Tuy nhiên, vượt qua thấp thỏm của Văn Khê, mẹ cậu rất bình tĩnh hỏi: "Gần đây thế nào?"
Cậu trả lời, "Rất tốt ạ."
Mẹ của cậu trả lời: "Vậy tốt rồi." Sau đó một chữ cũng không đề cập đến công việc hiện tại của cậu, ngay sau đó là một câu, "Cần mẹ giúp còn làm gì à?"
Thân là mẹ Văn Khê, có thể không biết con nhà mình sao.
Văn Khê nhìn như không tranh quyền thế, kỳ thật rất mạnh. Không thích dựa vào người khác, cũng không muốn người khác lo lắng cho mình.
Sau khi chuyển nhà tháng đầu tiên không liên lạc với gia đình, mẹ Văn Khê đã đoán được Văn Khê có thể gặp khó khăn, nhưng muốn tự mình giải quyết.
Vì thỏa mãn lòng tự trọng của Văn Khê, mẹ Văn Khê liền làm bộ cái gì cũng không biết, muốn chờ cậu không chịu nổi tự đến cầu cứu.
Cho nên, cách hai tháng, khi nhận được điện thoại này từ Văn Khê, mẹ Văn Khê đã chuẩn bị sẵn sàng để giúp đỡ.
Nhưng điều khiến bà không ngờ tới là, con trai mình quả thật cần giúp đỡ, nhưng không phải trợ giúp tài chính.
"Mẹ, con lại sắp chuyển nhà rồi, cuối tuần này mẹ rảnh tới giúp con dọn đồ không?" Văn Khê cẩn thận hỏi.
Mẹ cậu im lặng một lúc rồi hỏi: "Lần này con chuyển đi đâu?"
"Con..." Chuyện chuyển đến câu lạc bộ chơi thể thao điện tử, Văn Khê nói không nên lời, "Không phải muốn mẹ giúp con chuyển nhà, là sau khi con chuyển đi, có vài thứ không dùng được nên muốn chuyển về nhà, nhưng bởi vì đồ đạc tương đối nhiều, một mình con không thể chuyển được..."
Được rồi, mẹ Văn Khê nghe ra cậu đang cố ý lảng tránh vấn đề của mình.
Hay là ngay cả phòng cũng không thể thuê, đi ngủ trên đường phố?
Đã như vậy còn không cần giúp đỡ?!
Mẹ Văn Khê trợn trắng mắt, cố ý nói: "Sao con không tìm công ty chuyển đồ? Mẹ là giúp việc của con?"
Văn Khê: QAQ
"Hai tháng không gọi một cuộc điện thoại! Có công việc là quên ba mẹ! Có phải yêu đương với bạn gái không? Sao con không để bạn gái giúp con chuyển?"
Văn Khê:???
Chuyện này là saooo?
Trước tiên không nói cậu không có bạn gái, cho dù có bạn gái, chỉ nghe nói qua nữ để bạn trai giúp chuyển nhà, chưa từng nghe nói qua nam để bạn gái giúp chuyển nhà. Nếu cậu làm như vậy, bạn gái của cậu không giết cậu thì ba mẹ bạn gái cậu cũng phải giết cậu... À, cậu đâu ra bạn gái!
"Dù sao mẹ cũng không giúp con chuyển được, con tự tìm công ty chuyển đi! Khi nào con chuyển đến đây thì gọi cho mẹ trước, mẹ để cửa cho con."
Văn Khê phục —— cũng không biết lúc cậu mới chuyển tới đây, là ai nói "Tìm cái gì mà công ty chuyển đồ, con nhiều tiền nhỉ?" Sau đó nhất định phải tự mình giúp cậu chuyển.
Đây có lẽ là mẹ ruột.
"Được, vậy con tìm công ty chuyển đồ." Văn Khê chấp nhận nói, "Chắc chỉ trong tuần này, con sẽ gọi điện thoại trước cho mẹ." Dừng một chút, đoán được hiện tại tâm tình mẹ mình không tốt lắm, cậu dịu dàng an ủi, "Gần đây có chút bận cho nên con không có thời gian về, chờ con có thời gian rảnh nhất định..."
Lời còn chưa dứt, đã bị mẹ cắt lời: "Đừng! Con đừng về, mẹ và ba con hai người một thế giới rất tốt, con về lại phải nấu thêm một bàn thức ăn, mệt muốn chết."
Văn Khê: =_=
"Cũng đừng tìm công ty chuyển đồ, đồ đạc của con không nhiều lắm mà? Cuối tuần mẹ với ba con tới giúp con dọn có đủ không, không đủ để mẹ gọi ông nội con."
"...... Đủ rồi, hai người là đủ rồi, còn có con."
Văn Khê dở khóc dở cười, suýt nữa không theo kịp phanh gấp —— Lòng dạ phụ nữ thật sự như mò kim đáy biển, ngay cả mẹ mình cũng thay đổi khó hiểu như vậy.
Cứ như vậy, lúc cúp điện thoại, Văn Khê và mẹ đều nhẹ nhàng thở ra.
Văn Khê nghĩ thầm: Chuyện chuyển nhà cuối cùng cũng có chỗ trông cậy.
Mẹ Văn Khê thầm nghĩ: Nhìn con trai nhà mình thật sự không có áp lực về tài chính, bà có thể yên tâm.
Hai ngày kế tiếp, Văn Khê vẫn luyện súng và livestream như thường lệ, cuối tuần trước xin nghỉ hai ngày trên weibo, cuối tuần gặp ba mẹ, chuyển đồ đạc nên chuyển về nhà, ở nhà một đêm.
Sau đó ngày hôm sau, cậu trở lại căn nhà thuê, gọi điện cho Mạc Thần: "Tôi đã dọn dẹp xong, đến đón tôi đi."
Mạc Thần nói một tiếng "Được."
Chữ này hắn nói dịu dàng biết bao, đồng đội bên cạnh nghe được đều rơi cằm.
Cho nên, Mạc Thần chân trước vừa đi, chân sau Trần Úy lại nhịn không được cảm thán một câu: "Ài, chờ Văn Khê ở đây, có phải mỗi ngày chúng ta đều nhìn bọn họ yêu yêu thương thương không?"
"Mỗi ngày đều bị nhét thức ăn chó." Loại hoàn cảnh này, Lăng Sơ Dật ngẫm lại cũng cảm thấy sợ hãi.
"Mấy người phải nghĩ theo hướng tốt." Lam Ngạn bỗng nhiên nói, "Nhìn bọn họ rải thức ăn chó, so với mỗi ngày đều bị Mạc Thần lạnh lùng bạo lực còn tốt hơn."
"Không không không không, tôi tình nguyện bị đội trưởng lạnh lùng bạo lực." Trần Úy nói, "Quen với bạo lực lạnh lùng của cậu ấy, một ngày không bị cậu ấy lạnh lùng bạo lực là cả người tôi không thoải mái!"
Lời này vừa nói ra, Lam Ngạn không nói gì vì nghẹn lời, Lăng Sơ Dật dùng ánh mắt nhìn biến thái nhìn hắn, Trần Tiêu ghét bỏ nhìn hắn một cái, quay đầu làm bộ như mình không biết hắn.
Nhưng mà nói thật, sau khi quen Mạc Thần nghiêm túc lạnh lùng, cái gì cũng là bộ dáng "giải quyết việc chung", nghĩ đến sau khi Văn Khê tới có thể thường xuyên nhìn thấy Mạc Thần dịu dàng, quả thật có loại vi diệu không thích ứng kịp.
Cuối cùng, vẫn là Trần Tiêu nói ra chân tướng: "Suy nghĩ nhiều rồi, A Thần chỉ dịu dàng với Văn Khê, cho mấy người vẫn là lạnh lùng bạo lực, cái gì cũng sẽ không thay đổi."
Lăng Sơ Dật: "ĐM, thật sự."
Văn Khê nhận được điện thoại của Mạc Thần, khoảnh khắc kéo vali ra khỏi cửa, quay đầu lại nhìn căn phòng cậu ở hai tháng.
Tất cả mọi thứ thuộc về cậu ở đây, đều đã dọn sạch, hiện tại nhìn rất lạnh lẽo, thậm chí có chút hoang vắng, không để lại bất kỳ dấu vết cậu từng tồn tại.
Đột nhiên cậu hiểu tại sao trước đây có người xưa nói "Đi ngang qua nơi này, để lại một bài thơ", sau đó có người trần noi theo "Đến đây một chuyến đi".
Giờ khắc này, cậu cũng thật sự muốn để lại chút gì đó, chứng minh mình từng sống ở đây.
Nhưng cuối cùng, cậu đã không làm gì cả, đặt chìa khóa trên bàn và nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bởi vì cậu cảm thấy nó không có ý nghĩa để chứng minh rằng cậu đã sống ở đây.
Có một cái gì đó tốt hơn và giá trị hơn trên thế giới này - Một cách để chứng minh rằng cậu đã tồn tại.
Tuy rằng cậu quyết định đi chơi điện tử nhiều hơn là muốn giúp Mạc Thần một tay.
Tuy nhiên, sau khi thực sự quyết tâm, Văn Khê cũng muốn lưu lại điều gì đó cho mình thông qua thể thao điện tử.
Cậu sẽ đạt được thành tích!
"Đồ đạc đều dọn xong rồi?"
Sau khi Văn Khê lên xe, Mạc Thần hỏi cậu.
"Ừ, đã dọn xong."
Văn Khê đáp lại.
Trước khi rời đi, cậu để lại lời nhắn cho chủ nhà, người đã trả lại tiền thuê nhà cho cậu một cách tốt bụng.
Lần này, thật sự cậu không còn có lý do trở lại nơi này nữa.
Nhưng mà tất cả cảm thán khi nhìn thấy Mạc Thần đều tan thành mây khói.
Văn Khê nhìn mặt Mạc Thần thoáng qua gương chiếu hậu trong lòng không có chút nào hối hận, chỉ có hưng phấn, cùng với tương lai chờ mong và thấp thỏm.
Mà Mạc Thần, cũng giống như tảng đá trong lòng rơi xuống đất, trở nên vô cùng an tâm.
Hai người ngồi trong cùng một chiếc xe, tâm trạng rất khác nhau, nhưng có một nhận thức chung - Tương lai, sẽ trở nên rất khác nhau.
Mà giờ khắc này, chính là bước ngoặt dẫn đến tương lai kia.
Mạc Thần đưa Văn Khê đến câu lạc bộ, giúp cậu mang hành lý lên tầng hai, phòng của cậu —— Bên cạnh phòng hắn.
Mấy lần Văn Khê đề nghị muốn tự mình chuyển đi, Mạc Thần đều không để ý, cuối cùng cậu chỉ có thể để Mạc Thần giúp cậu dọn lên rồi nói một tiếng cảm ơn.
Kết quả Mạc Thần đáp lại: "Không cần, tất cả những gì tôi làm cho anh đều đáng giá."
Lời này khiến Văn Khê ngẩn ra, cảm động lại có chút bất đắc dĩ: "Cậu có thể thay đổi cách nói không mập mờ như vậy không?"
Mạc Thần suy nghĩ một chút: "Tôi cam tâm tình nguyện?"
Văn Khê: "... Thôi cậu đừng nói nữa."
Sau khi hai người xuống tầng thì được gọi vào phòng họp, lần này là huấn luyện viên muốn họp.
"Về Cup Băng Kích kia, báo danh giới hạn, nhưng có mấy chiến đội đáng chú ý dự thi, cho nên tôi tiêm phòng trước cho các cậu." Trần Tiêu nói, "Có biết YEEY và JY không?"
"YEEY?" Lăng Sơ Dật chớp chớp mắt, "Phiên bản phà kè của YEY?"
Trần Tiêu trừng mắt nhìn hắn một cái: "Không biết thì câm miệng! Cậu đang nói gì thế?"
Lăng Sơ Dật thè lưỡi một chút.
Vẫn là Lam Ngạn biết hơn: "Đội 2 của YEY đúng không?"
Trần Tiêu sửng sốt một chút, nhìn về phía hắn gật đầu: "Đúng vậy, cùng một câu lạc bộ với YEY, xem như là đội hai của YEY, bởi vì phần lớn đội viên chưa đủ tuổi vị thành niên, không đạt tiêu chuẩn dự thi của giải đấu chuyên nghiệp, cho nên không tham gia thi đấu chính thức, nhưng thực lực vẫn không thể khinh thường."
"Há." Trần Úy đột nhiên phát ra một tiếng khinh thường, "Đừng nói đều là người của đội Thanh Huấn chúng ta qua chứ?"
Trần Tiêu cũng không phản bác: "Bất kể là có phải đã từng ở đội Thanh Huấn của chúng ta hay không, nếu đã ký với YEY thì chính là người của bọn họ, quân địch của chúng ta."
Lăng Sơ Dật: "Vậy JY thì sao? Đừng nói với tôi đó là đội 2 của MQ, tên của đội này kém MQ vạn dặm!"
Trần Tiêu nhìn về phía hắn: "Thật đúng là đội 2 của MQ."
Lăng Sơ Dật: "ĐM?! Vậy tại sao đội 2 của MQ lại gọi là JY? Còn không bằng gọi là JQ!"
Trần Tiêu: "... Tôi nói chứ, sự chú ý của cậu có bình thường không đấy? Trọng tâm là tên đội à? Điểm mấu chốt là hai đội hai mạnh! Nhìn Văn Khê người ta kìa, nghe rất nghiêm túc, chưa từng gây ra chuyện!"
Văn Khê chớp chớp mắt, không biết có nên phối hợp với Trần Tiêu biểu hiện nghiêm túc hơn một chút hay không.
Đúng lúc này, Mạc Thần mở miệng: Ai cứ nháo nhào nữa thì cút ra khỏi phòng họp nhanh, không muốn họp không bằng đi huấn luyện đi."
Đội trưởng lên tiếng, tất cả đều lặng ngắt như tờ.
Văn Khê nhìn Mạc Thần một cái.
Đây là lần đầu tiên cậu nghe được Mạc Thần dùng giọng điệu lạnh như vậy nói chuyện, có chút kinh ngạc.
Nhưng một giây sau, giọng Mạc Thần đã mềm xuống, ý bảo Trần Tiêu nói tiếp.
Trần Tiêu thở phào nhẹ nhõm —— Có đôi khi, hắn rất thích tính cách của Mạc Thần, lạnh là lạnh một chút, nhưng khống chế hạng nhất.
Vì vậy, Trần Tiêu nói tiếp: "Hai chiến đội này chúng ta cần chú ý trọng điểm, lát nữa tôi sẽ giới thiệu chi tiết về phong cách chơi của bọn họ, ngoài ra còn có mấy đội mới nổi lên trong giải đấu cũng cần chú ý, trong đó có một đội khẳng định mèo con có ấn tượng —— QAQ."
Lăng Sơ Dật nghiêng đầu, ý nói mình không có ấn tượng sao?
Nhưng sau khi hắn xếp ba chữ cái trong tâm trí của mình, "Á! Chiến đội có khuôn mặt khóc rất Kawaii!" Nói xong, nhớ tới lời vừa rồi của Mạc Thần, ra một thân mồ hôi lạnh, theo bản năng rụt cổ lại.
Nhưng mà cái gì Mạc Thần cũng không nói.
Trần Tiêu cũng kịp thời lên tiếng cứu mèo con: "Ừm đúng, chỉ riêng chiến đội kia, trận đấu đầu tiên đã khiến cậu rơi xuống đất thành hộp."
Lăng Sơ Dật giơ tay che mắt, không đành lòng nhìn thẳng.
"Tuyển chọn trong nước là trận đấu đầu tiên mà chiến đội này tham gia sau khi thành lập, trận đấu đầu tiên có thể đánh vào top 10, tương lai của chiến đội này là không thể đo lường được." Trần Tiêu nói xong, tầm mắt dừng lại trên mặt Văn Khê một chút, đột nhiên nói một câu, "Hôm nay họp như này, chủ yếu là muốn phân tích ba chiến đội này một chút, nhưng mà trước đó, có một chuyện rất quan trọng cần thương lượng với mọi người, đó chính là ——"
"Danh sách các thành viên ra sân trong tám trận đấu tại Cup Băng Kích. Nhất là, danh sách thi đấu 4vs4."
Thi đấu 4vs4, như tên của nó, là bốn người tổ đội tham gia thi đấu.
Sau khi Văn Khê đến, thành viên đội một CLM biến thành năm người, nói cách khác, thi 4vs4 tất có một người phải ngồi trên băng ghế dự bị.
Lúc trước tất cả mọi người đều cố ý lảng tránh vấn đề này, nhưng hiện tại, sắp thi đấu rồi, nếu bọn họ không lập danh sách này căn bản không kịp huấn luyện.
"A Thần, cậu cảm thấy sao?" Trần Tiêu đá bóng da cho Mạc Thần.
Nhận được quả bóng da này, Ngay cả ánh mắt Mạc Thần cũng không chớp, mở miệng nói ra: "Văn Khê lên trên, Lam Ngạn dự bị."
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....
•Chương nào cũng hơn 5.000 chữ, khóc thét luôn ấy. Một ngày thì bận, nhưng vẫn cố cho anh em đọc:((
17/12/2021
#NTT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.