Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung

Chương 50:




Thời gian thực hành luôn luôn trôi qua khá nhanh chóng.
Văn Khê rốt cuộc cũng nhớ tới mình đang thi đấu huấn luyện, vòng bo đầu tiên đã co lại, phạm vi vòng bo thứ hai cũng đã được công bố.
Mà đầu người trên tay CLM của bọn họ cộng lại vẫn là 0!
Văn Khê có chút ngượng ngùng: "Ừm, hay là thi đấu trước đi?"
"Không vội." Mạc Thần thốt ra.
Lăng Sơ Dật và Trần Úy còn đang nằm sấp trên tầng nghe được hai chữ này, thật sự muốn rời đội.
Nhưng câu tiếp theo của Mạc Thần: "Quân địch còn gấp hơn chúng ta. Nếu vòng thứ ba là trời phạt, chúng ta tùy thời đều có thể rút lui, bọn họ muốn rút cũng không dễ như vậy, trước tiên phải vượt qua cửa ải này của chúng ta đã."
Phải không? Có vẻ như khá có lý?
Tuy là đối phương tập kích bọn họ trước, nhưng hiện tại, hoàn toàn là bọn họ chặn đối phương ở trên tầng.
Đối phương muốn rời khỏi tòa nhà này, trước tiên phải giết chết bọn họ, bước qua thi thể bọn họ đã.
"Nhưng mà nếu anh luyện mệt rồi, vậy trước tiên tiêu diệt người trên tầng đã." Mạc Thần nói xong, cũng không lên tầng, mà là đi ra khỏi tòa nhà.
Văn Khê sửng sốt một chút, tuy không biết hắn muốn làm gì, nhưng theo bản năng lại đi theo hắn ra ngoài.
Lăng Sơ Dật và Trần Úy nghe được câu nói vừa rồi của Mạc Thần, còn tưởng bọn họ muốn lên, thiếu chút nữa mừng đến phát khóc!
Kết quả nước mắt còn chưa rơi ra thì đã phát hiện bọn họ chẳng những không lên, còn cứ như vậy đi ra ngoài?!
Lăng Sơ Dật: "Đội trưởng?"
"Hai người đừng nhúc nhích, nghe tôi chỉ huy." Mạc Thần thản nhiên nói một câu như vậy, là giọng điệu quen thuộc với Lăng Sơ Dật.
Lăng Sơ Dật vừa định đứng dậy lập tức phải nằm bất động.
"Văn Khê, ngắm thử tầng năm xem." Mạc Thần nói xong, trước tiên mượn ống ngắm súng bắn tỉa ngắm cửa sổ tầng năm, rõ ràng trong một hàng cửa sổ có một cửa sổ bị vỡ, hiển nhiên, quân địch vừa rồi chính là nhòm họ từ trong cửa sổ.
"Tìm được rồi." Văn Khê nói.
"Đổi cung." Lúc giọng Mạc Thần trở nên lạnh lẽo, chứng tỏ hắn nghiêm túc, "Mèo con, Trần Úy, lên tầng rẽ trái cánh cửa thứ nhất, chú ý một chút, bây giờ đừng nhúc nhích!"
Lăng Sơ Dật nghe được mệnh lệnh thiếu chút nữa đã xông lên, may mà câu cuối cùng Mạc Thần nói rất nhanh.
Mạc Thần: "Chuẩn bị lựu đạn, đợi lát nữa nghe khẩu lệnh của tôi, mở cửa là trực tiếp ném."
Lăng Sơ Dật: "Được."
Trần Úy: "OK."
Mạc Thần: "Văn Khê, bắn bọn họ."
Nghe được những lời này, Văn Khê không chút nghĩ ngợi, trước tiên bắn một mũi tên vào cửa sổ kia.
Từ góc độ của cậu không nhìn thấy trong gian phòng kia có người, nhưng cậu nghĩ, nếu như thật sự quân địch còn ở trong gian phòng kia không rời đi, chắc là bị chặn toàn bộ ở cửa bên kia, cho nên mũi tên này của cậu là cố ý bắn về phía cửa.
[Hệ thống] Bạn đã bắn trúng NUM-002 bằng cung.
Thật sự có người!
Mạc Thần: "Mèo con, Trần Úy, lên!"
Bốn người của chiến đội NUM đã mai phục ở cửa, đột nhiên bị một mũi tên bắn tới như vậy, tuy không nổ đầu, nhưng cũng khiến bọn họ sợ tới mức sặc.
Họ gần như theo bản năng trốn vào góc chết của căn phòng.
Một người trong đó cầm súng bắn tỉa muốn đánh trả Văn Khê, chỉ lộ ra nửa cái đầu đã bị Mạc Thần cho nổ đầu!
[Hệ thống] CLM-Mac đã bắn trúng NUM-001 bằng súng bắn tỉa.
"Ơ mẹ nó! Họ không lên! Họ ở ngoài!" Tên bị nổ đầu nói.
"Chúng ta đi ra ngoài thôi!" Một người khác nói.
Vừa dứt lời, cửa đột nhiên bị người mở ra từ bên ngoài, ngay sau đó, hai quả lựu đạn cứ như vậy ném vào.
"Bùm bùm" hai tiếng sau đó, bốn gợi ý giết chết chỉnh tề xuất hiện ở góc trên bên phải của tất cả màn hình trò chơi tuyển thủ.
[CLM-Cat đã giết NUM-002 bằng lựu đạn!]
[CLM-Cat đã giết NUM-003 bằng lựu đạn!]
[CLM-Windy đã giết NUM-004 bằng lựu đạn!]
[CLM-Windy đã giết NUM-001 bằng mảnh vỡ lựu đạn!]
Lăng Sơ Dật: "Mẹ kiếp! Quá sảng khoái!!"
Trần Úy: "Sảng khoái vãiii!"
Nghe tiếng đồng đội kích động, Mạc Thần cười một tiếng: "Xem đi, nghiêm túc lên còn không phải là chuyện trong nháy mắt."
Văn Khê cười "Ừ" một tiếng.
Trần Tiêu ở phía sau bốn người xem cuộc chiến trợn trắng mắt, nhịn xuống xúc động muốn tát vào đầu Mạc Thần —— Sớm như vậy không phải là xong chuyện rồi à?!
Thật ra Mạc Thần cảm thấy chỉ cần một mình mình là có thể tiêu diệt cả đội NUM, cho nên ngay từ đầu hắn xông lên rất nhanh, muốn giết sớm một chút rồi rời đi giết người khác.
Nhưng sau đó, hắn thấy Văn Khê cố gắng leo tầng thất bại, đột nhiên nhớ tới đây là trận đấu huấn luyện chứ không phải thi đấu chính thức, nên muốn dành nhiều cơ hội tập luyện cho đồng đội của mình chứ không phải mình.
Chiến đội bọn họ bây giờ cần mạnh lên nhất, không phải thực lực của hắn và Văn Khê, mà là thực lực của Lăng Sơ Dật với Trần Úy, cùng với sự gắn kết, ăn ý của cả chiến đội.
Tuy sau khi Liễu Vĩ Triết nhắc nhở, Mạc Thần đã có ý thức điều chỉnh, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ quên chuyện này, một mình xông lên phía trước.
May mắn có Văn Khê.
Sau khi bốn người trở lại xe, Mạc Thần vừa lái xe về khu rừng vừa nói: "Tôi mệt rồi, lát nữa xuống xe mọi người đánh, tôi chỉ phụ trách che chắn thôi."
Lăng Sơ Dật và Trần Úy:.....
Mệt?!
Là dạy Văn Khê trèo tầng nên mệt phải không!
Đúng là Lăng Sơ Dật và Trần Úy không nói gì, ngược lại Văn Khê không có ý nghĩ gì, nói một tiếng "Được".
Mạc Thần không nhịn được nhếch khóe môi —— Thật sự cho tới bây giờ Văn Khê cũng sẽ không sinh ra nghi ngờ bất kỳ mệnh lệnh nào của hắn.
Vì thế kế tiếp, sau khi vào khu rừng rậm, cơ bản là Lăng Sơ Dật và Trần Úy ở phía trước xung phong, Mạc Thần với Văn Khê ở phía sau giúp bọn họ giết chết người sẽ uy hiếp bọn họ.
Nói là che chắn, kết quả toàn bộ đầu người vẫn bị bọn họ cầm.
Dù sao, đối với Mạc Thần và Văn Khê mà nói, muốn bọn họ bắn lệch, thậm chí không bắn, so với muốn bọn họ bắn súng nổ đầu còn khó hơn.
Thế là ván này sống đến cuối cùng vẫn là CLM, và là đầy đủ!
Nhưng chỉ nhìn điểm đầu người mà nói, điểm đầu người của bọn họ ngay cả top 5 cũng không xếp vào.
"Nhảy quá sớm." Mạc Thần kết luận, "Ván sau chờ có người nhảy chúng ta lại nhảy."
Nhảy sớm, đáp xuống đất cũng sớm, tuy có thể nắm chắc dịp tốt bắn chết quân địch, nhưng một khi phát sinh loại tình huống vừa rồi, đối với việc lấy đầu người rất bất lợi.
Nhưng đầu người bọn họ lấy ít hoàn toàn không phải là vấn đề do nhảy được hay không?
Huấn luyện viên Trần Tiêu không nhịn được, tháo tai nghe Mạc Thần ra: "Không phải vấn đề nhảy, lúc trước cậu chậm trễ quá nhiều thời gian."
"A." Mạc Thần đỡ tai nghe, ngửa đầu nhìn Trần Tiêu một cái, bỗng nhiên khóe môi giương lên, "Chuyện tôi làm đều là cần thiết."
Rõ ràng, không có ý định ăn năn.
Trần Tiêu bất thình lình nhìn thấy nụ cười của hắn, sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng, Mạc Thần đã một lần nữa đeo xong tai nghe: "Thi 4vs4 nhảy ở đâu tôi đã tính rồi, chúng ta đều thử nhảy sớm nhảy muộn xem, chắc chắn lúc thi đấu chính thức sẽ xuất hiện rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, khó có được cơ hội diễn tập như vậy, cứ trải nghiệm một lần đi."
Lời này của hắn ngược lại rất có đạo lý, mọi người ầm ầm đáp ứng, Trần Tiêu cũng không nói gì nữa.
Nhưng câu tiếp theo của Mạc Thần: "Văn Khê, chờ thi đấu huấn luyện xong, tôi sẽ tiếp tục dạy anh leo tầng."
Văn Khê: "Được ~"
Đồng đội và huấn luyện viên:...
Tiếp theo, lại là vòng thi 1vs1, thi 2vs2, rồi 4vs4.
Trong trận 1vs1, Mạc Thần như Văn Khê mong muốn, không quá mức cố ý bảo vệ cậu, Văn Khê dựa vào thực lực của mình lấy được chín cái đầu người, sau đó gặp phải Lightning, lúc bắn súng với hắn thì bị CC từ xa bắn chết.
Lightning bị cướp đầu người mắng CC rất lâu ở mic công cộng, cuối cùng bị đồng đội của CC thông báo, với tính cách của CC, khẳng định hắn đã sớm tắt mic trò chơi, cái gì cũng không nghe thấy, cho nên một đoạn lớn lời nói của Lightning đều mắng vô ích.
Lightning nhất thời như nghẹn trong cổ họng, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Lăng Sơ Dật không biết từ đâu xông ra trở tay không kịp, chết trận tại chỗ.
Mà CC cũng rất nhanh bị Mạc Thần đuổi giết một đường, liên tục mấy phát súng nổ đầu bắn chết.
Cuối cùng, quán quân lần này là Trần Úy.
Mạc Thần còn chưa tiến vào vòng chung kết đã bị người vây chặn bắn chết, trước khi chết trận lấy 21 người đầu, top cao nhất.
Lăng Sơ Dật phát huy khác thường đánh vào vòng chung kết, khi vừa bắn súng với chiến đội MQ trong vòng chung kết thì bị Trần Úy liên tục nổ hai quả lựu đạn chết toi —— đương nhiên, người của chiến đội MQ cũng chết hết.
Trần Úy cứ như vậy cẩu thành quán quân.
Hơn nữa hắn cầm đầu người không tính là ít, có tám người, chỉ kém Văn Khê một người!
"Anh cẩu lợi hại nha!" Lăng Sơ Dật khen một câu, giọng điệu lại có chút chua xót —— Nếu không phải tên Trần Úy mất dạy trốn trong bóng tối đánh lén hắn, nói không chừng quán quân ván này chính là hắn!
"Anh cẩu cái mẹ gì thế??" Đối với xưng hô này, Trần Úy từ chối.
Lăng Sơ Dật: "Thần cẩu thả, Thần cẩu thả, làm ăn thả chó! Thả chó đến cùng, sẽ thành quán quân!"
Mạc Thần: "Thơ hay."
Văn Khê: "Phụt... Ha ha ha!"
Trần Úy dở khóc dở cười, vốn còn muốn phản bác, không nghĩ tới đội trưởng cũng phụ họa theo, trong nháy mắt không còn tâm trạng phản bác.
Hơn nữa, có thể một hơi cẩu thả thành quán quân cũng là bản lĩnh của hắn được không!
Hắn không biết chính là, Mạc Thần đang nghiêm túc suy nghĩ làm sao để lợi dụng năng lực của hắn —— Không chừng Trần Úy sẽ thích hợp đánh 1vs1.
Cho tới nay, CLM trong trận đấu chính thức đều là Mạc Thần với Lăng Sơ Dật đánh 1vs1, Trần Úy hỗ trợ đồng đội trong thi đấu 2vs2.
Nhưng hiện tại, Mạc Thần cảm thấy có thể thay đổi một chút.
Nếu để Trần Úy và Lăng Sơ Dật đi đánh 1vs1...
Hắn có thể chơi 2vs2 với Văn Khê.
Nhưng mà vòng đấu 2vs2 thứ hai, Mạc Thần vẫn thử một chút cách thức tổ hợp mới —— Hắn với Lăng Sơ Dật một đội, Văn Khê với Trần Úy một đội.
Kết quả cuối cùng là, hắn và Lăng Sơ Dật chết ở vòng thứ tư, Văn Khê và Trần Úy chết ở vòng thứ năm.
Người cuối cùng giành được vị trí đầu tiên là CC và Ax của chiến đội MQ.
Điều này làm cho Mạc Thần càng thêm kiên định để Trần Úy đi đánh 1vs1, để mình và Văn Khê đánh 2vs2!
Hai trận liên tiếp không đánh tốt, cũng may trận đấu cuối cùng vào buổi sáng, CLM lại một lần nữa giành được vị trí đầu tiên, lấy tổng số đầu người vượt quá 40, toàn bộ thành viên đạt được vị trí đầu tiên, không thể nghi ngờ tuyên bố với tất cả các chiến đội về sự lớn mạnh hiện tại của họ.
Mà sở dĩ họ có thể trở nên mạnh mẽ như vậy, một phần lớn nguyên nhân là bởi vì Văn Khê gia nhập.
"Văn Khê thật sự rất mạnh." Lăng Sơ Dật tháo tai nghe xuống, cảm thán phát ra từ nội tâm, "Có anh ở đây, lúc tôi xông về phía trước một chút cũng không sợ hãi."
Trần Úy: "Giống như chó được chủ nhân dắt vậy?"
"Cái ĐM, anh ẩn dụ kiểu gì thế?" Lăng Sơ Dật xù lông ngay tại chỗ: "Hơn nữa, chó là anh được không? Tôi là mèo!"
"Được rồi được rồi, chó mèo cắn nhau ra bên ngoài cắn." Huấn luyện viên Trần Tiêu mắng, sau đó chủ động giúp bốn người rót nước, đặt ở trên bàn trà trong sảnh lớn, "Thế nào? Nghỉ ngơi trước hay đi ăn tối trước?"
Mạc Thần ngồi xuống ghế sofa bên cạnh bàn trà, nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay —— đánh liên tục sáu ván, là hắn cũng có chút ăn không tiêu.
"Nghỉ ngơi trước một chút đi." Hắn nói.
"Được." Trần Tiêu đáp ứng, cũng ngồi xuống sofa, sau đó thuận miệng hỏi một câu, "Video cũng lưu lại rồi hả?"
Mạc Thần: "Lưu rồi."
Nghe được hai chữ này, Trần Tiêu không biết vì sao lại nhớ tới hình ảnh Mạc Thần dạy Văn Khê leo tầng —— các chiến đội khác nếu lúc phát lại nhìn thấy cảnh kia, không biết sẽ nghĩ như thế nào.
Nhất là chiến đội NUM đang chờ ở trên tầng lúc đó...
Hoàn toàn không biết kẻ địch của mình đang làm gì.
Họ có thể đang hát, có thể nhảy múa, và thậm chí có thể dạy bạn trai leo cầu thang.
"Sắp đến Tết rồi đấy?" Đột nhiên Trần Úy hỏi, "Thời điểm mọi người ăn tết thì định làm gì?"
Lăng Sơ Dật: "Còn có thể làm gì nữa? Về nhà ăn tối."
Văn Khê nghe được vấn đề này, gần như là nhìn về phía Mạc Thần đầu tiên.
Cảm thấy được tầm mắt của cậu, Mạc Thần nhìn lại, nhướn mày.
Văn Khê lập tức thu hồi tầm mắt, ho một tiếng rồi nói: "Tôi cũng không khác biệt lắm, về nhà ăn cơm gì đó."
Trần Úy: "Không phải chứ? Tết được nghỉ một tuần đó, không đi du lịch à?"
Trần Tiêu: "Chỉ một tuần đi du lịch cái gì! Chờ lấy quán quân trực tiếp chơi hẳn một tháng rưỡi không phải càng sảng khoái hơn hả?"
Trần Úy: "ĐM, thấy rất có lý đó!"
Mạc Thần nhàn nhã uống một ngụm nước, sau đó nói: "Tôi cũng sẽ về nhà."
Hắn nói xong câu đó, không khí yên tĩnh mấy giây, làm cho Văn Khê có chút kinh ngạc.
Không đợi Văn Khê nhận ra điểm đáng nghi của mình, chợt nghe Trần Úy rất nhỏ giọng hỏi một câu: "Tôi có thể đến nhà cậu xem một chút không?"
Mạc Thần: "Không được."
Lăng Sơ Dật: "Còn tôi thì sao? Chỉ liếc một cái thôi, liếc xong là đi!"
Mạc Thần: "Không được."
Trần Tiêu: "Chậc, mấy người đừng uổng phí hơi sức, nhà Mạc Thần là mấy người có thể đến à? Đi vào sẽ bị đánh ra."
"Hả, vì sao?" Văn Khê không giải thích được.
Cậu biết nhà Mạc Thần rất có tiền, nhưng cũng không đến mức không cho người vào chứ?
Trần Tiêu vừa định trả lời, còn chưa kịp mở miệng đã bị Mạc Thần giành trước nói: "Anh muốn theo tôi về nhà xem không?"
Văn Khê sửng sốt một chút, biết lời này hỏi chính mình. Cậu bị giọng điệu cẩn thận của Trần Úy và Lăng Sơ Dật lừa gạt, cho nên cũng dùng một loại giọng điệu vô cùng cẩn thận hỏi: "Được không?"
Mạc Thần cười cười: "Đương nhiên."
Đồng đội và huấn luyện viên:... Đệch! Kiểu phân biệt chết tiệt gì đây!!
Văn Khê chớp chớp mắt, còn tưởng mình nghe nhầm: "Tôi có thể không?"
Mạc Thần "Ừ" một tiếng: "Đương nhiên anh có thể."
Văn Khê: "Bọn họ thì sao?"
Mạc Thần: "Bọn họ không thể."
Văn Khê: "Tại sao?"
Mạc Thần: "Bởi vì tôi không cho phép."
Được rồi, xem như Văn Khê đã hiểu, thì ra không phải nhà Mạc Thần khó vào như vậy, chỉ là bản thân Mạc Thần không cho phép.
Văn Khê dở khóc dở cười: "Không được, cố ý đến nhà cậu xem luôn cảm thấy rất kỳ quái."
Mạc Thần ngẩn người trong nháy mắt, im lặng rồi sau đó nói một câu "Cũng đúng".
Sau đó, Lăng Sơ Dật và Trần Úy tẩy não cho Văn Khê, nói nhà Mạc Thần xa hoa cỡ nào, không đi có bao nhiêu thiệt thòi —— Mạc Thần hoàn toàn không nghe, hiện tại trong đầu hắn đều là câu "Kỳ quái" vừa rồi của Văn Khê.
Đúng vậy, vì sao hắn lại muốn đưa Văn Khê về nhà? Vì sao chỉ có Văn Khê đề nghị đến nhà hắn xem thì hắn không thấy mâu thuẫn, thậm chí có chút vui vẻ?
Tầm mắt Mạc Thần dừng trên người Văn Khê, trong nháy mắt cảm thấy trong sảnh lớn này chỉ có một mình Văn Khê là có màu sắc, những người khác đang làm cái gì, nói cái gì, hắn hoàn toàn không biết, chỉ nhìn thấy một mình Văn Khê.
Nhưng mà hắn chỉ ngây người trong nháy mắt như vậy, rất nhanh hồi phục tinh thần lại, cắt đứt cuộc trao đổi vô nghĩa của mọi người: "Đều nghỉ ngơi đủ rồi nhỉ? Vậy thì đi ăn tối thôi."
Nghe được những lời này của hắn, lúc này mọi người mới phát hiện bụng có chút đói, nhao nhao đáp ứng.
Dùng xong bữa trưa, buổi chiều lại liên tục đánh mấy ván, sau khi đánh đến tay gần như sắp phế đi, cuối cùng thi đấu huấn luyện cũng kết thúc.
Tất cả số liệu đều cần các chiến đội lớn tự thống kê, bên CLM toàn quyền giao cho Liễu Vĩ Triết.
Chiến thuật thì Liễu Vĩ Triết không hiểu, nhưng số liệu hắn quen rồi, đêm đó hắn thống kê tất cả số liệu, làm thành bảng gửi trong nhóm.
Tổng điểm của CLM cao nhất trong tất cả các chiến đội, cao hơn YEY ở vị trí thứ hai gần 0,25 lần, trong khi YEY và MQ ở vị trí thứ ba gần như bằng nhau, không có gì ngạc nhiên khi ai đè bẹp ai.
"MQ lại trở nên mạnh hơn." Trần Tiêu không nhịn được cảm thán một câu.
Vừa dứt lời, chỉ thấy Liễu Vĩ Triết lại đăng lên ba tấm biểu đồ, không ngờ lại là dữ liệu cá nhân của ba chiến đội CLM, YEY, MQ, bao gồm cả họ thi đấu ở 1vs1, 2vs2 và 4vs4, tỷ lệ sử dụng vũ khí, tỷ lệ nổ đầu, lượng máu rơi trong các loại hình thi đấu khác nhau.
Thông qua các bảng này, tất cả mọi người đều làm rất rõ ràng các trận đấu huấn luyện.
"Mẹ kiếp, thật sự hiệu suất của chị Liễu là hết nói nổi!" Trần Úy thán phục.
Lăng Sơ Dật nhìn số liệu của mình trên bảng, xếp giữa Mạc Thần với Văn Khê rất đột ngột, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống: "Không thể gửi cho từng người à? Cứ nhất định phải phát lên nhóm..."
"Gửi từng người cũng không thể che giấu sự thật cậu phát huy thối nát đâu?" Trần Úy vừa ôm lấy cổ Lăng Sơ Dật vừa vui sướng khi người gặp họa.
Vừa nói xong đã bị Lăng Sơ Dật cho một cái tát vào mặt đẩy ra: "Cút! Tỷ lệ sống sót cao hơn tôi! Nói về đầu người thì tôi lấy nhiều hơn!"
Trần Tiêu trợn trắng mắt, cũng lười nói hai người —— chiến tích kia của bọn họ, so với Mạc Thần và Văn Khê, không khác gì gà mổ rau.
Vốn tưởng sau khi Mạc Thần xem bảng sẽ lạnh lùng nhìn nhau, tuyệt đối không nghĩ tới, Mạc Thần đọc xong số liệu còn rất lạc quan: "Lần này mèo con không rơi xuống đất thành hòm."
Lăng Sơ Dật sửng sốt một chút —— Hả? Đội trưởng đang khen tôi à?
Mạc Thần: "Tỷ lệ trúng mục tiêu và nổ đầu của súng đột kích của Trần Úy đều tăng lên, xem ra huấn luyện vẫn có hiệu quả."
"Vậy hả~" Trần Úy không biết xấu hổ đáp lời, sau đó không biết là chột dạ hay là như thế nào, "Ha ha" cười sờ sờ mũi.
Văn Khê so sánh số liệu của mình với Mạc Thần một chút, gần như chỉ có tỷ lệ sử dụng cung, tỷ lệ trúng mục tiêu với tỷ lệ nổ đầu là đáng kiêu ngạo.
Cậu cho rằng tuy mình chơi bắn tỉa không bằng Mạc Thần, nhưng cũng sẽ không kém quá nhiều.
Kết quả số liệu vừa ra, chênh lệch này lớn đến nỗi cậu không còn đất dung túng.
"Số liệu chỉ là phụ trợ, phải kết hợp với tình huống rõ ràng phân tích cụ thể." Mạc Thần nói, "Thời gian không còn sớm, hôm nay tôi sẽ chọn mấy trận 4vs4 xem lại một chút, ngày mai huấn luyện viên giúp tôi xem video thi đấu huấn luyện một lần, tìm kiếm xem cần bổ sung cái gì."
Mọi người nhao nhao nói được, Trần Tiêu cũng "Ừ" một tiếng.
Văn Khê nhìn Trần Tiêu, lại nhìn Mạc Thần, tuy đã quen rồi, nhưng vẫn cảm thấy có chút khó tin.
Ở chiến đội CLM này, ngay cả huấn luyện viên cũng rất nghe Mạc Thần nói.
Mạc Thần xem rất nhanh, tựa như còn nhớ rõ cả trận đấu đã xảy ra chuyện gì vậy, cảm thấy chỗ không cần đều trực tiếp nói, chỉ chọn trọng điểm nói vài câu: "Chính là chỗ này, mèo con cậu không cần nhìn thấy đầu người là mất trí, lúc này có thể xông lên à?"
Lăng Sơ Dật nằm sấp trên bàn chiến thuật: "Thật ra lúc tôi xông lên đã cảm thấy có chút không ổn, nhưng tôi phanh không kịp."
"Không cần giải thích." Tuy Mạc Thần so với trước kia dịu dàng hơn rất nhiều, nhưng thời điểm nên lạnh vẫn rất lạnh, "Tôi xem lại là vì nghe cậu giải thích à? Tôi chỉ chịu trách nhiệm chỉ ra vấn đề, cậu chịu trách nhiệm ghi nhớ và giải quyết, mặc kệ lý do gì, sau này không được phép tái diễn tình huống tương tự."
"Tuân lệnh!" Lăng Sơ Dật nghe giọng điệu lạnh như băng quen thuộc, lông tơ khắp người dựng thẳng lên.
Mạc Thần tiếp tục tiến nhanh: "Trần Úy, lúc này cậu có thể ra ngoài đánh. Chỗ này, còn có chỗ này —— Vốn mấy người này đều có thể lấy được. Tôi biết cậu sợ có người trốn trên cây, nhưng nếu thật sự có người, đối phương đã sớm ra tay."
Tiếp thu dạy dỗ của Lăng Sơ Dật, Trần Úy từ đầu đến cuối không giải thích nửa câu, luôn nghiêm túc gật đầu ghi nhớ.
"Sau đó... Văn Khê."
Bất thình lình bị Mạc Thần gọi tên, Văn Khê hoảng sợ.
Sai lầm của cậu trong thi đấu huấn luyện, so với Lăng Sơ Dật, Trần Úy tuyệt đối ít, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có.
Cho nên, nghe Mạc Thần gọi tên mình, cậu rất lo lắng Mạc Thần sẽ chỉ ra vấn đề của cậu sau đó thất vọng với cậu.
Cậu gần như là theo bản năng chuyển tầm mắt về phía Mạc Thần, mở to hai mắt vô tội nhìn hắn, một dạng trạng thái chờ tuyên án.
Cảm giác được tầm mắt của cậu, Mạc Thần theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dáng này của cậu thì cười ra tiếng tại chỗ.
Văn Khê:?
"Đừng khẩn trương." Lúc Mạc Thần nói những lời này, rõ ràng giọng điệu mềm xuống, "Tôi chỉ muốn nói, vấn đề của anh không lớn, nếu mệt thì có thể đi tắm rửa ngủ trước, ngày mai một mình tôi cho anh xem lại."
Lăng Sơ Dật và Trần Úy:!!!
Cái ĐM, quá hâm mộ rồi!
Văn Khê lại sửng sốt một lát mới phản ứng lại ý tứ của Mạc Thần, thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy trong lòng ấm áp, trả lời Mạc Thần bằng một nụ cười: "Được, vậy tôi đi tắm trước."
Mạc Thần: "Ừ, nhớ sấy khô tóc rồi hẵn ngủ, đừng để cảm lạnh."
"Ừm ~" Văn Khê đáp, không khách khí từ trên ghế đứng lên, đi lấy quần áo tắm rửa.
Lăng Sơ Dật và Trần Úy trông mong nhìn bóng lưng cậu rời đi, cảm nhận sâu sắc được chênh lệch giữa đồng đội và vợ.
Khóe môi Trần Tiêu co rút: "Tôi có thể đi sớm không?"
Mạc Thần: "Không thể, cậu phải ở lại nghe tôi nói, ngày mai lúc sửa sang loại bỏ phần tôi đã nói."
Trần Tiêu "chậc" một tiếng, nhưng cũng không nói gì nữa.
So với huấn luyện viên của các chiến đội khác, công việc của hắn tuyệt đối là thoải mái, quả thật không có gì không đồng ý.
Vì thế Mạc Thần tiếp tục xem lại: "Vừa rồi nói đến chỗ nào?"
"Nói đến..." Trần Úy đáp lại, đột nhiên chuyển đề tài, thăm dò nói, "Đội trưởng, cậu thiếu vợ bé hả?"
Mạc Thần lạnh lùng nhìn về phía hắn: "Muốn chết?"
Trần Úy nằm sấp trên bàn chiến thuật: "Tôi sai rồi."
Lăng Sơ Dật cũng nằm sấp trên bàn: "Ngài tiếp tục đi."
Mẹ ơi! Văn Khê có mặt và vắng mặt, thái độ của đội trưởng trở nên quá rõ ràng!
Văn Khê cậu đừng đi, mau quay lại!! QAQ
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....
24/12/2021
#NTT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.