Tác giả: Mạn Bộ Trường An
Chuyển ngữ: ( Soái – Đào Quân Trang 11.07.2018
Ngày hôm sau, Đổng lão bà tử lại đến cửa huyện nha quấy rối, âm thanh khóc lóc kêu la so với hôm qua còn lớn hơn. Trĩ Nương ở hậu viện cũng nghe được, tiếng nói sắc nhọn chói tai, lại mang theo nghẹn ngào, một mực chắc chắn Yến Nương cùng Đổng Khánh Sơn sinh thời có quan hệ xác thịt, xem ra thị phi để bám Triệu gia là thật, không đạt được mục đích thề không bỏ qua. ( Soái – Đào Quân Trang 11.07.2018)
Triệu huyện lệnh ở thư phòng mặt mày đen thui, vốn dĩ nhìn vô hại giờ nhìn có vài phần âm trầm, Đổng gia quả thực giống như phân chó, dính giày như keo chuột không rơi xuống dưới, trước kia hắn vì cái gì mà nhìn không thấy, Đổng gia gia phong đồi bại sao có thể dưỡng ra nữ nhi tốt. Vì tiết kiệm tiền sính lễ, xấu đẹp đều không so đo mới cưới Đổng thị gây bi kịch cho Triệu gia, Đổng gia biết mình đuối lý còn không thuận theo càng muốn kéo Yến Nương xuống nước. ( Soái – Đào Quân Trang 11.07.2018)
Đổng gia gây ồn ào thế nào, thanh danh Yến Nương đã bị bại hoại sạch sẽ, toàn bộ huyện thành đều biết nó cùng Khánh Sơn dan díu, về sau cũng không biết gả ra ngoài được không.
Triệu huyện lệnh ngồi không dậy nổi, trong lòng có tia tàn nhẫn, nhưng thật muốn nhìn Đổng gia có thể vô sỉ đến mức nào. Tròng mắt Đổng lão bà tử loạn chuyển, thấy nhiều người vây xem nên nói càng hăng say, vỗ đùi dùng khăn lau đôi mắt, khóc lên:
"Huyện lệnh đại nhân ngài cũng không thể thất tín bội nghĩa chứ, tôn tử ta cùng nhị tiểu thư tình ý chân thành, sinh tử không rời, từ xưa đến nay ép hành ép mỡ ai nỡ ép duyên, cha mẹ làm thế sẽ bị thiên lôi đánh xuống. Ta cầu xin đại nhân cho ta đem nhị tiểu thư cưới về đi, tôn tử ta sắp hạ táng, không thể để nó chết không nhắm mắt."
Bọn nha dịch lao tới, dùng trượng đuổi bà ta, bà ta ngồi bệch dưới đất thanh âm càng thêm hăng hái:
"Huyện chủ, ngài mau trở lại nhìn xem, Triệu đại nhân khi dễ người, người phải vì lão bà tử làm chủ." ( Soái – Đào Quân Trang 11.07.2018)
Triệu huyện lệnh nghe được tâm càng trầm xuống, Đổng gia sao biết Phượng Nương sắp về tới, còn kéo tên Phượng Nương làm bè. Không được, không thể để bà ta tiếp tục, bằng không thanh danh của Phượng Nương sẽ chịu liên lụy. Triệu Phượng Nương về, với Triệu gia nhiều ít cũng tan bớt bóng ma Đổng thị. Đổng thị đã bị hưu không còn là người Triệu gia, con cái Triệu gia không cần vì bà ta mà để tang. Triệu Yến Nương phảng phất đã quên mẹ mới chết, vẫn như cũ ăn mặc chói lọi, sáng sớm bắt đầu la hét với nha đầu bố trí phòng cho Triệu Phượng Nương. Tuy Triệu Phượng Nương từ nhỏ không ở chỗ này, nhưng Đổng thị vẫn giữ một phòng tốt nhất cho nàng, Triệu Yến Nương trước kia vẫn luôn đòi, cũng bất mãn Đổng thị bất công.
( Soái – Đào Quân Trang 11.07.2018)
Đông phòng bên này tinh xảo hơn rất nhiều, phòng cũng nhiều. Không giống như tây phòng, phòng thì cũ, Triệu gia vào ở chưa bao giờ sửa chữa lại, không xa chính là phòng hạ nhân ở.
Đổng thị chưa bao giờ đem các nàng trở thành người Triệu gia, ở trong lòng bà ta mẹ con Trĩ Nương là hạ nhân trong phủ, nào xứng ở đông phòng, cố ý đem các nàng an trí ở tây phòng, dụng ý quá rõ ràng.
Trĩ Nương nhìn Triệu Yến Nương chỉ huy nha đầu bà tử xoay quanh, bố trí cái phòng như phòng tân hôn, cửa sổ đỏ thẫm, màn màu hồng phấn, khá tục khí không giống khuê phòng, không biết Triệu Phượng Nương nhìn thấy sẽ phản ứng ra sao. ( Soái – Đào Quân Trang 11.07.2018)
Triệu Phượng Nương lớn lên trong kinh thành, là tâm phúc của Hoàng Hậu nương nương nhìn thấy chắc hộc máu. Hiện giờ trong nhà không có chủ mẫu, bọn hạ nhân đối với nàng cùng Củng di nương cũng khách khí không ít, nàng dậy sớm liền đến thăm lão phu nhân, ngồi hàn huyên vài câu cũng nhắc tới việc Triệu Phượng Nương về đây, lão phu nhân vừa nghe lập tức chán ghét, có thể là hận ý quá sâu. Lão phu nhân đối với con Đổng thị sinh ra đều thực không thích, ngay cả tôn nhi duy nhất Triệu Thủ Hòa, cũng không muốn nhìn thấy.
Đông sườn có thêm hai bà tử, là phụ thân mua vào hầu hạ lão phu nhân, hai bà tử này đã sớm nghe nói qua chuyện nhà huyện lệnh, nơm nớp lo sợ, làm việc thập phần tận tâm, hầu hạ lão phu nhân không tồi. ( Soái – Đào Quân Trang 11.07.2018)
Bất quá mới hai ngày khí sắc lão phu nhân cũng tốt hơn rất nhiều, trên mặt cũng có chút huyết sắc, cùng trước kia khác nhau rõ rệt, trong mắt cũng sáng rọi, nhìn thấy nàng liền lôi kéo không bỏ, nàng tự mình đút lão phu nhân ăn một chén cháo đặc sệt cùng hai khối điểm tâm, mới trở lại tây phòng.
Triệu Yến Nương từ xa xa mà nhìn nàng, đắc ý cười khiêu khích, Trĩ Nương cũng mỉm cười.
Bên ngoài Đổng lão bà tử vẫn dùng âm lượng cất cao la lối, các nàng nghe rành mạch, Triệu Yến Nương sắc mặt càng khó coi, hận nghiến răng nghiến lợi lại không thể làm gì được, Trĩ Nương ý cười càng sâu. Yến Nương tàn nhẫn trừng nàng một cái, gắt gao vò khăn trong tay, rốt cuộc không thể nhịn xuống dậm chân chạy ra, hai nha đầu vội vàng đuổi theo.
Mọi người thấy nàng ta tới tự giác tránh đường, Đổng lão bà tử vui vẻ nói:
"Yến Nương, ta chờ ngươi lâu rồi, Khánh Sơn biểu ca thật sự luyến tiếc ngươi, đêm qua nó có báo mộng cho ngươi bảo ngươi gả vào Đổng gia không?" ( Soái – Đào Quân Trang 11.07.2018)
Triệu Yến Nương hận không thể một chân đá chết bà ta, hung tợn nói, "Tên của ta ngươi cũng xứng kêu, ngươi ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ, nháo nữa, ta sẽ bảo phụ thân tống ngươi vào ngục."
Đổng lão bà tử làm như hoảng sợ: "Nhị tiểu thư, chuyện ngươi cùng Khánh Sơn mọi người đều biết, ngươi không gả cho nó, còn có thể gả cho ai, đáng thương Khánh Sơn si tâm một mảnh, lại không nghĩ tới người chết như đèn tắt, ngươi trở mặt không nhận, đừng tưởng rằng hủy diệt vật chứng là có thể không liên quan, nhiều người nhìn thấy đồ vật kia rồi, ngươi chớ tưởng chống chế là xong, chờ huyện chủ trở về sẽ thay ta làm chủ."
Các bá tánh ồ lên, huyện chủ sắp về tới, trách không được lão bà tử này không sợ hãi, luận bối phận huyện chủ cũng phải kêu Đổng lão bà tử một tiếng bà ngoại.
Triệu Yến Nương mắng, "Ngươi nói thì nói, gọi đại tỷ ta làm cái gì, ngươi lấy đồ vật của ta là không sai, bất quá nó cũ rồi, là ta thưởng cho nha đầu, không biết sao lại tới tay ngươi." Nói xong, nàng ta kéo Vân Hương:
" Vân Hương, ngươi nói đồ vật kia có phải bổn tiểu thư thưởng cho ngươi không?." ( Soái – Đào Quân Trang 11.07.2018)
Vân Hương sợ không ra lời, nhìn Đổng bà tử âm độc còn tiểu thư cũng ác nhân, cả người nàng ta phát run, chữ ở trong cổ họng mà cũng nói không nên lời.
Triệu Yến Nương châm biếm đẩy Vân Hương tới chỗ Đổng lão bà tử:
"Ngươi xem người cùng tôn tử ngươi tình đầu ý hợp là nha đầu của bổn tiểu thư. Ngươi đừng cắn loạn muốn cùng người sang bắt quàng làm họ, bổn tiểu thư cũng không phải là người không thấu tình đạt lý, sẽ giúp người thành chuyện tốt, cũng không phản đối gì mà đem khế ước bán mình của nha đầu này cho ngươi, ngươi lãnh về nhà để cho nàng cùng tôn tử ngươi thành thân, cũng cho tôn tử ngươi tròn tâm nguyện." ( Soái – Đào Quân Trang 11.07.2018)
Nói xong nàng ta còn làm như bội phục sự cơ trí của mình, lại nói với Vân Hương:
"Ngươi và ta là chủ tớ một hồi, vì sao ngươi không trực tiếp nói với ta, ta cũng không phải không đồng ý, nếu sớm biết ngươi cùng Đổng gia tôn tử tình đầu ý hợp, chắc chắn ta sẽ làm chủ thành toàn nhân duyên cho các ngươi, trước mắt thấy Đổng gia thành tâm cầu cưới, cũng là một chuyện tốt, ngươi cùng bà ta trở về, vào cửa Đổng gia về sau sinh hoạt cho tốt."
Vân Hương nước mắt rơi như mưa hoảng sợ lắc đầu, một chữ cũng nói không nên lời, đám người bốn phía lặng ngắt như tờ.
"Nha đầu ngươi không phải là gả chồng thôi sao, làm sao lại giống như sinh ly tử biệt vậy." Mặt Triệu Yến Nương tươi cười, trong mắt lại toàn hàn quang, bắn thẳng đến người Vân Hương, Vân Hương càng khóc thương tâm. ( Soái – Đào Quân Trang 11.07.2018)
Đổng lão bà tử bị tình thế đảo lộn trở tay không kịp, tròng mắt loạn chuyển, suy nghĩ cách phản bác.
Triệu Thủ Hòa bước nhanh đi ra, trong tay cầm khế ước bán mình của Vân Hương, ném về phía đổng lão bà tử, sau đó lại lấy ra một túi bạc, "Người ngươi cứ lãnh trở về, về sau chớ có tới đây dây dưa, niệm tình từng là thân thích, chuyện trước kia ta không truy cứu, mười lượng bạc này cho Vân Hương làm của hồi môn, ngươi trở về đi."
Đổng lão bà tử có chút động, muốn duỗi tay lấy bạc, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút, cuối cùng vẫn lùi về.
" Người cùng Khánh Sơn yêu nhau là nhị tiểu thư, các ngươi lại dùng một nha đầu tới tống cổ ta, ta không thuận theo được, tôn tử ở dưới chín suối cũng sẽ không đáp ứng." ( Soái – Đào Quân Trang 11.07.2018)
Vân Hương thở phào nhẹ nhõm chạy nhanh ra sau nỗ lực để người khác không thấy mình, Triệu Yến Nương hung tợn trừng mắt nàng một cái:
"Đổng lão phu nhân, rõ ràng là nha đầu của ta cùng tôn tử của ngươi có tư tình, ngươi lại cứ gắp lửa bỏ lên tay ta, đến tột cùng là vì sao? Cửa huyện nha đã mở nếu ngươi còn dám hồ ngôn loạn ngữ, huyện lệnh đại nhân sẽ đem ngươi đến địa lao."
Đổng lão bà tử xem cửa huyện nha, đồng tử dữ tợn trừng mắt, bà ta run lên, nữ nhân tiến vào địa lao là huỷ hoại. Bà ta cũng không dám tiếp chiêu với Triệu Yến Nương chỉ lo lớn tiếng khóc thét, tiếng khóc càng thê thảm. ( Soái – Đào Quân Trang 11.07.2018)
Mặt Triệu Thủ Hòa càng khó xem, Đổng gia xem ra không buông tha Yến Nương, nhưng Yến Nương cũng không thể gả qua, một khi gả qua, nửa đời sau không chồng không con phải sống thế nào.
Đưa mắt cho bọn nha dịch, bọn nha dịch mạnh mẽ đem Đổng lão bà tử đuổi ra xa, Đổng lão bà tử vẫn luôn mắng chửi chạy lại, nhưng có hai nha dịch canh giữ cửa không cho bà ta vào, nên kế này cũng không khả thi.
Triệu Yến Nương thở phì phì trở về phòng, nha đầu Vân Hương thất hồn lạc phách theo ở phía sau, Mộc Hương thương hại lại bất đắc dĩ nhìn nàng ta, các nàng là nô tài, tử sinh đều không thể tự quyết, chủ tử nói cái gì thì chính là cái gì, nào có quyền phản kháng.
Tiến vào phòng, Vân Hương quỳ ngay xuống, "Nhị tiểu thư, cầu xin ngài đừng đem nô tỳ đưa tới Đổng gia, nô tỳ nguyện ý cả đời làm trâu làm ngựa hầu hạ nhị tiểu thư, vĩnh viễn không gả chồng."
"Vân Hương, cho ngươi gả đến Đổng gia là bổn tiểu thư cất nhắc ngươi, ngươi không nên không biết tốt xấu. Đổng gia có gia cảnh không tồi, ngươi gả qua là thành thiếu nãi nãi, so với làm nha đầu tốt hơn rất nhiều, nếu không phải ta tốt như vậy thì thời vận này bao giờ mới tới phần ngươi." ( Soái – Đào Quân Trang 12.07.2018)
"Nhị tiểu thư, Vân Hương luyến tiếc nhị tiểu thư."
Triệu Yến Nương hừ mũi trào phúng nhìn nàng ta, nô tỳ không biết tốt xấu, nàng ta không muốn gả cũng phải gả, có thể vi chủ tử phân ưu là phúc khí của nàng ta.
Triệu Thủ Hòa vào cửa, mặt liền trầm xuống, bảo Vân Hương cùng Mộc Hương đi ra ngoài.
"Hôm nay tuy ngươi đem sự tình đổ trên người nha hoàn, tẩy sạch hiềm nghi, Vân Hương sẽ thay ngươi ở góa, việc cấp bách bây giờ là ngươi phải ban ân, hứa cho hồi môn nhiều, để nàng ta cam tâm tình nguyện gả qua."
"Một nô tài có thể gả qua làm chủ tử, nàng ta phải mang ơn đội nghĩa ta, sao cần dùng đến của hồi môn."
Triệu Thủ Hòa ngăn lửa giận, "Việc này ngươi không cần xen vào, ta sẽ tự mình cùng cha thương lượng, nhưng trước mắt tin đồn quá nhiều, ngươi hành sự chú ý một chút, chớ có gây chuyện thị phi."
Triệu Yến Nương bĩu môi, xem như đáp ứng
Trĩ Nương cùng Củng di nương không ra ngoài xem náo nhiệt, Đổng thị đã chết, sự tình khác cùng nàng không có quan hệ, âm thanh dần bình ổn, nàng mang Ô Đóa lén lút ra cửa sau chuồn đi. ( Soái – Đào Quân Trang 12.07.2018)
Phố phường vẫn náo nhiệt, có lẽ là do tâm tư bất đồng, nàng rốt cuộc cũng có thể yên tĩnh đánh giá phố xá, ông lão bán mì nước xa xa mà thấy chủ tớ các nàng, buông việc trong tay tiến lên chào hỏi, không dám tới gần chỉ là hành lễ.
Ô Đóa tùy ý cùng ông lão bắt chuyện vài câu, chuyện Triệu gia toàn bộ Độ Cổ huyện đều biết, thật không nghĩ tới Triệu phu nhân Đổng thị là người như vậy, lão phụ mang theo thương hại nhìn các nàng.
Trĩ Nương làm như gãi đúng chỗ ngứa cúi đầu, cùng Ô Đóa tới trà lâu, đi vào một nhã gian. Chờ nước trà điểm tâm đem lên xong, tiếng gõ cửa vang lên, Ô Đóa mở cửa, quả nhiên là Tư đại công tử. Vẫn như cũ trường bào màu xanh lá, thoải mái thanh tân sạch sẽ không thêu hoa, dáng người cao gầy thẳng tắp như thuý trúc, xinh đẹp nho nhã cao khiết. Trĩ Nương hiểu ý cười, Hứa Cảm đem Ô Đóa dẫn ra ngoài đóng cửa lại, nhã gian chỉ còn lại hai người. So với lần trước tâm tình nàng hoàn toàn khác nhau, không còn trông gà hoá cuốc, mày giãn ra cả người đều có sức sống lên, giống như hoa sáng sớm đọng giọt sương thủy linh linh.
( Soái – Đào Quân Trang 12.07.2018)
Nàng hành lễ: "Ân công ra tay cứu giúp, tiểu nữ vô cùng cảm kích, đại ân đại đức giống như tái tạo, tiểu nữ không có gì báo đáp, về sau phàm có việc ân công cứ mở miệng."
Tư Lương Xuyên lần đầu xem kỹ thiếu nữ trước mắt, thiếu nữ này dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, thực kiều thực nhược, hành sự lại ẩn chứa vô số lực lượng, mâu thuẫn đan xen thật mê người. Mấy ngày gần đây trong đầu hắn thường hiện lên thân ảnh của nàng, rành mạch từ mắt đến lông mi đều rõ ràng, kiếp trước chưa bao giờ có chuyện như vậy. Hắn bệnh cũng không nhẹ?
Nữ nhi tình trường là bộ dáng gì, hắn chưa bao giờ biết, cũng không có tâm tình nghĩ tới. Ánh mắt hắn ám trầm như đêm tối tìm tòi nghiên cứu thiếu nữ mông lung trước mắt hắn, búi tóc ở trên đầu cắm trâm hoa lụa, hoa lụa chất thực thô, căn bản là không xứng trên tóc nàng.
Trĩ Nương nhìn hắn không nháy mắt mà nhìn chằm chằm đỉnh đầu nàng, sau đó vươn ngón tay thon dài đem hoa lụa lấy xuống, nàng cảm thấy khó hiểu hoa lụa này có gì không ổn. Chờ khi Tư Lương Xuyên phản ứng lại tay hắn đã cầm đóa hoa lụa kia, màu đỏ của hoa lụa tương phản trên ngón tay trắng như bạch ngọc, nói không nên lời. Ánh mắt hắn càng hắc ám, hắn thấy mình đối với thiếu nữ này quá mức chú ý, không hiểu ra sao nữa.
" Hoa lụa này không xứng với ngươi."
Trĩ Nương sửng sốt, ân công còn hiểu cách trang điểm của nữ tử, nàng cảm giác có chút quái quái, cười ngượng ngùng mà từ trong tay hắn lấy hoa lụa về, "Ân công có điều không biết, hoa là lễ vật đại ca cho, lễ nhẹ nhưng tình nghĩa nặng, tiểu nữ cảm thấy nó rất đẹp."
Ân công? Hai chữ này nghe thế nào cũng thấy ngăn cách.
"Về sau chớ có kêu ta là ân công."
Nàng kinh ngạc, đây là ý gì? Không gọi là ân công thì gọi là gì?
"Ta họ Tư, tên Lương Xuyên."
" Tiểu nữ về sau sẽ gọi ngài là Tư công tử."
Hắn nhíu mi, sau đó gật đầu.
Trĩ Nương biết nghe lời: "Tư công tử, ngài cũng là người Độ Cổ sao?"
"Đúng vậy, Độ Cổ là nguyên quán, nhưng trước đây ta vẫn luôn ở kinh thành."
( Soái – Đào Quân Trang 12.07.2018)
Nàng cắn môi, nghĩ đến Triệu Phượng Nương. Triệu Phượng Nương được Hoàng Hậu nương nương sủng ái, ở kinh thành tất nhiên phải có danh tiếng, không biết Tư công tử có gặp qua chưa.
"Thật vậy chăng? Nguyên lai Tư công tử là người kinh thành, đại tỷ cùng cô mẫu tiểu nữ cũng ở tại kinh thành, không biết Tư công tử có nghe nói qua. Tiểu nữ biết đại tỷ sắp trở về, trong lòng đã mong chờ, trong lòng cũng lo sợ, không biết đại tỷ là người thế nào, cũng không biết nàng có thể thích tiểu nữ không."
Tư Lương Xuyên nhìn chằm chằm nàng, làn da phấn nộn kiều nhược, lông mi khẽ run, đầu nghiêng một bên, hàm răng nhẹ nhàng cắn môi mang theo sự thấp thỏm. Hắn nhói một chút, tiểu cô nương này lại gạt người, nàng đâu có lo lắng Triệu Phượng Nương có thích nàng hay không, sợ là muốn nghe Triệu Phượng Nương là người thế nào, có phải cùng Đổng thị đức hạnh giống nhau. Thật là một kẻ lừa đảo, bộ dáng lừa đảo cũng làm người ta đau lòng. ( Soái – Đào Quân Trang 12.07.2018)
Hắn lập tức bị ý tưởng này làm kinh hãi, hắn luôn luôn thanh tâm quả dục, sao lại vô duyên vô cớ mà đau lòng nữ tử, chẳng lẽ là do kiếp trước cô độc sống quãng đời còn lại cho nên mới thương tiếc tiểu bối. Đúng rồi, nếu luận tuổi, hắn có thể làm ông nội tiểu cô nương này, tuổi tác chênh lệch lớn, giống như tổ tôn, hắn khẽ cau mày, cảm giác này làm người ta không thoải mái.
Kiếp trước, ấn tượng của hắn đối với Triệu Phượng Nương giới hạn trong việc nàng ta cùng Thái tử có tư tình, cùng với đường đệ có gút mắt, không tính là có quen biết. Hoàng Hậu nương nương đối với nàng ta rất sủng ái, phái ma ma trong cung dạy nàng ta lễ nghi quy củ, mỗi tiếng nói mỗi cử động so thế gia quý nữ còn có khí phái hơn, hơn nữa nàng ta có diện mạo thanh tú, trong kinh bao thế gia công tử theo đuổi. ( Soái – Đào Quân Trang 12.07.2018)
Trầm mặc thật lâu, hắn nhàn nhạt mà mở miệng, "Triệu huyện chủ được Hoàng Hậu nương nương yêu thích, ở kinh thành rất có danh khí, ta cùng Triệu huyện chủ chỉ có gặp vài lần, nàng ta từ nhỏ thường xuất nhập cung đình, quy củ dáng vẻ đều không có nửa điểm sai."
Trĩ Nương thở phào nhẹ nhõm, trọng quy củ là được, sợ là cái loại giống Triệu Yến Nương kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng nghĩ lại Triệu Phượng Nương chính là con gái ruột của Đổng thị, vạn nhất nàng ta giống Đổng thị mặt ngọt lòng đắng, mặt ngoài như thế khẳng định so với Đổng thị cao chiêu hơn mấy bậc thang, đến lúc đó, nàng ứng đối thế nào. Nàng hiện lên một tia ưu sầu, mày nhiễm một tia ưu sắc.
Mắt Tư Lương Xuyên càng thêm sâu thẳm, cũng nhăn mi:
"Triệu huyện chủ đã đến Lâm Châu thành, không tới hai ngày sẽ trở về nhà. Vô luận là dạng người gì, nếu rắp tâm hại người, sẽ không lộ ra dấu vết, ngươi chú ý chút."
( Soái – Đào Quân Trang 12.07.2018)
Trĩ Nương cảm kích hắn mà hành lễ, liền đứng dậy cáo từ. Ô Đóa cùng Hứa Cảm đều ở ngoài cửa chờ, thấy nàng ra Ô Đóa đi theo sau nàng, chủ tớ hai người ra khỏi trà lâu. Trĩ Nương như có cảm giác ngẩng đầu lên vừa lúc nhìn thấy phía đối diện đôi mắt lãnh đạm nhìn nàng. Nàng hơi mỉm cười, lại lần nữa hành lễ xa xa.