Triệu Yến Nương dậy sớm vì đau đầu, nhìn căn phòng lại nhớ đồ Phượng Nương đem từ trong kinh thành đến, tâm tình càng tệ, ngồi trước bàn trang điểm nhìn chính mình trong gương, thiếu chút nữa đánh nát cái gương. Nàng ta bảo Mộc Hương đánh thêm mấy tầng phấn, nhưng nàng ta không hề có cảm giác, vẽ mày đồ môi, cuối cùng trong gương chậm rãi hiện ra một khuôn mặt nữ tử quỷ dị. Mộc Hương vài lần muốn mở miệng nhắc nhở, lại nghĩ tới Vân Hương nên cắn môi, đem lời nuốt xuống, nhị tiểu thư làm cho trái tim người ta băng giá, nàng trung tâm cũng sẽ không được cái gì, nói không chừng lần sau nhị tiểu thư gây họa, lại bắt nàng ta làm thế thân. ( Soái – Đào Quân Trang 26.07.2018)
Đổng thị tuy chết, nhưng Khúc bà tử còn sống, đó vốn là người của Đổng thị, hiện giờ không biết đầu phục ai, cũng không có khả năng tới bếp làm, vì thế nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là tiếp tục với nhị tiểu thư. Mẹ con nàng ta ân cần canh giữ cửa, thấy Yến Nương ra tới lớn tiếng khen, "Nhị tiểu thư, hôm nay thoạt nhìn người thật có tinh thần." ( Soái – Đào Quân Trang 26.07.2018)
Yến Nương đắc ý cười, "Được rồi, ý tứ của ngươi bổn tiểu thư hiểu rồi, dù sao thì Vân Hương không còn, ta vừa lúc thiếu người, theo lý thuyết ta là con vợ cả, bên người nên có hai nha đầu, ngươi thế Vân Hương đi."
Khúc bà tử luôn tỏ lòng trung thành, chắc đã đặt cược. Mộc Hương cúi đầu, đi theo sau Yến Nương, Khúc bà tử cũng đi theo. Chủ tớ ba người mới sắp tới nhà trước thì thấy Đổng lão bà tử bị người dẫn tới hậu viện, trong tay ôm hai bài vị, sắc mặt nàng ta trầm xuống, Đổng gia sao còn mặt mũi tới đây?
( Soái – Đào Quân Trang 26.07.2018)
Đổng lão bà tử xoắn thân mình, đem bài vị tới, "Cháu dâu, sao ngươi thấy tỷ muội nhà mình mà không tiếp đón." Triệu Yến Nương nhíu mi, chào hỏi một cái bài vị làm gì, nàng ta không khỏi cảm thấy lời này khiến người phát lạnh. Nghĩ lại thì Vân Hương tự sát, cùng nàng ta có quan hệ gì, cũng do lão bà tử này tâm hư, cố ý dọa người, lại nói tỷ muội này nọ, ai cùng một nô tài làm tỷ muội chứ?
"Ngươi lại tới nhà ta nói hươu nói vượn cái gì, Vân Hương là nô tài, sao xứng là tỷ muội với bổn tiểu thư." ( Soái – Đào Quân Trang 26.07.2018)
"Nhị tiểu thư sao lại nói những lời này, lão bà tử ta không đồng ý, người nói nhận Vân Hương làm nghĩa nữ chính là huyện chủ tự miệng nói, mọi người nghe rồi, sao đến nơi này liền biến thành nô tài, Đổng gia tuyệt không thuận theo."
Triệu Yến Nương hung hăng trừng liếc bà ta, đang muốn nói gì đó, Triệu huyện lệnh từ tây phòng ra tới, phẫn nộ quát, "Yến Nương, lễ nghĩa học được chạy đi đâu hết rồi? Vân Hương là nghĩa tỷ của ngươi, việc này phụ thân đã nhận lời, tuyệt không đổi ý."
Nghĩa tỷ? Một nô tài sao xứng làm nghĩa tỷ, Triệu Yến Nương oán hận nhìn Đổng lão bà tử, Vân Hương vốn dĩ so họ lớn tuổi một tuổi, nhưng không thể làm nghĩa tỷ của Phượng Nương, thế thì không dễ nghe. Triệu huyện lệnh cùng nhi tử thương lượng mãi, đem Vân Hương xếp sau Phượng Nương lớn hơn Yến Nương cùng Trĩ Nương. ( Soái – Đào Quân Trang 26.07.2018)
Nghe Triệu huyện lệnh chính miệng thừa nhận, eo Đổng lão bà tử thẳng tắp, "Nhị tiểu thư, à không, lão bà tử gọi sai rồi, tam tiểu thư, hôm nay Nhị tỷ ngài về nhà, ngài làm muội muội, không có thành ý sao?"
Mắt Triệu Yến Nương bốc hỏa, đòi của hồi môn? Có nhà ai vừa thành thân hôm sau về đòi đồ, quả thực không biết xấu hổ.
Triệu huyện lệnh lòng khó chịu, Đổng gia làm việc thật không biết đạo nghĩa, đem bài vị tới cửa, đến cùng là muốn làm gì? Đổng lão bà tử tới cửa là do sợ mấy ngày sau Triệu gia trở mặt không nhận người, những bàn tính kia có thể thất bại, nên cũng mặc kệ lễ nghĩa, sáng sớm liền mang bài vị tới cửa, phải đem cửa quan hệ thông gia này chứng thực.
Bà nhìn quanh một chút, không thấy Phượng Nương, miệng oai oái la,
" Huyện chủ nương nương sao không ra, muội muội về sau tân hôn là đại sự, nào có trưởng tỷ không lộ mặt chứ?"
Cửa phòng Triệu Phượng Nương mở ra, Hoàng ma ma đi ra nói, "Đổng gia lão phu nhân, huyện chủ đi đường dài rất mệt mỏi, nếu chậm trễ lão phu nhân thứ lỗi."
Nói xong, Đổng lão bà tử tới trụ nhà chính, đem bài vị tôn tử cùng Vân Hương để ở trên bàn. Hôm qua bà ta đem về nhà bốn trăm hai ngân phiếu cho con dâu xem, sau đó làm như bảo bối thu hồi lại, nửa lượng bạc cũng không phân ra, Lý thị tức quá thiếu chút nữa chửi ầm lên. Lý thị nói với Đổng lão bà tử, có người đưa ra hai trăm lượng bạc là mua được việc hỏi cưới Yến Nương, kỳ thật nói không hết lời, Lý thị ẩn giấu tư tâm, người kia ra giá năm trăm lượng để cưới Yến Nương. Lý thị giấu bớt chỉ báo hai trăm lượng giấu ba trăm lượng, đối với mẹ chồng mà nói cũng phi thường mê người.
Ai biết Phượng Nương đã trở lại, nói dăm ba câu liền làm bà mẫu thay đổi, kéo xác nha đầu về, còn viết cả hôn thư, Lý thị tức giận kinh khủng, bà mẫu được bốn trăm lượng bạc nửa đồng cũng không phân cho bọn họ.
Đêm đó Đổng gia đã kêu vài người đem Khánh Sơn cùng Vân Hương hợp táng bên nhau. Trên mộ bia viết mộ vợ chồng Đổng gia, có ngày sinh ngày mất, có tên họ, còn có chữ khắc trên đồ vật. Đổng lão bà tử không thèm xem sắc mặt con dâu, bà ta có bạc còn sợ không ai hiếu thuận sao?
( Soái – Đào Quân Trang 26.07.2018)
Nghĩ tới lời Phượng Nương hứa hẹn, sợ Triệu gia lật lọng nên sáng sớm đã tới cửa, cũng mặc kệ có đen đủi không, bà ta nghênh ngang ngồi trên ghế, nghiêng mắt nhìn người Triệu gia.
Triệu huyện lệnh nén giận trong lòng, nhưng Phượng Nương một lời nói ra, không thể sửa miệng, chỉ là Đổng gia quá mức ghê tởm, nếu có khả năng thật muốn đến chết cũng không gặp lại.
Đổng lão bà tử không nhìn sắc mặt của Triệu huyện lệnh, thúc giục muốn gặp Phượng Nương. Triệu huyện lệnh phất tay áo tới nha môn, việc hậu trạch là của phụ nhân, là một người nam nhân thì không nên trộn lẫn.
Mười lăm phút sau Phượng Nương quanh co khúc khuỷu đến, Đổng lão bà tử nhìn trang sức trên đầu nàng ta mắt sáng ngời, trách không ngoại tôn nữ ra tay là mấy trăm lượng bạc, hoá ra cũng không ít tiền, đồ mặc trên người, trang sức trên đầu đều là thứ tốt, bà ta sống lâu như vậy, đều không gặp những thứ tốt như thế.
"Phượng Nương a, con cũng tới rồi, không phải bà ngoại thích nói xấu, nhưng hạ nhân nhà các ngươi lễ nghĩa không được, bà ngoại ngồi ở chỗ này cả nửa ngày, cũng không có người dâng nước trà, đừng nói gì đến điểm tâm này nọ." ( Soái – Đào Quân Trang 26.07.2018)
"Lão phu nhân, trong nhà hạ nhân rất thiếu, nếu không chu toàn, ngài thứ lỗi."
"Ta có là cái gì mà thứ lỗi, sáng sớm nước không có uống, trước mắt đã đói đến đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa không thấy đường, đi sai hết."
Phượng Nương nhìn Hoàng ma ma, Hoàng ma ma lập tức cho cung nữ bưng nước trà, điểm tâm tới. Điểm tâm từ kinh thành mang đến, ở Độ Cổ huyện căn bản là không có, nó tinh tế nhỏ xinh, hương khí bay đầy. Đổng lão bà tử duỗi tay liền đem hết vào trong miệng, nghẹn trắng mắt. Phượng Nương lấy một ly trà, đưa tới tay bà ta, bà ta ngửa đầu uống hết, đẩy điểm tâm xuống, mới vỗ ngực, sau đó lại giơ tay tiếp tục ăn điểm tâm.
Chỉ chốc lát sau, mâm sạch bóng, trong miệng còn chưa nuốt xuống xong đã nói: "Điểm tâm này thật ngon, cho tới bây giờ ta không được ăn ngon như thế, Phượng Nương ngươi còn điểm tâm không?"
Vụn điểm tâm theo động tác bà ta nói chuyện bay tứ tung, Phượng Nương rũ mắt lại sai người bưng lên một mâm nữa. ( Soái – Đào Quân Trang 26.07.2018)
Đổng lão bà tử thấy nàng ta sảng khoái, tròng mắt loạn chuyển, giật nhẹ áo tang, "Phượng Nương, ngươi nhìn bà ngoại đi, đời này chưa được mặc quần áo tốt."
Nói xong, không ngừng ngắm Phượng Nương, Phượng Nương ngầm hiểu, "Lão phu nhân, chờ hạ nhân ta lấy cho ngài hai khúc vải, ngài có thể may mấy bộ đồ mới."
" Phượng Nương thiện tâm, Yến Nương thì khác, trước kia ta thật đau lòng nàng, hiện tại bà ngoại cũng không nhận, quả thực là bạch nhãn lang."
Phượng Nương cười xấu hổ, " Tính Yến Nương thẳng, lão phu nhân đừng cùng nàng so đo, chuyện Vân Hương phụ thân đã đồng ý, ngài yên tâm cửa quan hệ thông gia này, Triệu gia nhất định sẽ nhận."
Đổng lão bà tử đem bài vị kéo tới, " thật tốt quá, muội muội cùng muội phu ngươi ở dưới suối vàng cũng nên mỉm cười nhắm mắt."
Thân mình Phượng Nương dịch ra một chút, "Lão phu nhân, Phượng Nương có một chuyện, không biết có nên nói hay không?"
"Nói đi?" ( Soái – Đào Quân Trang 26.07.2018)
"Lão phu nhân, tục ngữ nói, bất hiếu vô hậu là tội lớn nhất, Đổng gia biểu ca chết sớm, trong lòng cả gia đình đều không dễ chịu, nhưng thân thể Đổng gia cữu cữu còn tốt, vì sao không vào lúc này nạp một thiếp thất, để Đổng gia khai chi tán diệp, Phượng Nương không đành lòng nhìn Đổng gia vô hậu, cũng nguyện ý giúp lực, nên thiếp thất này Triệu gia an bài, ngài xem được không?"
Đổng lão bà tử vỗ đùi, gần đây bà ta nghĩ con dâu không thể sinh, nhưng nhi tử có thể nạp thiếp, vẫn may Phượng Nương có kiến thức, rốt cuộc là lớn lên ở trong kinh thành, nhọc lòng cho Đổng gia, còn không cần tự mình tiêu tiền, chuyện tốt như vậy, sao lại không đồng ý.
Phượng Nương cười khiêm tốn, để Hoàng ma ma đi xuống an bài, Hoàng ma ma rất nhanh lập tức tìm mẹ mìn, mua hai nữ tử tuổi trẻ, diện mạo đoan chính, mấu chốt là nhìn dễ sinh dưỡng. Người mang về, lòng Đổng lão bà tử nở hoa, không ngừng đánh giá eo mông hai vị cô nương, càng xem càng vừa lòng, lập tức mang người đi.
Phượng Nương cũng không ngăn cản.
Đổng lão bà tử mang theo hai nữ tử trở về nhà, hàng xóm láng giềng đều chê cười. Lý thị còn hờn dỗi nói với trượng phu, Đổng Đại Tráng nhìn thấy mẫu thân lãnh hai nữ tử vào cửa, trong lòng lộp bộp một chút, ám đạo không tốt.
Lý thị đen mặt cũng không ra nghênh đón Đổng lão bà tử, Đổng lão bà tử trong mắt đều là chuyện sinh tôn tử, cũng lười cùng con dâu so đo, lôi kéo hai nữ tử làm lễ với nhi tử. Đổng Đại Tráng giật mình một chút, theo bản năng nhìn về phía Lý thị.
Đổng lão bà tử cười lạnh một chút, "Con dâu, Đổng gia không thể đoạn hương khói, ngươi không thể sinh dưỡng, ta làm vậy là để Đại Tráng nạp hai thiếp thất, về sau sinh hạ nhi tử, ngươi vẫn là mẹ cả, làm đại phu nhân phải rộng lượng, ngươi nói có phải hay không?"
( Soái – Đào Quân Trang 26.07.2018)
Lý thị mân mẩn môi, gian nan gật đầu. Hai nữ tử đó tuy rằng lớn lên không quá xinh đẹp, nhưng thắng ở tuổi trẻ, bộ dáng đoan chính, dáng người có lên có xuống. Đổng Đại Tráng mắt không ngừng ngắm các nàng, Lý thị tức giận thiếu chút nữa đem các nàng đuổi ra đi.
Đổng lão bà tử nhìn nhi tử, hắn hẳn là vừa lòng làm bà ta tự trách mình, mấy năm nay không thông suốt, trong nhà cũng không tồi, nếu cho nhi tử nạp thiếp, trước mắt trong viện đã có tôn tử chạy tới chạy lui. Cũng may hiện tại không muộn, bà ta nhìn ra bên ngoài, hôm nay trời còn chưa xuống núi, ngày thật dài. Hai nữ tử đó kính trà Lý thị là kết thúc buổi lễ.
Màn đêm vừa buông xuống, Đổng lão bà tử thúc giục nhi tử cùng thiếp thất vào phòng, Đổng Đại Tráng tất nhiên sẽ không chống đẩy, Lý thị còn phải cười thu xếp. Đêm đó, Đổng Đại Tráng liền cùng hai nữ tử viên phòng.
Lý thị thân là chính thất, tuy bất mãn nhưng cũng không thể để Đổng gia thật sự đoạn tử tuyệt tôn, chỉ đem lửa giận phát tiết trên người Đổng lão bà tử.
Mẹ chồng nàng dâu mỗi ngày hai trận đấu pháp, Lý thị lung trụ được hai thiếp thất, thiếp thất đó cũng biết, muốn sống ở Đổng gia, về sau còn phải dựa vào Lý thị, nên phải hướng về Lý thị, Làm Đổng lão bà tử muốn đem các nàng bán đi, nhưng Đổng Đại Tráng đang thấy mới mẻ, nghe vậy không thuận theo. Nhi tử tức phụ một lòng, Đổng lão bà tử tuổi lớn, không mấy hồi đã bị kiệt sức, nằm ở sạp hừ hừ kỉ kỉ, không còn tâm tư tìm Triệu gia.
Triệu gia lúc này mới xem như an bình trở lại. Triệu huyện lệnh mỗi ngày ở Tây viện, quần áo đồ vật đều dọn lại đây, Củng di nương tỉ mỉ hầu hạ, nhọc lòng lo cho ông ta ăn uống, hai người có đôi khi ra vào có đôi, Củng di nương xấu hổ, thuận mắt Triệu huyện lệnh xuân phong mãn diện.
Bọn họ tình chàng ý thiếp, người xem lại không thoải mái, Triệu Yến Nương hận đến nghiến răng nghiến lợi, Trĩ Nương cũng thấy lòng hụt hẫng.
Củng di nương mấy ngày nay giống như bị trộm mất rồi. ( Soái – Đào Quân Trang 26.07.2018)
Trĩ Nương phát hiện di nương biết chữ, ngẫu nhiên khi không người lại lộ ra phong tình, làm nàng xem đến mê mẩn, người như vậy không nên sinh hoạt ở gia đình bình dân, mà phải kiều dưỡng ở nơi nhà cao cửa rộng.
Nàng da mặt dày tìm phụ thân mượn sách, mở ra mới thấy sét đánh giữa trời quang, nàng không biết chữ. Tĩnh tâm nhìn kỹ, đoán mò, miễn cưỡng mới nhận biết được mấy chữ, tâm không khỏi đả kích. Triệu huyện lệnh nhìn tiểu nữ nhi uể oải ỉu xìu, cảm thấy có chút buồn cười, tiểu nữ nhi biết ít chữ là do Củng thị ngày thường có dạy nàng, cũng chưa bao giờ trước mặt người khác hiển lộ tài học, nghĩ cũng không xuất sắc, giờ đòi đọc sách biết chữ có thể là do Củng thị yêu cầu.
Trong mắt Triệu huyện lệnh có ý cười, tuy nói nữ tử không tài mới đức, nhưng đọc sách biết chữ là tài nữ, ở chung cũng phong tình, giống như Củng thị, hồng tụ thêm hương, ôn hương noãn ngọc, Đổng thị thô bỉ sao so được. Nghĩ đến Đổng thị, tâm tình lại tụt dốc. Trĩ Nương không có tâm tư chú ý người khác, cầm sách rời thư phòng. ( Soái – Đào Quân Trang 26.07.2018)
Ra cửa liền thấy Văn sư gia đi tới, nàng chào hỏi một chút, Văn sư gia nhìn thấy quyển sách trên tay nàng, nho nhã cười, "Tam tiểu thư tới tìm đại nhân mượn sách ư?" Trĩ Nương gật đầu, hơi chột dạ.
" Sách của Đại nhân quá mức buồn tẻ vô vị, không thích hợp cho tam tiểu thư xem, hạ quan có mấy cuốn du ký dị chí, không biết tam tiểu thư cảm thấy hứng thú không?"
Hoàn hảo vốn dĩ không biết đến mấy chữ, còn xem mấy thứ buồn tẻ vô vị càng đau đầu, nếu đổi thành tạp thư thì tốt không ít, ít nhất mấy cái này không thú vị bằng.
"Vậy cảm tạ sư gia, du ký dị chí ta đều thích." Văn sư gia trong đôi mắt cơ trí ẩn ẩn ý cười, " Hơi muộn một chút ta sẽ đưa lại đây."
Trĩ Nương cảm tạ bước vào viện. Dáng nàng uyển chuyển nhẹ nhàng, lưng càng nhu mĩ, Văn sư gia gật đầu, đi vào thư phòng.
Lúc chạng vạng, Triệu huyện lệnh về tây phòng, mang theo bốn năm quyển sách, giao cho Trĩ Nương, Trĩ Nương nhờ ông ta thay nàng cảm tạ Văn sư gia, ôm sách trở về phòng. Du ký thoạt nhìn đơn giản, nhưng cũng không dễ đoán, nàng gian nan xem xong hai trang, cảm thấy chóng mặt nhức đầu, lại không dám hỏi người khác sợ sẽ mất mặt.
Nàng bóng gió dò hỏi Ô Đóa, Ô Đóa từ dưới bàn lấy cái hộp nhỏ của nguyên chủ tập viết đưa nàng tiếp nhận, nàng nhốt mình trong phòng vẽ bảng chữ mẫu. Văn sư gia đưa tới mấy quyển sách, mỗi ngày đều lật xem, cũng may nhìn mấy ngày, cũng có thể biết đại khái. ( Soái – Đào Quân Trang 26.07.2018)
Vừa nhìn vừa viết theo bảng chữ mẫu của nguyên chủ trước kia, thoạt nhìn thì nó cũng không phải có linh khí lắm, chỉ có thể xem như tinh tế, nàng luyện mấy ngày đã đuổi kịp. Ngày không nhanh không chậm mà qua, Triệu gia đột nhiên nhận thiệp của tiểu thư Thái tri phủ, mời huyện chủ tới phủ thành làm khách. Phượng Nương đem thiệp đặt ở một bên, nhàn nhạt nói với Hoàng ma ma:
"Lần trước vội vàng bỏ qua yến hội của Thái gia, lần này nhất định phải đi, ngươi đi nói với nhị tiểu thư cùng tam tiểu thư cùng đi đi."
Hoàng ma ma phái người thông tri cho hai người, Triệu Yến Nương vui vô cùng đem mấy bộ đồ tốt ra ướm thử, lại lấy đá quý trang sức ra, đeo trên người đứng trước gương ngắm xem rất vừa lòng.
Trĩ Nương thấy bình thường, nhưng Củng di nương lại vui mừng thiếu chút nữa là rơi lệ, mấy ngày này thật sự quá thoải mái, trong nhà không có chủ mẫu, nên cùng lão gia mỗi ngày bên nhau, rất ngọt ngào. Huyện chủ lại thiện tâm, là trưởng tỷ về sau có nàng ta mang theo Trĩ Nương, Trĩ Nương khẳng định sẽ gả không quá kém, bà không mong cầu nhiều lắm, chỉ cần nhà trai gia cảnh tạm được là được, Trĩ Nương gả qua sẽ là vợ cả là được. ( Soái – Đào Quân Trang 26.07.2018)
Phủ thành so với Độ Cổ huyện tất nhiên phồn hoa gấp mấy lần, người cũng nhiều, nói không chừng có thể gặp người gia cảnh không tồi nhìn trúng Trĩ Nương cưới làm chính thê, vậy không thể tốt hơn. Trong lòng chờ đợi, đem váy áo làm tốt, dặn dò Trĩ Nương mấy trăm lần là ngày đó phải trang điểm một chút, Trĩ Nương không lay chuyển được, chỉ có thể gật đầu đồng ý.