Các Lão Phu Nhân Dưỡng Thành Ký

Chương 37: Phù chính




Tác giả: Mạn Bộ Trường An
Chuyển ngữ: ( Soái – Đào Quân Trang 18.08.2018)
Trĩ Nương vừa xuống xe ngựa, thấy Phượng Nương đi thẳng đến thư phòng Triệu huyện lệnh vì chuyện Phương gia, nàng cũng không chậm trễ lập tức về tây phòng. Củng di nương đang cùng Lan bà tử thêu thì cửa bị Trĩ Nương đẩy ra, nhìn thấy nữ nhi Củng di nương vui mừng khôn xiết đứng lên:
"Trĩ Nương, không phải con nói muốn ở phủ thành chơi hai ngày sao về nhanh vậy?"
"Di nương." ( Soái – Đào Quân Trang 18.08.2018)
Trĩ Nương lẩm bẩm kêu, Củng di nương là một người phụ nữ còn mang theo dáng vẻ một thiếu nữ thiên chân, cho dù làm thiếp nhiều năm đều chưa đánh mất thuần lương, đến tột cùng là nguyên nhân gì làm Củng thị từ một tiểu thư thư hương thế gia trở thành thiếp thất.
Củng di nương bị nàng nhìn chằm chằm mà không hiểu vì sao, "Ngươi đứa nhỏ này sao lại làm như chưa thấy di nương bao giờ thế."
"Di nương, ta nhớ ngươi."
" Mới rời đi có hai ngày thôi mà, chắc do Tam tiểu thư hiếm khi xa nhà, mới nhớ nhà." Củng di nương nói, tiến lên kéo tay nữ nhi.
Trĩ Nương cũng thuận thế ngồi xuống, thử thăm dò:
"Di nương, ta cùng với đại tỷ Nhị tỷ đầu tiên là tham gia yến hội nhà tri phủ, sau đó lại nghe nói ở trong thành có Phương Đại Nho đang mừng thọ, tri phủ phu nhân cùng chúng ta đến đó." ( Soái – Đào Quân Trang 18.08.2018)
Củng di nương chấn động nhìn nữ nhi, Trĩ Nương vô duyên vô cớ nhắc tới tiên sinh là có ý gì?
Trĩ Nương vẫn nhìn Củng thị, khi nghe tới tên Phương Đại Nho đồng tử Củng di nương rõ ràng co rụt lại, là trong lòng khiếp sợ, tầm mắt dư quang nhìn Lan bà tử, rõ ràng là ánh mắt lộ ra thương cảm, cúi đầu thu thập kim chỉ bỏ vào cái sọt sau đó lén lút lui ra ngoài, phòng chỉ còn mẹ con hai người.
Củng di nương nhìn Trĩ Nương biểu tình có chút hoảng hốt, Trĩ Nương lớn lên giống Củng thị, đây cũng là nguyên do Củng thị không nghĩ ra, có phải vì nuôi dưỡng lâu lớn lên sẽ giống không nên tiên sinh nhìn nàng mới nhớ tới mình.
Thân thể hơi run rẩy, thanh âm rung nhẹ: " Có người nói gì đó à?"
Trĩ Nương gật đầu, chậm rãi nói chuyện ở Phương gia. Trĩ Nương củng nói Phương Đại Nho nhận nàng làm cháu, Củng di nương không dám tin mà vội vàng hỏi, " Vừa rồi tiểu thư nói cái gì, tiên sinh bảo người gọi là ông ngoại sao?" ( Soái – Đào Quân Trang 18.08.2018)
"Đúng vậy, di nương, Phương tiên sinh trước mặt mọi người bảo ta gọi ông ấy là ông ngoại."
"Ông ngoại..."
Củng di nương nỉ non, đôi mắt đẹp đong đầy nước mắt, theo gò má trắng nõn chảy xuống, không nghĩ tới tiên sinh còn nhận nàng. Khi mẫu thân qua đời nàng đã mười tuổi, trước đây nàng vẫn luôn cho rằng tiên sinh là phụ thân nàng, nhưng trước khi mẫu thân lâm chung đã nói thiên chân vạn xác rằng tiên sinh chẳng qua là ân nhân thu lưu mẹ con các nàng, cha ruột là ai mẫu thân cũng không nói.
Mẫu thân vẫn luôn cảm khái là bà nợ tiên sinh ân tình, nhưng sợ là đời này không thể báo đáp, bà dặn dò nàng nếu ngày nào đó làm liên lụy đến tiên sinh thì nhất định phải đi xa, không cần làm tiên sinh thêm phiền toái. Khi vợ tiên sinh đuổi nàng ra khỏi tòa nhà đó nàng muốn trở về, nhưng khi trở về tòa nhà đã đổi chủ, nàng nhớ lời mẫu thân đã nói qua không thể làm phiền tiên sinh, làm phu thê họ bất hòa. ( Soái – Đào Quân Trang 18.08.2018)
Khi đó thật sự là nàng không có chỗ để đi, may mắn còn có Lan bà tử, chủ tớ hai người thuê một con thuyền, thuyền dừng ở Độ Cổ, các nàng liền xuống thuyền, một đường đi mãi về phía đông, trùng hợp ở Thạch trấn đặt chân.
Nữ tử ở bên ngoài mưu sinh không dễ, nàng rất vô tư vốn nghĩ rằng sẽ cùng Lan bà tử thuê cái phòng nhỏ, lại làm buôn bán nhỏ cũng có thể qua ngày, nhưng nàng lớn lên xinh đẹp, còn chưa bắt đầu mưu sinh đã có không có ít người coi nàng là nữ nhi mồ côi, chỉ mang theo một bà tử, nên lá gan lớn ban ngày ban mặt muốn cướp người, mắt thấy sắp bị bắt đi thì lão gia xuất hiện. So với bị người ta ô nhục, thì lão gia thoạt nhìn chính phái hơn rất nhiều. Nàng đi theo lão gia về nhà, trở thành thiếp Triệu gia.
( Soái – Đào Quân Trang 18.08.2018)
Mọi chuyện vẫn luôn ẩn sâu trong lòng nàng, chẳng ngờ quá khốn khổ. Đổng thị cay nghiệt, nàng củng chỉ có thể ứng đối, không dám mơ tưởng trở lại quá khứ, không thể làm tiên sinh thấy phiền toái. Sự việc xảy ra đã nhiều năm, bỗng nghe được tin từ tiên sinh nàng vừa mừng vừa sợ, lại nghe được tiên sinh chịu nhận Trĩ Nương làm ngoại tôn nữ, không khỏi nước mắt rơi xuống, che mặt khóc rống. ( Soái – Đào Quân Trang 18.08.2018)
Triệu huyện lệnh đẩy cửa ra, nhìn thấy di nương nước mắt loang lổ đầy mặt. Củng thị khẳng định là có nổi khổ nếu không với xuất thân đó sao có thể làm thiếp Triệu gia. Trách không được trên người nàng có thư hương khí, tính tình đạm nhiên lại không thích so đo.
Triệu huyện lệnh nhớ tới lời vừa rồi đại nữ nhi nói, tiến lên đỡ lấy Củng thị:
"Nhiều năm như vậy, ủy khuất nàng, sao không nói rõ ràng với ta."
Củng thị lắc đầu, nước mắt vẫn lăn xuống tới. Bàn tay nam tử thô to thay nàng lau đi:
"Ta đã biết thân phận của nàng, lấy xuất thân đó làm thiếp thật sự là quá ủy khuất, trước mắt vừa lúc hậu trạch không có người xử lý, con cái cũng đã trưởng thành, ta cũng không tính cưới nữa, không bằng nàng tới giúp ta."
Củng thị nước mắt ngừng rơi, lão gia có ý gì? Là muốn cho nàng làm thê sao? ( Soái – Đào Quân Trang 18.08.2018)
Trĩ Nương nghe ra ý tứ, Củng di nương vui mừng phát khóc gật đầu.
Triệu huyện lệnh thở phào nhẹ nhõm, đại nữ nhi nói đúng, cho Củng thị làm kế thê là lựa chọn tốt nhất, chờ khi Phương Đại Nho đến cũng có thể làm cho đối phương nguôi giận, lại nói con cái đều tới tuổi cưới vợ gả chồng rồi thật sự ông không có ý tục huyền.
Triệu huyện lệnh là chủ một huyện, làm việc rất nhanh, lúc Phương Đại Nho đuổi tới Độ Cổ thì Củng di nương đã thành Triệu phu nhân.
Nhìn người trước mắt không có bao nhiêu biến hóa, Củng thị nước mắt rơi như mưa, tiên sinh không khác nhiều năm trước, còn nhớ năm đó chính là tiên sinh tự tay dạy nàng những chữ cái đầu tiên.
Phương Đại Nho cũng động dung, mười mấy năm ly biệt, Liên Tú đã từ bé con không am thế sự biến thành phụ nhân, càng ngày càng giống người đã qua đời đó, hai mẹ con vận mệnh khác nhau, lại đều chông gai nhấp nhô, hồng nhan bạc mệnh, làm người thổn thức, thiên ngôn vạn ngữ đều hóa thành một tiếng thở dài. ( Soái – Đào Quân Trang 18.08.2018)
"Gặp qua tiên sinh." Củng thị khom lưng hành đại lễ, mới thẳng lưng:
"Tiên sinh thân thể khỏe ạ?"
"Liên Tú, một tiếng phụ thân con cũng không muốn gọi sao?"
Củng thị nước mắt rơi xuống trong đất, sao không muốn kêu, mà là không xứng để gọi, nàng vốn không phải là con cháu Phương gia, vì sinh tồn mà làm thiếp người khác, sao còn dám khinh nhờn thanh danh ông.
Phương Đại Nho thở dài: "Thôi, sự tình trước kia giờ nhiều lời vô ích, con chịu nhiều năm như vậy cũng là ta sai, nếu con chịu tha thứ, thì gọi ta một tiếng phụ thân đi."
Củng thị ngẩng đầu, nước mắt lăn đến khóe miệng, môi khẽ nhúc nhích:
"Phụ thân." ( Soái – Đào Quân Trang 18.08.2018)
"Tốt lắm, có thể tìm được con, vi phụ thấy rất an ủi."
Triệu huyện lệnh đứng ở cạnh Củng thị bên người, đôi tay bái khom lưng hành lễ:
"Tiểu tế gặp qua nhạc phụ."
Tiểu tế? Chẳng lẽ....
Phương Đại Nho thần sắc phức tạp mà nhìn Triệu huyện lệnh, nhìn kỹ là một vị nông phu, vóc người trung đẳng, lớn lên bình thường, mặc quan bào cũng không giống đại nhân, Liên Tú phải làm thiếp cho một nam tử như vậy, làm tâm ông thắt lại mà.
Ông ta quay đầu nhìn Củng thị, lại nhìn Trĩ Nương, hài tử đều lớn như vậy rồi so đo thì có tác dụng gì, rốt cuộc cũng không cam nguyện, nhàn nhạt lên tiếng, Triệu huyện lệnh đại hỉ, thỉnh người vào trong.
Cảnh đời đổi dời, đi truy cứu chuyện cũ cũng đã không còn ý nghĩa, Liên Tú đã ủy thân cho Triệu huyện lệnh nhiều năm, còn sinh một nữ nhi, cho trở về nhà về sau cũng khó tìm được người trong sạch, cũng may Triệu mãng phu còn thức thời, nâng Liên Tú làm kế thê. Củng di nương trông mong nhìn ông, ông nâng chân rảo bước tiến vào hậu viện huyện nha. ( Soái – Đào Quân Trang 18.08.2018)
Dọc theo đường đi mặt vẫn lạnh, Triệu huyện lệnh cười theo, không thể tưởng được một ngày kia, Triệu huyện lệnh còn có thể cùng Phương Đại Nho có quan hệ cha vợ con rể. Phương Đại Nho tới Độ Cổ là vì chống lưng cho Liên Tú, thấy Triệu huyện lệnh thức thời đem Liên Tú từ thiếp thăng chức thành thê, lại nghĩ đến độc phụ đã chết, Triệu huyện lệnh cũng không có nữ nhân khác, ông hừ một tiếng, không nói thêm nữa gì, về sau Triệu huyện lệnh nếu dám phụ Liên Tú, ông sẽ không dễ dàng buông tha.
Triệu huyện lệnh mời ông vào đông chính phòng, Phương Đại Nho cũng không khách khí, ngồi ngay ngắn ghế trên, Triệu huyện lệnh cùng Củng thị lại hành lễ, sau đó kêu tỷ muội ba người, tới bái kiến ông ngoại.
Triệu Phượng Nương lôi Yến Nương hành lễ với Phương Đại Nho gọi ông ngoại. Phương Đại Nho đối với Triệu Phượng Nương có ấn tượng không tồi, là đứa có ánh mắt làm người, đối với Triệu Yến Nương ánh mắt ông hết sức lạnh. Triệu Yến Nương bị Phượng Nương kéo bất tình nguyện mà hành lễ, Phương Đại Nho lạnh mặt vốn định phát tác, nhìn Củng thị nên nhịn xuống, chỉ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa giận vô danh không phát ra được, hung hăng trừng Triệu huyện lệnh, Triệu huyện lệnh vội vàng cho Yến Nương thối lui ra một bên. ( Soái – Đào Quân Trang 18.08.2018)
Triệu Yến Nương rất khó chịu, nói thầm Củng thị chưa dâng hương cho nương nàng ta, Triệu Phượng Nương liếc nhìn nàng ta một cái, ý bảo nàng ta câm miệng, nhưng lời nàng ta nói, Phương Đại Nho đã nghe được, ông không tiện cùng một nữ tử so đo, chỉ lạnh mặt liếc Triệu huyện lệnh.
Triệu huyện lệnh tức đến dựng tóc, liên tục tạ lỗi, "Yến Nương không hiểu chuyện, mong nhạc phụ thứ lỗi, sau này tiểu tế nhất định quản giáo nàng."
Phương Đại Nho rũ mắt xuống, người đã quen ra oai, sao quản giáo là có thể sửa lại. Chỉ tiếc cho Liên Tú, ở nơi như vậy sinh hoạt nhiều năm. Ông than nhỏ một hơi nhìn về Trĩ Nương, Trĩ Nương lên trước, hành đại lễ gọi ông ngoại.
Tiếng ông ngoại này so với bất luận kẻ nào khác đều thâm tình hơn, Phương Đại Nho vui mừng gật đầu, ánh mắt từ ái, may mắn Trĩ Nương không giống Liên Tú, ông sẽ không để Trĩ Nương lại đi con đường của Liên Tú xưa.
Triệu Phượng Nương kéo Yến Nương kính trà Củng thị, nàng ta gọi Củng di nương là mẫu thân, Củng thị uống trà, phân biệt bao lì xì cho 2 người, Củng thị Triệu phu nhân đã danh chính ngôn thuận. ( Soái – Đào Quân Trang 18.08.2018)
Phương Đại Nho không tính ở lại Độ Cổ, sự việc thỏa đáng là phải về phủ thành, chỉ luôn dặn mẹ con Củng thị thường xuyên về Phương gia, Củng thị gật đầu, hai mắt rưng rưng.
Triệu huyện lệnh nhiều lần giữ lại:
"Nhạc phụ khó mới tới Độ Cổ, tiểu tế còn chưa tẫn hiếu ngài liền rời đi, nếu không nhạc phụ ở thêm mấy ngày, Độ Cổ có mấy cảnh trí đẹp, tiểu tế mang ngài đi nhìn một chút."
"Không cần, ngươi chiếu cố tốt cho Liên Tú cùng Trĩ Nương, để các nàng về sau tới phủ thành thăm ta là được."
Nếu không phải vì Liên Tú cùng Trĩ Nương, Phương Đại Nho làm sao nguyện ý nhiều lời với Triệu huyện lệnh, Triệu gia một ngày ông cũng không muốn ở. ( Soái – Đào Quân Trang 18.08.2018)
Xe ngựa đã ở cửa huyện nha chờ, Phương Đại Nho ngồi lên, xe ngựa chậm rãi đi mất. Củng di nương khóc ướt vạt áo, lưu luyến không rời. Triệu huyện lệnh lòng đầy vui sướng, nhìn theo xe ngựa đi xa, trong lòng nghĩ tuy rằng nhạc phụ sắc mặt khó coi, nhưng Triệu huyện lệnh vẫn là con rể Phương gia không thể nghi ngờ, về sau không có người nào dám cười nhạo xuất thân của ông ta nữa. Phương Đại Nho chân trước vừa đi, Tư gia huynh đệ cùng Văn Tề Hiền liền tới cửa bái phỏng, Triệu huyện lệnh mới biết sư gia cư nhiên là tứ lão gia Văn gia phương bắc.
Trong vòng một ngày, Triệu huyện lệnh cùng Phương- Văn hai thư hương thế gia có quan hệ, còn có Tư gia đại công tử cùng nhị công tử tới bái phỏng, trước kia mơ cũng không dám nghĩ giờ đã khiếp sợ đến nổi không biết nên làm gì, Tư gia huynh đệ cùng Văn Tề Hiền tới, biết được Triệu huyện lệnh đã thăng thiếp làm vợ, đều cùng nói chúc mừng.
Ở hậu viện Triệu Yến Nương nghe tin Tư đại công tử tới cửa, mừng nhảy dựng lên, vội thu thập một phen liền đi ra trước, vừa ra khỏi cửa liền thấy Hoàng ma ma canh giữ ở ngoài cửa. ( Soái – Đào Quân Trang 18.08.2018)
"Nhị tiểu thư, người muốn đi đâu?"
Triệu Yến Nương hừ một tiếng, lão nô tài này nàng ta muốn đi đâu, còn cần báo cho hạ nhân sao? Nàng ta mặc kệ Hoàng ma ma.
Hoàng ma ma ngăn ở đường đi: "Nhị tiểu thư, lão nô phụng lệnh huyện chủ ở đây chờ nhị tiểu thư, huyện chủ có lệnh, nhị tiểu thư không thể ra ngoài, nếu muốn ra ngoài, lão nô phải đi theo".
Cái gì? Triệu Phượng Nương dám giám thị nàng ta.
" Ngươi là nô tài, cũng dám quản bổn tiểu thư."
"Lão nô không dám." Hoàng ma ma tránh ra nhường đường.
Triệu Yến Nương thở phì phì đi qua, Hoàng ma ma cúi đầu, vô thanh vô tức đi theo.
Triệu huyện lệnh trò chuyện với Tư gia, Tư Lương Xuyên lãnh đạm như thường, may Tư Lương Nhạc còn nhiều lời vài câu. Triệu gia cùng Phương gia hiện tại có quan hệ thông gia, chỉ bằng tầng này quan hệ, về sau nói không chừng sẽ thường thấy mặt. Triệu Yến Nương chạy tới thấy hai anh em họ đang chuẩn bị đứng dậy cáo từ. ( Soái – Đào Quân Trang 18.08.2018)
Bỗng nhiên nghe có người nhéo giọng gọi đại công tử, Tư Lương Nhạc cả người phát lạnh, lông tơ đều dựng thẳng lên. Vừa quay đầu lại, nguyên lai là Triệu gia nhị tiểu thư, xem mặt trắng xác giống như quỷ dọa người.
"Còn không mau trở về đi nơi này là nơi ngươi nên tới sao?"
Triệu huyện lệnh thấp giọng trách nàng ta, ý bảo nàng ta trở về, nhưng Triệu Yến Nương nào nghe, nàng ta mang ảo tưởng có thể tiếp cận đại công tử, đại công tử mới phát hiện nàng ta tốt, lâu ngày sinh tình.
"Đại công tử, nếu đã tới sao không ngồi một hồi."
Tư Lương Xuyên mắt điếc tai ngơ, ra khỏi huyện nha, Tư Lương Nhạc cười như không cười nhìn Triệu Yến Nương, phe phẩy cây quạt theo sau.
Triệu Yến Nương đứng đó sắc mặt cứng đờ, ánh mắt oán hận, Triệu huyện lệnh cũng trầm mặt, Yến Nương không hổ là do Đổng thị nuôi lớn, không biết liêm sỉ giống nhau mười phần. ( Soái – Đào Quân Trang 18.08.2018)
Nghĩ đến nụ cười của Tư nhị công tử lúc gần đi, trên mặt Triệu huyện lệnh đều phát sốt, như thế nào mà có thể dưỡng đồ không biết xấu hổ như thế.
"Đem nhị tiểu thư mang về, về sau không được ta cho phép, nhị tiểu thư không được ra khỏi hậu viện."
"Cha, người đang nói cái gì, nữ nhi làm gì sai mà bị cấm túc?"
"Làm sai cái gì hả?" Triệu huyện lệnh hận không thể một chưởng đánh chết nàng ta, thế nhưng còn không biết làm sai cái gì, nhìn thấy nam tử liền không biết xấu hổ mà dán lên, còn có mặt mũi mà hỏi, quả nhiên giống hệt Đổng thị, chết cũng không hối cải.
Mặt Triệu huyện lệnh âm xuống quát Khúc bà tử, " Lời bản quan nói nghe không thấy sao? Còn không đem nhị tiểu thư dẫn đi, nếu nhị tiểu thư lại ra khỏi hậu viện, bản quan liền bán ngươi."
Khúc bà tử giật mình, vội vàng đi lôi kéo Yến Nương, Hoàng ma ma cũng tiến lên hỗ trợ, hai người mới đưa Triệu Yến Nương về hậu viện. Triệu Yến Nương không dám mắng Triệu huyện lệnh, chỉ không ngừng mắng họ.
Đem Triệu Yến Nương đưa trở về, Hoàng ma ma đi bẩm báo Triệu Phượng Nương, Triệu Phượng Nương không hé răng, chỉ niết tay. ( Soái – Đào Quân Trang 18.08.2018)
Sau một lúc lâu, mới đứng dậy giang hai tay, Hoàng ma ma hiểu ý, lập tức giúp nàng ta thay quần áo.
"Huyện chủ muốn đi ra ngoài sao?"
" Ừ, đi thỉnh an."
Củng thị cùng Trĩ Nương đang ở tây phòng, Củng thị vẫn còn thương cảm, tiên sinh đi chuyến này nhất định là vì chống lưng cho nàng, nếu không phải tiên sinh thừa nhận nàng là con gái Phương gia, lão gia sẽ không sảng khoái nâng nàng làm chính thê.
Mẹ con họ thiếu nợ tiên sinh thật quá nhiều.
"Trĩ Nương, ông ngoại con là người tốt, về sau con phải hiếu thuận." ( Lúc còn là di nương con cũng không được gọi, mà phải gọi là tiểu thư)
" Vâng, Trĩ Nương biết."
"Không chỉ có Trĩ Nương hiếu thuận với ông ngoại, Phượng Nương cũng sẽ hiếu kính lão nhân gia."
Tiếng Triệu Phượng Nương từ cửa truyền tiến vào, Củng thị nhấc đầu thấy nàng ta cười đứng ở cửa.
Củng thị lau khô nước mắt, "Huyện chủ tới."
"Mẫu thân, ngài kêu ta là Phượng Nương đi, gọi huyện chủ nghe xa lạ quá."
" Vậy ta đây sẽ gọi con là Phượng Nương."
Triệu Phượng Nương ôn nhu cười:
"Mẫu thân, Phượng Nương tới là thay Yến Nương xin lỗi, Phượng Nương từ nhỏ đã rời nhà, cũng không rõ tính Yến Nương, chỉ mấy ngày gần đây ở chung phát hiện nàng có chút kiêu căng, hành sự nói chuyện đều có chút không ổn, mong rằng mẫu thân không cùng nàng so đo."
"Phượng Nương nói quá lời, ta sao lại cùng nàng so đo, nàng tính tình thẳng, có lẽ lời nói vô tâm." ( Soái – Đào Quân Trang 18.08.2018)
"Vậy thật tốt, Phượng Nương sợ mẫu thân sẽ giận, chẳng qua tính Yến Nương ở nhà không sao, nếu ở bên ngoài cũng như thế, có khả năng sẽ bị người ta nói này nói nọ."
Trĩ Nương lẳng lặng đứng ở sau Củng thị, nàng đoán không ra Triệu Phượng Nương có ý đồ gì, không phải thật sự là tới thay Yến Nương xin lỗi đi. Quả nhiên, Triệu Phượng Nương thấy Củng thị không nói gì, lại nói tiếp, "Mẫu thân, Yến Nương cũng là nữ nhi ngài việc giáo dưỡng mong ngài tới làm, ta tuy là tỷ tỷ, nhưng là song sinh, nàng đối ta sẽ không phục, sợ rằng sẽ không nghe lời ta nói."
Củng thị kinh hãi, giáo dưỡng Yến Nương, nàng không dám, tính Triệu Yến Nương kia ai dám dạy nàng ta, lại nói dạy không tốt sợ sẽ có tác dụng ngược.
"Này... Yến Nương cũng đối với ta có nhiều bất mãn, cũng không nghe lời ta."
"Mẫu thân, ngài là mẫu thân, nàng là nữ nhi, thiên hạ nào có nữ nhi nào không nghe mẫu thân chứ."
Củng thị chần chờ gật gật đầu, "Ta tạm thời sẽ thử một lần."
Triệu Phượng Nương như trút được gánh nặng tươi cười, "Phượng Nương đa tạ mẫu thân."
" Không sao." Củng thị thẹn thùng, nàng tới Triệu gia nhiều năm, là lần đầu có lễ thế. Triệu Phượng Nương ngồi một hồi, cùng Củng thị nói chuyện phiếm vài câu liền đứng dậy cáo từ.
Nàng ta vừa đi, Củng thị liền vui vẻ lôi kéo tay Trĩ Nương: ( Soái – Đào Quân Trang 18.08.2018)
" Con xem, Phượng Nương giáo dưỡng thật tốt, không hổ là sống trong kinh."
Trĩ Nương ừ một tiếng, nàng không muốn phỏng đoán tâm tư người khác, nhưng Triệu Phượng Nương biểu hiện quá hoàn hảo, quá biết lễ nghĩa, quá nhận thức đại thể, luôn có sự không chân thật.
Trên đời có nữ nhi nào mẹ ruột vừa chết, liền đồng ý cho phụ thân đem thiếp thăng thành thê, còn đầy cung kính, gọi mẫu thân thân thiết vô cùng, so với nàng là thân sinh nữ nhi còn hơn. Nàng nhìn không thấu nên không đánh giá. ( Soái – Đào Quân Trang 18.08.2018)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.