Các Lão Phu Nhân Dưỡng Thành Ký

Chương 40: Nhắc lại




Tác giả: Mạn Bộ Trường An
Chuyển ngữ: ( Soái – Đào Quân Trang 24.08.2018)
Vừa rồi Trĩ Nương chạy gấp, hơi thở phì phò, giữa trán cũng đổ mồ hôi mỏng, sắc mặt phiếm ửng, nàng tả hữu cân nhắc, căng da đầu đi về phía trước, chờ khi đi đến phụ cận, hơi thở đã bằng phẳng.
Nhóm đối diện thấy nàng đi tới, ngũ quan tinh xảo rõ ràng, tuy rằng búi tóc hơi chút lộn xộn, nhưng lại khác Yến Nương, nếu nói nhìn Yến Nương sinh chán ghét, thì nàng chính là sinh thương tiếc. ( Soái – Đào Quân Trang 24.08.2018)
Vốn dĩ màu da màu hồng nhạt, ánh mắt như sương mù mênh mông, như làn thu thủy doanh doanh lưu chuyển, vòng eo nhỏ nhắn, váy áo đơn giản màu hồng nhạt không thêu hoa, nhìn có phong tình, nàng đẹp nhưng không có nửa điểm công kích rõ ràng là giống đóa kiều hoa, vẻ mặt lại rất thản nhiên.
Tư Lương Xuyên yên lặng nhìn nàng, nàng ngoan ngoãn đứng sau Yến Nương, nàng hành một lễ, nói không nên lời nhìn linh động thế nào, tâm hắn chậm nhảy một cái, dường như mấy ngày này vì sao hắn kỳ quái đã có lời giải thích, dần dần ánh mắt thâm trầm.
"Triệu Tam tiểu thư, vị này chính là Thái Tử điện hạ."
Hắn lên tiếng nhắc nhở nàng, nàng mới phản ứng lại, bước nhanh đến hành đại lễ:
" Dân nữ gặp qua Thái Tử điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
"Hãy bình thân." ( Soái – Đào Quân Trang 24.08.2018)
Kỳ Nghiêu không tự giác mà phóng nhẹ âm thanh, cô gái trước mắt cứ giống như con thỏ nhỏ bị chấn kinh, nhỏ yếu lại nhút nhát, phảng phất lớn tiếng kêu, sẽ lập tức chạy đi mất, nhưng càng nhìn lại càng cảm thấy thập phần linh tú, sinh hảo cảm hắn mơ hồ cảm thấy nàng có chút quen mặt, cẩn thận suy nghĩ, cũng không nhớ ra gặp ở nơi nào.
Triệu Tam tiểu thư?
Chẳng lẽ nàng ta cũng là em gái Phượng Nương, muội muội của Phượng Nương thật đúng là khác nhau như trời với đất.
Trĩ Nương đứng dậy lui ra sau vài bước, đứng sau Yến Nương.
Thái tử còn đang nhìn nàng, Triệu Yến Nương thấy Thái tử nhìn chằm chằm Trĩ Nương, trong lòng tức khí, nha đầu chết tiệt kia lại câu dẫn nam nhân, nhưng ngàn vạn không thể để Thái tử bị câu lấy.
Nàng ta di thân đem che Trĩ Nương lại:
"Thái Tử điện hạ, vị này chính là Tam muội muội, vốn là thứ xuất, làm người nhát gan sợ phiền phức, mấy ngày gần đây phụ thân đem di nương phù chính, nàng ta miễn cưỡng mới được xem như đích nữ, lúc này mới được mời tới tham gia hội hoa của Tư lão phu nhân."
Trĩ Nương rũ đầu thầm mắng nàng ta ngu xuẩn, trước mặt Thái tử bôi xấu chuyện trong nhà, cho rằng Thái tử sẽ liếc mắt một cái sao? Chỉ sợ hoàn toàn ngược lại. ( Soái – Đào Quân Trang 24.08.2018)
Quả nhiên, sắc mặt Thái tử lạnh xuống, một xấu nữ không duyên không cớ mà cùng hắn nói chuyện nhà để làm gì, nếu không phải xem trọng Phượng Nương, Triệu Yến Nương chết thế nào cũng không biết.
Bình Triều nghiêm túc mà đánh giá Triệu Yến Nương, lại nhìn Trĩ Nương, thật không ngờ đến một xấu nữ một mỹ nhân, đều là em Phượng Lai huyện chủ, ba tỷ muội lớn lên không có chút nào tương tự. Bình Triều là thư đồng của Thái tử thường nhìn thấy Triệu Phượng Nương, Phượng Nương là nữ tử đoan trang tú nhã, hai vị muội muội không tốt lắm, xấu nữ thì không biết xấu hổ, người mạo mĩ thì quá nhỏ yếu, đều không bằng Phượng Nương.
Thái tử nhấc chân đi, không để ý tới Yến Nương, Yến Nương xấu mặt không nhịn được. Mọi người đi theo Thái tử đến trong vườn, Yến Nương cũng vội vàng chạy theo, Trĩ Nương ở sau cùng. Tư Lương Xuyên quay đầu, liền thấy nàng cúi đầu, búi tóc cài trâm đá quý rực rỡ lấp lánh. ( Soái – Đào Quân Trang 24.08.2018)
Kẻ lừa đảo lại giả vờ nhu nhược, sau đó lại lộ ra ý cười không dễ phát hiện. Tựa lòng có thần giao cách cảm Trĩ Nương cũng ngẩng đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau, nàng nhìn thấy đáy mắt hắn có ý cười, cũng cong khóe miệng, lại sợ bị người khác phát hiện, vội cúi đầu, cảm thấy vừa rồi đại công tử dùng ánh mắt quái quái, tuy rằng mang theo ý cười, lại như vạn trượng vực sâu thấy không rõ cảm xúc. Nàng âm thầm cân nhắc, không giải được thì cứ đơn giản ném ở một bên, vội đuổi theo.
Hoàng ma ma sớm có ánh mắt chạy trước thông tri cho người trong vườn. Thái Tử điện hạ giá lâm, các cô nương vừa mừng vừa sợ, bất quá là tới tham gia một hội hoa, thế nhưng có thể gặp được Thái Tử điện hạ, Thái Tử điện hạ thân phận tôn quý, người thường nhân nào có cơ hội nhìn thấy chứ, các nàng lại có thể ở đây gặp được, đó là vinh hạnh.
Các nàng chỉnh lý váy áo búi tóc, sợ sẽ thất lễ, chờ đoàn người đi đến trong vườn, phía trước mặt là nam tử quý khí bức người, Hoàng ma ma ra hiệu, các nàng lập tức quỳ xuống làm đại lễ, trong miệng hô Thái Tử điện hạ thiên tuế. ( Soái – Đào Quân Trang 24.08.2018)
Chỉ có Phượng Nương là khom lưng hành lễ, nàng là huyện chủ, lại có phẩm giai phong hào không cần hành quỳ lễ.
Kỳ Nghiêu nhìn nàng ta trong mắt hiện lên tưởng niệm, vững vàng nói:
"Đều đứng dậy đi."
Mọi người đứng dậy cung kính đứng không ai dám mở miệng nói chuyện.
Lúc này, Tư lão phu nhân cũng nghe tin tới cùng hắn hành lễ:"
"Thần phụ tham kiến Thái Tử điện hạ, Thái Tử điện hạ quang lâm Lãng Sơn, chưa kịp đón chào, mong rằng điện hạ thứ tội."
"Tư lão phu nhân mau mau bình thân."
Hắn lặng lẽ rời kinh, trừ bỏ phụ hoàng mẫu hậu ai cũng không biết, bằng không sẽ bị đám quan viên trên đường phiền chết, tới Lãng Sơn thư viện mới nói cho Tư Lương Xuyên, người không biết vô tội, hắn sao lại trách tội Tư gia, Tư lão phu nhân chính là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, nên hắn tự mình duỗi tay đỡ dậy.
Chúng nữ tử nhân lúc này mới dám trộm ngắm Thái tử, thấy hắn mặc một thân áo tím, quý khí thiên thành, anh tuấn bất phàm, còn bình dị gần gũi, thật là một tuyệt thế giai công tử.
Nhưng Thái tử quý không thể nói, lòng các nàng nổi lên tâm tư tận lực bày ra tư thái tốt nhất. Kỳ Nghiêu đối với ánh mắt các nữ tử ái mộ đã thấy rất nhiều, bao nhiêu người nhìn chằm chằm Đông Cung mong muốn chiếm một vị trí nhỏ, hắn thấy được nhiều tất nhiên không hiếm lạ, hắn hỏi Triệu Phượng Nương: ( Soái – Đào Quân Trang 24.08.2018)
"Huyện chủ ngày gần đây thế nào, nương nương rất bận nên gửi ta mang đến một ít đồ, muốn ta đích thân giao cho huyện chủ."
Triệu Phượng Nương hơi lộ ý cười, hoàn mỹ cong eo:
"Đa tạ Thái Tử điện hạ, Hoàng Hậu nương nương nâng đỡ, Phượng Lai vô cùng cảm kích."
Chúng nữ tử hít hà một hơi, các nàng biết Phượng Nương được sủng ái, nhưng không nghĩ tới được sủng ái như vậy, nương nương cư nhiên còn phó thác Thái tử mang đồ tới, có thể thấy được Phượng Nương ở trong lòng hoàng hậu địa vị cao cả.
Kỳ Nghiêu đến gần nói với Phượng Nương: "Có tiện nói chuyện không?."
Phượng Nương gật đầu, đi theo sau hắn, hai người tới rừng trúc.
Chúng nữ đều hâm mộ, Thái tử đối với huyện chủ ăn nói nhỏ nhẹ, xem ra ngày thường hai người giao tình không cạn, Phượng Lai huyện chủ thật là mệnh tốt. Triệu Yến Nương ánh mắt hận thù, tại sao nam nhân đều thích Phượng Nương giả mù sa mưa, đại công tử cũng thế, Thái tử cũng không ngoại lệ. Nàng ta rốt cuộc có chỗ nào không bằng Phượng Nương, đều là cùng mẹ, lại là tỷ muội song sinh, Phượng Nương được nuôi dưỡng ở kinh thành, các nam nhân truy phủng nàng ấy, mà nàng ta lớn lên ở trong huyện thành, bên người căn bản là không có một nam tử xuất sắc, thật vất vả mới tới mấy người lại đều vây quanh Phượng Nương. ( Soái – Đào Quân Trang 24.08.2018)
Thái tử cùng Phượng Nương rời đi, thân ảnh biến mất trong tầm mắt, chúng nữ đều yên tĩnh, muốn cùng Tư gia đại công tử cùng nhị công tử có giao tình, lại ngại với lễ giáo nữ tử rụt rè không biết làm thế nào mở miệng.
Bình Triều thần sắc tự nhiên ngồi trên ghế lấy điểm tâm ăn, Tư lão phu nhân cười nói:"Bình công tử khí độ thực sự giống lệnh tổ phụ Thường Viễn Hầu."
"Tạ lão phu nhân khích lệ, so với tổ phụ Bình Triều còn kém xa."
Tư lão phu nhân cười, Bình gia trưởng tôn so sánh với tổ phụ kém không chỉ một chút nhỏ tí tẹo. Bình hầu gia là anh hùng, tính tình ngay thẳng lại trọng tình, còn Bình công tử không coi ai ra gì, cư nhiên không chào hỏi bà, nếu không phải bà tiếp đón, chỉ sợ Bình công tử sẽ làm như không thấy.
Rốt cuộc là do Mai quận chúa dưỡng ra tính tình bá đạo lại không nói lí này. Tư lão phu nhân sống tới số tuổi như vậy dạng người gì không gặp qua, Bình gia con cháu như thế nào tùy họ, cùng bà có quan hệ gì đâu, bà thấy mọi người không nói lời nào, các cô nương đều câu nệ, thì cười ra tiếng:
"Đều do lão bà tử mời người đến, lại lười nhác nhiều có chậm trễ, mong mọi người thông cảm." ( Soái – Đào Quân Trang 24.08.2018)
"Lão phu nhân nói quá lời, chuyến này thu hoạch không nhỏ, được lợi rất nhiều, lão phu nhân khổ tâm, tất cả mọi người đều thấy ở trong mắt." Tư lão phu nhân là sợ các nàng không được tự nhiên, mới né tránh.
" Vậy tùy ý chơi đi, không cần quá mức đa lễ."
"Vâng, lão phu nhân."
Tư lão phu nhân nhìn đại tôn tử, xem Trĩ Nương một chút.
Tư Lương Xuyên sắc mặt bình đạm, nhìn không ra hỉ nộ, hắn tính chậm rãi tránh ra kia. Tư lão phu nhân dùng đề tài làm thơ dẫn dắt các cô nương rời đi chú ý, mọi người đàm luận rồi ngắm hoa, ngâm thơ.
Tư Lương Nhạc ngồi một bàn với Bình Triều, các cô nương thấy có nam tử ở đây, đều muốn biểu hiện một phen, từng người ngưng mi nghĩ thơ.
Trĩ Nương do dự một chút, lén lút nhìn hướng Tư Lương Xuyên đi.
Triệu Yến Nương vẫn muốn đi đến rừng trúc nên không chú ý tới Trĩ Nương, nàng ta xoa khăn, lòng giống như bị mèo cào, hận không thể đem lỗ tai duỗi xuyên qua rừng trúc nghe thử bọn họ rốt cuộc đang nói gì, sao thời gian dài như vậy còn không ra. Triệu Phượng Nương là đồ khẩu thị tâm phi, thứ nha đầu chết tiệt cứ giáo huấn người khác này nọ, chính mình lại làm bộ, không phải nói nữ tử phải trinh nhân, phải hiểu được tị hiềm sao, xem chính nàng ta đi, cùng ngoại nam ở một chỗ như thế rõ ràng là dối trá đến cực điểm. ( Soái – Đào Quân Trang 24.08.2018)
Nàng ta đứng ngồi không yên, Phương Tĩnh Di vừa rồi nhìn thấy Trĩ Nương đi theo đại công tử, ánh mắt lóe một chút nói:
"Nhị tiểu thư, sao một mình ở lại đây, Triệu Tam tiểu thư đi nơi nào rồi?"
Triệu Yến Nương mới chú ý tới Trĩ Nương, trong lòng thầm hận, cũng là một thứ không biết xấu hổ, nha đầu chết tiệt kia không biết đi nơi nào rồi.
"Chân ở trên người nàng ta, nàng ta muốn đi đâu ta quản không được."
Yến Nương tức giận đáp, Trĩ Nương có mấy cân mấy lượng nàng rõ ràng, không đáng sợ hãi, không dậy nổi bao gió lớn, nhưng về Phượng Nương luận thân phận thôi đã đủ được nam nhân coi trọng rồi, mỗi khi nàng ta nhớ tới liền hận nghiến răng nghiến lợi, quả thực trong lòng nàng ta khó chịu.
"Nhị tiểu thư nói đúng, tam tiểu thư là người lớn, đi nơi nào thì mặc kệ, chẳng qua ta vừa mới thấy nàng ấy đi theo hướng đại công tử cũng không biết là muốn làm gì?"
Còn có việc này? ( Soái – Đào Quân Trang 24.08.2018)
Triệu Yến Nương thở phì muốn đuổi theo nghĩ lại đại công tử tuy rằng chi lan ngọc thụ, xuất thân cao quý, nhưng so với Thái tử thì vẫn kém một bậc, Thái tử tương lai là thiên tử, đại công tử chỉ bất quá là một thần tử.
Đáng tiếc tướng mạo đó. Nàng ta chịu đựng trừng mắt nhìn Phương Tĩnh Di.
Phương Tĩnh Di cười quay mặt đi, không thèm để ý tới bên cạnh Thái Tri Dịch. Thái Tri Dịch liền trước đứng dậy ngâm thơ, Tư lão phu nhân khen không dứt miệng, mặt nàng ta hồng hồng ngồi xuống, các cô nương hứng thú nhắc tới tiếng nói tiếng cười lanh lảnh, bớt câu nệ.
Trĩ Nương đuổi theo Tư Lương Xuyên, thấy hắn đứng dưới một gốc cây, rõ ràng đang đợi nàng, nàng may mắn đoán đúng tâm tư đại công tử, đại công tử lúc nãy nhìn nàng có biểu tình kỳ quái chắc là muốn nói chuyện.
"Đại công tử có chuyện muốn tìm ta ạ?"
Hắn xoay người, vẻ mặt đạm nhiên:
" Sao ngươi biết ta muốn tìm ngươi?"
Luôn dùng ánh mắt quái quái xem người ta, muốn nói lại thôi, người mù cũng nhìn ra được có chuyện muốn nói, Trĩ Nương nhủ thầm trong lòng.
"Đại công tử vừa rồi nhìn Trĩ Nương."
Tư Lương Xuyên đến gần từ trên cao nhìn xuống nàng:
"Ta nhìn ngươi, chính là có chuyện muốn nói, xem ra ngươi không chỉ gan dạ sáng suốt hơn người, bản lĩnh xem mặt đoán ý cũng không nhỏ."
"Đa tạ công tử khích lệ."
Nàng ngẩng đầu, phát hiện đại công tử thật cao, so nam tử ở đây cao hơn hết, cao gầy lạnh lùng.
"Ngươi gần đây tốt không?"
" Tốt ạ, nhờ phúc đại công tử di nương nay được phù chính, hiện giờ ở trong nhà cũng không ai khinh khi, không thể tốt hơn."
Nếu không phải đại công tử ra tay, sao có thể thắng Đổng thị, cũng sẽ không có khả năng có hôm nay, nàng thiệt tình cảm kích nên ngữ khí khá thành khẩn. ( Soái – Đào Quân Trang 24.08.2018)
Tư Lương Xuyên nghiêm túc nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm, ánh mắt tiểu cô nương nhìn hắn đều là tin cậy, hắn lại nổi lên tâm tư xấu xa muốn đem nàng chiếm cho riêng mình.
Trận gió thoải mái thanh tân thổi qua, cuốn lá trên cây hoàng diệp phiêu phiêu rơi xuống, dừng ở trên người nàng hắn giơ tay gỡ phiến lá.
Gần trong gang tấc thân ảnh hắn bao phủ quanh nàng, làm thân mình nàng càng thêm xinh xắn lanh lợi, còn không đến bờ vai hắn, trong xoang mũi đều là mùi nhàn nhạt. Hắn thối lui một bước, đem lá cây niết ở trong tay, nhìn nàng chăm chú:
"Ngày đó ngươi đã nói muốn báo ân ta, còn nhớ không?"
"Nhớ rõ, Trĩ Nương không dám quên."
Trĩ Nương khẳng định ơn tái sinh khó quên, nàng khẳng định muốn báo đáp, chẳng qua lúc này đại công tử muốn tìm nàng là muốn nàng làm gì?
"Nhớ rõ liền tốt, vậy ngươi còn nhớ lời ta nói hay không."
Hắn nói gì nhỉ?
Trong đầu nàng linh quang vừa hiện, lấy thân báo đáp, hắn từng nói muốn nàng lấy thân báo đáp.
"Nhớ rõ, chính là phải lấy thân báo đáp?" ( Soái – Đào Quân Trang 24.08.2018)
Hắn gật đầu. Trĩ Nương khó hiểu, đại công tử nhắc tới việc này làm gì, vì sao vào lúc này lại bảo nàng lấy thân báo đáp, đầu óc bay bay rung chuyển, có lẽ cùng Thái tử có quan hệ, chẳng lẽ đại công tử muốn dùng nàng để nịnh bợ Thái tử, dùng sắc đẹp hối lộ mở đường, để nàng về sau ở cạnh Thái tử nói nhỏ trợ giúp cho hắn.
Nàng nghĩ như vậy nên trên mặt ngượng nghịu, nàng không muốn làm thiếp, nhưng xuất thân của nàng không có khả năng gả cho Thái tử, chỉ có thể làm thiếp thất, lại nói đại công tử cũng không có bản lĩnh làm mai mối cho Thái tử.
Tư Lương Xuyên gắt gao nhìn chằm chằm nàng, thấy nàng do dự, mặt lạnh xuống, nàng không muốn?
"Như thế nào, có chỗ khó xử?"
"Xác thật là có chỗ khó xử, theo lý thuyết đại công tử có ơn tái sinh với Trĩ Nương, nếu có lệnh thật không dám từ, chẳng qua Trĩ Nương có nguyên tắc, đã từng phát lời thề, vĩnh viễn không làm thiếp, đại công tử phó thác việc này, sợ là lực bất tòng tâm."
Người nào nói muốn nàng làm thiếp?
Nguyên lai nàng hiểu lầm ý hắn. Khóe miệng hắn giơ lên:
"Ta chưa bao giờ nói qua để ngươi làm thiếp."
Không phải làm thiếp, chẳng lẽ còn có thể làm chính phi, đại công tử có bản lĩnh, có thể làm mai cho Thái tử, nàng kinh ngạc không chút che dấu, khẽ nhếch miệng.
Hắn đạm đạm cười:
"Việc này ta còn phải báo cáo cho cha mẹ, mới có thể tới cửa cầu hôn, đoạn thời gian này ngươi không thể để người khác cầu hôn, nếu không... Thủ đoạn của ta ngươi hẳn cũng rõ ràng."
Hắn đang nói gì? Trĩ Nương tựa hồ không hiểu, hắn tới cửa cầu hôn, vừa rồi hắn nói là hắn muốn cưới nàng làm thê, chẳng lẽ là đại công tử thật muốn cưới nàng, nàng gia thế thấp cũng không có tài.
Chẳng lẽ là đại công tử có dụng ý khác?
Thủ đoạn của hắn nàng rất rõ ràng, thoạt nhìn lạnh nhạt nhưng trong xương lại tàn nhẫn và quả quyết.
Chuyện Đổng Khánh Sơn với Đổng thị là chứng minh tốt nhất. Nhưng đối với nàng thì đúng là đại công tử dùng thủ đoạn cứu nàng trong nước sôi lửa bỏng, nàng chỉ có cảm kích chứ không có sợ hãi.
"Sẽ không, đại công tử phân phó, ta nhất định ghi nhớ."
" Tốt." ( Soái – Đào Quân Trang 24.08.2018)
Trĩ Nương nhìn lén hắn, sắc mặt hắn bình thường, cũng không có vui sướng gì, hắn đối nàng hẳn không phải có tình yêu nam nữ, tất nhiên là có nguyên nhân, hay đại công tử bị người nhà bức hôn, sau đó bất đắc dĩ lấy nàng vào vở ân oán hào môn. Nhất định là như thế, bằng không sao đại công tử lại thế. Hắn cùng nàng là trao ân và báo ân thôi.
Cạnh cây đại thụ có một bụi cúc nở từng nhánh hoa vàng tươi mới lại mảnh mai, cùng cây cối cao to lại xứng đôi bên nhau, đầu óc nàng bỗng nhiên nhớ tới lời Phượng Nương đã nói, thoạt nhìn không xứng đôi thì lại hòa hợp. Gả cho đại công tử, về sau tương kính như băng, đại công tử phẩm tính cao khiết, tất nhiên sẽ không khó xử nàng. Tư gia thanh quý, ăn mặc không lo, tựa hồ cũng là một chuyện tốt.
"Đại công tử, ngài yên tâm, chuyện ngài giao đãi, Trĩ Nương nhất định làm thỏa đáng." ( Soái – Đào Quân Trang 24.08.2018)
Tư Lương Xuyên nhíu mày, hắn giao đãi cái gì, nàng lại muốn làm gì, tiểu cô nương này nói chuyện không đầu không đuôi.
Trĩ Nương thỉnh thoảng lại nhìn ra sau vườn:
"Đại công tử, ta đến đây đã lâu, sợ là sẽ có người chú ý, ta cáo lui."
" Ừ, ngươi đi đi."
Tư Lương Xuyên bình tĩnh nói, nhìn nàng chạy đi xa, tay trong áo mới chậm rãi buông ra, nhấc tay thì thấy lòng bàn tay có vết hằn thật sâu.
Hắn tự giễu cười, đã bảy tám chục tuổi còn như tiểu tử khẩn trương vì tình, đến tột cùng vẫn sợ nàng cự tuyệt, vẫn sợ mình lộ ra manh mối. Có lẽ là sợ cự tuyệt bằng không cũng sẽ không nói đến báo ân. Hắn nhẹ nhàng bắn phiến lá kia ra rớt trên mặt đất lẫn vào trong lá khô. ( Soái – Đào Quân Trang 24.08.2018)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.