Tác giả: Mạn Bộ Trường An
Chuyển ngữ: ( Soái – Đào Quân Trang 07.09.2018)
Tư Lương Xuyên nhìn chăm chú khi nàng rời đi, bộ dáng nàng bước đi thực nhẹ, dáng người mạn diệu, uyển chuyển nhẹ nhàng phảng phất như cánh khiêu vũ, như nghĩ đến cái gì hắn lên tiếng gọi nàng. Trĩ Nương khó hiểu dừng bước, đại công tử còn gì phân phó? ( Soái – Đào Quân Trang 07.09.2018)
Hắn mấy bước đuổi theo nàng, ánh mắt u ám:
"Ngươi vô duyên vô cớ biến mất, ra tới nơi cũng mất mười lăm phút, sợ người có tâm nhìn thấy lại đi lung tung phỏng đoán, truyền ra nhàn thoại, làm khuê dự ngươi tổn hại, để ta bảo Chấp Mặc đưa ngươi qua."
Nàng thản nhiên cười, trong lòng đã có đối sách:
"Không cần, đại công tử chỉ cần nói cho ta biết tịnh phòng gần đây là được." ( Soái – Đào Quân Trang 07.09.2018)
Hắn sửng sốt, đáy mắt có ý cười. Ngón tay thon dài chỉ về phía trước ẩn sau cây cối ngay góc tường lộ ra một góc ngói.
Nàng nhấp môi cười nói: "Đa tạ đại công tử đề điểm."
Trĩ Nương lại lần nữa cáo từ, bước nhanh trở lại trong vườn. Phượng Nương cùng Thái tử đều ở đó, mọi người vây chung quanh, nàng lén lút đi qua, không nghĩ cũng khiến cho người khác chú ý, Phương Tĩnh Di nghiêng đầu nhìn nàng một cái, nàng thẹn thùng tươi cười.
Triệu Yến Nương phát hiện, trừng mắt liếc nàng một cái, "Tam muội muội, vừa rồi ngươi đi nơi nào, mà lâu như vậy mới đến?"
"Nhị tỷ tỷ, mới vừa rồi ta muốn đi vệ sinh lại ngượng ngùng quấy rầy người khác, cho nên một mình đi, thấy Chấp Mặc tỷ tỷ nên nhờ nàng mang ta đến tịnh phòng." ( Soái – Đào Quân Trang 07.09.2018)
Phương Tĩnh Di mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Trĩ Nương, ta hình như cũng không thoải mái, ngươi chỉ dùm ta tịnh phòng ở nơi nào?"
"Đương nhiên có thể, ngươi dọc theo con đường kia, một chút rẽ trái, lại đi về phía trước sau đó rẽ trái, nơi cây cối hơi nhiều chính là tịnh phòng."
"Đa tạ Trĩ Nương hướng dẫn, đột nhiên bụng ta lại bớt đau, chút nữa ta lại đi."
Trĩ Nương nhìn nàng, cười vô hại, "Không cần khách khí."
Triệu Yến Nương không quan tâm Trĩ Nương, cũng nghĩ Phương Tĩnh Di nói hươu nói vượn, nói gì mà Trĩ Nương đuổi theo đại công tử, đại công tử như vậy, sao lại coi trọng Trĩ Nương. Trĩ Nương lớn lên câu nhân, nhưng ốm yếu bệnh tật, lại không phải đích nữ đứng đắn, sao mà được đại công tử coi trọng. Phương Tĩnh Di không cho là đúng cười cười, ý vị thâm trường nhìn Trĩ Nương. ( Soái – Đào Quân Trang 07.09.2018)
Trĩ Nương nghiêm túc nghe có tiếng Phượng Nương cùng Thái tử, Thái tử nói:
"Cô tới Lãng Sơn, còn có chính sự muốn làm, mẫu hậu giao đồ cô đã chuyển giao xong, các ngươi tiếp tục ngắm hoa đi."
Mọi người đồng loạt quỳ:
"Cung tiễn Thái tử."
Thái tử rời đi, đi theo phía sau hắn có Bình Triều cùng Tư Lương Nhạc.
Hắn vừa đi, tâm tư chúng nữ đều đạm xuống, Tư lão phu nhân thoải mái cười nói: "Vừa lúc, yến hội đã chuẩn bị tốt, mọi người nhập toạ đi."
Chúng nữ theo một hàng đi vào phòng khách Tư gia, bàn tiệc đã dọn xong, họ theo thứ tự ngồi vào bàn, Tư gia có đầu bếp tay nghề cao, từ mấy trăm năm tích lũy nên đầu bếp cũng học đòi văn vẻ, ngẫu nhiên còn có thể làm ra thức ăn hợp với tình hình thơ thẩn này, sắc thái phong nhã tinh xảo, ăn vào hương thơm mềm mại.
Cái đĩa đựng đồ ăn đều là Quan Biêu đặc chế, như đóa hoa, tất cả đều là màu hoa mai, thanh nhã lại thoát tục, đồ ăn về sắc hương vị đều ngon, sắp xếp tinh phẩm, hoặc là đóa hoa, hoặc là cảnh trí, làm người ta không đành lòng hạ đũa. ( Soái – Đào Quân Trang 07.09.2018)
Tư lão phu nhân cùng Phượng Nương ngồi ở ghế trên, lão phu nhân có ma ma động đũa trước, sau đó Hoàng ma ma cũng bắt đầu thay Phượng Nương chia thức ăn.
Trĩ Nương khi ra cửa cũng mang theo Ô Đóa, nàng không có phẩm giai trong người, nên khi tiến vào vườn Ô Đóa đã bị dẫn đến nơi khác chờ, cùng nha đầu Phương gia cùng Thái gia.
Giờ Ô Đóa giúp nàng lấy đồ ăn, Triệu Yến Nương ngồi ở bên cạnh nàng nhìn chằm chằm Ô Đóa.
Triệu Yến Nương là chuồn tới, cũng không có mang theo nha đầu, lúc này nàng ta một mình ngồi, phía sau không có ai hầu hạ, thập phần kỳ quái, nàng ta trừng mắt với Ô Đóa, ý bảo đối phương chia thức ăn cho nàng ta, Ô Đóa mí mắt không nâng làm bộ không phát hiện ra. ( Soái – Đào Quân Trang 07.09.2018)
Thái Tri Nhụy vui sướng khi người gặp họa, thị uy đem mỹ vị để vào trong miệng, Triệu Yến Nương tức giận muốn quăng chén rời đi. Tư lão phu nhân ánh mắt lãnh đạm, nhìn lão ma ma phía sau, lão ma ma bảo Chấp Mặc đi hầu hạ Triệu Yến Nương.
Triệu Yến Nương lúc này mới ngồi yên, Chấp Mặc không biết nàng thích ăn gì, chỉ gắp đồ ăn ở gần, mà phụ cận thì đều là thức ăn chay, cây hoa hồ điệp, tuyết sơn liên, tên thì dễ nghe, chỉ là có chút không đáng đồng tiền thôi.
Triệu Yến Nương chỉ cảm thấy ăn uống không vô, mời người tới tham gia yến hội thế nhưng nguyên liệu nấu ăn quá tầm thường, Tư gia cũng thật keo kiệt, còn bày đặt phong nhã thanh danh, còn nha đầu thì không có ánh mắt, món ăn mặn sao không thể gắp một ít cho nàng ta. ( Soái – Đào Quân Trang 07.09.2018)
Chấp Mặc thấy trong chén nàng ta còn rất nhiều thức ăn nên dừng đũa, Triệu Yến Nương muốn đem nguyên chén thức ăn ném cho chó
Cơm ăn thật hụt hẫng, nhìn thứ muội không nhanh không chậm uống canh bát quái ngũ vị, nàng ta càng thêm bực mình, bụng thầm nghĩ nàng ta vì có thể tham gia hội hoa này mà vụng trộm ra cửa, vì cái gì mà không cố ăn. Nhìn đầy bàn đồ ăn, miệng nàng ta chảy nước miếng giàn giụa, lại xem chén đồ ăn, cố nén chán ghét, ăn cho hả giận nên cắn một ngụm món hoa hồ điệp, không khỏi kinh ngạc, không nghĩ tới hương vị cũng không tệ lắm, có mùi hoa cùng vị mật, ngọt, rau cải trắng nhìn sinh động, kỳ thật mềm đến không thể mềm hơn, cắn ở trong miệng có mùi vị canh gà đầy khoang miệng.
Nàng ta vùi đầu ăn, trong lòng vẫn bất mãn, thức ăn chay mỹ vị vậy, có thể thấy món ăn mặn còn ăn ngon hơn, đáng tiếc nàng ta thế nhưng vô duyên nếm thử, đều do nha đầu chia thức ăn thật không có ánh mắt. ( Soái – Đào Quân Trang 07.09.2018)
Yến hội kết thúc, chúng nữ lục tục cáo từ. Tư lão phu nhân để lão ma ma tiễn các nàng. Triệu thị tam tỷ muội cùng Phương gia, Thái gia tỷ muội đều từ biệt, hiện tại sắc trời đã tối, Phương gia, Thái gia đều ở phủ thành, các nàng hôm nay không nên khởi hành, nên trước tiên đến Độ Cổ ở một đêm.
Núi Lãng Sơn thật ra có rất nhiều viện của Tư gia, lão phu nhân nghĩ cả hai vị tôn tử đều ở đây, còn có Thái tử, cùng Bình công tử nên không tiện cho các nàng ngủ lại, nên bà cho hạ nhân đưa các nàng đến biệt viện của Tư gia ở huyện thành. ( Soái – Đào Quân Trang 07.09.2018)
Biệt viện đã sớm phái người thu thập thỏa đáng, hai nhà đi vào là có thể.
Từ biệt xong, hai nhà chia người ngồi trên xe ngựa, Triệu Phượng Nương ngồi nhắm mắt dưỡng thần, Trĩ Nương cũng không mở miệng, Triệu Yến Nương tức giận:
"Đại tỷ, ngươi mới vừa rồi không thấy được Thái Tri Nhụy kia không biết xấu hổ, hận không thể ở lại Tư gia, tâm tư này như sợ người khác không nhìn thấy, còn không phải là nàng ta nhìn thấy Thái tử cùng đại công tử đều ở đó sao?"
"Câm miệng, Yến Nương, những việc này ngươi là một người chưa thành thân sao có thể tùy ý nghị luận." ( Soái – Đào Quân Trang 07.09.2018)
"Hừ, không nói thì không nói, Tư gia cũng thật quá mức mà, yến hội làm keo kiệt, nha đầu cũng mắt chó xem người thấp."
"Tư gia mời ngươi sao? Ngươi không mời tự đến còn trách người khác chiêu đãi không chu toàn, không đem ngươi đuổi ra ngoài là còn cho ngươi thể diện, ngươi còn có gì mà bất mãn."
Chuyện trong yến hội Triệu Phượng Nương xem rất rõ ràng, vốn dĩ Yến Nương không đúng, Tư lão phu nhân không có phát tác ra, còn phái nha đầu đến hầu hạ, là cho Triệu gia mặt mũi.
Nàng thật là lười xem đích muội này, ngu không ai bằng, lại còn tự cho là thông minh, về tiểu tâm tư này người sáng suốt đều nhìn thấy, thật là mất mặt, quá xấu hổ mà.
Nàng ta nhắm mắt lại, nghĩ đến lời Thái tử nói hôm nay, trong lòng nảy một trận ngọt ngào, trong lòng hắn trước sau có nàng, ngàn dặm xa xôi từ trong kinh đuổi theo nàng, là vì có thể nhìn thấy nàng. Còn không tiếc vận dụng nhân mạch đem phụ thân điều đến trong kinh.
Phụ thân ở Độ Cổ đã nhậm chức huyện lệnh trong 6 năm, giờ là thời điểm nên dịch chuyển. ( Soái – Đào Quân Trang 07.09.2018)
Thái tử đã vì phụ thân mưu tính đến chức quan ở Hàn Lâm Viện, năm sau có tân nhiệm Độ Cổ huyện lệnh tới, chờ bàn giao xong, cả nhà liền có thể dọn đến trong kinh.
Trong kinh không thể so với Độ Cổ, nếu Yến Nương vẫn như thế, sớm hay muộn sẽ chọc ra tai hoạ. Mẹ đẻ thế nhưng để lại cho nàng ta một bào muội như thế, nàng ta không biết nên oán ai.
Yến Nương bị nàng ta mắng nói không ra lời, không dám cãi lại Triệu Phượng Nương, liền đem đầu chuyển qua Trĩ Nương, Trĩ Nương đã sớm dựa vào trên vách xe nhắm mắt giả ngủ, đột nhiên bị người véo một cái, mờ mịt mở to mắt:
"Nhị tỷ, ngươi véo ta đau quá."
Triệu Phượng Nương tức giận âm lượng đề cao gấp đôi:
"Yến Nương, ta thấy ngươi nửa điểm lễ nghĩa cũng không hiểu, xem ra lúc trước đối với ngươi quá mức phóng túng, về sau ta cho Lưu ma ma dạy ngươi quy củ."
Lưu ma ma cùng Hoàng ma ma đều là người Hoàng Hậu nương nương phái tới hầu hạ Triệu Phượng Nương. Lưu ma ma làm người nghiêm khắc, trước kia ở trong cung dạy các cung nữ lễ nghi, cho bà đi dạy Yến Nương là không thể tốt hơn.
Triệu Yến Nương không chịu phục:
"Đại tỷ, ta không có véo nàng, ta cũng không cần người khác tới dạy ta." ( Soái – Đào Quân Trang 07.09.2018)
Triệu Phượng Nương lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái:
"Ta là trưởng tỷ, ta nói ngươi không nghe, đây là quy củ sao?"
Cái gì mà trưởng tỷ, bất quá chỉ là sinh trước trong chốc lát, cái gì trưởng tỷ dạy, Triệu Yến Nương không cam lòng, gắt gao mà im miệng.
Xe ngựa chậm rãi tới cửa sau huyện nha, Củng thị mang theo Lan bà tử ra đón người, nhìn thấy tỷ muội ba người, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo khóc lên:
"Yến Nương, ngươi hù chết mẫu thân."
Củng thị khóc thương tâm, nước mắt một đường mà lăn xuống, trong viện Khúc bà tử cùng Mộc Hương đều đang quỳ.
Nghe tin Triệu huyện lệnh đen mặt, hận rèn sắt không thành thép nhìn Triệu Yến Nương, sau đó cả giận nói với hai người đang quỳ:
"Các ngươi nghe cho rõ, từ hôm nay trở đi, không có ta cho phép, nhị tiểu thư không được ra cửa, nếu các ngươi lại trông không được nó, bản quan đem các ngươi bán đi." ( Soái – Đào Quân Trang 07.09.2018)
Khúc bà tử cùng Mộc Hương không ngừng xin tha, dập đầu chảy máu.
Triệu Yến Nương nổi giận đùng đùng chạy về phòng, mạnh mẽ đóng cửa phòng lại.
Củng thị nước mắt lưng tròng, "Lão gia, Yến Nương nàng..."
"Nàng đừng khóc, nó là bị Đổng thị chiều hư."
Củng thị lau nước mắt, hỏi han Phượng Nương cùng Trĩ Nương ân cần, Phượng Nương khéo léo mà trả lời vài câu, cũng trở về phòng của mình. Trĩ Nương kéo tay Củng thị, mẹ con hai người đi về tây phòng.
"Trĩ Nương, Yến Nương không có gây chuyện chứ?"
"Không có, có đại tỷ nhìn mà"
"Vậy là tốt rồi, nương phát hiện nàng ta không ở nhà, liền đoán nó đi hội hoa, tính tình nó không quan tâm gì, ai có thể ngăn được nó, quản cũng quản không được, về sau sợ làm các con phiền toái, đến lúc đó thanh danh nó hư, đều là con gái Triệu gia, con cũng không tốt." ( Soái – Đào Quân Trang 07.09.2018)
"Nương, là họa thì không tránh khỏi."
" Người khác thấy rõ, tất nhiên sẽ không đem con cùng nó đánh đồng, nàng là nàng, con là con, chỉ cần người có đôi mắt, đều có thể nhìn ra con tốt."
Trĩ Nương làm bộ thẹn thùng cúi đầu, nàng có gì tốt trừ khuôn mặt, thật sự không có cái gì có thể lấy ra cả, thơ từ không, cầm kỳ không thông, nữ hồng cũng không nhận người.
Hai người vào tây phòng, Củng thị ánh mắt phức tạp đánh giá nữ nhi, "Trĩ Nương của nương đã là đại cô nương, nháy mắt cũng đến tuổi gả chồng, ngày trôi qua nhanh như vậy, nương thật là luyến tiếc."
Trĩ Nương trong lòng cả kinh, nương sao lại không đầu không đuôi nói câu này. ( Soái – Đào Quân Trang 07.09.2018)
"Nương, Trĩ Nương không gả, nguyện ý bồi nương."
Củng thị vuốt nàng đầu, "Đứa nhỏ ngốc, nào có nữ nhân nào không gả chồng, Trĩ Nương của nương thuần lương, Văn tứ gia thật là có ánh mắt."
Văn tứ gia là ai? Trĩ Nương đầu tiên là sửng sốt, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, Văn tứ gia là Văn sư gia.
"Nương, nương đang nói cái gì? Sao liên quan đến Văn sư gia."
"Trĩ Nương chớ sợ, một nhà có con gái trăm nhà cầu, đây là chuyện tốt, nương nghe cha con nói, Văn sư gia nguyên là Văn gia tứ lão gia phương bắc, ngày mai hắn muốn khởi hành về Phương Bắc, hôm nay hắn cùng phụ thân con chào từ biệt thì nói muốn cầu hôn con."
Trĩ Nương nhớ tới lời đại công tử nói, trong lòng quýnh lên, "Nương, cha đồng ý rồi sao?"
Củng thị cười nói, "Ngốc cô nương, việc hôn nhân sao có thể tùy ý, hắn cầu thú, nhà gái dù vừa lòng, cũng muốn trước lượn hắn vài vòng, phụ thân con hẳn là ngày mai sẽ hồi đáp hắn." ( Soái – Đào Quân Trang 07.09.2018)
Văn gia cũng là thư hương thế gia, việc hôn nhân này không thể tốt hơn, nghe ý lão gia có chín thành sẽ đồng ý, nên Củng thị cũng đi ướm lời.
"Nương, việc hôn nhân này không thể đáp ứng."
"Tại sao? Văn gia chính là đại gia tộc, Trĩ Nương, con ghét bỏ Văn sư gia lớn tuổi ư, nghe nương nói nam nhân lớn chút, mới thương tiếc nữ tử."
Trĩ Nương lắc đầu, nàng không nghĩ đến điều này, nàng chỉ nghĩ nàng mới vừa đáp ứng đại công tử, không thể dễ dàng hứa gả cho người khác, chỉ chờ hắn tới cầu hôn, sao có thể sẽ đồng ý với Văn sư gia.
Giờ nên nói thế nào để phụ thân không đồng ý, tổng không thể đem chuyện đại công tử nói ra, đó chính là lén lút trao nhận, rất kiêng kị.
"Nương, đại tỷ Nhị tỷ đều chưa hứa cho người, con sao có thể lướt qua các nàng định nhân gia, đại tỷ không nói gì, sợ là Nhị tỷ làm ầm ĩ lên, rất khó coi."
Củng di nương gật đầu, Yến Nương tính tình không thể thấy người khác tốt, nếu nàng ta biết Trĩ Nương hứa gả cho người, nhà trai cũng không tệ lắm, sợ là nàng trong lòng bất mãn, lại làm yêu sách. ( Soái – Đào Quân Trang 07.09.2018)
Bất quá, lão gia nói cấm túc nàng ta, nàng ta nháo cũng nháo không đến bên ngoài, hẳn là sẽ không có việc gì.
" con không cần nhọc lòng này nọ, có phụ thân và nương ở đây, nàng ta không dám làm gì đâu."
"Nương, Trĩ Nương thật sự không tính gả chồng, phương Bắc xa xôi, về sau cũng không thể thường thấy cha mẹ. Nương, một mình con ngốc tại nơi đó sẽ nhớ mọi người, sẽ sợ hãi."
Củng thị ngơ ngẩn, Trĩ Nương nói đúng, Phương Bắc quá xa, một bắc một nam, nếu thật gả qua có chuyện gì nhà mẹ đẻ cũng không đến được, lại nói về sau Trĩ Nương muốn về nhà mẹ đẻ, nghĩ cũng không dễ dàng.
Củng thị chỉ có mình Trĩ Nương, nếu gả xa, về sau sẽ trôi qua thế nào.
"Trĩ Nương, con nói Văn sư gia này con cảm thấy thế nào?"
Trĩ Nương cắn môi khó xử nói, "Nương, nữ nhi ít thấy người lạ, thật ra không có nhiều hiểu biết, chẳng qua Văn sư gia ở trong lòng con giống trưởng bối."
Văn sư gia xác thật là tuổi quá lớn.
Củng thị trấn an nữ nhi:
" Trước con đừng vội, nương cùng phụ thân con sẽ thương lượng."
( Soái – Đào Quân Trang 07.09.2018)
Củng thị cho nàng đi xuống nghỉ ngơi, chờ Triệu huyện lệnh xử lý xong công vụ về tây phòng, mới lo lắng nói phương Bắc quá xa này nọ.
Triệu huyện lệnh cười ha ha:
"Nàng yên tâm, ta đã hỏi qua, Văn tứ gia sẽ tham gia kỳ thi sang năm, hắn văn vẻ cao trung, tương lai xuất sĩ thì Trĩ Nương đi theo hắn nhậm chức, cũng sẽ không ở Thương Bắc."
Này còn đỡ, Củng thị lộ ra ý cười, nghĩ lại: "Lão gia, có lẽ là do thiếp kiến thức ít, tổng cảm thấy Văn tứ gia tuổi tác so Trĩ Nương lớn quá nhiều, sợ Trĩ Nương không thích ứng."
"Tuổi lớn có chỗ tốt, mới biết đau lòng người, nàng đừng nhìn Văn tứ gia tuổi lón, nhưng nàng không biết, bên người hắn trừ bỏ một thông phòng, thì không có thiếp thất."
Cái gì, còn có thông phòng?
"Lão gia, thông phòng?"
"Chớ có lo lắng, Văn tứ gia đã hứa hẹn, Trĩ Nương nếu gả qua, thông phòng kia hắn sẽ an trí tốt, lại nói một thông phòng già không con, còn không phải là giống tiểu miêu tiểu cẩu sao, có gì mà sợ hãi." ( Soái – Đào Quân Trang 07.09.2018)
Củng thị nghe nói trong lòng càng thêm khó chịu, lúc trước nàng là thiếp thất, lão gia có phải cũng thấy nàng như miêu cẩu tồn tại không?
"Lão gia, thiếp thấy Trĩ Nương chưa thông suốt, lại nói con bé trên còn hai tỷ tỷ, trước đem nàng hứa cho người, sợ Yến Nương không vui, lại không hay."
Nhắc tới Yến Nương, mặt Triệu huyện lệnh khó coi.
"Mặc kệ nó, nó bị Đổng thị chiều hư, ta cũng không dám đem nó dễ dàng gả ra ngoài, sợ bị người khác mắng."
"Lão gia, hôn nhân đại sự, tuy nói đều là cha mẹ chi mệnh, nhưng sao chúng ta không hỏi ý Trĩ Nương, thiếp thấy Trĩ Nương tựa hồ không quá vui mừng."
Triệu huyện lệnh nhớ tới tiểu nữ nhi ủy khuất vạn phần bộ dáng rơi lệ đầy mặt, trong lòng nhói một chút, gật đầu.
Củng thị thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi tới phóng nữ nhi.
Trĩ Nương đã rửa mặt chuẩn bị ngủ, ngồi dựa vào giường tay cầm một quyển sách, đầu óc lại nghĩ đến, làm thế nào để phụ thân bỏ ý niệm đem nàng gả cho Văn gia. ( Soái – Đào Quân Trang 07.09.2018)
Sách trên tay nàng cầm là Văn sư gia đưa tới, nàng khép sách lại, linh quang chợt lóe, không bằng sáng sớm mai đem chúng đưa trả Văn sư gia, nhân cơ hội nói với hắn cho rõ ràng.
Nhìn thấy Củng thị tiến vào, nàng hơi chút kinh ngạc.
"Nương, đã trễ thế này, sao còn qua đây?"
Củng thị nhẹ nhàng ngồi bên cạnh, cẩn thận nhìn mặt nàng:
"Trĩ Nương, vừa rồi nương biết được Văn tứ gia còn có một thông phòng, tuy rằng Văn tứ gia nói chỉ cần con gả qua, hắn liền đem thông phòng đó tiễn đi, nhưng nương cảm thấy có chút không thoải mái, liền muốn hỏi con một chút ngươi, đối với việc hôn nhân này con nguyện ý không?"
"Không muốn." ( Soái – Đào Quân Trang 07.09.2018)
Trĩ Nương trả lời như chém đinh chặt sắt: "Nương, nữ nhi không muốn, một chút cũng không muốn."
Vốn dĩ nàng đối với Văn tứ gia không có cảm tình gì, hơn nữa lời đại công tử nói vẫn luôn vang ở bên tai, đang lo không biết nên thoái thác sao, nương lại nói đối phương còn có thông phòng, đây chẳng phải là có sẵn lý do để nàng cự tuyệt à.
Củng thị gật đầu: "Nếu con không đồng ý, nương sẽ tranh vì con."
Củng thị vỗ vỗ tay nữ nhi: " Con mệt mỏi một ngày, sớm nghỉ đi."
"Nương."
Trĩ Nương cầm tay Củng thị, có lẽ nương nàng không phải là một nữ nhân yếu đuối vô năng, chỉ là nàng thật sự luôn muốn cố gắng để bảo hộ nữ nhi.
"Đứa nhỏ ngốc, con không cần lo lắng, con không muốn, nương sẽ dùng hết toàn lực để phụ thân con đánh mất ý niệm."
Củng thị rút về tay, thay nữ nhi đắp chăn, tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài, nhìn cửa phòng hít thật sâu sau đó đẩy ra.
( Soái – Đào Quân Trang 07.09.2018)
Triệu huyện lệnh còn chưa ngủ, thấy Củng thị tiến vào, tùy ý hỏi, "Trĩ Nương nói thế nào?"
Củng thị quỳ gối: "Lão gia, thiếp thân thỉnh tội, Trĩ Nương là hài tử hiểu lễ, chỉ nói không dám không nghe cha mẹ, nhưng thiếp thân nghĩ tới nghĩ lui, khổ sở trong lòng, càng nghĩ càng không muốn, Văn tứ gia tuổi quá lớn, Trĩ Nương như nụ hoa, thật là quá ủy khuất."
Triệu huyện lệnh nhìn chằm chằm nàng, ý bảo nàng nói tiếp.
Củng thị nước mắt chảy xuống:
"Lão gia, thiếp nhiều năm qua chỉ có một đứa con gái, tưởng tượng đến lúc gả con xa, tâm liền như thiên đao vạn quả đau đớn muốn chết, Văn tứ gia tuy nói là muốn dự thi, nhưng con đường phía trước không biết thế nào, vạn nhất thi rớt, trở lại phương Bắc, nữ nhi ở nơi không thân thuộc, bị người khi dễ phải làm sao bây giờ, nhớ nhà thì làm sao bây giờ? Lão gia, thiếp không dám tưởng a!" ( Soái – Đào Quân Trang 07.09.2018)
Củng thị khóc bi thiết, nghẹn ngào không thôi.
" Văn gia trăm năm thế gia, chẳng lẽ còn ủy khuất nàng?"
"Lão gia, hậu trạch không giống triều đình, có lý nhưng khó nói, nếu thật gặp một hai ý xấu, ở trong tối dưới nền ngáng chân, Trĩ Nương lương thiện, khẳng định là bị đánh rớt răng chảy máu cũng ăn ngậm bồ hòn, người tố khổ cũng không có. Văn tứ gia là một nam nhân, không thường ngốc tại nội trạch, sao có thể giúp con bé, đáng thương nos, đến lúc đó kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, thiếp mỗi khi nghĩ đến, tâm như đao cắt."
Triệu huyện lệnh bị Củng thị nói mà mềm lòng, nghĩ đến Đổng thị rắp tâm hại người, nếu không phải bị người ta tố giác, còn không biết sẽ làm bao nhiêu việc ác, ông ta không thường ở nội trạch, nhiều năm qua không hề có cảm giác gì.
Củng thị ưu sầu không phải không có lý, Văn tứ gia tuy nói là tài văn chương không tầm thường, nhưng khoa cử không phải có tài là có thể trở nên nổi bật, giống như ông ta văn chương đều tệ mà có thể trúng cử xuất sĩ.
Văn gia ẩn lui nhiều năm, ở trong triều cũng không nhân mạch, muốn một bước lộ ra, nói dễ hơn làm. ( Soái – Đào Quân Trang 07.09.2018)
Lại nói, nữ nhi đúng là hoa chi kỳ, mạo mĩ động lòng người, một trung niên nam tử cưới thì quá mức ủy khuất.
Triệu huyện lệnh nói:
"Cũng được, ta cũng luyến tiếc Trĩ Nương gả xa, Văn gia cầu hôn, ngày mai ta sẽ từ chối."
Củng thị nín khóc mỉm cười:
"Thiếp cảm tạ lão gia."
Triệu huyện lệnh đem nâng nàng dậy,
" Là phu thê, Trĩ Nương lại là con chúng ta, nói gì mà cảm tạ, quá mức khách khí."
Củng thị cười, nước mắt không ngừng chảy xuống. ( Soái – Đào Quân Trang 07.09.2018)