Tác giả: Mạn Bộ Trường An
Chuyển ngữ: ( Soái – Đào Quân Trang)
Tư Lương Xuyên vừa ra cửa cung, Hứa Cảm chờ ở đó, thấy hắn ra tới liền tiến lên: "Đại công tử về phủ luôn ạ?"
Hắn gật đầu, ở phía sau cửa cung hồng sơn nặng nề đóng lại, hắn không quay đầu để Hứa Cảm đỡ tay, thuận thế leo lên xe ngựa. Bên trong xe ngựa, đã sớm chuẩn bị điểm tâm, sáng sớm vào cung chưa uống một giọt nước, vừa lúc bụng rỗng tuếch, ngón tay thon dài lấy điểm tâm chậm rãi ăn vào trong miệng, đem lời hôm nay Hoàng Hậu nói, từng câu từng chữ ở trong lòng kiểm qua một lần. ( Soái – Đào Quân Trang 18.10.2018)
Kiếp trước vào lúc này, hẳn là bà ta cũng đã nảy lòng để hắn cùng Phượng Lai huyện chủ thành một đôi, lúc ấy hắn một lòng muốn xuất sĩ, nhạc đệ nhìn ra tâm tư của hắn, ở trước mặt Hoàng Hậu nương nương góp lời thay hắn cưới Triệu Phượng Nương.
Người truyền lời Cầm ma ma, Cầm ma ma là cung nữ từ thời tiên đế tại vị, một tiểu cung nữ dân gian làm tạp dịch mà ở trong yến hội chọc giận sủng phi tiên đế, sủng phi đó đem bà ta đánh chết, vừa lúc tổ mẫu ở đó cầu tình. Cuối cùng bà ta bị đánh hai mươi đại bản sau đó đến phòng giặt giũ, tuy rằng khổ không nói nổi, nhưng tốt xấu cũng giữ được tánh mạng. ( Soái – Đào Quân Trang 18.10.2018)
Kiếp trước hắn biết chuyện Cầm ma ma cùng tổ mẫu, vì việc này tổ mẫu đã nói với hắn cùng nhạc đệ. Hoàng Hậu nương nương lần này triệu kiến, trước kia cũng có một lần, hắn nhớ rõ lần đó cũng ở ngoài điện chờ, Cầm ma ma cũng thử hắn, nói đến Triệu Phượng Nương hắn thuận miệng khen ngợi vài câu.
Cầm ma ma có thể từ nơi giặt giũ đi lên hầu hạ Hoàng Hậu nương nương, tâm cơ lòng dạ tất nhiên sâu hơn người, hẳn là có thể nghe ra ý hôm nay của bà. Đây cũng là sau trọng sinh hắn tiến cung, tái kiến Hoàng Hậu nương nương, tâm tình của hắn thập phần phức tạp, nếu không phải do Bình Hoàng Hậu, kiếp trước Tư gia sao lại đảo điên đến như vậy. Hắn trong đầu nghĩ tới nhất cử nhất động của Bình Hoàng Hậu vừa rồi, đột nhiên dừng tay lại, đồng tử không khỏi trợn to, sau đó chậm rãi hóa thành u ám, điểm tâm trong tay hóa thành bột phấn, từ kẻ tay rớt xuống. ( Soái – Đào Quân Trang 18.10.2018)
Hắn nghĩ tới Triệu Tam.
Trong giây lát hắn phát hiện Hoàng Hậu cùng Triệu Tam lớn lên có một chút giống nhau, nếu Triệu Tam cũng trang điểm kiểu đó, chỉ sợ giống Hoàng Hậu y hệt.
Đôi mắt nguy hiểm của hắn nheo lại, kiếp trước không có Triệu Tam, Triệu Tam hẳn là mất sớm. Nữ nhi Hoàng Hậu nương nương rốt cuộc là ai, trước kia hắn cho rằng là Triệu Yến Nương, nhưng Triệu Yến Nương lớn lên thật sự quá xấu, tuy bệ hạ diện mạo bình thường, nhưng Hoàng Hậu lại mỹ diễm động lòng người, có phải hắn nghĩ sai rồi không?
Trong tay hắn còn lưu bột phấn điểm tâm, hắn dùng khăn chậm rãi lau sạch sẽ.
Trong chính điện Đức Xương Cung, Hoàng Hậu nương nương ánh mắt như đao, yên lặng nhìn chằm chằm cái ly trong tay, lầm bầm lầu bầu:"Thái tử đi Độ Cổ, chưa bao giờ thấy hắn để bụng với chuyện gì quá."
Phía sau Cầm ma ma như nhập định không tiếp lời.
"Cầm cô, ngươi nói, có phải Thái tử cùng Phượng Nương thật sự..."
Người sau không đáp lời, Hoàng Hậu nương nương thở dài, "Cầm cô, ngươi hà tất phải như thế, bổn cung tất nhiên là tin ngươi, ngươi cứ nói."
Cầm ma ma cúi đầu, cẩn thận châm chước mới mở miệng, "Nương nương, lão nô nghĩ Thái tử thích huyện chủ cũng không có gì, từ nhỏ đối xử như muội muội, khẳng định khi nàng đi sẽ vướng bận, huynh trưởng xa xôi vạn dặm thăm muội muội cũng hợp tình hợp lý." ( Soái – Đào Quân Trang 18.10.2018)
Hoàng Hậu buông ly, khóe miệng nhấp nhẹ, chậm rãi mở miệng, "Ngươi nói không sai, vậy ngươi thấy Tư đại công tử thế nào?"
"Hồi nương nương, Tư gia đại công tử là nhân trung long phượng, phong tư tài hoa đều bất phàm, mới vừa rồi ở ngoài điện, lão nô có cùng đại công tử nói chuyện phiếm vài câu, Tư lão phu nhân tựa hồ đã có chọn được cháu dâu ưng ý, cũng nói với vợ chồng Tư các lão, hẳn là sắp đính hôn."
"À?" Hoàng Hậu nhìn ra ngoài cung, "Thế nhưng sắp đính hôn?"
Cầm ma ma lơ đãng nói, "Nương nương, lão nô biết ngài nhớ mong huyện chủ, huyện chủ tất nhiên cũng nhớ nương nương, vừa rồi Tư đại công tử không phải có nói Triều thiếu gia nói huyện chủ gầy sao, khẳng định là không giả."
( Soái – Đào Quân Trang 18.10.2018)
"Triều ca nhi?" Hoàng Hậu nương nương nỉ non, thật lâu sau mới lộ ra mỉm cười, "Cầm cô, ngươi thấy Triều ca nhi thế nào?"
"Nương nương, Triều thiếu gia chính là cháu Hầu gia, từ nhỏ đã được Hầu gia chân truyền, không phải lão nô khoe khoang, phóng nhãn toàn bộ kinh thành, cũng khó được mà tìm ra thế gia công tử bằng ngài ấy."
Hoàng Hậu tươi cười: "Ngươi nói không sai, bổn cung thật là bị lá che mắt, đồ gần ngay trước mắt đều không thấy, ngươi bảo Triều ca nhi tới gặp bổn cung."
Bình Triều đang ở Đông Cung, hắn ngồi sau Thái tử, một bên là Nhị hoàng tử Kỳ Thuấn cùng thư đồng, phía trước là thái phó nhắm mắt ngâm tụng thơ từ, vẻ mặt say mê. Thái giám Đức Xương Cung ở ngoài cửa, Bình Triều nhẹ nhàng rời đi, thái phó đôi mắt xốc lên lại nhắm lại.
Thái giám thấy Bình Triều ra tới, nhỏ giọng nói, "Bình công tử, Hoàng Hậu nương nương cho mời." Bình Triều sửa sang lại quần áo đến Đức Xương Cung.
Hoàng Hậu nương nương thỏa đáng cười, "Triều ca nhi, bổn cung đã quấy rầy các ngươi đi học rồi?" ( Soái – Đào Quân Trang 18.10.2018)
"Cô mẫu ngài còn không biết sao? Chất nhi ước gì được ngài kêu tới đấy, Hứa thái phó giảng bài người nghe đều dễ ngủ."
Cầm ma ma ở sau Hoàng Hậu, lộ ra ý cười, Hứa thái phó dạy thơ từ, các hoàng tử trừ học quốc sách binh luận, học cái khác cũng không ít, thơ từ là thứ nhất, Hứa thái phó thanh cao lại quái gở, cả đời nghiên cứu thơ từ, mỗi khi giảng là quên mình, mặc kệ học sinh có hiểu hay không. Bệ hạ ái tài, để các hoàng tử nghe ông ấy giảng bài.
Hoàng Hậu nương nương cười: "Hứa thái phó tính tình như thế, bệ hạ thưởng thức tài năng của ông ấy." Bình Triều tán đồng gật đầu, "Không biết cô mẫu gọi chất nhi tới là vì chuyện gì?"
"Hôm qua Thái tử tới thỉnh an, có nhắc tới những thú vị trên đường, cô mẫu mãi ở tại thâm cung, muốn nghe chút chuyện bên ngoài, ngươi không ngại nói tiếp cho cô mẫu chứ."
Thái tử đã nói một lần, sao còn cần hắn nói tiếp, Bình Triều hơi nghi hoặc, trên mặt không hiện, đem chuyện dọc đường đi từ phong cảnh đến phong tục nói lần nữa, nói tới Độ Cổ Thái tử nhìn thấy Phượng Nương. Hoàng Hậu nương nương đánh gãy lời hắn, "Các ngươi gặp Phượng Nương, con bé gầy hay béo, nàng rời kinh nhiều ngày, bổn cung rất tưởng niệm." ( Soái – Đào Quân Trang 18.10.2018)
"Cô mẫu, chất nhi nghĩ Phượng Lai huyện chủ cũng thập phần tưởng niệm cô mẫu, chất nhi nhìn khuôn mặt nàng gầy, thoạt nhìn so với trước kia mảnh khảnh không ít."
Hoàng Hậu hơi chút động dung, "Phượng Nương là hài tử tốt, toàn bộ kinh thành bổn cung không thấy ai hiểu chuyện biết lễ như cô nương ấy, ngay cả Vĩnh An, đều không tri kỷ bằng nàng."
Vĩnh An công chúa là đích trưởng nữ của Đế hậu, bệ hạ vừa đăng cơ liền phong làm công chúa, nàng ta thành thân rồi dọn đến ngoài phủ công chúa, so với Phượng Lai huyện chủ, Vĩnh An công chúa ít tiến cung hơn nhiều. ( Soái – Đào Quân Trang 18.10.2018)
"Cô mẫu thật là, Phượng Lai huyện chủ thường tiến cung nghe cô mẫu dạy bảo, há cùng nữ tử khác đánh đồng, nếu nói về đại gia phong phạm, Phượng Lai huyện chủ thật là quý nữ điển phạm."
Cầm ma ma rũ mí mắt giật mình, tiếp tục đứng sau Hoàng Hậu. Hoàng Hậu lộ ra ý cười càng sâu nhìn chất nhi, "Xem ra Triều ca nhi đối với Phượng Nương ấn tượng không tồi, Phượng Nương xử xự làm người, xác thật rất là khéo léo, cũng khó trách ngươi khen không dứt miệng."
Bình Triều ngượng ngùng: "Chất nhi ăn ngay nói thật, tuyệt không khuếch đại mà."
"Triều ca nhi nói không sai."
Hoàng Hậu nương nương xem đồng hồ cát nói, " Cũng sắp tan học, ngươi nhanh trở về đi, trở về nói với Tương tỷ nhi, ngày mai bảo nàng tiến cung bồi bổn cung."
" Vâng, cô mẫu, chất nhi cáo lui." ( Soái – Đào Quân Trang 18.10.2018)
Bình Triều rời khỏi cửa điện về Đông Cung.
Hoàng Hậu nương nương ý cười mở rộng, "Xem ra Triều ca nhi lòng có Phượng Nương, ngươi nghe hắn nói đấy, kiểu không thể nói thẳng Phượng Nương là đệ nhất quý nữ." Cầm ma ma cũng lộ ra ý cười.
Bên Đông Cung Bình Triều nhẹ nhàng trở lại vị trí cũ, thái phó mí mắt cũng lười nhìn, chờ tan học Thái tử thấp giọng hỏi hắn:
"Mới vừa rồi ngươi đi đâu?"
"Hồi Thái tử, cô mẫu cho mời, thần đến Đức Xương Cung."
Thái tử phỏng đoán mẫu hậu tìm Bình Triều, vì sao lại chọn thời điểm đang học.
"Mẫu hậu nói cái gì?"
"Cô mẫu nói điện hạ hôm qua nói chuyện gợi lên hứng thú, nên bảo thần kể chuyện thú vị trên đường."
Thái tử ngưng mắt, không hỏi lại liền đi đến thư phòng, Bình Triều cúi đầu đuổi kịp, hai người vốn là anh em bà con, lại có tình cảm nhiều năm nên Bình Triều ở Đông Cung cũng rất tùy ý, hai người ngồi xuống xem sách. Hai người ngẩn ngơ một canh giờ, trong lúc đó thái giám đưa trà bánh tới, Thái tử xem đến nhập thần, Bình Triều lại có chút mệt, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, liền thấy tiểu thái giám ão não, hắn thả sách lại chỗ rồi đi ra ngoài. ( Soái – Đào Quân Trang 18.10.2018)
Khiển trách tiểu thái giám Đông Cung, "Ngươi không quy củ sao, Thái tử ở bên trong đọc sách, ngươi lén lút làm cái gì, chán sống?"
Tiểu thái giám "Phác đông" một tiếng quỳ xuống, không ngừng dập đầu, "Bình công tử tha mạng, nô tài là tới chúc mừng công tử."
"Nói thử xem?"
"Hồi Bình công tử, Hoàng Hậu nương nương đã hạ chỉ tứ hôn, ý chỉ đã truyền tới Thường Viễn Hầu phủ rồi."
Bình Triều nhíu mày, "Ngươi nói rõ ràng, nương nương tứ hôn? Là cô nương nhà ai?"
Tiểu thái giám khẽ nâng đầu, liền thấy trong tầm mắt một đôi giày thêu, không khỏi phát run, âm thanh như ruồi muỗi vo ve,
"Hồi Bình công tử nô tài nghe nói là Phượng Lai huyện chủ."
"Ngươi lặp lại lần nữa." Âm thanh Thái tử lạnh băng ở phía sau vang lên. Bình Triều không dám quay đầu, tiểu thái giám mồ hôi lạnh chảy ròng, thân mình nằm ở trên mặt đất, hận đầu không thể vùi vào trong đất, "Hồi Thái Tử điện hạ, là Phượng Lai huyện chủ." ( Soái – Đào Quân Trang 18.10.2018)
Thân thể Thái tử lung lay vài cái, Bình Triều vội vàng xoay người đỡ lấy, hắn lạnh mặt đẩy Bình Triều ra, chậm rãi đến trước mặt tiểu thái giám, mắt lạnh như sương thanh âm mang theo hàn ý khắc cốt: "Trong cung thất ngôn, người đâu đem hắn kéo xuống, đánh chết."
Tiểu thái giám không ngừng dập đầu, "Thái tử tha mạng, nô tài không nói bậy, Hoàng Hậu nương nương thật sự tứ hôn Phượng Lai huyện chủ cho Bình Công Tử, Thái tử..."
Kỳ Nghiêu nhìn lên trời, đờ đẫn mà mở miệng, "Bình công tử, ngươi nói xem trước đó mẫu hậu tìm ngươi nói những gì."
Bình Triều quỳ xuống: "Điện hạ, Hoàng Hậu nương nương thật sự chỉ tìm thần hỏi chút chuyện thú vị thôi, trong lúc đó có nhắc tới huyện chủ, hỏi thần huyện chủ gần đây thế nào, thần trả lời rằng huyện chủ tưởng niệm nương nương, so lúc ở kinh thành mảnh khảnh không ít, cái khác cũng không có mà, điện hạ, ngài phải tin tưởng thần."
"Bình công tử làm gì vậy, hôn nhân đại sự đã định, là mẫu hậu tứ hôn, lý ra nên ăn mừng, chẳng qua cô không biết, Bình công tử chú ý Phượng Lai huyện chủ, nàng gầy ốm đều rõ ràng."
Kỳ Nghiêu đem đầu chậm rãi ngẩng lên, mí mắt rũ xuống, nhìn xuống hắn. Bình Triều cảm thấy khắp cả người sinh lạnh lẽo, vừa mới nghe về hôn sự còn mừng thầm giờ biến mất không còn bóng dáng tăm hơi. ( Soái – Đào Quân Trang 18.10.2018)
"Điện hạ, thần đi cầu nương nương thu hồi ý chỉ."
Hắn từ trên mặt đất bò dậy, chạy về hướng Đức Xương Cung. Kỳ Nghiêu ánh mắt lạnh băng nhìn bóng dáng đó, đờ đẫn xoay người đi vào thư phòng. Ở trong tay áo cái tay đều tự véo xuất huyết. Mẫu hậu quả nhiên chưa bao giờ muốn đem Phượng Nương hứa cho hắn, chẳng qua tại sao lại là Bình Triều, chẳng lẽ ở trong lòng bà, con trai còn kém hơn cháu trai.
Giày hắn đạp lên trên mặt đất, từng bước đi vào bên trong, như có ngàn cân treo nặng, giơ lên không bỏ xuống được.
Bình Triều chạy vội vào Đức Xương Cung, Hoàng Hậu nương nương kinh hãi:
"Triều ca nhi, ngươi làm sao vậy, phía sau có thứ gì đuổi theo sao?"
Hắn quỳ xuống sát đất, "Chất nhi cầu cô mẫu thu hồi ý chỉ, chất nhi đã có ý trung nhân, không muốn cưới Phượng Lai huyện chủ."
"Ý trung nhân?" Hoàng Hậu nương nương thu liễm biểu tình quan tâm, khóe miệng hiện lên lạnh lẽo, ( Soái – Đào Quân Trang 18.10.2018)
"Triều ca nhi nói bổn cung nghe ý trung nhân của ngươi là ai?"
"Cô mẫu, chất nhi hiện tại không thể nói, chỉ là chất nhi vừa ý nàng thôi, chưa chắc nàng có thể coi trọng chất nhi, nếu nói ra sợ tổn hại danh dự cô nương ấy."
"Ý chỉ đã hạ, không thể sửa đổi, người có thể ở trước hôn sự xuất đầu lộ diện cùng ngươi lén lút trao nhận, nghĩ đến đã thấy cũng không phải người trong sạch, nâng vào phủ là được, chẳng qua không thể sinh hạ thứ xuất trước."
"Cô mẫu, chất nhi cầu ngài."
Hoàng Hậu nương nương từ trên bảo tọa đứng lên, đi đến trước mặt hắn:
"Cầu bổn cung? Triều ca nhi, là ngươi nói Phượng Nương đoan trang đại khí, là quý nữ điển phạm, như thế nào? Chẳng lẽ là ngươi cảm thấy Phượng Nương không xứng với ngươi."
"Chất nhi không có ý này."
"Không có thì tốt, các ngươi thành thân sau thì vợ chồng son có rất nhiều thời gian ở chung, Phượng Nương dịu dàng, nhất định là một hiền thê."
"Cô mẫu..."
" Bổn cung mệt mỏi, ngươi lui xuống đi."
Hoàng Hậu nương nương xoay người, đuôi váy phượng vẽ một đường cong như tước vũ.
Bình Triều quỳ trên mặt đất, chờ bà di chuyển vào điện mới dám ngẩng đầu. Cầm ma ma thở dài, nói với hắn:
"Bình công tử, ngài tội tình gì, huyện chủ là cô nương tốt khó có được, ngươi hẳn phải vui, cần gì để ý tới cái nhìn của người khác."
Bình Triều sững sờ nhìn rèm châu, Cầm ma ma cúi đầu, đuổi kịp chủ tử.
Hắn thấp đầu nhìn thanh ngọc bản trên mặt đất, mơ hồ có thể chiếu ra bóng người, bản tâm hắn là cái gì, hắn không muốn cưới Phượng Nương sao?
Không, ở sâu trong nội tâm hắn muốn điều đó. Hắn chậm rãi đứng lên, cúi đầu ra cung.
( Soái – Đào Quân Trang 18.10.2018)