Các Nam Chính Đều Là Của Ta (Nam Chủ Đều Là Của Ta!)

Chương 125: Công lược nam chủ mang ‘mặt nạ’ (18)




Editor: HD
Ách.
Thân thể Điền Mật run rẩy, hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn Âu Dương Túc Ngọc.
Ánh mắt kia không còn đơn thuần nữa, mang theo ý vị thành thục.
Nàng nhẹ nhàng đẩy Âu Dương Túc Ngọc ra, kéo khóe môi lên, ánh mắt dường như có thể câu hồn đoạt phách, cực kì yêu nghiệt, so với Âu Dương Túc Ngọc, còn thâm sâu hơn: “Không biết A Ngọc có tin chuyện linh hồn chuyển thế không?”
“Linh hồn chuyển thế?” Điền Mật như vậy khiến cho Âu Dương Túc Ngọc cảm thấy mê hoặc, còn linh hồn chuyển thế gì gì đó, Âu Dương Túc Ngọc cảm thấy không đáng tin tưởng.
“Ta vốn là người Đông Húc quốc, ta tên Đàn Cơ, con gái của Đàn tướng quân nước Đông Húc. Ba năm trước, ta trở thành phi tần của quốc vương Đông Húc quốc, Lý Đông Chiếu. Ban đầu, Lý Đông Chiếu đối xử với ta rất tốt, nhưng không quá một tháng, hắn liền dùng mọi cách hành hạ ta. Trước khi vào cung, từng có tin đồn nói Lý Đông Chiếu đối xử với nữ nhân cực kì tàn bạo, cho nên cha ta không chịu để ta tiến cung. Nhưng ta không tin, từng có duyên gặp mặt Lý Đông Chiếu, ta liền quyết tâm vào cung cho bằng được. Không ngờ rằng, tiến cung chưa quá ba tháng, ta bị Lý Đông Chiếu hành hạ đến chết. Cha ta bất bình thay cho ta, lại bị Lý Đông Chiếu chém đầu. Ta hận hắn! Nhưng ta không đủ sức lực. Sau khi chết đi, linh hồn của ta phiêu đãng đến Nam Diệu quốc, vào Vĩnh Ninh vương phủ, gặp được chủ thân thể này. Mãi đến một ngày, chủ thân thể này tận mắt chứng kiến mẫu thân ruột bị treo cổ chết, nàng bị đả kích đến tắt thở. Sau đó, không hiểu tại sao, ta bị kéo vào thân thể này, trở thành Điền Mật, còn có được tất cả trí nhớ của nàng. Hôm nay nhìn thấy Lý Đông Chiếu, hận ý không tan, cho nên hạ độc vào chén chè của hắn, độc này không nguy hiểm đến tánh mạng hắn.” Phi tần của Lý Đông Chiếu, quả thật có người tên Đàn Cơ, vào cung chưa tới ba tháng, bị Lý Đông Chiếu hành hạ chết.
Cũng may có 0051 ở đây, chứ không, nàng thực sự không biết phải làm sao.
Âu Dương Túc Ngọc có chút khó tin, nhưng nhìn Điền Mật nói rất chân thành, giống như từng có chuyện này.
Chẳng lẽ, trên đời này, thật sự có chuyện thần ma quỷ quái?
“Thế nào, bị dọa rồi sao? Ta không nói cho huynh biết, bởi vì sợ huynh bị dọa, chết qua một lần, ta không sợ mệnh cách thiên sát cô tinh của huynh. Hai năm qua, học tính tình dịu dàng yếu ớt của Điền Mật, ta nhịn sắp chết rồi.” Điền Mật cười vô cùng xinh đẹp, không tìm ra nửa phần giống Điền Mật đơn thuần kia.
Không còn cách nào khác, tính cách Đàn Cơ thẳng thắn mạnh mẽ, nhưng vẫn rất quyến rũ cuốn hút người khác. May mà tính Điền Mật dễ hòa nhập, cộng thêm mấy bộ phim truyền hình và tiểu thuyết, ngược lại có thể diễn được hình tượng của nàng ta.
Âu Dương Túc Ngọc hoàn hồn: “Bây giờ ta vẫn chưa thể tin nàng, đợi ta điều tra việc này là thật hay giả….”
“Biểu ca! Mật Nhi tỷ tỷ!” Âu Dương Túc Ngọc chưa nói xong, liền bị Lương Kiều cắt ngang.
Điền Mật quay đầu, khôi phục bộ dáng hiền lành nho nhã, Âu Dương Túc Ngọc thấy vậy liền líu lưỡi, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục bộ dạng công tử hào hoa.
“Mật Nhi tỷ tỷ, ta nhìn thấy một lão hổ trắng, rất dũng mãnh, đáng tiếc Quân Nghị biểu ca nhát gan, cứ kéo ta đi, chứ không, ta thật sự muốn bắt lão hổ kia.”
Lương Kiều xoay người xuống ngựa, không thèm để ý Phùng Quân Nghị sau lưng, vội vã chạy tới chỗ Điền Mật và Âu Dương Túc Ngọc.
“Lão hổ kia to bằng con ngựa, ta không kéo muội rời đi, còn chưa biết ai bắt ai đâu!” Nghe Lương Kiều nói vậy, Phùng Quân Nghị liền trợn mắt, đi theo Lương Kiều tới chỗ Điền Mật.
“Phùng Quân Nghị! Huynh không thể chừa chút mặt mũi cho muội trước mặt Mật Nhi tỷ tỷ sao!?” Lương Kiều quay đầu trợn mặt nhìn Phùng Quân Nghị một cái, nàng muốn nhìn thấy ánh mắt ‘sùng bái’ của Mật Nhi tỷ tỷ a!
“Ừm, ta cảm thấy hai người rất lợi hại! Dám đến gần lão hổ lớn như vậy, Quân Nghị biểu ca làm rất tốt, hai người đối đầu với lão hổ, chắc chắn sẽ rất nguy hiểm, nhìn thôi là được rồi.” Điền Mật dịu dàng nói, khen ngợi Lương Kiều và Phùng Quân Nghị.
Lương Kiều cười tươi, gật đầu, sau đó nhìn phong cảnh xung quanh: “Mật Nhi tỷ tỷ, nơi này thật đẹp nha!” Nói xong, nàng nhìn thấy con thỏ vàng cách đó không xa, vội vàng la lên: “Thỏ vàng! Thật đáng yêu!” Sau đó mặc kệ mọi người, chạy thẳng tới chỗ con thỏ.
Phùng Quân Nghị đi sang bên cạnh Điền Mật, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ: “Mật Nhi, đợi ta học được công phu lợi hại của sư phụ, sau này nhất định sẽ bắt lão hổ cho muội xem!”
Điền Mật ngẩng đầu nhìn hắn, bộ dạng có chút ngây ngô, mỉm cười gật đầu: “Ừm, ta tin huynh nhất định sẽ làm được!”
Phùng Quân Nghị lại đỏ mặt, có chút xấu hổ dời tầm mắt sang chỗ khác.
Cũng không biết có phải con thỏ quá mức ngu ngốc hay không, bị Lương Kiều bắt, nàng ấy vừa ôm vừa thưởng thức, sau đó thả nó đi.
Phùng Quân Nghị dùng nhánh cây làm thành cái xiên, bắt mấy con cá.
Điền Mật nướng cá, mấy người ngồi trên thảm cỏ ăn cá nướng.
Cuối cùng, Lương Kiều vẫn chưa thỏa mãn: “Mật Nhi tỷ tỷ làm cá nướng ăn thật ngon, ngày khác ta vớt mấy con cá trong nhà lên nướng, xem có ngon được như vậy hay không.”
“Muội nướng đi, xem cô phụ có lột da của muội không!” Phùng Quân Nghị ngắt một đóa hoa hồng nhạt, ném về hướng Lương Kiều. Cá trong phủ Thị Lang, do đích thân phụ thân Lương Kiều nuôi dưỡng, Lương phụ không yêu thích gì khác, chỉ yêu cá.
Cành hoa nhỏ rơi xuống người Lương Kiều, nàng trừng mắt bỉu môi nhìn Phùng Quân Nghị, sau đó nhìn sang Điền Mật, vẻ mặt tội nghiệp: “Mật Nhi tỷ tỷ, tỷ coi, Quân Nghị biểu ca thật đáng giận, chúng ta đừng chơi với Quân Nghị biểu ca nữa… ~”
Điền Mật mỉm cười không nói gì, Phùng Quân Nghị và Lương Kiều lại cãi nhau một phen.
Mặt trời dần dần nghiêng, ánh vàng chiếu lên thảm cỏ, suối nước, ánh sáng rực rỡ, cực kì đẹp mắt.
Bốn người cưỡi ngựa quay về, đại hội săn bắn cũng đã kết thúc.
Bên ngoài rối thành một cục, thái y hạ nhân vội vội vàng vàng lui tới trong lều, vẻ mặt ai nấy đều hoảng sợ. Còn có người ôm chậu máu ra ngoài, không ít người vây quanh lều, đều hướng mắt vào trong.
Bốn người không rõ tình huống, Điền Mật biết đã xảy ra chuyện gì, có điều, không biết Âu Dương Thanh Tố hay Điền Noãn Hương bị thương.
Lòng hiếu kì của Lương Kiều là nặng nhất, nàng ấy kéo một hạ nhân, hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Ai bị thương?”
“Là Hương Ngưng quận chúa!” Nói xong, tránh khỏi bàn tay Lương Kiều, hành lễ, rồi nhanh chóng rời đi.
Điền Mật ra vẻ kinh ngạc kêu một tiếng, Âu Dương Túc Ngọc chỉ nhíu mày, không bày tỏ thái độ gì.
Lương Kiều muốn kéo Điền Mật vào lều, kết quả bị chặn ở ngoài.
Các nàng ở bên ngoài, cho nên mới biết tin, hóa ra Âu Dương Thanh Tố gặp thích khách, còn Điền Noãn Hương vì cản một mũi tên giúp Âu Dương Thanh Tố, cho nên mới bị thương.
Điền Noãn Hương hôn mê bất tỉnh, trước khi té xỉu, trong lòng nàng ta buồn bực muốn chết, thời điểm Âu Dương Thanh Tố mời nàng đi săn, nàng vốn dĩ không nên vì tò mò mà đi theo.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.