Êdit: HD đẹp trai
Đón nhận tất cả ánh mắt từ người xung quanh, hai người bình thường đều tương đối lạnh nhạt. Chủ yếu là Ôn Trạch Vũ, trời vừa tối hắn sẽ thấy ma, hiện tại cũng không ngoại lệ.
Lúc này, bên cạnh Điền Mật có một sắc quỷ mặc âu phục rách rưới, hắn nhìn đắm đuối vào khuôn ngực tươi đẹp lộ bên ngoài của Điền Mật.
Thấy thế, Ôn Trạch Vũ lập tức nhíu mày, vẻ mặt khó chịu, liền kéo Điền Mật tránh ra. Điền Mật bị hắn kéo đột ngột, xém chút ngã xuống đất. Cô đành phải nắm Ôn Trạch Vũ thật chặt, dán người vào hắn. Cô hơi hoang mang, nam chính làm gì thế?
“Kí chủ, cô quên rồi sao? Nam chính có thể nhìn thấy ma nha! Vừa nãy có một con sắc quỷ, nhìn chằm chằm vào kí chủ, vì vậy nam chính không vui.”
Hả? Thiếu chút nữa cô đã quên nam chính có đôi mắt âm dương!
Bộ dáng cô ngơ ngác nhìn hắn: “Sao thế? Trạch Vũ?”
Ôn Trạch Vũ nhìn xung quanh bốn phía, tìm một chỗ ‘sạch sẽ’ để đứng. Lúc này hắn mới nhớ, hắn kéo Điền Mật đi gần nửa hội trường.
Nghe xong câu hỏi của Điền Mật, đột nhiên Ôn Trạch Vũ muốn biết, nếu như, nếu như Điền Mật biết hắn có thể trông thấy những vật kia, cô có sợ hãi mà tránh xa hắn không.
Giống như, khi còn bé hắn nói chuyện có thể thấy ma cho mẹ hắn nghe, nhưng mẹ không tin, cho là hắn đang gạt bà. Nhưng hắn thường xuyên đứng trước mặt mẹ mình nói rằng mình thấy ma, sau đó, mẹ sợ hãi, không dám đến gần hắn nữa, sau đó kêu ba dẫn hắn đi gặp bác sĩ.
Không ai tin tưởng hắn cả, bọn họ đều giống nhau, đều lánh xa hắn, cuối cùng, hắn không nói lại nữa, hắn bắt đầu trầm mặc. Hiện tại, mẹ của hắn, cũng không quá thân thiết với hắn.
Từ lúc biết A Đồng, A Đồng lại chính là ma, khi biết hắn có thể nhìn thấy ma, A Đồng rất vui mừng. Mà bây giờ, hắn muốn biết phản ứng của Điền Mật.
Vị trí của bọn họ rất vắng vẻ, chung quanh không có ai. Hắn nhìn Điền Mật chăm chú, không nói một lời, nhận thấy Điền Mật có chút sợ hãi.
“Sao. Làm sao vậy?”
Ôn Trạch Vũ suy nghĩ một chút, còn dùng tay khua lên không khí: “Tôi, có thể nhìn thấy quỷ, vừa nãy, tôi nhìn thấy có một con quỷ đứng bên cạnh cô.”
Điền Mật rất kinh ngạc, kinh ngạc về Ôn Trạch Vũ, hắn cũng biết nói nhiều chữ như vậy, cô ngạc nhiên vì Ôn Trạch Vũ nói ra bí mật này cho mình biết. Nếu như cô nhớ không lầm, nội dung cốt truyện, lúc Châu Tử Đồng tỉnh dậy bởi vì không có trí nhớ lúc cô ta làm quỷ, cho nên Ôn Trạch Vũ không hề nói với cô ta chuyện hắn có đôi mắt âm dương. Cho nên mới nói, đây là một tiểu thuyết giả người quỷ yêu, bởi vì nội dung cốt truyện nói thời gian Châu Tử Đồng làm quỷ, đã kể gần một nửa truyện, sau đó hầu như không nhắc đến đôi mắt âm dương nữa.
Ôn Trạch Vũ nhìn biểu tình kinh ngạc của Điền Mật, nhưng hắn cho rằng Điền Mật chỉ sửng sốt vì hắn có đôi mắt âm dương. Hắn đang chờ, chờ Điền Mật mở miệng. Hắn có chút lo lắng, sau đó lại thấy bản thân thật buồn cười, hắn lo lắng cái gì chứ? Lo lắng Điền Mật sợ hãi rồi rời xa hắn sao? Hắn tự an ủi mình, không phải, chẳng qua hắn không muốn trở thành quái vật, nếu Điền Mật rời xa hắn, cũng tốt, hắn có cớ để từ hôn.
Điền Mật không để hắn đợi quá lâu, cô nhanh chóng hồi phục tinh thành, điều chỉnh lại biểu tình của mình.
Cô lại tiến đến gần Ôn Trạch Vũ, nhìn hai bên, dường như sợ có người nghe, vẻ mặt hưng phấn, cẩn thận từng li từng tí: “Trạch Vũ thật sự có thể nhìn thấy sao?” Hơi thở của cô phả vào khuôn mặt Ôn Trạch Vũ, âm ấm, hắn không cảm thấy khó chịu chút nào.
Nhìn thấy khuôn mặt hưng phấn của Điền Mật, đột nhiên hắn thở dài một hơi. Gật gật đầu, tỏ vẻ chân thật. Chỉ tay về phía sau lưng cha Điền: “Bác Điền, sau lưng, có một nữ quỷ, hình như, nửa năm trước, là thư ký của bác ấy.”
“Hả? Có phải là thư ký Trần hồi trước không? Nghe nói nửa tháng trước bị tai nạn xe qua đời. Hơn nửa nửa năm trước cô ấy đã từ chức rồi. Bây giờ cô ấy nhìn rất khủng bố nhỉ.”
Ôn Trạch Vũ cảm thấy bản thân đã phát hiện ra bí mật gì đó, bởi vì nhìn thư ký Trần kia, bụng hơi lớn, vẻ mặt nhìn cha Điền rất phức tạp, đau thương, oán hận, cùng có sự yêu thương. Cô ta cứ đi theo cha Điền, cha Điền đi đâu, cô ta theo đó.
Thật ra, lúc đón Điền Mật hắn đã nhìn thấy, chẳng qua, hắn không muốn để ý mà thôi.
Được rồi, không muốn nói cho Điền Mật nghe, sợ cô sẽ đau khổ, hủy đi hình tượng cha hiền của mình.
“Chẳng qua là sắc mặt tái nhợt.”
Nghe vậy, Điền Mật gật đầu, nét mặt vẫn hưng phấn như cũ: “A~ nói vậy quỷ cũng không ghê gớm lắm nha, thường ngày em hay coi phim kinh dị. Hóa ra trên thế giới này cũng có ma quỷ! A…~ thật hâm mộ Trạch Vũ, em cũng muốn nhìn thấy ma~~~”
Đầu Điền Mật dựa vào vai Ôn Trạch Vũ, hai người, khiến người khác có cảm giác, giống như là liếc mắt đưa tình, rất thân mật.
“Đinh --- hảo cảm nam chính +15, độ hảo cảm 65. A~ đột nhiên muốn quỳ lạy kí chủ nha~”
Hệ thống 0051 nhân hóa quá mức khiến Điền Mật có chút buồn cười, nhưng cô cũng hiểu được, có vẽ lấy độ hảo cảm từ nam chính này cũng không khó nha.
Ôn Trạch Vũ suy nghĩ một chút: “Cũng không phải, chẳng qua là khuôn mặt có hơi hung dữ.”
Điền Mật kéo tay Ôn Trạch Vũ hỏi rất nhiều vấn đề về ma, hễ Điền Mật đoán đúng, Ôn Trạch Vũ liền gật đầu. Có một số vấn đề tương đối phức tạp, thực sự không có biện pháp, Ôn Trạch Vũ nói một câu, cũng sẽ nhiều chữ hơn.
Cứ nghĩ lấy độ hảo cảm của nam chính này không khó, nhưng mà không nghĩ tới, ngày hôm sau Điền Mật hẹn Ôn Trạch Vũ, quấn lấy hắn cả ngày. Nguyên ngày này, độ hảo cảm không tăng lấy một điểm! Nhưng Điền Mật lại có ấn tượng rất tốt về Ôn Trạch Vũ, dù Ôn Trạch Vũ không nói nhiều lắm, nhưng là người rất biết quan tâm người khác. Ở chung với hắn, lúc nào hắn cũng để ý đến cô, chú ý từng cử chỉ động tác của cô, có lẽ chỉ cần một ánh mắt, hắn cũng biết cô nghĩ cái gì. Tất nhiên, với giới hạn hiện tại, hắn nguyện quan tâm cô.
Ngày hôm sau, Điền Mật dậy sớm, bởi vì cô biết, hôm nay, nhân vật nữ chính Châu Tử Đồng sắp sửa tỉnh lại, nên dậy để chuẩn bị. Dù thế nào, cũng phải tới coi. Hôm nay cô không hẹn Ôn Trạch Vũ, bởi vì cô biết rõ, vị đạo sĩ kia nói với Ôn Trạch Vũ, mười hai giờ trưa hôm nay, Châu Tử Đồng sẽ tỉnh lại. Điền Mật biết rõ nội dung truyện, dĩ nhiên biết đạo sĩ đó nói thật, Châu Tử Đồng, đúng mười hai giờ trưa, sẽ tỉnh dậy.
Cô sang thăm Dung Dong trước, bởi vì hôm qua cô không đi thăm Dung Dong, cho nên cô ấy tức giận: “Ai ôi!!! Xem này ~ ai tới thế này ~ tớ còn tưởng cậu mất tích đâu rồi, những người khác nhìn ~ đã quên mất người nào đó! Đúng là không có --- lương --- tâm --- ---”
Điền Mật rất thích biểu cảm của cô bé Dung Dong này, ngay thẳng hào phóng, không câu nệ tiểu tiết. Nhưng rất quan tâm chủ thể. Trong nội dung truyện lúc trước, khi Điền Mật được chuẩn đoán là “U nan buồng trứng”, cô sang Ý tìm Điền Mật, chẳng qua là, bị nhà Smith giữ ngoài cửa, không cho vào. Ở thành phố A Dung Dong đều một mực quấn lấy Điền Mật, nhiều người nói cô là nịnh bợ Điền Mật. Không ai biết rằng, cô mới là người thật lòng quan tâm đến Điền Mật.