Nhưng hắn không nghĩ tới, Điền Mật rõ ràng tự sát.
Sau khi nghe Điền Hân bi thương tự trách và an ủi, "Đổi, thê” vẫn được tiếp tục, chẳng qua Nhàn Vương Phi đã "Chết bất đắc kỳ tử".
Điền Hân lấy tên của Điền Mật, trở thành Chiến Vương phi, dù sao ở trong mắt nàng ta, Điền Hân cũng không phải tên của nàng ta, nên tên gì cũng giống nhau thôi. Nhưng sau này, nàng ta trở thành hoàng hậu, vẫn gọi là Điền Mật.
Cuối cùng Chiến Vương cũng tìm được giải dược, thanh trừ dư độc trong người, khôi phục lại dung mạo vốn có.
Trải qua một trận liều chết tranh giành của mấy hoàng tử, Chiến Vương thành công đoạt được ngôi vị hoàng đế, hơn nữa vì Điền Hân huỷ bỏ hậu cung, độc sủng một người duy nhất. HE
Trong chuyện xưa này, người vô tội nhất, chính là Điền Mật, nói sao nàng cũng là một khuê nữ, nàng thầm nghĩ an phận thủ thường quản lý Vương Phủ, quản lý nhà của mình, sống vui vẻ.
Cuối cùng, lại rơi vào kết cục một thi thể hai mạng, nàng cảm thấy hành vi của Chiến Vương là đang vũ nhục danh tiết của nàng, thời cổ danh tiết của nữ tử rất quan trọng, sao nàng có thể không quan tâm. Cho nên nàng lựa chọn chết, nhưng nàng vẫn không cam lòng, nàng hận, hận Điền Hân, hận Chiến Vương, vì sao không thương nàng, tại sao phải đồng ý với đề nghỊ “đổi thê” hoang đường của Điền Hân.
Tâm nguyện của nàng muốn làm cho Điền Hân thân bại danh liệt, để cho Chiến Vương yêu nàng
Được rồi, nàng cũng xuyên qua mấy thế giới, Chiến Vương đúng không... một người không thích nàng! Thậm chí có chút ghét bỏ, nam nhân gì chứ! Cho dù có yêu nủ chủ, cũng không thể chà đạp người vô tội như vậy!
Còn để cho Điền Mật đến khi chết, còn phải mang theo tên tuổi của Nhàn Vương Phi.
0051, công lược là chỉ cần nam chủ yêu ta thôi đúng không, không nhất định muốn ta và nam chủ ở cùng một chỗ, ta cảm thấy nếu cả đời luôn ở cùng với nam chủ, mặc dù là thân thể phục chế của ta nhưng nghĩ lại cũng thật đáng ghét!
"Đúng vậy ký chủ, chỉ cần nam chủ yêu ký chủ là được, không nhất định phải ở chung với nam chủ, huống chi, mặc dù tâm nguyện của nguyên chủ muốn nam chủ yêu nàng, nhưng đồng thời nàng cũng hận nam chủ. Cũng có khát vọng được yêu, nếu như ký chủ có thể tìm một người thật lòng thích nàng, nói không chừng sẽ lấy được nhiều giá trị năng lượng đó."
Nghe được 0051 trả lời, rốt cuộc Điền Mật thở phào một hơi, nàng bắt đầu tìm tòi trong trí nhớ.
Lúc này Điền Mật đi vào Đại Ung, là Hoàng Thượng vừa mới hạ chỉ tứ hôn, mà Điền Hân cũng chỉ mới xuyên quan vẫn chưa vội vàng tìm đến Điền phụ nói muốn gả cho Nhàn Vương.
Đôi mắt đảo một vòng, nàng nghĩ ra một diệu kế.
Gọi nha hoàn thiếp thân An Nhã của mình vào rửa mặt thay y phục, nàng đi đến thư phòng của Điền phụ.
Điền phụ thấy nữ nhi bảo bối của hắn, lập tức ý cười đầy mặt: "Mật Nhi tìm phụ thân có chuyện gì không?"
Điền Mật hành lễ về phía Điền phụ, liền mở miệng nói: "Nữ nhi biết, hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, nhưng không có chỉ rõ muốn gả trưởng nữ hay thứ nữ cho Vương gia nào. Nữ nhi đã nghĩ kỹ, đặc biệt tới đây bàn bạc với phụ thân."
Điền phụ gật đầu, nhìn về phía Điền Mật, trong mắt mang theo yêu thương và thoả mãn, tiểu nữ nhi của hắn, cho tới bây giờ vẫn khiến cho hắn bớt lo, việc gì vừa học cũng biết ngay, từ lúc mười hai tuổi đã giúp hắn quản lý mọi chuyện trong phủ. Mà đại nữ nhi thì không phải một người bớt lo, ba ngày hai bữa lại ầm ĩ, hai ngày trước còn bởi vì muốn ngắt một đóa hoa sen mà rơi vào trong hồ, thiếu chút nữa đã chết đuối.
Hắn nghĩ mãi mà vẫn không thông, hai tỷ muội trước sau sinh ra chỉ cách nhau một khắc, lớn lên lại giống nhau, sao lại chênh lệch như vậy chứ?
"Vậy Mật Nhi có ý kiến gì không?"
Điền Mật nhắc lên mép váy, quỳ xuống trước mặt Điền phụ. Điền phụ vội vàng bước đến đỡ nàng, nhưng Điền Mật vẫn không chịu đứng lên.
"Phụ thân, nữ nhi biết hôn nhân đại sự, là nghe theo lệnh của phụ mẫu, mai mối. Lời nói tiếp theo của nữ nhi, là vượt qua quy củ, nhưng nữ nhi không thể không nói." Trong mắt Điền Mật rưng rưng, mỏng manh như dương liễu trong gió, làm cho người ta không nhịn được thương tiếc. Bây giờ nàng còn thể hiện tốt hơn nguyên chủ, hơn nữa lần này số liệu chất da của Điền Mật đã bay lên, tự nhiên chất da của nguyên chủ càng thêm đẹp hơn rất nhiều. Vốn làn da đã trắng nõn lúc này lại càng giống như trân châu.
Giọng nói của nàng dịu dàng êm dịu, nhàn nhạt lại có tri thức hiểu lễ nghĩa.
"Từ nhỏ Hân tỷ có tính cách hoạt bát,mà Nhàn Vương giống như đứa bé, nếu Hân tỷ gả cho Nhàn Vương, thì dựa vào tính cách bướng bỉnh của tỷ tỷ, nhất định sẽ không thể chung sống với Nhàn Vương. Còn Chiến Vương tuy bị hủy dung nên xấu xí, nhưng là anh hùng thật sự của Đại Ung chúng ta. Có lẽ nếu Hân tỷ gả cho Chiến Vương, nhất định sẽ hạnh phúc. Nên nữ nhi, nguyện ý gả cho Nhàn Vương."
Nghe xong Điền Mật nói, để cho Điền phụ càng thêm hài lòng với Điền Mật, tuy hài lòng nhưng vẫn thương tiếc.
Rõ ràng là tiểu nữ nhi, nhưng lại khắp nơi tính toán cho tỷ tỷ của mình.
Vốn hắn và thê tử có ý định để cho tiểu nữ nhi gả cho Chiến Vương, quả thật như lời Điền Mật nói, mặc dù Chiến Vương kia có khuôn mặt xấu xí, nhưng hắn cũng là một anh hùng danh xứng với thực của Đại Ung.
Thật sự hắn không nghĩ tới tiểu nữ nhi lại vì trưởng nữ, mà tự nguyện gả cho người ngốc kia. Nghĩ tới tính tình của trưởng nữ, Điền phụ thở dài, được rồi. Đều là mệnh!
Điền Mật có được đáp án thoả mãn, nhẹ nhàng rời đi.
Mà bên kia, Điền Hân vừa nghĩ tới muốn gả cho Nhàn Vương, lại biết được Điền phụ muốn gả Điền Mật cho Nhàn Vương, nàng ta tức giận tới mức cắn răng! Tính cách của nàng ta kỳ thật có nhiều chỗ rất giống với nguyên thân(*Điền Hân trước khi bị chiếm thân thể), ví dụ như không buông tha người, tính cách đanh đá, mồm miệng lanh lợi.
Nàng ta tự cho rằng Nhàn Vương là giả heo ăn thịt hổ muốn kết hôn với Điền Mật, đương nhiên nàng ta mặc kệ!
Nhưng nàng ta vừa xuyên đến, nên nàng ta chắn chắc mình là nữ chủ. Mà Điền Mật kia, là một nữ xứng ác độc luôn ở khắp nơi ngăn cản đường của nàng!
Điền Hân tìm được Điền phụ, yêu cầu gả cho Nhàn Vương, lại bị Điền phụ cự tuyệt. Vì vậy Điền Hân liền uy hiếp Điền phụ nếu như không thể lấy Nhàn Vương làm trượng phụ, nàng ta sẽ chạy trốn.
Thấy nàng ta như vậy, Điền phụ cảm thấy, không gả Điền Hân cho Nhàn Vương là rất đúng.
Ngộ nhỡ ngày nào đó Điền Hân không chịu được Nhàn Vương, sau đó chạy trốn, thì dựa vào tính tình của Điền Hân, nàng ta tuyệt đối sẽ làm chuyện như vậy.
Vì vậy Điền phụ nhốt Điền Hân lại, hắn hạ lệnh, nhốt nàng ta tới ngày thành thân mới được thả ra.
Nghe xong An Nhã kể lại, khóe môi của Điền Mật cong lên, có chút dịu dàng, lại mang theo chút gì đó khang khác.
An Nhã cảm thấy Nhị tiểu thư có chút khác với như trước kia, lại có chút giống, kỳ thật, cũng không có gì không giống. Lắc lắc đầu, nàng ta cười cười, hành lễ về phía Điền Mật, liền thối lui đến bên ngoài, để canh cửa.
"Kí Chủ? Tại sao phải gả cho Nhàn Vương hả?" 0051 không hiểu, nhiệm vụ của Điền Mật là công lược nam chủ, nếu gả cho nam chủ, không phải nàng càng thêm thuận tiện công lược hắn sao?
"Thứ nhất tôi không muốn gả cho Chiến Vương người chán ghét ta, thứ hai, ta biết nhiệm vụ của ta là công lược Chiến Vương, Chiến Vương để ý ca ca của hắn nhất, thường xuyên đến thăm hắn ta, ta gả cho Nhàn Vương, vẫn có thể gặp được Chiến Vương. Thứ ba, Nhàn Vương hoàn toàn không hiểu tình cảm nam nữ, ta gả cho hắn, có thể sẽ phải thủ thân như ngọc. Nếu như trong tương lai gặp được một người tốt, còn có thể để cho nguyên chủ có một kết cục tốt đẹp."
0051 đã hiểu, xem ra, dù nó là bản thăng cấp, vẫn không thể hiểu được những luẩn quẩn trong đầu của con người
Rất nhanh liền đến ngày thành thân, bởi vì Nhàn Vương lớn hơn, cho nên tự nhiên Nhàn Vương sẽ thành thân trước, ngày thành thân của Chiến Vương trễ hơn Nhàn Vương một ngày, cho nên dù Điền Mật là thứ nữ, nhưng lại xuất giá trước trưởng nữ.