Các Nam Chính Đều Là Của Ta (Nam Chủ Đều Là Của Ta!)

Chương 47: Thế giới 6:Nữ chủ trọng sinh 6




Editor: Nguyễn Thủy
Sáng sớm ngày hôm sau, bà mối Bàng thị mời đã sớm đến phủ.
Hai bên trao đổi bát tự, liền chọn ngày đưa dâu.
Hôm qua lúc ở phủ công chúa, hai nhà đều nói rõ nguyên nhân, những phu nhân tiểu thư kia tuy rằng bát quái nhưng cũng không dám lớn tiếng nói linh tinh, cho nên việc tối qua cũng không có truyền ra bên ngoài.
Một tháng sau, Điền Mật lấy lễ cưới bình thê gả vào phủ Ninh Viễn Hầu.
Lại thêm một lần xuất giá ở cổ đại, Điền Mật vẫn không thích mũ phượng đè ở trên đỉnh đầu cô.
Ngối trong phòng tân hôn, Bộ Liên Triệt không để Điền Mật đợi lâu, hắn không thể nói chuyện, cho nên chỉ ra ngoài cho có.
Cảm giác Bộ Liên Triệt tới gần, Điền Mật dùng «tiểu xấu hổ».
Bộ Liên Triệt dùng gậy đẩy khăn trùm đầu Điền Mật, hôm nay Điền Mật có phần diễm lệ hơn so với bình thường, cô xấu hổ ngẩng đầu nhìn Bộ Liên Triệt rồi vội vàng cúi đầu.
" Hầu gia~" Giọng nói cô có chút run rẩy, giống như sợ hãi.
Bộ Liên Triệt cũng cảm thấy trái tim mình run rẩy theo, vội vàng ra hiệu: " Không cần sợ hãi, ta sẽ đối tốt với nàng."
" Đinh --- độ hảo cảm nam chủ + 10, độ hảo cảm 35, ký chủ cố lên!"
Điền Mật lúc này mới yên lòng gật đầu.
" Đúng rồi, sao nào hiểu ngôn ngữ người câm?" Bộ Liên Triệt tò mò hỏi.
" Khi thiếp còn nhỏ, một gia đinh trong phủ có con trai bị câm, thiếp thấy cậu ta đáng thương, không ai biết đượcc cậu ta muốn nói gì, cho nên học trộm ngôn ngữ ký hiệu, nếu về sau gặp người không thể nói chuyện, cũng có thể ra hiệu cho họ biết có người hiểu bọn họ nói gì."
Nói xong, mặt Điền Mật lại đỏ vài phần, giống quả táo chín.
Bộ Liên Triệt cảm thấy trong phòng thật nóng, nuốt nước miếng, lại ra hiệu: " Sắc trời không còn sớm, chúng ta... nghỉ ngơi đi."
Điền Mật xấu hổ cúi đầu, nhẹ nhàng gật đầu, khóe mắt liếc ra ngoài nhìn trời còn không có đen hẳn, trong lòng hắc tuyến, trời như vậy mà cũng nói không còn sớm....
Một phen mây mưa, độ hảo cảm nam chủ lên tới 50, Điền Mật rất vui vẻ, độ hảo cảm này xoát thật nhanh.
Điền Mật dựa vào lồng ngực Bộ Liên Triệt, nhắm mắt bình yên đi vào giấc ngủ.
Chỗ Trần Tương Nghi lại không ngủ được, có thể nói một tháng này trôi qua, chưa có ngày nào nàng ngủ yên giấc, Điền Mật gả cho Bộ Liên Triệt, đây là biến cố lớn nhất khi nàng trọng sinh. Nàng thậm chí còn nghi ngờ, kiếp trước kia liệu có phải là giấc mơ?
Nàng không muốn Bộ Liên Triệt cưới Điền Mật, không lẽ kiếp trước kia chỉ là giấc mộng một bên của nàng, nhưng nàng sống ở Điền phủ mười mấy năm, ăn nhờ ở đậu, Điền Mật sai bảo bắt nạt, liền hạ nhân cũng không bằng, còn bị Điền Mật đẩy vào ao suýt chết đuối, những thứ đó đầu phải là giả.
Cho nên nàng nhất định không cho phép người nam nhân mình yêu thương, cùng người nàng hận ở bên nhau.
Hôm sau.
Điền Mật cùng Bộ Liên Triệt đứng dậy, nàng chải kiểu tóc phu nhân, cùng Bộ Liên Triệt đi tới Tùng viện nơi Bàng thị ở, lão hầu gia tên Dật Tùng nên Bàng thị liền lấy một chữ trong tên lão hầu gia đặt làm tên viện.
Bàng thị cùng Trần Tương Nghi ngồi ở chính vị, Bộ Liên Triệt kính trà Bàng thị, sau đó đứng một bên nhìn.
Điền Mật nhận lấy trà trong tay nha hoàn, quỳ gối xuống đệm bồ hương cung kính dâng cho Bàng thị, vẻ mặt ngoan ngoãn: " Bà bà, mời uống trà!"
Bàng thị vừa lòng cười, liên tục gật đầu, nhận lấy trà, uống một ngụm, lại đem một bao lì xì đưa cho Điền Mật:: " Từ nay con chính là người của phủ Ninh Viễn Hầu, phải hầu hạ Hầu gia cho tốt, sớm ngày sinh con nối dõi cho Ninh Viễn Hầu, nhớ chưa?"
Điền Mật đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu: " Vâng, bà bà, Mật Nhi đã hiểu."
Điền Mật đứng dậy đi đến trước mặt Trần Tương Nghi, tiếp nhận trà, đưa cho Trần Tương Nghi: " Tỷ tỷ, mời uống trà."
Trần Tương Nghi âm thầm cắn răng, khăn gấm trong tay nàng bị vò nát, Bộ Liên Triệt lại thân mật với Điền Mật như vậy, lúc vào hai người nắm tay nhau, chàng còn cười với cô ta, nụ cười nàng chưa từng gặp qua, nàng lại thấy nụ cười của chàng mang theo hạnh phúc. Sao lại có thể, sao lại có thể! Nụ cười hạnh phúc này chỉ được dành cho nàng, là của nàng!
Lúc này Trần Tương Nghi đã không thể duy trì nụ cười, lúc Điền Mật với Bộ Liên Triệt chưa tới, nàng còn có thể mỉm cười nói chuyện với Bàng thị. Lúc này, nàng không có phát giận đã là rất cố gắng khắc chế, nàng, không uống được chén trà do muội muội «tốt» Điền Mật này dâng!
Tay Điền Mật dơ lâu có chút mỏi, nhè nhẹ run, chính là Trần Tương Nghi không nhận, chỉ là nhìn cô chằm chằm, trên mặt nàng ta không có biểu tình, chính là ánh mắt giống như đang nói cho cô biết, Trần Tương Nghi hận cô không thể lập tức biến mất.
Cô dùng « lê hoa đái vũ», trong mắt long lanh, đáng thương xin Bộ Liên Triệt giúp đỡ.
Bộ Liên Triệt cau mày, ánh mắt nhìn Trần Tương Nghi, ý bảo nàng tiếp trà. Trần Tương Nghi lại không để ý ánh mắt hắn, thật ra trong lòng nàng lương thiện cùng cái ác đang chiến đấu, một giọng nói bảo rằng nàng nên nhận lấy trà, nàng là chính thê của Bộ Liên Triệt, Điền Mật cũng không lớn hơn nàng; nhưng một giọng nói khác vang lên, nàng không cần tiếp trà, làm vậy tức là đầu hàng, Điền Mật nhất định rất đắc ý.
Trần Tương Nghi chậm chạp không tiếp, Bàng thị cũng nhíu mày.
Trần Tương Nghi muốn ra oai phủ đầu Điền Mật, Bàng thị hiểu, cũng kệ nàng, cuối cùng nàng ta là chính thất, nên có uy nghiêm của mình. Nhưng đã lâu như vậy, quả thật hơi quá đáng.
" Tỷ tỷ...." Giọng nói Điền Mật mềm mại, hai mắt rưng rưng mà không khóc, khiến trái tim Bộ Liên Triệt mềm nhũn.
Trần Tương Nghi phục hồi tinh thần, duỗi tay định tiếp trà, Bộ Liên Triệt đã bước lên, lấy chén trà trong tay Điền Mật. Hai người cùng cầm, nước trà không cẩn thận đổ lên người Trần Tương Nghi.
" A ----" Điền Mật với Trần Tương Nghi cùng lúc kêu lên.
Điền Mật là bị dọa, Trần Tương Nghi là bị nóng, tuy rằng không có nóng bỏng, nhưng ly trà đổ vào người bất ngờ, cảm giác nóng khiến nàng hoảng sợ.
Điền Mật vội vàng dùng khăn gấm lau nước trà trên người Trần Tương Nghi: " Tỷ tỷ không sao chứ, có chỗ nào bị bỏng không?" Giọng nói vội vàng cùng quan tâm.
Bàng thị với Bộ Liên Triệt nhìn, độ hảo cảm lại tăng lên.
" Đinh ---- độ hảo cảm nam chủ +5, độ hảo cảm 55, ký chủ thật tuyệt."
Chính là Trần Tương Nghi không quen nhìn Điền Mật như vậy, nàng tức giận đẩy Điền Mật ra.
Điền Mật không chú ý, bị nàng đẩy ra sau, bước chân lảo đảo, Bộ Liên Triệt vội ôm lấy cô, ánh mắt không vui nhìn Trần Tương Nghi.
" Trần thị! Phong thái chính thất của con đâu rồi!?" Bàng thị có phần tức giận, ngày thường Trần Tương Nghi xử lý mọi việc trong nhà ổn thỏa, hôm nay lại thất thố như vậy.
Chỉ là Trần Tương Nghi không nghe thấy lời Bàng thị nói, nàng nhìn Bộ Liên Triệt, ánh mắt của chàng, trong nháy mắt khiến trái tim nàng đau đớn.
Ánh mắt nàng mờ đi, đau tê tâm liệt phế. Không để ý mọi người, nàng nhấc váy chạy ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.