Cách Đầu Gấu Cưng Chiều Tiểu Ngọt Ngào

Chương 29: Tiểu Ngọt Ngào nhà tôi




Mặc dù Niên Cầm Bách đã nói xong suy nghĩ của mình, anh còn đang chờ đợi Tiểu Ngọt Ngào sẽ càm ràm hay cằn nhằn, nhưng thay vì làm như vậy thì Trịnh Tương Hảo lại nhìn anh, nói:
- Anh thật sự không định học tiếp sao?
- Anh không thích học, mặc dù học là con đường dẫn đến thành công… Nhưng nó không phải là con đường duy nhất. Chỉ cần em ở đây, anh đảm bảo sẽ không thất bại đâu!
Trịnh Tương Hảo chỉ phì cười, cuối cùng cô cũng gật đầu. Cô biết rõ Niên Cầm Bách là người có tư chất rất thông minh, dù rằng anh không thích học nhưng với năng lực của anh chắc chắn sẽ thành công. Từ một người đã từng nói với cô rằng “Bản thân không có lý do để cô gắng”, bây giờ đã biết tính đến chuyện tương lai.
Đây còn không phải là tín hiệu cực kì tốt à?
Sau đó Niên Cầm Bách và Trịnh Tương Hảo cũng tiếp tục về nhà, nhưng có vẻ như anh đang rất muốn hỏi về ngôi trường mà cô sẽ theo học, liệu rằng anh có thể tìm nơi nào gần với trường của cô không nhỉ?
Lúc này, Trịnh Tương Hảo cũng nhìn anh, nói:
- Em cũng không định học những ngôi Trường Đại học quá danh giá đâu, ngay cả học viện Star cũng vậy.
- Vậy em định học ở đâu?
- Học viện nghệ thuật Veronica!
Theo như Niên Cầm Bách đã tìm hiểu về người mẹ quá cố của Trịnh Tương Hảo, thì bà ấy cũng là một học sinh tốt nghiệp loại xuất sắc của học viện nghệ thuật Veronica. Lẽ nào Trịnh Tương Hảo muốn nối tiếp sự nghiệp của mẹ mình sao?
- Em muốn làm vũ công múa ballet à?
- Không hẳn, em thích múa đương đại hơn.
- Vậy hôm nào bé cưng phải múa cho anh em đó.
- Được thôi, em sẽ khuyến mãi cho anh một phần hát nhỏ nữa. Chỉ cần anh có thể vào top 10 của khối là được.
Vốn dĩ Niên Cầm Bách còn đang hưng phấn, nhưng sau khi nghe xong liền xìu mặt ngay lập tức, anh còn nhìn cô rồi cười khổ, nói:
- Em đúng là ác thật đó, biết anh không thích học mà còn cố ý bắt anh phải vào top 10 toàn khối. Bé cưng à, em đúng là…
- Đúng là cái gì?
- Đúng là ngày càng đáng yêu. Bây giờ nếu pháp luật cho phép thì anh muốn cưới em ngay và liền!
Trịnh Tương Hảo cũng ngượng đỏ mặt, nói thẳng ra thì cô không hiểu tại sao Niên Cầm Bách lại có thể nói ra mấy câu khiến người ta ngượng ngùng vậy chứ? Dù sao cũng là chỗ đông người mà.
Hiển nhiên, không nằm ngoài dự đoán của cô, những người đứng xung quanh đều đưa mắt nhìn về phía của hai người họ, thậm chí còn xì xầm, nói rằng tình yêu tuổi học trò thật tốt. Có người con ghen tị nữa chứ.
Đến mức này thì Trịnh Tương Hảo cũng chỉ biết nhanh chóng kéo anh đi thật nhanh thôi chứ ngại quá rồi.
Vừa về đến nhà, Trịnh Tương Hảo đã nhìn thấy cha cô đang nói chuyện với ai đó ở trước cửa quán ăn, nhìn dáng vẻ của hai người họ thì chắc là bạn cũ của nhau nhỉ?
Khi Trịnh Hoài vừa nhìn thấy cô liền bảo cô lại, đứng trước mặt của người kia, nói:
- Cục cưng, đây là chú Quý Lạc, là bạn cũ của mẹ con đó.
- Chú Quý, chào chú ạ, cháu là Trịnh Tương Hảo.
- Tiểu Hảo bây giờ đã lớn vậy rồi sao? Lúc chú gặp cháu thì cháu chỉ mới có mấy tuổi thôi, bây giờ xem ra là chúng ta đều già cả rồi nhỉ?
Dù rằng Trịnh Tương Hảo không nhớ rõ người chú này là ai, nhưng hình như cô thấy cũng có chút quen mắt.
Không để con gái ở bên ngoài, Trịnh Hoài đã để cô vào nhà, quay sang nhìn thì thấy Niên Cầm Bách đang chuẩn bị rời đi. Ông ấy cũng không ngần ngại mà bước đến, túm lấy balo của anh rồi kéo anh lại, đứng trước người bạn cũ Quý Lạc, nói:
- Còn thằng nhóc này là Niên Cầm Bách, là bạn trai của Tiểu Hảo.
Quý Lạc cũng ngạc nhiên, nhưng người ngạc nhiên nhất lại không phải là chú ấy mà là Niên Cầm Bách… Anh còn chưa được nghe câu trả lời chính thức từ Tiểu Ngọt Ngào, nhưng có vẻ như là cha vợ tương lai đã nhận anh làm con rể rồi nhỉ?
- Chú Lạc… Chào chú.
- Quả nhiên là ánh mắt nhìn người của Tiểu Hảo tốt, đứa bé này trông rất được đó.
- Còn phải nói sao, Tiểu Hảo là con của ai chứ? Là con của bé Hy nhà tôi đó, ánh mắt nhìn người… Đặc biệt là nhìn nam nhân tương lai rất tốt.
Có lẽ Niên Cầm Bách đã sớm không còn kinh ngạc với cách xưng hô của nhà họ Trịnh, ban đầu khi anh nghe Trịnh Hoài gọi Trịnh Tương Hảo là cục cưng thì anh chỉ thấy ông ấy rất yêu thương con gái, dù sao thì con cái trông mắt cha mẹ vẫn luôn là một đứa trẻ mà.
Chỉ là anh không ngờ, cách mà cha vợ gọi mẹ vợ tương lai còn ngọt ngào hơn.
“Bé Hy nhà tôi”, thật sự là ngọt ngào quá mà.
Bảo sao mà tình cảm gia đình của Trịnh gia lại tốt như vậy.
Đột nhiên, anh lại nghĩ đến tương lai sau này… Khi đó anh có thể dõng dạc đứng trước toàn bộ người dân Thành Đô nhìn về Trịnh Tương Hảo và nói lớ:
- Cô ấy chính là Tiểu Ngọt Ngào nhà tôi!
#Yu~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.