Nhưng điều quan trọng nhất ở đây không phải chuyện Niên Cầm Bách có bạn gái, mà dường như mọi người ở đây đều là cẩu độc thân bị anh đột ngột thồn một họng cơm tró mà không kịp trở tay.
Ai nấy đều nhìn anh bằng cặp mắt vô cùng đáng sợ, tựa như là họ chỉ muốn xông vào xâu xé, xé xác anh ra thành trăm mảnh.
Nhưng họ hèn… Họ không dám!
[…]
Đợi khi chia đội xong thì mọi người cũng bắt đầu quá trình dựng lều và tìm thức ăn, tuy rằng Trịnh Tương Hảo và Niên Cầm Bách vẫn được phân vào cùng một đội nhưng nó lạ lắm…
Một mình Niên Cầm Bách phải làm việc gấp hai lần, vì sao à? Vì anh đã bắt Tiểu Ngọt Ngào của mình ngồi yên một chỗ, hoàn toàn không cho cô động tay vào bất cứ cái gì.
Việc dựng lều đã có Niên Cầm Bách và Châu Thiếu Tường lo liệu, việc tìm củi cũng có Lưu Thiên Mộc và Cao Tuyết Nghênh phụ trách, việc tìm thức ăn cũng có Lý Thanh Phong rồi… Riêng cô… Việc của cô chính là ngồi yên và xinh đẹp thôi.
Trong lúc đang làm việc thì Niên Cầm Bách cũng không quên tiến đến chỗ cô, vốn dĩ Trịnh Tương Hảo còn tưởng là sẽ có việc cho mình làm, nhưng ai mà có ngờ anh chỉ đến chỗ cô, hôn cô rồi lại tung tăng đi làm việc… Đây hẳn là cách anh nạp điện để có tinh thần làm việc nhỉ?
Trong lúc Trịnh Tương Hảo quá chán với việc ngồi chơi thì Nguyễn Thư Kỳ đã đến, cô ta chỉ nhìn cô rồi lại nhìn cái lều tồi tàn của nhóm cô, cười nói:
- Tương Hảo à, nhóm em không chuẩn bị lều nào sang trọng một chút à? Lỡ đâu tối nay nó bị gió thổi sập thì nguy hiểm lắm.
Trịnh Tương Hảo cũng nhìn lều của nhóm mình, lại nhìn sang cái lều… À không, nó không phải lều nó là một căn nhà di động, và nó chính là lều của nhóm Nguyễn Thư Kỳ. Cô không nói gì mà chỉ cười, lại nói:
- Hóa ra đó là lều của chị à? Em nói thật nha…
- Em nói đi.
- Cúng ta đang ở trên núi, nếu có gió lớn thì cũng chỉ thổi ở phía trên cao, mà lều của chị cao như vậy… E hèm, chưa biết là lều của ai bị thổi bay đâu.
- Em có ý gì hả?
- Em không có ý gì cả, chỉ nhắc nhở chị thôi. Chị Thư Kỳ…
Nói xong Trịnh Tương Hảo cũng định đứng dậy rời đi để tìm Niên Cầm Bách, nhưng Nguyễn Thư Kỳ lại nắm lấy tay cô, tự mình vùng vằng rồi ngã lăn xuống đất ăn vạ, khi này có rất nhiều nhìn sang và chỉ thấy Trịnh Tương Hảo đang đứng, còn Nguyễn Thư Kỳ thì ngã xuống đất.
Vốn dĩ phản ứng của họ phải là nói xấu và chỉ trích Trịnh Tương Hảo thì mới đúng như kế hoạch của Nguyễn Thư Kỳ, nhưng vì từ trước đến giờ Trịnh Tương Hảo vẫn luôn là một cô gái dịu dàng trong mắt họ, nên họ lại quay xe sang chỉ trích Nguyễn Thư Kỳ.
- Nè, bà chị đó định ăn vạ Tiểu Hảo à?
- Còn không phải sao? Ai bảo Tiểu Hảo nhà ta hiền lành, lương thiện quá làm gì.
- Thật sự không hiểu nổi, đã lớn đầu rồi còn ăn vạ một tiểu cô nương, chẳng biết thiên kim kiểu gì mà lạ quá.
- Nè đừng nói lớn, ô dù của người ta lớn lắm đó, nếu nói lớn quá sẽ bị đuổi học ngay bây giờ. Mới hai hôm trước, có người lỡ va phải cô ta đã bị cha mẹ cô ta ép đến phải chuyển trường.
- Thật sao? Ôi trời, nếu vậy thì con bé xinh đẹp kia xui xẻo rồi, lại bị một bà điên ăn vạ.
Đừng nói Trịnh Tương Hảo ngạc nhiên, phản ứng của mọi người dường như đã khiến cho Nguyễn Thư Kỳ cảm thấy có gì đó rất kì quái.
Không đúng!
Không đúng!
Rõ ràng họ phải bảo vệ cô ta, nhìn thấy cô ta té ngã phải chỉ trích Trịnh Tương Hảo mới đúng chứ? Tại sao… Tại sao lại như vậy?
Lúc này Dương Quang Hành đang định đem một ít thức ăn cho em vợ tương lai, vừa thấy cô đang đứng ở đó, còn Nguyễn Thư Kỳ thì ngã xuống đất, nhưng anh ấy không quá quan tâm, chỉ bước đến chỗ của cô, đặt thức ăn vào tay cô, nói:
- Cái này cho em, mẹ anh làm rất ngon đó, chỉ cần nướng lên là ăn được rồi.
- Oa, là thịt bò sao, cảm ơn anh rể, em thích nhất là thịt bò đó.
- Anh biết mà, à đúng rồi… Hôm qua hình như người đó uống hơi nhiều nhỉ? Uống với ai vậy? Bạn trai em à?
Trịnh Tương Hảo cũng bất lực gật đầu, nhưng Dương Quang Hành chỉ phì cười, đã gần ba mươi tuổi rồi mà anh người yêu vẫn trẻ con như vậy, đúng là không thể khiến người ta an tâm mà.
- Được rồi, vậy anh về lều trước… Ờ… Em cẩn thận nhé, ở bên ngoài nhiều muỗi và côn trùng lắm đây, cầm lấy cái này đi.
Nói xong Dương Quang Hành cũng đặt vào tay của cô một ít thuốc đuổi côn trùng rồi mới rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của Dương Quang Hành mà Trịnh Tương Hảo cảm thấy thật ấm áp, ôi anh rể đúng là tốt quá mà, chỉ mới mười tám tuổi đã có thể chững chạc như vậy… Chẳng bù cho ông anh của cô… Haizzz, đúng là khác xa một trời một vực luôn á trời!
#Yu~