Cách Đầu Gấu Cưng Chiều Tiểu Ngọt Ngào

Chương 38: Thất bại trên giấc mơ của mình




Buổi tối hôm đó, vốn dĩ là sẽ chia nhau ra canh gác nhưng Hồ Tĩnh lại muốn cùng mọi người kể chuyện ma.
Không cần nói cũng biết sắc mặt của rất nhiều nữ sinh đã trắng bệch sợ hãi, trong đó có Lưu Thiên Mộc. Cô ấy ngồi ngay ở giữa Trịnh Tương Hảo và Châu Thiếu Tường, khi nghe Hồ Tĩnh nói sẽ kể chuyện ma thì Trịnh Tương Hảo cũng nhìn sang bạn mình, nhỏ giọng nói:
- Cậu ổn không Mộc Mộc?
- Tớ… Tớ không… Không… Không ổn lắm…
Trịnh Tương Hảo cũng chỉ biết nắm tay bạn mình thôi chứ làm sao nữa đây? Lưu Thiên Mộc bình thường không sợ trời không sợ đất, nhưng mà những sinh vật kì lạ như ma, quỷ thì cô ấy rất sợ. Hơn nữa bây giờ họ đang ở trên núi, xung quanh chỉ toàn là cây với cỏ, dường như là một nơi vô cùng lý tưởng để nghe chuyện ma.
Cơ mà… Khi Trịnh Tương Hảo nhìn sang Niên Cầm Bách lại thấy anh thở dài, cô nhỏ giọng nói:
- Anh sao vậy?
Niên Cầm Bách nhìn Tiểu Ngọt Ngào nhà mình rồi mỉm cười, sau đó nói:
- Năm trước đàn anh đó có kể chuyện ma rồi, nhưng nó nhạt nhẽo lắm, tuy rằng có hiệu ứng âm thanh nhưng vẫn nhạt.
- Là anh không sợ thôi.
- Vậy em có sợ không? Nếu sợ thì đến đây, anh sẽ ôm ôm em.
Trịnh Tương Hảo nghe thấy liền phồng má bĩu môi, còn vô cùng hung hăng quay sang chỗ khác, ý là đang giận dỗi anh vì anh dám khinh thường cô. Nhưng Niên Cầm Bách lại là kẻ không biết liêm sỉ nên anh đã trực tiếp ôm lấy eo của cô, tựa đầu lên vai cô, còn hôn lên cổ của cô, nhỏ giọng nói:
- Bé cưng à, em đang giận đó à?
- Anh tránh ra một chút.
- Hôn anh một cái rồi anh sẽ tránh ra.
Nghe đến đây Trịnh Tương Hảo liền quay lại, định mắng anh là đồ vô liêm sỉ, nhưng Niên Cầm Bách đã nhanh hơn mà hôn lên môi cô một cái, sau đó còn cười nói:
- Quả nhiên là bé cưng của anh đáng yêu nhất.
Trịnh Tương Hảo thì ngượng ngùng, Niên Cầm Bách thì thỏa mãn.
Những người sợ ma kiểu: “…” Tự nhiên hết sợ ma ngang luôn á, thấy nóng máu ghê.
Những người khác kiểu: “…” Chán không thèm nói, nhiều khi bất mãn lắm mà không dám lên tiếng!
[…]
Cứ như vậy, buổi tối đó mọi người đã thay phiên nhau kể chuyện ma đến khi trời rạng sáng mới nghỉ ngơi, hiển nhiên Niên Cầm Bách cũng không an tâm đi ngủ nên đã để Tiểu Ngọt Ngào nhà mình cùng với Cao Tuyết Nghênh và Lưu Thiên Mộc đi ngủ trước, còn anh, Châu Thiếu Tường và Lý Thanh Phong sẽ canh trừng.
Khi anh và hai người bạn đang nói chuyện về dự định tương lai thì Nguyễn Thư Kỳ đã đi đến, cô ta còn ngồi ngay bên cạnh anh, cười nói:
- Cầm Bách, tớ ngồi ở đây được không?
Niên Cầm Bách không đáp, nhưng Châu Thiếu Tường lại nói:
- Đã ngồi rồi còn hỏi, đúng là rảnh thật mà.
- Thôi nào, đừng có nói thẳng ra vậy chứ, người ta ngại đó.
- Ha? Biết ngại thì đâu ve vãn bạn trai của người ta, lại còn muốn ăn vạ nữa chứ.
- Thôi nào, nói nữa là người ta nhục, người ta đội quần bây giờ.
Hai thanh niên Châu Thiếu Tường và Lý Thanh Phong bình thường tấu hề vậy thôi chứ trình độ cà khịa người khác phải nói là đỉnh khỏi bàn. Hai người họ người tung kẻ hứng, hoàn toàn biến Nguyễn Thư Kỳ trở thành trò hề.
Hiển nhiên cô ta cũng biết rằng hai người họ đang nói mình, nhưng Nguyễn Thư Kỳ không quan tâm, thứ cô ta quan tâm là thái độ của Niên Cầm Bách.
- Cầm Bách, tớ biết hôm trước anh cả có hơi quá đáng một chút, nhưng dù sao cậu cũng là người của Niên gia… Cậu đâu thể vì một đứa con gái như Trịnh Tương Hảo mà từ bỏ Niên gia… Đúng không?
Nếu Nguyễn Thư Kỳ nói chuyện của Niên gia thì anh không muốn quan tâm, nhưng một khi đã nhắc đến Tiểu Ngọt Ngào nhà anh thì anh nhất định phải quản.
Ánh mắt sắc lẻm cùng với giọng nói lạnh băng, Niên Cầm Bách nhìn thẳng vào mắt của Nguyễn Thư Kỳ, nói:
- Đừng đem Tương Hảo ra đặt lên cùng một bàn cân với Niên gia… Vì ngay từ đầu… Tôi đã không cần Niên gia rồi… Hiểu chứ?
- Vậy… Vậy còn hôn ước của chúng ta thì sao? Chẳng phải lúc nhỏ cậu hứa sẽ lấy tớ mà? Niên Cầm Bách, cậu định nuốt…
- Nguyễn Thư Kỳ, có vẻ như cô hiểu sai rồi. Cái thứ mà cô gọi là “hôn ước” chỉ là tờ giấy làm ăn của Niên gia và Nguyễn gia! Mà tôi… Đã sắp không còn là người của Niên gia rồi, nên việc làm ăn đó của các người… Đừng tìm đến tôi.
- Cậu… Cậu thật sự muốn vì một đứa con gái như Trịnh Tương Hảo mà từ bỏ Niên gia sao? Niên Cầm Bách, cậu có bị điên không? Nếu cậu không có Niên gia thì cậu vĩnh viễn chỉ là một kẻ thất bạ…
Còn chưa để Nguyễn Thư Kỳ nói hết thì Niên Cầm Bách đã hung hăng dùng tay bóp chặt miệng của cô ta, ánh mắt cũng trở nên tàn độc hơn, nếu như không phải có Châu Thiếu Tường ngăn cản thì có lẽ Nguyễn Thư Kỳ đã mất mạng rồi.
- Tôi có thất bại, thì cũng là thất bại trên giấc mơ của tôi… Không phải của Niên gia, hiểu chứ?
#Yu~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.