Kết thúc chuyến đi ba ngày hai đêm, mọi người cũng đã được quay về Thành Đô, quay về nhà với chiếc giường thân yêu của mình.
Chỉ có duy nhất Niên Cầm Bách không giống ai, thay vì về nhà của mình thì anh lại về nhà “vợ” của mình.
Tuy nhiên, thái độ của Trịnh Tân Niệm đối với Niên Cầm Bách dường như cũng đã thay đổi rất nhiều, và cũng nhờ chuyến đi này anh mới biết một điều thú vị… Hóa ra anh trai của vợ thích Nhị tọa Dương Quang Hành, hay nói đúng hơn là hai người họ đã hẹn hò luôn rồi… Ấy thế mà ngày hôm trước anh còn ghen bóng ghen gió với anh rể mới khổ chứ.
Lúc Trịnh Tương Hảo về đến nhà, người ra chào đón cô chính là papa đại nhân, nhưng người chào đón Niên Cầm Bách lại là ông anh trai quý hóa của cô.
Anh chỉ mới vào nhà, còn chưa kịp chào cha một tiếng thì Trịnh Tân Niệm đã kẹp cổ của anh, nhìn sang cha và em gái, nói:
- Cha, con đưa thằng nhóc này lên phòng một chút.
Sau đó Trịnh Tân Niệm và Niên Cầm Bách cũng rời đi dưới sự ngơ ngác của cả Trịnh Hoài và Trịnh Tương Hảo, cô nhìn cha mình, nói:
- Ông ấy bị sao vậy cha?
- Cha cũng không biết nữa, mấy hôm nay cứ luôn miệng hỏi cha là hai đứa khi nào về. Còn chủ động gọi Cầm Bách là em rể nữa chứ…
- Ông này chắc uống nhiều bia quá nên sảng rồi.
- Hoặc có thể là đo đi bắt cướp, bị cướp đập đầu nên thần kinh có vấn đề cũng nên.
Trịnh Tương Hảo cũng gật đầu, cũng có thể lắm chứ.
Trịnh Tân Niệm mà nghe được cuộc hội thoại này là kiểu: “…” Con ghẻ chắc luôn! Chắn chắn tui là con ghẻ trong cái nhà này, chỉ có Trịnh Tương Hảo và Niên Cầm Bách mới là con ruột của cha thôi. Tức chết bảo bối rồi, bảo bối đi tìm người an ủi đây!
[…]
Còn ở trên phòng, Niên Cầm Bách được anh vợ để ngồi ở trên giường của mình, còn Trịnh Tân Niệm thì lại lục lọi tìm cái gì đó ở trong một cái tủ khá lớn. Khi này Trịnh Tân Niệm còn lôi ra một món đồ chơi…
Nhìn kiểu dáng thì chắc cũng phải có niên đại trên hai mươi năm rồi nhỉ…
- Nghe cha nói chú em muốn phát triển chuyên ngành game à?
- Vâng… Vâng ạ.
- Nè em rể, nếu em phát hành game thì có thể cải biên con game này không? Lúc nhỏ anh chơi rất vui, nhưng nhà sản xuất lại cho đóng cửa con game này… Anh tiếc lắm đó, nếu em có thể giúp thì anh sẵn sàng để lại cái giường cho em, nếu em muốn thì cứ ở lại, ngủ phòng của anh cũng được, anh qua phòng cha ngủ.
Niên Cầm Bách ngơ ngác trong giây lát, sau đó anh cũng nhận lấy phần thiết bị game đã tàn tạ kia lên xem, chỉ cần nhìn qua sự bào mòn từ nút bấm là anh đã biết những năm đó Trịnh Tân Niệm đã nhiệt huyết với con game này như thế nào.
- Cái này em có thể đem về nghiên cứu không?
- Được! Được chứ! Chỉ cần em có thể cải biên được nó thì em cứ mang đi.
Sau khi nói chuyện xong thì tình cảm giữa anh vợ - em rể càng thêm bền chặt, có khi còn bền chặt hơn tình anh em nhà họ Trịnh nữa kìa.
Đến bản thân Niên Cầm Bách cũng ngạc nhiên… Anh không nghĩ mình lại có thể dễ dàng đi qua cửa ải của anh vợ như vậy đó…
Nếu nói như vậy thì… Bây giờ rào cản duy nhất của anh chắc chỉ có thể là tuổi tác thôi nhỉ? Bây giờ chỉ cần anh đủ tuổi kết hôn là đã có thể cưới cô về nhà mình rồi ha?
Cơ mà… Suy nghĩ của anh đã ngay lập tức bị Trịnh Tân Niệm dập tắt, anh ấy nhìn anh, nói:
- Nhưng mà chú đừng nghĩ là cha sẽ cho phép Tiểu Hảo lấy chồng sớm. Ông ấy còn muốn giữ con bé thêm mười năm nữa cơ.
- Không sao, em ở rể là được mà.
- Được đó Niên Cầm Bách! Anh thích chú rồi đó nha, vậy chuyện sinh con nối dõi cho nhà này trông cậy vào em nha.
Và rồi, nhân chính trong câu chuyện là Trịnh Tương Hảo đã không biết rằng giữa anh trai và bạn trai đã có một cuộc giao dịch ngầm.
Nhưng khi thấy anh trai và Niên Cầm Bách hòa hợp thì cô cũng thấy an tâm, cô còn tưởng ông anh thần kinh rung rinh của cô sẽ làm khó bạn trai của cô chứ… Hóa ra… Ông ấy còn dễ dỗ hơn cả cha.
Buổi tối đó Niên Cầm Bách đã được rủ rê ở lại nhà họ Trịnh, hiển nhiên là anh sẽ ngủ cùng phòng với Trịnh Tân Niệm rồi.
Một anh vợ, một em rể cứ nói chuyện với nhau rất rôm rả, cũng nhờ có Trịnh Tân Niệm mà Niên Cầm Bách mới cảm nhận được một chuyện…
Hóa ra giữa anh em trong nhà cũng có thể trò chuyện với nhau vui vẻ như vậy… Thật sự… Là một trải nghiệm rất tốt.
Trước khi đi ngủ, Trịnh Tân Niệm còn nói:
- Cầm Bách, sau này Tiểu Hảo trông cậy vào chú đó. Đừng để anh thất vọng.
- Anh hai yên tâm, em nhất định sẽ không khiến cha và anh thất vọng vì chọn em.
- Anh tin con mắt nhìn người của cha, cũng tin sự lựa chọn của Tiểu Hảo… Và hơn hết… Anh cũng tin người đó nữa.
#Yu~