Tình hình hiện tại ở Niên gia cũng không khá khẩm gì hơn trước, khi Niên Thiệu Quý nghe vợ mình nói tốt về Trịnh Tương Hảo thì ông ấy còn tức giận, quát tháo từ vợ đến con út, hiển nhiên Niên Cẩn Duy cũng không có ý định nói đỡ cho mẹ hay ai cả, anh ta chỉ ngồi đó và nghe thôi.
- Bà với An Dực đã bị con nhỏ bỏ bùa mê hết rồi à? Một đứa con gái xuất thân từ gia đình bình dân lại còn muốn trèo cao?
- Ông đừng như vậy, chẳng lẽ ông không nhìn ra Cầm Bách đã tốt hơn trước rất nhiều sao? Là vì Tương Hảo đã…
- Niên Thiệu Quý tôi từ lâu đã không xem thằng đó là con trai mình rồi, vô dụng, dốt nát, thậm chí còn vì một đứa con gái không ra gì mà từ bỏ Niên gia, bỏ qua một cô gái tốt như Thư Kỳ.
Nói xong Niên Thiệu Quý liền đứng dậy, ông ấy nhìn sang Niên Cẩn Duy, nói:
- Đi thôi Cẩn Duy, cha cần phải tìm con nhãi ranh đó nói chuyện mới được. Thứ như nó chỉ cần tiền thôi mà!
Cao Dung đang định nói gì đó nhưng Niên An Dực đã ngăn cản bà ấy, thay vì cứ giải thích hết lần này đến lần khác thì tốt nhất hãy để cha và Trịnh Tương Hảo gặp nhau một lần.
- An Dực, như vậy có ổn không? Lỡ như cha con làm gì con bé kia thì sao?
- Mẹ đừng lo, con sẽ gửi tin nhắn nhắc nhở anh hai và Tương Hảo… Dù rằng con không biết họ chịu nghe hay không… Hoặc là có đem con bỏ vào danh sách đen hay không…
Quả nhiên, khi Niên An Dực nhắn tin cho Niên Cầm Bách thì chẳng nhắn được, vì anh đã đưa Niên An Dực vào danh sách đen rồi. Nhưng cũng may… Cũng may là cậu ấy vẫn liên lạc được với Trịnh Tương Hảo.
[Niên An Dực]: Trịnh Tương Hảo, cậu có ở đó không?
[Trịnh Tương Hảo]: Có! Có chuyện gì sao?
[Niên An Dực]: Trước tiên thì tớ xin lỗi cậu… Cha tớ và anh cả đang đến tìm cậu đó… Cậu và anh hai… Cẩn thận chút…
[Trịnh Tương Hảo]: Cảm ơn cậu, tớ sẽ nhắn lại với Cầm Bách.
Đọc xong tin nhắn đó thì Niên An Dực cũng thở phào được một chút… Lần này cậu ấy hi vọng rằng Trịnh Tương Hảo có thể giúp cha của cậu ấy sáng mắt ra một chút… Dù rằng cơ hội để Niên Cầm Bách quay về Niên gia đã bằng không, nhưng… Nhưng Niên An Dực thật sự hi vọng rằng gia đình họ có thể hòa hợp với nhau.
[…]
Tuy rằng Trịnh Tương Hảo nói sẽ nói chuyện Niên Thiệu Quý đến tìm mình cho Niên Cầm Bách, nhưng cô lại không nói, thay vào đó cô lại báo với cha và Lưu Thiên Mộc.
Không lâu sau đó Niên Thiệu Quý đã hẹn cô đến một phòng vip của một nhà hàng rất sang trọng, ông ấy nhìn cô từ trên xuống dưới rồi bắt đầu đánh giá.
- Cô là Trịnh Tương Hảo đúng không?
- Vâng, đã gặp qua chú Niên một lần rồi ạ.
- Ừ, gặp thì gặp rồi, nhưng tôi không nghĩ cô vẫn còn dám mơ tưởng đến Cầm Bách. Thằng nhóc đó chỉ là tuổi trẻ ham chơi, đợi khi chơi chán rồi thì nó sẽ đá cô thôi.
Dừng một chút, Niên Thiệu Quý đã đem ra một cọc tiền lớn và một tấm thẻ ngân hàng, nói:
- Nên là cầm số tiền này rồi rời đi đi. Đừng để tôi phải ra tay với một con nhóc như cô.
Trịnh Tương Hảo thay vì sợ hãi thì cô lại phì cười, cô còn kéo ghế và ngồi xuống. Với hành động đó có thể xem là rất xấc xược, nhưng rồi cô vẫn nhìn họ, mỉm cười ngọt ngào nói:
- Vậy chắc chú Niên vẫn chưa biết… Cầm Bách đã chuẩn bị xong giấy từ người thân rồi ạ, chỉ còn chờ khi anh ấy đủ mười tám tuổi… Tức là tháng tư năm sau, khi đó anh ấy sẽ hoàn toàn cắt đứt với Niên gia.
Niên Thiệu Quý nghe xong cũng chỉ cười lớn, lại nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường, nói:
- Cô nghĩ nó thật sự sẽ vì cô mà cắt đứt với Niên gia sao? Sao cô có thể…
Còn chưa đợi Niên Thiệu Quý thỏa mãn xong thì Trịnh Tương Hảo đã nói:
- Không phải vì cháu ạ. Ngay từ đầu… Hay nói đúng hơn là sau cái chết của ông bà nội thì anh ấy đã muốn cắt đứt với Niên gia rồi. Chuyện đó anh ấy cũng không nói với cháu, cháu chỉ là vô tình nghe khi anh ấy nói chuyện với bạn thôi.
Niên Thiệu Quý đứng hình, ngay cả Niên Cẩn Duy cao cao tại thượng cũng nhíu mày nhìn cô, cả hai cha con nhà họ Niên bây giờ đang nhìn cô bằng cặp mắt rất đáng sợ.
Tuy nhiên Trịnh Tương Hảo vẫn không mảy may chú ý, thậm chí cô còn mỉm cười rất vui vẻ, nói:
- Chú Niên, anh Niên… Người mà các người cần gặp không phải là cháu, mà là Niên Cầm Bách. Hai người cũng không cần tốn thời gian đe dọa một nữ sinh như cháu làm gì… Vì cơ bản… Cháu chẳng sợ gì Niên gia cả.
- Con nhóc xấc xược… Cô…
- Chú Niên! Cháu tôn trọng gọi chú một tiếng “chú Niên” vì chú và bạn trai của cháu chảy cùng dòng máu. Nhưng đến khi anh ấy hoàn toàn buông bỏ Niên gia… Thì hai tiếng “chú Niên” này… Sẽ trở nên rất xa xỉ đó…
- Cô…
- Cháu xin phép… Và… Không hẹn gặp lại!
#Yu~